Nữ nhân nghiêm túc xinh đẹp nhất, Nguyên Mẫn mím môi, kiểu môi nàng thật rất xinh, màu sắc cũng rất đẹp, so với đôi môi trắng
bệch của mẫu thân năm xưa thật khác biệt, ở điểm này Hoàng
thượng so với mẫu thân tốt hơn nhiều rồi.
Trước khi nàng chưa gặp qua Nguyên Mẫn, nàng sẽ đem tất cả mĩ nữ từng gặp
qua so sánh với mẫu thân nàng, vì trong lòng nàng, mĩ nữ đẹp
nhất chính là mẫu thân.
Nhưng hiện tại, nàng sẽ đem tất cả mĩ nữ gặp được ra so với Nguyên Mẫn, sau đó lại không tự
chủ thiên về Nguyên Mẫn.
Và hiện tại bảo tọa đệ nhất
mĩ nữ trong lòng nàng đã được trao cho Nguyên Mẫn, mà trong
lòng nàng lại chẳng nhận thức được vấn đề này.
Nguyên
Mẫn từ nhỏ đã quý bất khả ngôn, vẻ cao quý toát ra từ bên
trong, mà đấy là dạng tiểu dân như Cung Tuế Hàn đây chưa bao giờ gặp qua, trong lòng luôn cảm thấy cao bất khả phạm, nhưng lại
vô cùng thích.
Nhưng thân là Hoàng đế, khí thế quân lâm
thiên hạ, lại khó có thể xem nhẹ, nhưng rất nhiều lúc, Cung
Tuế Hàn chẳng hề hiểu đến.
Nguyên Mẫn
khẽ nhíu mày, đây không phải bút tích của phụ hoàng, nhưng tại sao lại ở những chiết tử quan trọng như thế, đây là bút tích
của ai?
Nguyên Mẫn ưu bực, xem ra thật sự còn kẻ khác,
tại sơ niên Tân Tịnh, nắm trong tay quyền lực to lớn, rốt cuộc
là ai?
Liên tục phiên duyệt nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng có chút thu hoạch, nàng cảm thấy có lối ra rồi, nàng
không sợ kẻ địch hùng mạnh thế nào, chỉ sợ không biết kẻ
địch là ai.
Cảm giác căng thẳng như muốn nổ tung trong
lòng sau khi được thả lỏng, tất cả mệt mỏi bao ngày qua tích
tụ giờ đều đổ dồn đến, cảm thấy đầu có phần đau, nàng xoa
dịu huyệt Thái dương, muốn thư giản một lúc.
Nhìn thấy
vẻ mỏi mệt của Nguyên Mẫn, lòng Cung Tuế Hàn chợt thắt lại,
muốn phủi đi sắc màu mỏi mệt ở mi tâm của nàng. Nàng bước
đến phía sau Nguyên Mẫn, tay nàng xoa nhẹ lên huyệt Thái dương
của Nguyên Mẫn, nhẹ nhàng xoa bóp, cứ luôn chẳng biết đôi lúc
nên lười biếng chút ít, dù sao cũng đâu ai biết, Cung Tuế Hàn
đau lòng nghĩ đến. Không phải ai cũng giống nàng, thích lười
biếng!
Cơ thể Nguyên Mẫn lại cứng đơ, Cung Tuế Hàn ngày
càng càn rỡ, nàng vừa định lên tiếng, mắng nàng vài ba câu,
nhưng cảm thấy bị nàng làm một lúc, cơn đau đầu thật sự dịu
đi không ít, nên cũng miễn cưỡng để nàng xoa bóp, dù sao thì
hầu hạ ta cũng là bổn phận của nàng, Nguyên Mẫn nghĩ đến, cơ
thể cũng dần dần thả lỏng.
Nguyên Mẫn thật là một
người hay cự nự, thật hiếu thắng, rõ ràng trong lòng rất
thích, vẫn cứ nói miễn cưỡng.
Cung Tuế Hàn hiển nhiên
không biết, trong lòng Nguyên Mẫn đã vòng hết bao nhiêu khúc cua, nếu không chắc chắn sẽ phải than một câu, nữ nhân tâm hải để
châm a!
Cung Tuế Hàn động tà niệm rồi, đợi đã, Cung Tuế Hàn phát hiện
tính nghiêm trọng của vấn đề rồi, Hoàng thượng là nữ a, mà ta cũng là nữ, ta muốn hôn nàng, tại sao lại thế này chứ! Nàng
tuy rằng đơn giản, nhưng tiểu thuyết dân gian viết về nam nữ chi
tình cũng xem chẳng ít, hiển nhiên biết được những hành động
thân mật như thế chỉ có giữa nam nữ luyến nhân mới có thể làm cơ, xong rồi, ta có phải là loại...
Lúc nàng chép Minh
sử, đã thấy qua cung nữ với nhau trong cung đình thường làm
những việc như đối thực và ma kính [*], lúc đó không biết đấy
là gì, nên bèn hỏi tiên sinh, tiên sinh lúc đó chỉ đơn giản nói duy nhất một câu, "Nữ nhân ái nữ nhân!" rồi đuổi đi. Giờ mới
biết được, nguyên lai nữ nhân có thể ái nữ nhân a!
Chẳng
lẽ, ta cũng là thế này, không đúng a, nàng chẳng phải năm xưa
từng thích qua tiên sinh đấy? Cũng không đúng, ta chưa từng nghĩ
qua muốn hôn tiên sinh a!
Cung Tuế Hàn một trận khủng hoảng lùi xa Nguyên Mẫn, phải làm gi đây?