Với Nguyên Mẫn mà nói, hôm nay không hẳn là một ngày vui vẻ cho lắm.
Ngày hôm nay không có yến hội trung thu diễn ra hằng năm, phụ hoàng luôn yêu quý nàng hôm nay lại đột nhiên nghiêm khắc nói với nàng, từ giờ trở đi, nàng không còn là công chúa, mà là thái tử.
Lúc đầu nàng cũng chẳng rõ khái niệm
chuyện này là gì, nhưng nàng biết rằng đây là một việc trọng đại. Trong
cung vẫn thường luôn có những nghi lễ lớn, như tế tổ, sinh thần của phụ
hoàng, sinh thần của nàng, tất cả đều tiến hành rất long trọng. Nàng đã
quá quen rồi, nhưng chưa lần nào giống như ngày hôm nay cả. Từ ba ngày
trước, phụ hoàng đã dặn nàng chuẩn bị thật tốt, trong ba ngày này lúc
nào cũng có người lập đi lập lại cái chuyện phức tạp này, thật khiến cho nàng cảm thấy vô cùng bất mãn a.
Hôm nay lúc nàng đang ngủ say thì bỗng
dưng bị Vân phi đánh thức, nếu là người khác thì nhất định rằng, nàng sẽ giáo huấn kẻ đó một cách hung tàn, ai lại chẳng biết rằng công chúa
ghét nhất là bị quấy rầy khi đang ngủ cơ chứ. Nhưng Vân phi đích thân
đến đánh thức nàng, tuy rằng bất mãn nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn, ai
bảo trong cái hoàng cung này, ngoài phụ hoàng ra, người đối với nàng tốt nhất chính là Vân phi a.
"Vân phi, thái tử và công chúa không giống nhau sao?" Nguyên Mẫn hỏi nữ nhân xinh đẹp bên cạnh đang nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
"Không giống đâu, thái tử có quyền lực
hơn, và cũng có nhiều trách nhiệm hơn a." Nữ nhân ôn nhu nói, nàng rốt
cuộc vẫn không thể hiểu nam nhân ấy, cớ sao lại đưa ra quyết định như
thế, sợ khiến cho hài tử này chịu khổ thôi.
"Quyền lực của công chúa không đủ sao?"
Nguyên Mẫn không hiểu, trong đôi mắt nàng vẫn còn đôi phần hồn nhiên
ngây thơ, dù gì nàng cũng là con cháu hoàng gia, muốn hoàn toàn đơn
thuần cũng khó, nhưng may mắn là nàng vẫn còn nhỏ nên vẫn còn chút ngây
thơ trẻ con.
"Đợi thêm một thời gian, con sẽ hiểu được thôi." Vân phi thở dài, sự việc phức tạp này, làm thế nào giải thích rõ ràng đây. Quyền lực của công chúa rất lớn, đó là do được Hoàng thượng
sủng ái, nếu như Hoàng thượng bất sủng thì đâu ra cái quyền lực ấy.
"Vân phi, ta có thể không làm thái tử không?" Nguyên Mẫn tỏ ra hoài nghi đối với cái danh hiệu mà nàng chưa biết.
"Mẫn nhi, những lời này con đừng nói
trước mặt phụ hoàng, người sẽ không vui đấy, con nhất định phải trở
thành thái tử, con không có quyền lựa chọn a." Từ đầu Hoàng thượng đã
không cho con bất kì cơ hội nào để lựa chọn rồi, suy cho cùng thì những
người bị liên lụy tới chuyện này đã quá nhiều rồi.
"Thế à?" Kì thật Nguyên Mẫn cũng mơ hồ
biết rằng nàng bắt buộc phải làm thái tử, phụ hoàng đã dùng sự nghiêm
túc chưa bao giờ thấy khi nói với nàng, nàng đã biết mình không được
phản bác, và cũng không thể phản bác.
Vân phi sau khi chải tóc xong cho Nguyên Mẫn, hướng sang những cung nữ đã chuẩn bị xong ra hiệu.
"Công chúa nên thay y phục a." Cung nữ cung kính nói, trên tay vẫn đang cẩn thận dâng một bộ hoa bào.
Nguyên Mẫn để ý rằng, y phục này không
giống trước, những y phục trước kia hình thêu là phượng hoàng, nhưng hôm nay là hình rồng, so với rồng mà phụ hoàng thường mặc, chỉ ít hơn vài
con. Y phục này thêm phần trang nghiêm và băng lãnh, khiến cho Nguyên
Mẫn tựa hồ như đã biết được rằng cái thái tử kia là một việc nghiêm
trọng, không hề giống với bất kì chuyện nào trước đây.
Nguyên Mẫn chưa từng sợ qua bất kì thứ
gì, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy sợ hãi, nàng chưa hề thấy qua tình
thế lớn như vậy, bước ra từ hậu cung, đi qua Thái Hòa điện xa lạ, qua
một con đường dài dằng dặc, không có kiệu, không có Vân phi, ngay cả
những cung nữ quen thuộc của nàng cũng không có, ngoại trừ phụ hoàng và
Lưu công công ở cạnh, tất cả những kẻ xung quanh đều là nam nhân, có
quan văn tướng võ, hết thẩy đều quỳ gối cúi đầu, nàng cảm thấy mình
dường như đi nhầm nơi, cảm thấy vô cùng bất an.
Chính đạo của Thái Hòa điện có tám mươi
mốt bậc thang bạch ngọc thạch, lối giữa của chính đạo thường chỉ có
Hoàng đế mới được đi, hôm nay, do Nguyên Mẫn đi, Nguyên Mẫn ngẩn đầu
nhìn, trông thấy phụ hoàng đang sừng sững đứng ở bậc cao nhất, sau lưng
là ánh mặt trời rọi sáng nhưng cảm giác dị thường, cao lớn vĩ đại mà xa
vời. Nguyên Mẫn đến chục năm sau vẫn ghi nhớ rõ ràng, lúc trong lòng cảm thấy run sợ, bước mãi vẫn không hết tám mươi mốt bậc thang.
Chính Dương đế - Nguyên Cương, trong lòng không hề bình tĩnh, trong lòng ngài gợn sóng khi thấy nữ nhi đang chầm
chậm đến gần. Năm xưa, khi ngài được phong vị thái tử, cũng không long
trọng đến thế, nhưng với Nguyên Mẫn thì phải thật vô cùng long trọng, để tất cả người trong thiên hạ đều biết, Nguyên Cương đây không nói đùa.
Nữ nhi bảo bối chính tay ngài nuôi nấng, từ nay sẽ phải gánh vác giang
sơn to lớn này, có thể như vậy là làm khó nàng, nhưng, nàng là nữ nhi
của Nguyên Cương và Minh Diệp, nàng ắt hẳn không thể an an tại tại mà
làm một công chúa, nàng nhất định phải bất phàm.
Nguyên Mẫn bước đến trước mặt Nguyên
Cương, ngẩn đầu nhìn phụ hoàng vĩ đại của nàng, trong mắt lộ ra một tia
vô trợ. Phụ hoàng gần gũi ngày nào đột nhiên trở nên quá xa khỏi tầm với của nàng, Nguyên Mẫn nhỏ bé cảm thấy rất bất an.
Nguyên Cương trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẻ trang nghiêm trên khuôn mặt vẫn không thay đổi. Thân phận hiện tại của ngài là Hoàng đế, không phải phụ thân, và nhi nữ ngài là Thái
tử, Hoàng đế của tương lai, làm thế nào mà lại để cục diện như vậy dọa
cơ chứ, tuyệt đối không thể làm trò cười cho những kẻ dưới kia, biết bao kẻ đang chực chờ để nói công chúa tuổi nhỏ nhát gan, công chúa thân là
nữ nhi, không thể gánh vác đại sự.
Nguyên Mẫn từ nhỏ đã không giống những
đứa trẻ tầm thường, nếu tầm thường thì Nguyên Cương sao dám quyết định
như thế chứ. Nguyên Mẫn biết rõ rằng hiện tại không thể nhờ sự trợ giúp
của phụ hoàng, nàng phải tự lực cánh sinh. Trình tự vô cùng rắc rối,
thượng cáo tông miếu, hạ tuyên bá quan, cáo phổ dài đến mấy nghìn chữ,
phải thuộc vỏn vẹn trong ba ngày, một chữ cũng không được sót, cho dù
trước trường hợp nghiêm trang như thế cũng không được phép căng thẳng mà quên mất, cũng không được tỏ ra mất lễ tiết, một bước cũng không được
sai. Bất kể là nam nữ, dù là người lớn cũng cảm thấy trọng đại, huống
chi là đối với một đứa trẻ năm tuổi, quả thực là quá khắc khe a.
Vương triều từ trước đã có quy tắc này, nếu muốn đăng ngôi thái tử
thì bắt buộc phải vượt qua ải này, vì lập thái tử đối với cả một vương
triều mà nói là một việc vô cùng to tát, không thể nào làm qua loa, nếu
không thể hoàn thành thì không được lập. Đã từng có hoàng tử vì đọc
thiếu một chữ mà không thể trở thành thái tử. Thông thường, các hoàng tử sau mười lăm tuổi trở lên mới lập ngôi, vì ở tuổi đó mới có thể hoàn
thành tốt những trình tự này. Nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ với những hoàng tử thiên tư thông minh, Chính Dương đế mới bảy tuổi đã
có thể hoàn thành nó rồi.
Mà Nguyên Mẫn chỉ mới năm tuổi, không thể nói rằng Nguyên Cươngng chắc chắn nàng sẽ làm được, nếu Nguyên Mẫn có
thể thuận lợi hoàn thành, cơ hồ sẽ không còn ai dám phản bác ra mặt nói
Trường Sở công chúa không thể lập thành thái tử, nhưng vạn nhất thất
bại, hậu quả thật vô cùng lớn, họa chăng sẽ càng tăng thêm sự cản trở.
Nguyên Cươnng cược rất lớn, à không, ngay từ đầu, ngài đã cược tất cả
rồi.
Thế nên mỗi khi trông thấy nhi nữ hoàn
thành từng bước một, tim gan ngài gần như nhảy loạn cả lên. Biết bao năm nay, phong ba bão táp nào chưa gặp qua, thế mà lại vì chuyện này mà
căng thẳng.
"Đế nữ Mẫn, thừa mệnh vu thiên, thụ mệnh
vu đế..." Thanh âm ngây thơ mà to vững vang vọng khắp cung điện rộng
lớn, khiến người khác bất giác tập trung tất cả tin thần vào nghe, nhưng lại không thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào, có thể... có thể là quyết
định này của vua cũng không phải là quá vớ vẩn, hoặc cũng có thể là....
Đại điển đã gần kết thúc, trái tim đang
co thắt loạn nhịp của Nguyên Cương đã thư thả được đôi chút, vẻ nghiêm
túc trên mặt cũng thư giãn một ít. Nhìn thân hình nhỏ bé cách đó không
xa, trong lòng chợt cảm thấy tiếc thương.
Cuối cùng cũng đã đến bước cuối cùng,
chính là sự sắc phong của đế vương, xong rồi, cả cái điển lễ đều xong
rồi. Lúc này, mặt trời cũng gần xuống núi, ánh chiều tà đỏ rực trải dài
vô tận khắp cung điện.
Nguyên Mẫn từng bước, từng bước tiến gần
Nguyên Cương, nàng nhớ rằng, sắc phong là bước cuối cùng rồi, xong rồi,
và cũng kết thúc rồi, nàng rất muốn bước nhanh hơn nữa, nàng muốn nhanh
chóng kết thúc cái việc khó chịu này. Nhưng từng bước của nàng vẫn không đổi nhịp, bất cứ lúc nào cũng không được làm mất phong thái khí phách
của một thái tử, nàng nhớ rõ lời dặn của Vân phi.
Nguyên Cương đưa tay ra, tỏ ý bảo Nguyên
Mẫn bước gần hơn nữa, đồng thời hướng về phía hoạn quan và các đại thần
vung tay, ngụ ý rằng họ có thể thoái lui.
"Phụ hoàng..." Nguyên Mẫn nhìn Nguyên
Cươngng, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất, nàng chưa từng
trải qua những việc mệt như thế, dây thần kinh như bẹn chặt vào nhau,
giờ đã có thể nới lỏng ra.
"Mẫn nhi, những điều phụ hoàng làm lúc
này, đều muốn con có thể ngồi vững trên vương vị, bây giờ chịu khổ thì
sau này mới có thể thoải mái chút, con hiểu không?" Phụ hoàng sẽ san
bằng tất cả những trở ngại trên con đường đăng cơ cho con.
Nguyên Mẫn lắc đầu, nàng vốn không muốn
làm Hoàng đế, nàng chỉ muốn làm công chúa, nàng sợ phụ hoàng sẽ không
vui nên không nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Bây giờ chưa hiểu cũng không sao, sau
này con sẽ hiểu, từ giờ con sẽ dưới một người mà trên vạn người, con có
thể chi phối sự sống chết của bất kì kẻ nào, chỉ cần con muốn, tất cả
người và đồ trong lãnh thổ Đại Dĩnh này đều là của con, nhưng có kẻ có
khả năng cắn trả con, con phải trở nên thật mạnh mẽ để không ai có thể
lung lây vị trí của con, không hiểu cũng không sao, nhưng con phải ghi
nhớ, khắc sâu những lời này vào tim." Nguyên Cương chỉ xuống những kẻ
phía dưới, rồi lại chỉ về nơi xa xôi.
Nguyên Mẫn nhỉn xuống, khắp nơi đều là
người, từ gần cho tới xa, nơi nào cũng là người, nhìn thấy trên khuôn
mặt họ đều vô cùng trang nghiêm và lạnh lẽo, Nguyên Mẫn đột nhiên thấy
sợ hãi.
Nguyên Mẫn kéo nhẹ long bào của Nguyên Cương, "Phụ hoàng, ta sợ!" Nàng sợ cái tương lai mơ hồ, không hề hay biết đó.
"Sợ? Nữ nhi của trẫm thế nào mà lại biết
sợ! Nguyên Mẫn, ngươi vô luận thế nào cũng không được sợ!" Nói xong bèn
vung bàn tay nhỏ bé của Nguyên Mẫn ra, bước đi, giờ phút này Nguyên
Cương giống như tất cả những Hoàng đế khác, vô tình và lạnh nhạt.
Lần đầu tiên, Nguyên Mẫn trông thấy cái
dáng lưng lạnh nhạt của Nguyên Cương, nhìn thấy vô số sự lạnh lùng của
những kẻ phía dưới, bỗng dưng cảm thấy tất cả những kẻ này đều thật khó
ưa, cái cảm giác sợ hãi đã rời xa khỏi nàng từ đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT