Nguyên Mẫn đem đồ vật vừa đào được lấy ra xem, kiểm tra một ít đồ trên tay xong liền cảm thấy buồn cười.
Có chút đồ đạc mà cũng đào nhiều hố như vậy sao? Tên ngu ngốc này,
thật không biết rằng nàng ở bên cạnh Hoàng đế để làm gì? Muốn gì mà
không có? Cần phải lưu giữ tiền riêng sao?
Nguyên Mẫn khóe miệng không khỏi giương lên, nụ cười này nếu nói có
thể làm khuynh nước khuynh thành không phải là không có đạo lý, phải nói là chói lọi như mùa xuân, mềm mại đáng yêu đến động lòng người, có thể
nói Nguyên Mẫn trong lúc lắng động lòng người không mang theo một chút
uy nghiêm nào như thế này đã lâu rồi không nhìn thấy.
“Hoàng thượng!’ Đặng La đưa Trần Tiểu Diễm trở về xong, liền chứng
kiến thấy Nguyên Mẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, còn cười đến không hề
cảnh giác, hơn nữa trên tay còn dính đầy bùn đất, nàng vô cùng kinh ngạc đến nổi cằm đều muốn rụng xuống mặt đất. Nàng do dự nửa ngày mới dám
kêu Hoàng thượng. Đi theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên được chứng kiến Hoàng thượng như lúc này, Cung Tuế Hàn quả nhiên
là người đã hạ độc Hoàng thượng rồi, đúng là đã bỏ bùa Hoàng thượng,
Đặng La cảm thấy hối hận vì vừa rồi không giết chết Trần Tiểu Diễm.
Nguyên Mẫn nghe được thanh âm, có chút xấu hổ đứng lên, nhanh chóng
đem đồ vật vừa đào được cất vào, để cho Đặng La chứng kiến được nàng
chật vật như vậy thì thật mất thể diện uy nghiêm của Hoàng đế. Nhưng
nàng cũng rất nhanh liền thu dấu được nụ cười, khí thế cũng lập tức liền quay trở lại, nhìn không ra được một tia cảm giác nào mất tự nhiên.
Nàng đưa tay hướng tới, Đặng La lúc này liền nhanh chóng đưa ra một
chiếc khăn tay sạch sẽ.
Nguyên Mẫn vừa lau tay vừa nói “Xuất cung thế nào?”
“Nô tài đã đưa nàng thuận lợi xuất cung!” Đặng La trở về trạng thái
cung kính, đây mới thực sự là Hoàng thượng, bình thường lúc nào cũng tự
uy, lại thông minh lanh lợi giỏi giang,
“Không xuống tay sao?” Nguyên Cảm nhíu mày hỏi.
“Nô tài không dám!” Đặng La nhanh chóng quỳ xuống, Hoàng thượng vừa trở mình liền muốn trị tội.
“Ngươi không dám sao? Ngươi cũng dám hiểu rõ tình hình mà không báo,
thì còn cái gì không dám?” Nguyên Mẫn nhìn xuống Đặng La, trong mắt hàm
chứa lửa giận.
“Nô tài đáng chết, nhưng khi đó là do Hoàng thượng có nói, Hoàng
thượng cùng Độc cô tướng quân cùng nhau hiệp định chỉ sợ là phát sinh
biến cố, vì vậy nô tài chỉ lấy đại cục làm trọng, cho nên trước khi mạo
hiểm tự tìm đến cái chết mới không dám báo cáo, Hoàng thượng nếu muốn
trị nô tài tội chết thì nô tài cũng không một câu oán hận, nô tài xin
nhận tội!” Đặng La nhận tội vô cùng thành khẩn.
Nguyên Mẫn nheo mắt, kỳ thật, khi đó là do nàng sai, chẳng thể trách
Đặng La, Đặng La chỉ làm đúng trách nhiệm của một nô tài trung thành và
tận tâm, thay nàng lo lắng cho đại cục, nếu là chuyện khác, thì nàng hẳn đã khen ngợi Đặng La, nhưng là chuyện của Cung Tuế Hàn, nên nàng liền
ức chế không nổi lửa giận “Ngươi lui xuống, lĩnh một trăm năm mươi
trượng, cách chức ba cấp, Trẫm nói cho ngươi biết, sẽ không có lần sau,
bằng không cũng đừng trách trẫm vô tình”
Nguyên Mẫn xử phạt không tính là nhẹ, bởi vì Ngôn Thác đã từng làm
không tốt nhiều chuyện như vậy chỉ bị đánh một trăm trượng, nhưng cũng
không bị giáng chức. Đặng La bất quá cũng chỉ sai một lần, liền một chức vụ Thái giám tổng quản liền thay cho người khác làm. Hơn nữa, nghiêm
trọng nhất là, còn bị giáng chức cách ly bên cạnh Hoàng đế, cái này đúng hơn là không còn quyền hạn gì.
Đặng La xác định Nguyên Mẫn sẽ không giết mình, nhưng gặp chuyện
nghiêm trọng như vậy chỉ bị xử phạt cũng kinh ngạc vài phần. Sau khi bị
đánh, nàng vẫn muốn đi theo hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, bởi vì nàng
chỉ hi vọng vẫn luôn là người thân tín bên cạnh Hoàng thượng, chỉ là
Hoàng thượng lại muốn nàng cách xa ra, xem ra bản thân nàng đã thực sự
bị thất sủng. Lúc này Đặng La tâm thật muốn chết đi, tất nhiên hiện tại
Đặng La liền tin tưởng một điều, chính là Cung Tuế Hàn trọng lượng ở
trong lòng Hoàng thượng rất là lớn!
Nguyên Mẫn không phải là sau này không có ý định sử dụng Đặng La, chỉ là hiện tại phải cho Đặng La biết tay, bằng không sẽ dễ dàng bị cưng
chìu mà kiêu ngạo, bản thân nàng nuôi cẩu, cẩu phải ngoan ngoãn nghe
lời, chứ không phải nàng nghe lời cẩu.
“Đúng rồi, ngươi đem mấy cái hố đó lắp lại, lắp lại thành hình dạng
như cái màn thầu!” Nguyên Mẫn đối với Đặng La nói, hoàn toàn không để ý
đến biểu tình vô cùng u uất của Đặng La.
Sau khi phạt xử phạt xong Đặng La, Nguyên Mẫn tâm tình cũng tốt hơn
nhiều, ở nơi của Cung Tuế Hàn một lúc thì mới trở về tẩm cung.
Nguyên Mẫn thật lâu cũng chưa có tâm tình tốt như vậy, nàng cảm thấy
được nếu Cung Tuế Hàn thực sự yêu nàng thì Cung Tuế Hàn sẽ đồng ý lần cơ hội hạ mình này của nàng.
Nhưng trớ trêu thay, ngay lúc Nguyên Mẫn khát khao gặp lại Cung Tuế Hàn, thì Đoạn Minh Hoàng lúc này liền đưa ra một quyết định.
**
“Là ngươi sao? Đến phủ Quốc sư để làm gì? Rãnh rỗi quá sao?” Hưu
Nguyệt ngáp ngắn ngáp dài hỏi Đoạn Minh Hoàng, nàng không nghĩ tới Đoạn
Minh Hoàng lại trở về kinh thành, không phải đã nói là đối với cừu nhân
cả đời không qua lại với nhau sao?
“Ta tới để xin ngươi làm một chuyện!” Lời yêu cầu xin nghe thật rõ
ràng đi , Hưu Nguyệt không thể tin tưởng nhìn về hướng Đoạn Minh Hoàng.
Ngươi hôm nay uống lộn thuốc rồi sao?
“Ngươi lặp lại lần nữa xem, ta gần đây lỗ tai thực sự không dùng được à!” Hưu Nguyệt dùng ngữ khí vô sỉ hỏi Đoạn Minh Hoàng,
Ha ha, cầu xin mình sao? Đoạn Minh Hoàng cầu xin mình?
“Ta cầu xin ngươi một chuyện!” Đoạn Minh Hoàng đề cao âm lượng, một
chữ nói ra thật rõ ràng, đối với thánh nhân Hưu Nguyệt ở trước mặt thật
là đã muốn phát điên, nhưng Đoạn Minh Hoàng vẫn nhịn xuống cơn tức này,
ai bảo nàng cần có lời nhờ vã làm gì?
“Nói đi, ta đây hơi lo lắng một chút!” Hưu Nguyệt nói, ai kêu nàng
lần trước đánh mình, bản thân mình không thừa cơ hội lấy lại danh dự thì mình không phải Hưu Nguyệt nữa.
“Giúp ta tiêu trừ Minh Phượng ở trong người!”
“Cái gì?” Hưu Nguyệt lúc này mới thu liễm thái độ đùa giỡn tươi cười vừa rồi.
“Ta muốn tiêu trừ Minh Phượng trong người!” Đoạn Minh Hoàng lập lại một lần nữa.
“Nàng lại cùng ngươi đấu tranh nội tâm nữa có phải không?” Hưu Nguyệt hỏi, nàng tại sao lại quên mất Minh Phượng cũng là một khó dây dưa.
Đoạn Minh Hoàng gật đầu, đây chính là nguyên nhân.
“Ngươi sợ có một ngày, nàng làm quá ở bên trong cũng muốn ngươi làm
quá, sau đó uy hiếp ngươi ân ái Hân Nhược sao?” Hưu Nguyệt hỏi, nhìn
không ra được nếu Cung Tuế Hàn kia đã mất đi ý thức lại vẫn luôn một mực hướng về Nguyên Mẫn.
Đoạn Minh Hoàng không biểu tình gì, không thừa nhận cũng không thú
nhận, Hân Nhược nếu biết quyết định này của mình, nhất định sẽ rất hận…
“Mỗi một lần cướp đoạt hoàn hảo, ta sẽ một lần đau đớn, ta thống khổ
đủ rồi. Hơn nữa ta muốn phong ấn trí nhớ, ta đã nghĩ nên trở lại lúc
Cung Tuế Hàn chưa gặp được Nguyên Mẫn!” Ba năm, nàng không có một ngày
nào cảm giác vui vẻ, tưởng niệm lại cũng chỉ là áy náy, hận, yêu, toàn
bộ cảm xúc đều pha trộn cùng nhau, phải nói là vô cùng khó chịu, nếu trở lại là Cung Tuế Hàn, vào thời điểm chưa gặp mặt Nguyên Mẫn, thì nhất
định nàng sẽ luôn nở nụ cười.
Nàng hạ quyết định này, chính là vì sau khi đọc được thư tín của Lâm Trọng Văn để lại.
Nhìn thấy Đoạn Minh Hoàng quay mặt, hiện tại quả nhiên vóc dáng yêu
cơ bình thường cũng thật mị người, đây chính là khí chất của Đoạn Minh
Hoàng, Đoạn Minh Hoàng sau khi giải tán Đoạn gia, chỉ sợ sau này nàng sẽ không thể tiếp tục chống đỡ lại với sức mạnh của Minh Phượng kí chủ,
chỉ sợ sẽ có một ngày bị cắn lại. Thật ra đó cũng là chuyện có thể xảy
ra, nhưng phong ấn trí nhớ, Đoạn Minh Hoàng thực sự bỏ được sao?
“Người muốn quên Nguyên Mẫn? Ngươi có biết điều này có ý nghĩa như
thế nào không? Ngươi thật muốn đem khoảng thời gian của ngươi và Nguyên
Mẫn lúc đó xóa bỏ hết hoàn toàn sao? Ngươi làm vậy, chẳng khác nào, các
ngươi cũng không có khả năng…”
Đoạn Minh Hoàng nhắm hai mắt lại, thống khổ gật đầu. Nàng không có
dũng khí nói lời ra khỏi miệng, vì nói, nàng sẽ sợ chính bản thân mình
dao động.
“Nếu không bỏ được, thì tại sao lại thống khổ đây? Ngươi làm như vậy, không khác gì vứt bỏ Nguyên Mẫn, hai ngươi cứ tiếp tục bức Nguyên Mẫn
phải vứt bỏ hết tất cả sao? Ngươi cố đợi thêm một thời gian nữa, Nguyên
Mẫn cúi đầu là chuyện không phải không xảy ra, hoặc là ngươi hạ mình…”
Hưu Nguyệt nói, chẳng lẽ từ nay về sau sẽ không còn liên hệ gì với nhau
nữa sao?
“Nàng sẽ không cúi đầu, Cung Tuế Hàn không có trọng lượng để nàng
khuất phục, coi như nàng có cúi đầu thì chuyện sẽ thế nào đây? Nàng
trước kia, chính là thích Cung Tuế Hàn, không phải là Đoạn Minh Hoàng.
Ngươi có biết không, trước kia Cung Tuế Hàn có thể làm cho nàng thanh
thản ngủ một giấc, còn Đoạn Minh Hoàng thì không thể làm cho nàng ngủ
tốt được, nàng sau khi biết ta thức tỉnh, nàng tổng không ngủ được, tuy
rằng mỗi lần nàng giả vờ cũng thực sự rất đạt. Nhưng trong lòng nàng đã
sớm có tính cách đa nghi, thực ra, cũng không phải do nàng muốn như vậy
bởi vì trong lòng sự nghi ngờ ấy đã sớm trở thành một loại bản năng rồi. Nếu ta trở về, bọn ta cũng sẽ luôn ngờ vực lẫn nhau, cũng giống như
Tỉnh Dịch năm đó. Làm Hoàng đế chỉ thích hợp là một người cô độc, dù
không có Cung Tuế Hàn, thì nàng vẫn như trước, vẫn có thể là một minh
quân trong thời thịnh thế, ta cũng không ảnh hưởng đến việc nàng làm một vị vua tốt, ta không muốn gây trở ngại đến nàng, đã không có Cung Tuế
Hàn, nàng sẽ làm được tốt hơn, cứ để nàng như vậy mà kiêu ngạo!” Nàng
nhớ lại lần đó, nàng ở phía xa chứng kiến Hân Nhược cùng Tỉnh Dịch ôm
nhau, nàng cảm giác được Tỉnh Dịch là bất đắc dĩ, cam nguyện làm một
viên đá ở dưới đường đi, cho dù mình không làm được, nhưng cũng không
gây trở ngại đến nàng. Làm nàng cũng vì mình, và mình cũng đã ích kỷ một lần.
Yêu bị nghi ngờ vô căn cớ, cũng không bằng hận bản thân mình cả đời,
Cung Tuế Hàn, việc lần này ta làm ngươi sẽ không biết được, lần này coi
như ta ích kỷ đi. Nhưng nếu như tâm sau này không đau như hiện tại thì
tốt rồi, Cung Tuế Hàn, ngươi cũng đừng khốn kiếp và ích kỷ như vậy có
được không? Hay là không muốn khuất phục?
Nếu vạn nhất những điều này là do bản thân ta suy nghĩ quá nhiều, ta
có thể đợi và cùng với Hân Nhược ở cạnh nhau, nhưng nếu ta quá nhanh vui vẻ thì lương tâm sẽ lại bất an, bởi vì ta cùng với Hân Nhược lúc trước
có quá nhiều khoảng cách, nàng không thể làm cho ta khoái hoạt!
Ít nhất ta vẫn hy vọng nàng có thể cảm thấy có lỗi với Trọng Văn!
“Quả thật vậy, Nguyên Mẫn đa nghi thực sự đã trở thành bản năng. Cho
dù ngươi giả ngu cả đời, ngươi rốt cuộc cũng không phải là Cung Tuế Hàn, ngươi là Đoạn Minh Hoàng. Bất quá ngươi xác định nàng sẽ không hạ mình
sao? Vạn nhất nếu nàng hạ mình mà ngươi lại làm như vậy thì hai ngươi đã tạt vào người nàng một gáu nước lạnh rồi, nàng sẽ hận các ngươi, các
ngươi thực sự cũng chỉ có thể với mối quan hệ Hoàng đế và tiểu dân!” Hưu Nguyệt hỏi.
Hân Nhược muốn ta cúi đầu, có lẽ ta sẽ do dự không chừng, nhưng ta có thể làm cho Hân Nhược vứt bỏ hết mọi thứ không? Có thể không…
“Nàng sẽ không hạ mình!” Đoạn Minh Hoàng lắc đầu không để cho tâm mình dao động “Bắt đầu đi!”
Lúc này, ở bên đây Trần Tiểu Diễm sau khi về nhà đã nhanh chóng đi
đến Phượng Hoàng trang, và nhận được kết quả là Đoạn Minh Hoàng mới vừa
rời khỏi Đoạn gia, đã đi đến kinh thành. Trần Tiểu Diễm nếu xuất cung
trực tiếp đi đến Đoạn gia thì có lẽ đã gặp được Đoạn Minh Hoàng, nhưng
Trần Tiểu Diễm lại về nhà trước, Đặng La chỉ tùy ý để lại một câu, nhưng thật sự lại phát huy tác dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT