Trên con đường ở Kinh thành, rộn ràng nhộn nhịp, người qua kẻ lại, thiên hạ thái bình này, thật náo nhiệt biết mấy.
Thiếu niên mang cầm, theo sau bạch y nữ
tử. Thiếu niên trên người mặc bộ y phục màu xám tư chất không tốt lắm,
gắt gao theo sau thiếu nữ, như sợ lạc mất ở đường phố phồn hoa này,
thiếu niên khẽ cau mày, hắn không thích Kinh thành, quá đông người rồi,
chật chội và vồn vã, khiến người khác cảm thấy ngột ngạt. Và hắn cũng có cảm giác, nếu không cẩn thận, Tiên sinh sẽ bị cái thành thị khiến người khác ngột ngạt này chôn vùi, và hắn sẽ không thể nào tìm thấy nữa, Kinh thành khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Nữ tử đi rất nhanh, đối với mỗi con đường ở Kinh thành cũng vô cùng thành thục, xem ra nàng chắc chắn đã từng có
một khoản thời gian dài lưu lại Kinh thành.
"Nên tìm chỗ nghỉ ngơi thôi!" Thanh âm rất thanh đạm, khiến kẻ khác cảm thấy như nước thanh lương thấu triệt.
"Vâng!" Thiếu niên trả lời, nói thật thì, hắn không hiểu vì sao tiên sinh lại vội vàng đến Kinh thành thế, trên
đường đi rất gấp gáp, không hề nghỉ ngơi qua, bản thân là nam nhi cũng
chịu không nổi rồi, tiên sinh lại không mảy may có chút mệt mỏi.
"Hôm nay là Mười lăm tháng Bảy, là Quỷ
tiết, nên hảo hảo tế tự, năm nay không sợ là năm yên phận gì đó, sợ là
quỷ quái đặc biệt nhiều. Năm nay kì sự cũng nhiểu, nghe nói Hỏa sơn
tuyền trên Liên sơn, thế mà có cá sống, nên biết là, nhiệt độ ở Hỏa sơn
tuyền giống như nước sôi vậy, thế mà lại có sinh vật sống, quá thần kì
rồi, lại còn có người nói ban đêm trông thấy Phượng hoàng bay lượn trên
đỉnh núi, đấy chắc chắn là ăn nói hàm hồ, nhưng cũng lan truyền rất
nhanh và sôi nổi."
"Đừng nói những thứ quái lực loạn thần
đó, chính triều đình, đã có quái sự, Hoàng thượng hai hôm trước lại đích thân đi bái phỏng tiền Thái phó Dương Hòa, Dương đại nho, phải biết là, năm xưa vị Dương đại nho này chính là do năm xưa phản đối việc đương
kim Hoàng thượng làm Thái tử mà bị bãi chức, Hoàng thượng lại có thể
không tính toán chuyện trước kia mà đi bái phỏng, nghe nói lại còn ban
thưởng Dương đại nho không ít, xem ra Hoàng thượng là một minh quân nhân hậu..."
"Thế thì..."
"Năm nay, Kinh thành chắc sẽ rất náo
nhiệt, nghe bảo Hoàng thượng năm nay muốn nhân tiết Trung thu mà chiêu
đãi thiên hạ một chầu, năm ngoái Hoàng thượng chẳng phải không mở Trung
thu yến sao, nói là đợi năm nay mở luôn một lúc, nghe bảo Hoàng thượng
muốn ở yến tiệc đích thân công bố người được chọn làm Quốc sư, đối với
quốc sư không được sơ suất, phải vô cùng long trọng."
"Quốc sư? Nói đến mới nhớ, năm xưa Kị
Dung Quốc sư đúng là thần nhân, nghe đâu là liệu sự như thần đấy, không
biết hiện tại thần du hà phương rồi? Các ngươi nói xem Quốc sư mới nhậm
sẽ lợi hại thế nào, mới có thể vượt trội hơn so với Quốc sư trước đây?"
"Khó ô! Vượt trội, thì bọn ta không kì vọng, chỉ hi vọng đừng quá kém là được!"
"Không chỉ thế, còn nghe nói, phải mời
thiên hạ đệ nhất cầm sư Liễn Húc cơ! Lại còn mời thiên hạ đệ nhất họa sư Phạm Tầm... Mời đều toàn là những nhân vật thiên hạ đệ nhất, xem ra
không thành thiên hạ đệ nhất yến cũng không được..."
Trên trà lâu, chúng bá tánh xôn xao náo
loạn thảo luận chuyện thiên hạ, thật vô cùng náo nhiệt, ai bước vào,
cũng đều bị bầu không khí náo nhiệt như thế tuyên nhiễm, nhưng trên trà
lâu có hai người, vẫn như cũ lãnh lãnh thanh thanh, không mảy may bị lôi kéo bởi bầu không khí náo nhiệt đó.
Thì ra là vậy, tiên sinh phải tham gia
thiên hạ đệ nhất yến, xem ra Kinh thành không hoàn toàn vô dụng, tin tức lan truyền nhanh hơn nhiều so với những nơi khác.
Quang hoàn của thiên hạ đệ nhất cầm sư
thật lớn, dưới vinh diệu vô hạn như thế, người vẫn có thể lãnh nhạt với
nó không nhiều. Mà Liễu Húc lại là một trong số đó. Như cũ bình tĩnh
uống trà, ăn chút thức ăn thanh đạm, tựa hồ như tất cả mọi sự vật phiền
nhiễu đều không liên quan đến nàng.
"Tiên sinh cần tham gia Trung thu yến?" Cung Bình hỏi.
Nữ tử điểm đầu, bèn không có ý định nói
gì hơn, có những việc cần phải có cái kết, thế gian rất nhiều sự tình,
không thể cứ vương bận vu tâm, liễu liễu đảo hảo.
Cung Bình tuy rằng hiếu kì, thói quen
tương xử nhiều năm nói với hắn, tiên sinh không muốn nhiều lời, thì sẽ
không nói thêm một chữ nào.
"Những ngày nay, chúng ta dừng chân ở đâu?" Cung Bình hỏi, thời gian hơn một tháng không hề ngắn.
"Vạn Phúc sơn trang." Liễu Húc hời hợt trả lời, cơ hồ như chỉ là đi đến nhà một người bình thường.
"Vạn Phúc sơn trang!" Cung Bình rất ngạc
nhiên, gần đây tiên sinh cho hắn thật lắm bất ngờ, Vạn Phúc sơn trang,
được xưng là thiên hạ đệ nhất trang, nhất thiết phải có thân phận phi
thường mới có thể vào đó.
"Liễu cầm sư, chờ đợi đã lâu rồi, cuối
cùng cũng đến rồi!" Nam nhân trung niên cười híp mắt nói, là một tiếu
diện hổ, cho người khác một cảm giác đây là một nhân vật không đơn giản.
Liễu Húc khẽ điểm đầu biểu thị hồi đáp,
đối với sự nhiệt tình của đối phương, Liễu Húc dường như quá lãnh đạm,
cho dù đối phương xem ra lai lịch không hề nhỏ.
Nhưng tên nam nhân trung niên kia không
hề biểu hiện ra vẻ bất mãn, như cũ cười híp cả mắt, giống như một người
nhân hậu hiền lành. Nếu không phải vô cùng hiểu rõ tính tình của Liễu
Húc, thì chính là được tu dưỡng vô cùng tốt, hiển nhiên nếu hắn hiểu rõ
tính cách của Liễu Húc, thì tu dưỡng cũng không tệ.
"Vị tiểu huynh đệ đây là?" Nam nhân trung niên kinh ngạc, người lãnh
tình như thế, bên cạnh lúc nào lại xuất hiện thêm một người, đây chẳng
phải tác phong của Liễu Húc.
"Học sinh, Cung Bình!" Liễu Húc trả lời.
"Tại hạ Tô Quần, Trang chủ của Vạn Phúc
sơn trang, những ngày sau, nếu chiêu đãi không chu toàn, vẫn xin mong
được bỏ qua cho." Tô Quần như cũ cười đến không thấy mắt, khuôn mặt có
chút phát phúc, nhưng vô cùng... hữu thú, là hữu thú, vì Cung Bình không tìm ra được từ khác để hình dung.
"Tô trang chủ, cảm tạ chiêu đãi!" Cung
Bình quả thật cũng không giỏi giao tiếp, nói xong cũng không nói gì nữa, tình cảnh có chút lạnh.
Tô Quần cũng không phải là để bụng, chỉ
là cảm thấy, đúng là vật dĩ loại tụ, đôi sư đồ này ở cùng chỗ, chắc chắn nhân duyên rất tệ, đều là nhân vật rất lãnh tình. Liễu Húc đến rồi, thì mọi việc ổn rồi, phải biết danh sách mời của cái thiên hạ đệ nhất yến
này đã sớm được định sẵn từ ba năm trước rồi, khi đó Tiên hoàng vẫn tại
thế, là Tiên hoàng tự định, mà Liễu Húc cư nhiên lại xếp vị trí thứ năm, hắn chỉ là không hiểu, tại sao một cầm sư không mấy quan trọng lại được xếp ở vị trí thứ năm. Nhưng Tiên hoàng chắc chắn có dụng ý của riêng
mình, thế nên, hắn nửa điểm cũng không được khinh suất!
Cho đến bây giờ, khách mời cũng đại khái
đến được một nửa rồi, chỉ là những người xếp trước mười, trừ ba người đã đến, ngoài ra đều bật âm vô tín, mong là đừng xảy ra bất kì sơ xuất gì! Danh sách khách mời lại không trong tay mình, ngay cả đương kim Hoàng
thượng cũng chỉ là trước hôm bắt đầu yến tiệc một ngày mới biết, khách
mời có phải quan trọng không, chỉ có xem thiệp mới mới có thể nhìn thấy
tính quan trọng của nó. Quan trọng nhất có mười vị, thiệp mời là hoàng
sắc, xem như khá quan trọng có ba mươi vị, thiệp mời là hồng sắc, và
nhóm còn lại, thiệp mời lam sắc. Mười vị đầu tiên, hắn chỉ biết được
đích đến của sáu phần thiệp, còn lại bốn phần thiệp không hề hay biết.
Mà trên tấm thiệp cùng màu sắc lại còn có văn chương, mỗi phần đều có ám hiệu, căn cứ ám hiệu để xếp chỗ, ám hiệu đó chỉ có hắn và Hoàng thượng
biết.
Mà thiệp mời của Liễu Húc chính là xếp
tại đệ ngũ vị. Nói cách khác, Liễu Húc là lão tương hảo của Tiên hoàng,
xem ra có đôi phần đạo lý, nhưng, người có khí chất xuất trần như thế,
thật tại rất khó có liên hệ với truyền ngôn.
Yến tiệc lần này sẽ quan hệ trọng đại,
đơn cử là người nhận vị trí Quốc sư, mọi người cũng đều đã bị liên quan
rồi, vả lại mỗi vị khách được mời đến đều là nhân vật trọng yếu. Tất cả
công tác trù bị yến hội, đều tại Vạn Phúc sơn trang, chỉ trước hôm khai
yến một ngày, mới chuyển vào trong cung, ắt phải vạn phần thận trọng mới được.
Trong đó, quan trọng nhất trong số quan
trọng tự nhiên sẽ là Quốc sư tương lai, Tô Quần đoán, thân phận vị Quốc
sư tương lai này chắc chắn xếp thứ nhất mới phải.
"Trang chủ, Liễu Húc này chẳng qua chỉ là một cầm sư, tuy nói là ngự phong thiên hạ đệ nhất cầm sư, nhưng đối với triều đình mà nói, chẳng qua chỉ là có hay không cũng được, Trang chủ
lại đích thân nghênh tiếp, có chút..." Tô Tiến, chưởng quỹ của thiên hạ
đệ nhất trang.
"Ngươi không hiểu Tiên hoàng, Liễu Húc
này là cầm sư, mà Tiên hoàng đam mê cầm kì thi họa, trong đó lại lấy cầm họa làm trọng, thế nên thiên hạ đệ nhất cầm sư và thiên hạ đệ nhất họa
sư đều xếp trong mười vị trí khách mời đầu." Phạm Tầm chính là xếp ngay
vị trí thứ mười, nhưng Liễu Húc vì sao lại không xếp ngang hàng với Phạm Tầm? Đây là việc mà Tô Quần nghĩ mãi không thông, thế nên mới có phỏng
đoán trước đó. "Yến hội này vốn dĩ là Tiên hoạn tự mình dự định mở, chỉ
là..." Chỉ là không ngờ rằng, hắn thế mà lại đột nhiên băng hà, đợi
không được tới thiên hạ đệ nhất yến này. Nếu đã là do hắn tự muốn mở,
mời một số người hắn thích, thì cũng không có gì đáng ngờ cả.
"Thì ra là vậy, thiên hạ này e là chỉ có
Trang chủ hiểu rõ Tiên hoàng nhất, dù sao thì giao tình của Trang chủ và Tiên hoàng cũng khá thâm sâu." Phạm Tiến như vừa tỉnh ngộ nói.
Tô Quần lay đầu, nhưng cười không nói,
hắn mới không hiểu được Nguyên Cương, quân tâm khó đoán, đặc biệt là
Nguyên Cương sau cái chết của Quý Minh Diệp, nghĩ đến Quý Minh Diệp, Tô
Quần lại một trận mất mác, nữ tử phong hoa tuyệt đại như thế, chí khanh
chi hậu bất tái hữu rồi, thật có cảm thấy tiếc hận và thương cảm! Quý
Minh Diệp cũng là gảy được khúc đàn hay, hay là, Nguyên Cương là di tình tác dụng, nghĩ thế cũng thông được.
Đừng thấy Tô Quần hiện tại, trông cứ như
một đại thúc mập mạp hòa ái dễ gần ở nhà bên cạnh, kì thật hai mươi năm
trước, hắn cũng là một chàng công tử phong độ phiên phiên, lúc đó, có
biết bao nữ tử Kinh thành san bằng môn hạm muốn gả cho hắn, không nói
đến gia tài vạn quán, người tuy không phải là Kinh thành đệ nhất mĩ nam
tử, nhưng cũng có thể xếp vào năm hạng đầu, thứ hai là Nguyên Cương, thứ nhất là Liễu Minh, cũng chính là thúc thúc của Liễu Húc. Chỉ là đến này nam tử tài mạo lưỡng toàn vẫn chưa thú, xuôi theo sự ăn mòn của tuổi
tác, càng lúc càng dễ gần, nhưng chính là thiếu mất phần phong lưu hào
phóng năm xưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT