Cung Tuế Hàn ở cửa thành tại kinh đô cứ nhìn mãi về phía cổng thành, nàng có cảm giác
gì đó rất kì lạ, nàng có cảm giác giống như là đang mất cái gì đó, nhưng nàng đã kiểm tra tay nãi, tuyệt đối không có gì quý trọng bị rơi rớt…
nhưng trong lòng lại có chút không an tâm, dường như có gì đó rất quý
trọng mất đi, nhưng nàng lại không nhớ rõ là mất đi thứ gì?
Tâm chợt hạ xuống, tự nhiên lại nghĩ không ra!
Cung Tuế Hàn lo lắng lại đem tay nãi ra kiểm tra lại một lần, xác định rõ là không mất bất cứ thứ gì thì mới có chút an tâm, nhưng khi đi vẫn thường quay đầu nhìn về phía kinh thành. Nàng có một loại cảm giác, là loại
cảm giác mà từ sinh thời đến giờ nàng không bao giờ… sẽ có thể đến kinh
thành nữa, kinh thành rất náo nhiệt, cũng có tiệm bánh mãn thầu rất lớn, kinh thành… Nàng có vô số điều ấn tượng khó quên đối với kinh thành,
rốt cuộc thì tại sao lại có cảm giác đều đã trãi qua,
Xem ra đầu óc mình dạo này có phần u mê rồi, rõ ràng là trí nhớ của mình trước đây tốt lắm mà.
Cung Tuế Hàn muốn đi đến Tấn Dương thành, bởi vì có Cung Lạc ở đó, sau khi
gặp Tiểu Lạc nàng sẽ trở về Tuyên Hòa huyện. Cung Tuế Hàn nhớ rõ là
dường như lúc này nàng đã hai mươi bốn tuổi, nháy mắt một cái liền hai
mươi bốn tuổi, lập tức già như vậy rồi, ngay cả việc muốn lập gia đình
cũng không ai muốn lấy nàng làm vợ, thật là chán ghét quá đi!
Cung Tuế Hàn chợt nhớ đến kế hoạch trước đây, đúng vậy, phải gả vào gia đình có thật nhiều người, có người nuôi nàng, nhưng hiện tại thì không ai
muốn cả, phải do nàng tự nuôi bản thân mình, nghĩ tới điều này lại khiến Cung Tuế Hàn phiền muộn thật lâu. Nhưng Cung Tuế Hàn dù sao cũng là
người lạc quan, sẽ không rối rắm bất cứ chuyện gì. Nàng sẽ trở về huyện, mở một tiểu quán nhỏ sau đó lấy mãn thầu làm điểm tâm, nàng cũng không
biết từ lúc nào thì lại biết làm điểm tâm như vậy, hơn nữa có gì đó
không đúng lắm, chẳng lẽ là do được khai thông, nếu là như vậy thì nàng
quả không phải là người ngốc lắm. Nghĩ như vậy Cung Tuế Hàn liền trở nên vui vẻ.
Cung Tuế Hàn ở Hoàng cung ngây ngốc đã hơn một năm, cũng không phải là không có gì tiến bộ, ít nhất đối với mãn thầu thì càng làm càng khá, điểm tâm cũng hướng đến ngự trù học vì vậy tay nghề tiến bộ cũng không tồi, có
thể tượng tượng được sau khi Cung Tuế Hàn có ý định mở tiểu quán sinh
nhai hẳn không phải quyết định sai lầm.
**
Trong mười
năm qua, có thể nói dân chúng ở Đại Dĩnh cực kỳ tự hào, bởi vì cả đối
nội lẫn đối ngoại sau sáu năm chinh chiến đều gặt hái được kết quả huy
hoàng. Từ đầu đường đến cuối ngõ, trà lâu hay tửu quán mọi người cứ bước ra cửa hầu hết đều thảo luận đến vấn đề này, hôm nay cuối cùng cũng dẹp xong thêm một tòa thành nữa.
Tất nhiên, uy vọng nhất hiện tại chính là hai đại công thần, một là Độc Cô
Giới, hai là Niên Chính. Có thể nói đại bộ phận ranh giới của Tây mạc
đều được sáp nhập vào lãnh thổ của Đại Dĩnh, ngoại trừ kinh đô của Tây
mạc còn có các thành trì lân cận, mọi người tính toán chỉ cần tới cuối
năm nhất định có thể vây hãm được.
Trong triều đình lúc này mở miệng ra liền nhắc đến hai đại nhân vật này, nào
là chuyện nên tiếp tục đối với đối ngoại mà thảo phạt, nhưng có người
cũng yêu cầu nên nghỉ ngơi lấy lại sức, chiếm được toàn bộ lãnh thổ Tây
mạc cũng là chuyện chắc chắn sau này, nhưng nếu để thời gian nghỉ ngơi
mà khiến Tây mạc phục hồi lại là vấn đề lớn. Hầu hết võ tướng đều ủng hộ đối ngoại thảo phạt còn võ văn thì yêu cầu nghỉ ngơi lấy lại sức.
“Hoàng thượng, thượng quan ghi chép sử sách tất nhiên đối với lần thảo phạt
chinh chiến lần này cần phải ghi chép lại, Hoàng thượng có đề xuất tựa
đề văn thư?” Nhiếp Huyền Cơ hỏi, hắn là người tiếp quản công việc tu văn của Lâm Trọng Văn. Người này có thể nói là vô cùng cố chấp, là người
cương trực công chính, trọng lễ giáo, không hiểu biến báo cũng không
hiểu quyền mưu, là một trung thần nhưng cũng không phải là một lương
thần.
Đối ngoại chinh chiến là một thế cờ xâm lược rõ ràng trắng trợn nhất, mọi
người trong lòng đều đoán được, ai dám hỏi Hoàng thượng vấn đề này quả
thực là muốn chết rồi, nhưng Nhiếp Huyền Cơ thật sự là người không biết
phân rõ tình huống.
“Sao? Ngươi nói xem nên lấy tên gọi là gì? Phải viết như thế nào đây?” Nguyên Mẫn nhíu mày,
Tên Nhiếp Huyền Cơ này, đúng là người không biết động não.
“Ah…” Nhiếp Huyền Cơ không dám đáp, dù có ngây ngốc cũng không thể không biết là không thể trả lời, nhưng vấn đề này lại không thể không hỏi, vì tu
thư phải dùng đến.
“Các quan thần cảm thấy thế nào?” Nguyên Mẫn hỏi qua các quan đại thần phía dưới.
“Hoàng thượng chiếm lĩnh Tây mạc là thiên mệnh sở quy cho nên Tây mạc vốn dĩ
đã là vật trong tay Đại Dĩnh” Có văn thần thừa cơ nịnh nọt, đáng tiếc
lại chụp không đúng thời cơ.
Diệp Dân vẫn như trước không thích thấy cảnh tượng chinh chiến xâm lược, vì vậy vẫn thay văn thần này toát mồ hôi!
“Đối ngoại thống nhất!” Nguyên Mẫn nói ra bốn chữ.
“Đối ngoại thống nhất! Hoàng thượng quả là cao mắt anh minh, là thống nhất
chứ không phải xâm lược, Hoàng thượng anh minh!!!!” Các văn thần đều cảm thấy cái tên này quả thật rất tốt, đem vấn đề xâm lược trắng trợn đổi
lại thành thống nhất. Đối ngoại thống nhất, không chỉ viết trong sử sách nghe được tốt hơn mà sau này nếu Tây mạc trở nên yên ổn hơn thì đối với lãnh thổ của Đại Dĩnh cũng hết sức quan trọng.
“Đã hạ chỉ xuống dưới, triệu hoàng phu Độc Cô Giới quay về kinh, hắn như thế nào còn không đến?” Nguyên Mẫn nhíu mày hỏi.
“Hoàng phu hiện đang chiếm lĩnh Tây mạc, lúc này trêu gọi hắn trở về tựa hồ không ổn!” Có đại thần đứng ra nói chuyện.
“Đã nhiều năm như vậy, dù sao chỉ còn một thủ đô thì có gì không ổn? Trẫm
cần chiếu hắn quay về kinh hắn nhất định phải quay về!”
Dù sao vấn đề chính vẫn là hắn muốn chiếm được Tây mạc, nếu để cho Độc Cô
Giới đem Tây mạc đánh hoàn thì uy vọng của hắn sẽ được đề cao, khi đó
đối phó với hắn thì chỉ sợ bị dội ngược lại, cho nên nhất định phải đem
cả thủ đô Tây mạc đem cho Niên Chính lập công, dù sao Niên Chính năm đó
cũng lập không ít công lao, vì vậy cũng đã sớm muốn vượt qua Độc Cô
Giới, đối phó với Độc Cô Giới cũng không sợ bị binh sĩ phản đối. Cho nên dù có hạ bao nhiêu thánh chỉ xuống cũng nhất định phải đem Độc Cô Giới
triệu hồi.
Độc Cô Giới.. Trẫm chờ đợi ngày này đã rất lâu!
“Hoàng thượng…” Đại thần còn muốn nói gì đó nhưng thái độ của Nguyên Mẫn lại
vô cùng kiên quyết nên đại thần không dám nói thêm gì.
Hoàng thượng từ trước đến giờ luôn là người anh minh, nhưng lần này lại có
quyết định không sáng suốt như vậy, tuy không có vấn đề gì sai lầm phát
sinh nhưng tổng lại vẫn có điều không hợp lý, hơn nữa lại có phần ngang
ngược lại không cho phép các đại thần có bất kỳ ý kiến gì. Nếu nói là
muốn Hoàng phu mình trở về dù đã nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa bao
giờ triệu hồi, cớ sao giờ phút này lại vội vả như vậy? Rốt cuộc là tại
sao? Các đại thần đúng là không nghĩ ra nguyên nhân.
Các đại thần tất nhiên không biết được Nguyên Mẫn đối với Độc Cô Giới bên
trong còn có mối thù riêng. Nếu không có mối hận thù riêng này thì
Nguyên Mẫn cũng không khiến cho Độc Cô Giới sống dễ chịu, đối với người
bình thường thì các quân vương khác đã thu dọn sớm rồi, hơn nữa còn là
thù riêng, Nguyên Mẫn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Độc Cô Giới.
***
“Tướng quân, Hoàng thượng lúc nà hạ lệnh ngài phải trở về, thần có cảm giác không ổn, xin tướng quân nên thận
trọng!” Quân sư của Độc Cô Giới liền nhắc nhở.
“Sở nhi rốt cuộc là đối với ta như thế nào? Chẳng qua lúc này trở về thì
đúng là đã làm việc không công cho Niên Chính rồi!” Độc Cô Giới cũng
hiểu được quỷ dị bên trong vì vậy có bao nhiêu thánh chỉ đưa đến cũng hạ xuống tiếp tục không muốn quay về, nhưng hắn cũng có chút không thể nào hiểu được, rốt cuộc là quay về làm gì? Sở nhi sẽ không qua cầu rút ván? Bản thân mình đã giúp nàng gầy dựng như thế này nàng sẽ không để ý đến
hận cũ chứ?
Hắn quả thật không tin lòng của Nguyên Mẫn còn cứng như thế.
Độc Cô Giới đoán đúng, Nguyên Mẫn vốn sợ mình được lòng quân vì vậy triệu
hồi về để đoạt binh quyền, nhưng khó khăn đối với mình cũng không đến
mức như thế, mình dù sao vẫn là trượng phu hữu danh vô thực của nàng.
Mình dù sao vẫn có được hơn phân nửa binh lực, Sở nhi là người đa nghi
muốn đoạt lại binh quyền cũng là chuyện có thể.
Độc Cô Giới nghĩ như vậy thì trong lòng cũng có chút an tâm,
Mình dù sao cũng không phải là ngựa nhớ chuồng người, về lại kinh thành
hưởng phúc cũng được, chủ yếu là có thể mỗi ngày nhìn thấy Sở nhi thì
cũng không tồi.
Nhưng Độc Cô Giới lại không bỏ được ý định,
Nếu mình vừa trở về thì ở nơi này hơn phân nữa công lao đều bị Niên Chính
đoạt hết, hắn biết rõ mấu chốt lúc này là kinh đô của Tây mạc, đây là
trận chiến cuối cùng, dù sao tất cả mọi người cũng không chứng kiến được cả quá trình đấu tranh. Nghĩ đến một trấn chiến cuối cùng liền bị đoạt
mất thì Độc Cô Giới lại không buông bõ được, liền như vậy quả quyết muốn đem trận chiến này đánh hoàn rồi sau đó mới trở về. Cho nên thánh chỉ
thứ năm mang đến, hắn cầm trong tay vẫn còn do dự muốn hay không muốn
quay về, không phải là nói về tướng sĩ bên ngoài mà nói về quân mệnh sở
nguyên, Độc Cô Giới không muốn nhiều năm vất vả chiến đấu như vậy lại
đều bị Niên Chính đoạt hết.
Tham công, hư vinh là bản tính bên trong của con người. Chiếm lĩnh Tây mạc
rộng lớn hẳn sẽ được ghi tên vào sử sách, muôn đời lưu danh, Độc Cô Giới là một người bình thường cũng cần phần vinh quang này.
Niên Chính cũng là người thường, trừ bỏ bên ngoài là một trung thần hắn cũng là người, được ghi vào sử sách là một việc có bao nhiêu lực hấp dẫn.
Kiến công lập nghiệp là điều tối đại không có gì hơn, hơn nữa Hoàng
thượng tâm hướng về hắn, Hoàng thượng hiện tại còn mang tâm thù năm đó
Độc Cô Giới bức ép chuyện của Hoàng thượng. Niên Chính lúc này cũng nắm
chặt cơ hội hiếm có này!
“Độc Cô tướng quân, Hoàng thượng đã hạ mười đạo kim lệnh rồi, ngươi ở đây
không quay về chỉ sợ Hoàng thượng trong lòng đã sớm muốn có hoài nghi,
tướng quân dù sao cũng là Thống soái thống lĩnh mấy chục vạn đại quân,
nếu không nghe theo quân lệnh thì có thể hay không lại biến thành ủng
binh tự trọng(*) đây? Chúng ta là võ tướng sợ nhất chính là mắc phải tội danh này, tướng quân nên nghĩ lại đi, đến lúc nếu chiếm lĩnh được Tây
mạc, cho dù là có công thì cũng trở thành tội rồi! Mấy năm nay tướng
quân Tây thu, tất nhiên tướng quân mới là đại công thần rồi, cho dù kinh đô Tây mạc do ta dẹp sạch thì cũng không thay đổi được công lao của
tướng quân đối với mạt tướng sau này, mạt tướng sau này có quay về kinh
phục mệnh cũng nhất định tôn sùng tướng quân là Tây thu đệ nhất công
thần, tướng quân cũng không cần sợ bị mạt tướng tranh công… Nhưng nếu
tướng quân cứ tiếp tục ở chỗ này thì tướng sĩ sẽ nghĩ đến tướng quân
tham luyến công huân, tuy rằng mạt tướng tuyệt đối không cho rằng tướng
quân là người như vậy nhưng các tướng sĩ phía dưới đối với thái độ của
tướng quân lúc này sẽ nghĩ như thế nào đây?” Niên Chính nói, những lời
này quả thật Niên Chính sẽ không nghĩ ra được nhưng Nguyên Mẫn năm đó đã phái một quân sư đi cùng hắn, đến lúc này quả thật liền tạo ra tác
dụng.
[(*)ủng binh tự trọng: Là những người nắm giữ binh quyền trong tay rồi lấy binh quyền gây sức ép với vua. Đại loại giống ém binh tạo phản đó :3]
Điều đã hạ mười kim lệnh, nếu tiếp tục không quay về….
Độc Cô Giới cũng kềm nén không được, một lần không nghe, hai lần không nghe rồi đến ba lần… đều hoàn hảo thoái thác, nhưng mười lần! Chỉ sợ là
không tốt… Niên Chính không phải nói mình lưu luyến công huân(*2) nhưng
nếu lời này truyền ra ngoài thì các tướng sĩ sẽ nghĩ như thế nào?
(*2) Ham công danh vinh quang lợi lộc
Độc Cô Giới trong lòng đã sớm phát hỏa nhưng vẫn mạnh mẽ cưỡng lại mà nhịn xuống.
Nguyên Mẫn hạ mười đạo kim lệnh mới đem Độc Cô Giới trở về kinh thành. Chờ đến Độc Cô Giới không có thành tích vinh hiển cũng là lúc Nguyên Mẫn trả
thù.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Nguyên Mẫn cũng đã đợi sáu năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT