Nguyên Mẫn vừa tới không lâu đã ném cho Cung Tuế Hàn đĩnh vàng bảo nàng
đi đổi để mua một cái giường lớn một chút, kỳ thật về phương diện cuộc
sống thì không có vấn đề gì, nhưng hiện tại lại rất rãnh rỗi, tuy ngủ
được nhiều hơn, nhưng những lúc quá rãnh rỗi đó thì Hoàng đế đại nhân
vẫn còn rất khó khăn thích ứng.
Nguyên Mẫn mới từ trên giường
đứng lên, tao nhã ngáp một cái, phòng ốc thì có chỉnh sữa qua một chút,
tuy không hoán đổi gì nhiều nhưng cũng không sao, khá tốt. Bởi vì Nguyên Mẫn thích nhất là mở to mắt ra liền nhìn thấy Cung Tuế Hàn.
Nguyên Mẫn nhìn Cung Tuế Hàn làm mãn thầu, làm rất chăm chú, Nguyên Mẫn ngồi
trên giường nhìn Cung Tuế Hàn quay mặt, thật ra Cung Tuế Hàn đang rầu
rĩ, ngu ngốc sợ nuôi nàng không nổi, nhưng chẳng lẽ lại muốn tiểu dân
nuôi sao? Nguyên Mẫn cười lắc đầu, nàng dù sao cũng làm qua Hoàng đế,
bản lĩnh nuôi mình chẳng lẽ lại không có? Nguyên Mẫn từ lúc đến Tuyên
Hòa tới giờ đã mua vài mẫu đất ở các huyện lân cận của Tuyên Hòa, còn
đưa cho Đặng La trông coi, Đặng La tuy đi theo nàng xuất cung, nhưng
Đặng La cũng chủ yếu ở hoàng cung bởi vì Nguyên Mẫn chỉ sợ Nguyên Tập
không khống chế được tình hình, những người này dù so sánh như thế nào
cũng không phải mèo nhà cho nên mới để Đặng La đi theo dù sao cũng có
Ngôn Thác và Diệp Dân ở lại, cho nên Nguyên Mẫn cũng không mấy lo lắng,
nhưng lại không nghĩ tới Ngôn Thác vì nàng mà từ quan. Nguyên Mẫn không
hy vọng Đặng La đến quấy rầy cuộc sống của mình vì vậy mới để cho nàng
ấy ở huyện lân cận, cho nàng trông coi hơn một ngàn mẫu đất, coi như có
hơi khó khăn về để chó săn trông coi việc nhà. Bất quá Đặng La lại rất
trung thành và tận tâm, cho đến bây giờ vẫn còn hận Cung Tuế Hàn, ai bảo Cung Tuế Hàn đem Hoàng thượng đại nhân của mình bắt cóc đi, nhưng Đặng
La tất nhiên cũng không dám đụng đến Cung Tuế Hàn, bởi vì Nguyên Mẫn đã
dặn dò Đặng La rất rõ ràng nếu Cung Tuế Hàn chết thì Đặng La cũng chôn
theo. Bất luận Cung Tuế Hàn có chết như thế nào...
Ngoài ý đó thì dụng ý chính là không cho phép Đặng La động đến Cung Tuế Hàn ở ngoài
cung, còn muốn Đặng La bảo vệ Cung Tuế Hàn, tuy rằng hiện tại Cung Tuế
Hàn không còn gặp nguy hiểm.
Hiện tại Đặng La cảm thấy, làm sát
thủ lại dễ sống hơn nhiều, bây giờ tới mấy khoản khế đất cần phải sữa
sang lại, gấp đôi địa tô cần thu, vừa nhìn đã muốn hoa cả mắt, sau đó
còn chuẩn bị cuối tháng cầm hết sổ sách cho Hoàng thượng đại nhân giải
quyết. Đặng La cảm thấy dùng não sống thì nên giao cho Hoàng thượng là
đúng.
Bất quá Đặng La coi những ngày tháng hiện tại cũng rất vừa
lòng, Hoàng thượng không ở bên người nên có chuyện gì cũng tự mình giải
quyết, cái phủ to lớn như vậy, có gấp đôi nô tài hầu hạ, bản thân mình
từ nô tài lại biến thành ông chủ. Đặng La cũng nghĩ đến làm địa chủ đất
thật không tồi chút nào...
"Hân nhi dậy rồi sao?" Cung Tuế Hàn
chuẩn bị điểm tâm sáng cho Nguyên Mẫn, Cung Tuế Hàn sợ Nguyên Mẫn không
ai hầu hạ sẽ không thích nghi được nên bản thân nàng đều lo toan chu
toàn, tất nhiên cũng thấy rất tốt, lo chu toàn cho người yêu mình được
tốt thì là một loại hạnh phúc rồi.
Nguyên Mẫn kéo Cung Tuế Hàn lại.
"Chẳng lẽ bao nhiêu đó chuyện còn chưa tốt sao?"
"Nhưng muốn Hân nhi tốt hơn nữa!" Cung Tuế Hàn chân thành nói
"Đối xử tốt là được rồi, buổi tối đừng áp bức là được" Nguyên Mẫn vốn đứng
đắn, nhưng gần đây không ít lần bị phản công, nên thực tế mà nói có chút xấu hổ, Cung Tuế Hàn đã muốn từ bỏ Minh Phượng, tại sao lại còn có thể
làm cho mình thường bị mê hoặc không cẩn thận mà bị phản công đây?
"A?" Cung Tuế Hàn đỏ mặt, tuy rằng buổi tối có sắc dục nhưng không ai lại
ngay lúc rõ như ban ngày thế này nhắc tới, hơn nữa Hân nhi vốn dĩ là
người rất nghiêm chỉnh. Cung Tuế Hàn trong lòng là một tiểu dân thuần
khiết không bằng được Nguyên Mẫn từ nhỏ đã lớn trong Hoàng cung cho nên
vẫn rất hay ngượng ngùng.
Ngay lúc Cung Tuế Hàn đỏ mặt thì Nguyên Mẫn đã ôm chậu nước từ bên ngoài giếng nước bước vào, chứng kiến thấy
Nguyên Mẫn bưng chậu Cung Tuế Hàn có chút chua xót.
Thật không muốn để cho Hân nhi theo mình chịu khổ!
"Hân nhi, nàng không hối hận chứ?" Cung Tuế Hàn từ phía sau lưng ôm chặt lấy Nguyên Mẫn, Nguyên Mẫn bị ôm bất ngờ nên tay chợt run, khiến cho chậu
nước trên tay trượt xuống mặt bàn.
"Hủm? Hiện tại không phải
Hoàng đế, nhưng làm một tiểu dân sống tự do tự tại cảm thấy rất tốt."
Đây là lời nói tình cảm nhất của Nguyên Mẫn, bởi vì trong lòng Cung Tuế
Hàn nghĩ gì làm sao nàng lại không biết.
"Nhưng ta không muốn Hân nhi chịu khổ, ta nhìn thấy rất đau lòng!" Cung Tuế Hàn hít hít cái mũi nói.
"Cũng không có gì quá vất vả, nếu là người khác không phải đều do bản thân
mình tự chăm sóc mình sao?" Nguyên Mân cũng không muốn Cung Tuế Hàn cảm
thấy áy náy, lựa chọn con đường này nàng cũng chưa bao giờ thấy hối hận, hơn nữa cảm thấy được đây là lựa chọn đúng nhất.
"Không hối hận
là được rồi!" Cung Tuế Hàn chân thành nói, bản thân mình có việc gì có
công việc nặng nhọc cũng sẽ cố gắng làm, hơn nữa còn làm luôn phần của
Hân nhi, có như vậy mới hạnh phúc.
"Cung Tuế Hàn, hiện tại ta có
hàng ngàn mẫu đất, tính toán nghĩ thử xem, chúng ta có thể thu được rất
nhiều địa tô..." Nguyên Mẫn chuyển sự chú ý đối với Cung Tuế Hàn.
"Ah?" Cung Tuế Hàn lần thứ hai kinh ngạc đến ngây người, sau đó liền suy nghĩ, hơn ngàn mẫu đất nha, có đất có thể cho thuê...
Cung Tuế Hàn xòe ra đầu ngón tay tính toán, càng tính cách ngón tay càng run rẩy, càng hiểu được sự việc lúc này nghiêm trọng, cuối cùng Cung Tuế
Hàn rất cẩn thận đưa ra kết luận.
"Không phải lúc đó trở thành
địa chủ bà rồi sao?" Cung Tuế Hàn từ trước cho tới giờ cũng không nghĩ
tới bản thân mình từ lúc sinh thời sẽ có ngày trở thành địa chủ, nghĩ
đến thì tim liền đập cực kỳ nhanh.
"Nhưng trước tiên cũng phải
cưới trước thì mới được, có người còn chưa có ý định cưới?" Nguyên Mẫn
vừa rửa mặt vừa nói, nước giếng cũng không quá lạnh nhưng vẫn lạnh hơn
bình thường. Xuân cũng đã đến, tuyết cũng đã tan, thời gian qua đi cũng
thật nhanh, đảo mắt một cái đã qua ba tháng.
"Hân nhi không muốn
gả cho ta sao?" Cung Tuế Hàn giật nhẹ ống tay áo Nguyên Mẫn, khuôn mặt
chờ mong nhìn hướng lên Nguyên Mẫn, chỉ do vừa rồi lo nghĩ tới làm địa
chủ lại quên mất bà chủ đất đứng trước mắt là không khí.
"Ngu
ngốc!" Nguyên Mẫn khóe miệng lại giương lên, khi làm Hoàng đế có bao
nhiêu người muốn kết thân làm Hoàng phu của mình, nhưng so ra làm địa
chủ lại thấy nở mày nở mặt hơn nhiều.
Cung Tuế Hàn bĩu môi, lại
mắng mình ngu ngốc, đâu phải tất cả mọi người ai cũng được thông minh
như Hân nhi, hơn nữa mình cũng từng thông minh mà, tuy rằng hiện tại lại tiếp tục ngu ngốc nhưng không phải cũng đã lừa được Hân nhi trở về rồi
sao? Hân nhi vì mình mới trở nên ngốc mới đúng! Tất nhiên lời này Cung
Tuế Hàn chỉ dám nghĩ ở trong lòng không dám nói ra.
"Chỉ cần là
kẻ có tiền, cũng không cần phải phải hầu hạ người khác, cũng không phải
chịu khổ, biết không?" Nguyên Mẫn cầm lấy chén cháo ở trên bàn Cung Tuế
Hàn đã chuẩn bị sẵn múc một muỗng vừa ăn vừa nói.
"Thật sao?" Cung Tuế Hàn theo sát phía sau Nguyên Mẫn, mình thật sự không muốn Hân nhi phải chịu khổ.
"Ta chưa bao giờ gạt người!" Nguyên Mẫn thấy Cung Tuế Hàn hoài nghi nên liền bất mãn.
"Chưa bao giờ gạt người... trước kia lại thường xuyên lừa ta..." Cung Tuế Hàn phản bác, năm đó cũng không biết đã bị Hân nhi lừa bao nhiêu lần.
"Cung Tuế Hàn, có phải muốn lôi chuyện cũ ra nói hay không?" Nguyên Mẫn đặt chén cháo trong tay xuống, hí mắt hỏi.
"Không có, không có..." Cung Tuế Hàn càng nói thanh âm càng nhỏ, nàng lại quên mất, Hân nhi đúng là lòng dạ hẹp hòi.
"Năm đó, là ai chỉ kiếm vào ta? Là ai đem ta ra đùa giỡn, là ai muốn quên
ta? Là ai..." Nguyên Mẫn càng nói ánh mắt híp lại càng nhỏ.
"Là... t..a" Cung Tuế Hàn nói càng nhỏ, cổ muốn thụt cả vào trong áo, lần sau
thật không nên nhắc chuyện cũ, Hân nhi mắt càng lúc càng nhỏ rồi, cho
tới bây giờ vẫn không hề thay đổi qua, Hân nhi thoạt nhìn rất khí chất,
Cung Tuế Hàn vội vàng nhận tội, hơn nữa thái độ nhận tội vô cùng tốt.
Nhìn thấy bộ dạng rùa rút đầu của Cung Tuế Hàn, ý cười trong mắt Nguyên
Mẫn dường như lộ ra không hề che dấu sự đắc ý, bây giờ Cung Tuế Hàn muốn xoay người thôi cũng phải nhìn xem mình có đồng ý hay không thì mới dám trở mình.
Sau khi ăn hết bữa sáng kiêm cơm trưa, Nguyên Mẫn có chút nhàm chán nhìn lên Cung Tuế Hàn đang chuẩn bị làm mãn thầu.
"Hân nhi, có muốn thử một chút không?" Cung Tuế Hàn hỏi Nguyên Mẫn.
"Không!" Nguyên Mẫn ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ liền cự tuyệt.
"Đại nữ nhân, đại nữ nhân, đi ra nhanh..." Bên ngoài lộ phương đang gọi, tuy rằng theo lời đồn đại nói Nguyên Mẫn là yêu quái không bao lâu cũng
liền ổn định lại bởi vì khuôn mặt của Cung Tuế Hàn càng ngày càng trở
nên có sức sống và hồng hào, trông không hề giống như bị yêu quái quấn
lấy. Nhưng lộ phương vẫn luôn kiên định cho rằng Nguyên Mẫn là yêu quái, tuy chưa bao giờ dám đi trực diện vào, nhìn thấy Nguyên Mẫn còn phải đi đường vòng vì vậy cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài gọi Cung Tuế Hàn.
Cung Tuế Hàn nghe tiếng liền đi ra ngoài. Nguyên Mẫn vốn dĩ đang nhàm chán,
không nhìn thấy Cung Tuế Hàn lại càng thấy nhàm chán hơn, thấy vậy nàng
liền chìa các ngón tay thon dài ra, chỉ chỉ đâm đâm vào cục bột mềm nhão ở trên bàn, các ngón tay vừa chạm vào, cảm giác cũng thật mềm mại...
Lúc Cung Tuế Hàn trở vào, liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc,
đó chính là Nguyên Mẫn trên mặt dính một lớp bột mì trắng trắng mềm mịm. Cung Tuế Hàn thật râu rồi không được nhìn thấy Nguyên Mẫn bận rộn công
việc như vậy, trước kia lúc nào cũng vúi thời gian vào một đống tấu
chương, bây giờ mới xuất hiện vẻ mặt nghiêm túc như vậy , khuôn mặt
nghiêm túc cộng với vẻ đẹp của Nguyên Mẫn lúc này lại cực kỳ quyến rũ,
thật khiến cho người ta mê luyến.
Trên mặt bàn lúc này có bảy
khuôn mặt được sắp xếp gọn gàng. Cung Tuế Hàn sau khi hết sự kinh ngạc,
cũng liền nhớ tới mấy hình đất mà trước đây năm tuổi nàng đã làm qua,
Hân nhi thật đáng thương, có lẽ trước đây nàng chưa từng nắn qua tượng
đất. Hân nhi trước đây nhất định không có tuổi thơ, vừa nghĩ đến, Cung
Tuế Hàn có chút đau lòng.
Sau này, nhất định ta sẽ giúp Hân nhi lắp đầy tuổi thơ thiếu thốn của mình, Cung Tuế Hàn âm thầm hạ quyết tâm.
Nguyên Mẫn lúc này ngẩng đầu nhìn Cung Tuế Hàn vừa quay lại, tuy mặt có chút
đỏ nhưng cũng không muốn dừng tay, lúc này nàng trông cực kỳ giống một
tiểu hài tử vừa bị phát hiện làm chuyện xấu nên có chút khó chịu.
"Ta chỉ tùy tiện chơi đùa..."
"Quaa...Hân nhi thật lợi hại, chỉ mới làm lần thứ hai mà đã nắn được một hình tượng tinh xảo như vậy!" Cung Tuế Hàn liền nói một cách kinh ngạc tán tưởng,
quả thực trông rất chân thành, Hân nhi đúng thật là rất thông minh, làm
cái gì cũng đều rất giỏi.
"Đó là điều hiển nhiên!" Nguyên Mẫn
được thổi phồng liền có chút đắc ý, nắn đẹp lắm sao? Nguyên Mân cảm thấy bản thân mình cũng phi thường ngoài ý muốn, được thổi phồng nên tâm
tình cũng trở nên vui vẻ.
Cung Tuế Hàn ca ngợi cùng cổ vũ, Nguyên Mẫn lại say mê nắn tiểu nhân, không lâu sau đó tại Tuyên Hòa huyện liền rộ lên món tiểu nhân bao, món mãn thầu này nổi tiếng cả toàn huyện.
"Tiểu nhân bao nắn rất tinh xảo a!" Người mua cũng kinh ngạc tán thưởng.
"Nhưng, ta lại cảm thấy tiểu nhân bao này nhìn có chút quen mắt?" Người mua chợt nói
"Đúng vậy, hình như nhìn rất quen mắt" Người mua bên cạnh cũng liền tiếp lời.
"Đúng rồi, đúng rồi, trông rất giống Tiểu Tuế.." Người mua liền kinh hô.
"A?" Cung Tuế Hàn sửng sốt, liền cầm một tiểu nhân bao lên cẩn thận đánh
giá, đúng vậy, thật có nét tương đồng, Cung Tuế Hàn cầm tiểu nhân bao
chợt ngây ngô cười.
"Hân nhi, thanh minh chúng ta đi thả diều
được không?" Cung Tuế Hàn muốn tuổi thơ Nguyên Mẫn được bổ khueyét nên
liền bắt đầu lên kế hoạch.
"Không đi!" Nguyên Mẫn lại lập tức cự tuyệt, thật không muốn giống tiểu hài tử.
"Hân nhi, coi như đi theo ta, đã lâu rồi ta không được chơi, thật nhớ lắm,
được không?" Cung Tuế Hàn lắc lắc tay áo Nguyên Mẫn, bày ra bộ dạng vạn
phần khao khát. Nguyên Mẫn chần chờ nhìn về hướng Cung Tuế Hàn.
"Vậy được rồi!" Nguyên Mẫn trả lời không được tình nguyện.
Lần thứ hai, Nguyên Mẫn dậy so với Cung Tuế Hàn còn sớm hơn. Phải biết
rằng, đây là lần thứ hai Nguyên Mẫn trở thành tiểu dân thức dậy sớm.
"A? Còn thật sớm nha, mới vừa sáng thôi, ngủ tiếp đi, trưa đi cũng kịp a!"
Cung Tuế Hàn nhìn về bên ngoài qua cửa sổ, mới tờ mờ sáng mà thôi!
"Vậy được rồi!" Cung Tuế Hàn mè nheo đứng lên, mí mắt còn không muốn mở ra,
rõ ràng là Hân nhi so với mình còn chờ mong hơn mà! Cung Tuế Hàn thật
xúc động muốn khóc.
Sau đó, Cung Tuế Hàn thực sự càng có cảm giác muốn khóc, bởi vì Hân nhi đối với mọi chuyện đều rất gay gắt, muốn thả
cho con diều bay cao, nhưng con diều lại ngu ngốc, mỗi lần thả lên lại
liền rơi xuống, mà Hân nhi lại sợ mất mặt nên không để người khác chỉ
đạo. Đi thả diều liên tục nửa tháng, con diều cũng không bay lên được,
mà vành mắt Cung Tuế Hàn đã đen đậm lên.
"Hân nhi, thả diều thôi
mà, chỉ cầm cầm sợi dây là được rồi!" Cung Tuế Hàn đem diều do chính
mình thả được bay vô cùng cao đưa cho Nguyên Mẫn.
"Không cần, ta
muốn tự mình thả!" Nguyên Mẫn nhếch lên đôi môi xinh đẹp, thật không có
lý do gì Cung Tuế Hàn lại dễ dàng đem con diều bay lên cao còn bản thân
mình thì lại làm không được.
Cố gắng rồi lại thất bại, có thất
bại cũng luôn cố gắng! Hân nhi đúng là làm chuyện gì đều rất kiên nhẫn,
Cung Tuế Hàn nhìn thấy bóng lưng của Nguyên Mẫn nghĩ đến.
Cung
Tuế Hàn khóe miệng giương lên, xem ra vành mắt của mình còn phải đen
thêm một thời gian nữa, nhưng bù lại trong lòng lại thấy rất ngọt ngào,
thực thích dạng ngọt ngào này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT