Cung Tuế Hàn xoa lồng ngực, có phải chăng ta đã mắc bệnh nan y không, nếu không sao ta lại cảm thấy tim ta đau, đau thế này, Cung Tuế Hàn
trong lòng lạnh buốt, nàng sợ chết.
Sự tình là như thế, buổi sáng, Nguyên
Mẫn, lúc từ đại điện về đã không để ý tới nàng, và cứ ngồi cau mày suy
nghĩ, trước kia cũng từng có tình trạng này, nhưng chưa bao giờ lạ hoàn
toàn lơ ý đến như thế, nàng biết sự tồn tại của nàng lúc nào cũng rất mơ hồ, nhưng biết là một chuyện, trong lòng vẫn cảm thấy rầu rĩ không vui, nàng không biết cảm xúc này từ đâu mà đến.
Nhưng bầu không khí nhanh chóng bị phá vỡ, người của Hình bộ đến.
"Hoàng thượng..." Hình bộ Thượng thư e dè nói.
Nguyên Mẫn nhíu mày, "Có lời thì nói, ấp ấp úng úng thế này thì ra thể thống gì!"
"Việc này... Cung Thư tá với lần này..."
Hình bộ Thượng thư không dám nói, Cung
Tuế Hàn tuy rằng chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng cũng làm việc cạnh Hoàng
thượng, cái gọi là đánh chó cũng phải xem chủ nhân, muốn động đến người
cạnh Hoàng thượng, ắt hẳn phải xin ý kiến trước.
"Không muốn nói, thì ra ngoài cho ta!"
Nhìn cái vẻ rụt rè của hắn, Nguyên Mẫn lại cảm thấy bực bội, đám người
này, thành sự không đủ, bại sự có thừa.
"Thần hoài nghi Cung Thư tá có liên quan đến việc mãi quan, mại quan lần này, muốn mời về Hình bộ giúp đõ."
Thấy Hoàng thượng có vẻ mất kiên nhẫn,
Hình bộ Thượng thư vội vàng nói hết một lần, lại vẫn có khả năng dùng
lời nói uyển chuyển.
Trời biết, sự việc lần này, Cung Tuế Hàn chắc chắn có liên quan, nói là mời về giúp đỡ điều tra, kì thật là áp giải về thẩm vấn.
Cung Tuế Hàn, nghe thấy hắn nói khách khí như thế, cảm thấy có vẻ không nguy hiểm, mãi quan, mại quan, là cái gì
đây, liên quan gì tới ta, đầu óc mờ mịt.
"Cung Tuế Hàn, những kẻ như thế này, thêm một đứa cũng không sao, bớt một đứa cũng chẳng mất mát gì, muốn làm gì
thì cứ làm!" Nguyên Mẫn nói xong, xoay người về phía cửa sổ.
Cung Tuế Hàn nghe thấy, đột nhiên cảm
thấy tim mình đau như bị người khác siết chặt, rõ ràng ta khỏe mạnh đến
nỗi vật dược cả trâu mà, sao đột nhiên lại cảm thấy đau thế.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, một câu nói cũng có thể khiến người khác đau lòng.
Về mặt tình cảm, nàng rất trì độn, nghe nói năm xưa thầm mến tiên sinh, cũng là Lộ Phương nói cho nàng.
Hình bộ Thượng thư vừa nghe, cảm thấy rất yên tâm, xem ra, Cung Tuế
Hàn này trong lòng Hoàng thượng chẳng có phân lượng gì, Hoàng thượng đã
nói thế rồi, vậy thì cứ theo phép tắc mà làm.
"Người đâu, đem Cung Tuế Hàn áp giải về Hình bộ." Tư thái của Hình bộ Thượng thư giờ mới lộ rõ.
Cung Tuế Hàn không hiểu, sao vị đại nhân
này lại thay đổi thái độ lớn như thế, Cung Tuế Hàn da đầu phát ngứa,
hình như lại gặp phải phiền toái gì rồi, nàng nhìn Nguyên Mẫn cầu cứu,
nhưng thứ nàng thấy chỉ là dáng lưng của Nguyên Mẫn, vô cùng lạnh lùng,
trong lòng cảm thấy dường như vừa mất mát gì đó rất lớn.
Vì là kẻ không quan trọng, nên Hoàng
thượng hẳn sẽ không quan tâm sống chết của nàng! Về sau, khi nàng nhớ
đến cảnh này, trong lòng vẫn bất giác cảm thấy đau.
Cung Tuế Hàn cứ thế bị áp giải đi rồi,
một chút phản kháng cũng không có, và cũng không có cách nào phải kháng, với cả nàng cũng không giỏi phản kháng.
"Rõ ràng là một kẻ nhát gan sợ chết, sao lại không thấy nàng cầu cứu..."
Nguyên Mẫn tự thì thào, âm thanh chỉ mình nàng có thể nghe thấy, nhưng trong lòng nàng biết, cho dù Cung Tuế Hàn
cầu cứu rồi, kết quả cũng sẽ như thế.
"Hoàng thượng, người rõ ràng biết kẻ như Cung Tuế Hàn không thể nào lại liên quan đến việc này!"
Lâm Trọng Văn kích động nói, lúc này, nếu hắn không lo đến Cung Tuế Hàn, thì sẽ không còn ai quan tâm đến sống chết của nàng.
"Trọng Văn, thái độ của ngươi quá khích
rồi đấy, trẫm không quản nàng có liên quan đến việc này không, nhưng nếu đã dính dáng đến rồi, thì phải tra rõ."
Cung Tuế Hàn đối với Lâm Trọng Văn mà nói, quả nhiên có khác.
"Hoàng thượng, nàng có công hộ giá..." Lâm Trọng Văn biết mình vừa thất thố, nhưng hắn cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
"Trọng Văn, triều đình có pháp luật của
triều định, không thể chỉ vì một người, mà làm loạn phép tắc." Nguyên
Mẫn ngắt lời Lâm Trọng Văn, ngữ khí không hề thay đổi, nhưng cũng bắt
buộc kẻ khác không được phản bác.
Lâm Trọng Văn biết, mỗi khi Nguyên Mẫn
nhắc đến triều đình, tuyệt đối không có sự thương lượng, Nguyên Mẫn có
thể vì cái triều đình này, trở mặt với bất cứ kẻ nào, hắn chẳng phải đã
sớm biết rồi sao?
Cung Tuế Hàn nếu đã liên quan đến việc
này, cho dù vô tội, cũng khó mà thoát thân, sống chết chỉ là dựa vào một tia suy nghĩ của Nguyên Mẫn.
Không thể thương lượng với Nguyên Mẫn, chỉ đành tìm cách khác để Cung Tuế Hàn thoát tội.
"Hoàng thượng, ta muốn tham gia việc chấm lại bài thi." Lâm Trọng Văn kiên định nói, chỉ còn hi vọng tấu chương
này vô trung sinh hữu.
Kì thật Nguyên Mẫn vốn không muốn hắn
tham gia, Lâm Trọng Văn chỉ cần làm tốt việc nàng giao là được, vấn đề
tu thư nàng cũng vô cùng xem trọng.
Nhưng Lâm Trọng Văn trước giờ không hề
chủ động cầu nàng, giờ lại chủ động cầu xin, nếu như nàng cự tuyệt, thì
cũng có vẻ như quá tuyệt tình rồi.
"Ừ!" Nguyên Mẫn đáp.
Mười ngày sau
Nguyên Mẫn xem xong tấu chương vừa đưa lên hôm nay, lại phát cáu, lại bực bội, nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Tên Cung Tuế Hàn ngu ngốc này, sao nhanh
thế mà đã nhận tội vì bị đánh rồi, nàng chính là ngớ ngẩn thế, hai mươi
đại bản đã có thể nhận tội, chưa từng thấy qua kẻ nào nhát gan vô dụng
như thế.
Vốn dĩ ta cũng không có ý định giết nàng, thế cũng tốt, tự mình đi tìm cái chết. Chỉ tiếc cho Lâm Trọng Văn vì
nàng mà mệt dở sống dở chết, giờ lại thành ra thế, sợ là hắn sẽ bị nàng
làm cho tức mà chết.
Nhận thì nhận rồi, nhưng làm sao mại
quan, thì lại trả lời mơ mơ hồ hồ, nhìn là biết ngay là do bị đánh nên
nhận bừa, nói lung tung.
Nhưng việc Nguyên Mẫn giận hơn là, tấu chương như thế cũng dám đưa lên đây, quả thật là muốn qua mắt nàng.
Gây ra trận hỗn loạn như thế, nàng cảm
thấy hoài nghi về độ thật giả của tấu chương trước đó, nhưng mọi việc
phải đợi khi chấm lại xong xuôi mới có thể định đoạt. Cho dù là giả,
cũng không được khinh suất.
Mười hai ngày sau
Vốn dĩ mười lăm ngày hoàn thành việc chấm bài cũng là quá vội vàng rồi, nhưng Hoàng thượng cao độ xem trọng, lại
còn có nhiều nhân sĩ quan tâm tham gia, chỉ mười hai ngày đã hoàn thành
rồi.
Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, bài thi ngoài một vài bài vẻ khả nghi, còn lại đa số đều không vấn đề gì.
Quá thật, theo lý mà nói, đây cũng thuộc
loại bình thường, dù sao việc chấm bài không phải cùng một người xem,
đều phải phân ra. Thế nên đại khái quy trình chấm thi cũng rất hợp lí,
một bài thi phải do hai khảo quan chấm, cả hai nói được thì mới được
thông qua, do vậy muốn đậu Tiến sĩ quả thật không dễ, có thể nói là
trong cả ngàn người mới chọn được một.
Mà những kẻ có chút hiềm nghi, qua Hình bộ thẩm tra cũng không thấy
bất thường, đương nhiên là ngoại trừ Cung Tuế Hàn. Các đại thần cũng có
chút an tâm.
Sự tình đến mức này, Nguyên Mẫn trong
lòng tám phần khẳng định tấu chương trước đó là vô cớ, việc này vốn dĩ
xem như đình chỉ ở đây, nhưng Nguyên Mẫn lại nghĩ, tấu chương thông qua
nhiều bước vậy mới trình lên đây, trong lòng vẫn còn hai phần không chắc chắn.
Nguyên Mẫn thà giết nhầm còn hơn thả nhầm, phải điều tra đến cùng, phải mười phần khẳng định mới có thể yên tâm.
Nếu như quả thật là giả, chắc chắn có kẻ
thất chức, vì thất chất mà dẫn đến lãng phí nhân lực của cải lớn như
thế, chắc chắn phải nghiêm trị.
Nguyên Mẫn vô cùng bất mãn với cách làm
việc của những kẻ dưới kia, triều đình từ sự kiện thay máu khi lập vị
trở về sau, những kẻ đầu cơ không ít, nhưng những kẻ hữu dụng cũng không phải ít, dù sao những kẻ thay thế năm xưa đều là phần tử tinh anh.
Quyết tâm muốn thay máu triều đình lần
nữa của Nguyên Mẫn không dễ gì đổi, với cả nàng xem trọng nhất là tân
khoa Trạng nguyên Diệp Dân, hắn đã được chính nàng thử tài qua, tuyệt
đối yên tâm.
"Trung thư thị lang Diệp Dân, trẫm phong
ngươi làm Án sát sử, tấu chương từ đâu đến, có thật hay giả, có kẻ thất
chức hay không, tiến hành tra rõ, nội trong ngày khởi hành đi Tuyên Hòa
huyện."
Sự tình lúc nào cũng có thể vượt ngoài dự đoán, vốn dĩ sự việc có thể dừng tại đây, chỉ cần tùy ý phái một kẻ nào đó đi, nhưng lần này người được phái đi lại là Diệp Dân. Diệp Dân là kẻ trong vô vàn sĩ tử có thể bộc lộ tài năng khiến cho Nguyên Mẫn phải
nhìn với ánh mắt khác.
Nhưng kết quả lại liên quan đến một việc mà Nguyên Mẫn có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Nói đến Cung Tuế Hàn, đến phòng giam rồi, vẫn còn chẳng hiểu chuyện gì, nàng rốt cuộc phạm phải việc gì, nếu nói
nữ giả nam trang, Hoàng thượng đã bảo không truy cứu, tuy rằng nàng cảm
thấy Hoàng thượng vô tình, nhưng lời nàng nói, nàng tuyệt đối tin
tưởng.
Ngoài việc này ra, nàng luôn an phận thủ kỉ, nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc đã phạm tội gì rồi.
Sau đến công đường mới biết, bọn họ bảo
nàng mại quan, nàng kiếm đâu ra tiền mà mại chứ, nhưng đại nhân trong
công đường cứ khăng khăng bảo nàng rằng mại quan, nàng dĩ nhiên kiên
quyết không nhận.
Nhưng khi hỏi nàng làm thế nào lại đậu
Tiến sĩ, nàng cũng chẳng rõ, cứ thế đôi co mấy ngày, người trong Hình bộ dần mất kiên nhẫn, đại hình tứ hậu.
Cung Tuế Hàn lúc đầu vẫn rất có khí
phách, việc không hề có, sao có thể bảo nhận là nhận. Đánh hai mươi đại
bản xong, nàng xem ra vẫn còn chịu đựng được, dù sao nàng vẫn từng là
người bên cạnh Hoàng thượng, Hình bộ không dám đánh đến chết, vạn nhất,
chưa thẩm tra được gì đã đánh chết rồi, Hoàng thượng mà đòi người thì
thật không ổn.
Hình bộ quyết định chủ ý, mỗi ngày đến đánh hai mươi đại bản, xem ai chịu đựng được, lại không đánh chết người.
Đánh ba lần rồi, Cung Tuế Hàn không chịu
nổi nữa rồi, nàng cảm thấy thà cho nàng một đao còn hơn, mỗi ngày đánh
hai mươi đại bản, sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh chết, ta đây sợ đau muốn
chết, Hoàng thượng cũng không quản sống chết của ta rồi, Cung Lạc thì
tìm không được, Cung Bình thì không về nhà, trên đời này dù có thiếu đi
một Cung Tuế Hàn ta đây cũng đâu sao, ta chết đi cho rồi, trong tình thế tuyệt vọng, nhất thời nghĩ không thông, bèn tùy tiện nhận tội, rất có
khí thế một đi không quay đầu của một tráng sĩ.
Với Cung Tuế Hàn mà nói, đây là việc to gan nhất, dũng cảm nhất mà nàng gặp qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT