(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 9

Mấy ngày sau, sắc mặt cả hai người đều có chút khó coi ngồi đối diện nhau.

Bọn họ đã thử các phương pháp khác nhau, phát hiện ra nếu như cách một khoảng truyền lực đến, sẽ tự động bị ma lực trong người Ma Hoàng đẩy ngược lại, chỉ khi Trọng Quang đặt tay trực tiếp lên trên bụng y, hơi dùng lực một chút, mới có thể chuyển linh lực vào.

Nhưng chút linh lực ấy đối với sự hấp thu của thai nhi mà nói là cực kỳ nhỏ bé, hiệu quả rất không tốt. Nhiều ngày như vậy, thai nhi gần như không có chút biến hóa nào.

“Xem ra chỉ có tiếp xúc da thịt, mới có thể giúp cho thai nhi hấp thu được linh lực của ta.”

Trọng Quang trầm tư nói.

Ma Hoàng cúi đầu nhìn đôi tay đang đặt ở trên bụng mình kia, giống như bạch ngọc không chút tỳ vết được đẽo gọt tự nhiên, nhìn qua liền khiến cho lòng người sinh ra cảm giác yêu thích.

Nhất thời y có chút xuất thần, không nghe được Trọng Quang nói gì.

Trọng Quang liền tự nhiên cho rằng y trầm mặc tức là đã hiểu rồi, liền ho nhẹ một tiếng, nói:

“Còn như hiện tại dùng phương pháp này, tốc độ xem chừng quá chậm. Trường Đình, nếu ngươi nghĩ muốn sinh hạ thai nhi sớm một chút, không bằng chúng ta đổi cách khác, nói không chừng sẽ có hiệu quả nhanh hơn?”

Ma Hoàng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hỏi:

“Ngươi có chủ ý gì?”

Ánh mắt Trọng Quang khẽ chuyển, đảo qua một vòng trên gương mặt anh tuấn tựa như tranh vẽ của Ma Hoàng.

Hắn có thể thề, vừa rồi nghĩ ra chủ ý kia hắn tuyệt đối không có ý niệm gì trong đầu, nhưng nhìn lướt qua Ma Hoàng ở đối diện, không hiểu vì sao lại sinh ra tâm ma.

Đây là điều cực kỳ không ổn đối với thần tiên.

Chỉ là thần tiên chú ý thuận theo thiên đạo, nắm chặt tâm tư, hắn đã có ý niệm này trong đầu, vậy thì cứ thử một lần, mới có thể giải trừ tâm ma.

Trọng Quang nghĩ đến đây, liền mỉm cười, quả thực là phong cảnh trời quang trăng sáng, xinh đẹp động lòng người.

“Không bằng chúng ta cởi y phục lên giường, ân ái một hồi, xem hiệu quả như thế nào?”

Ma Hoàng cho là mình nghe nhầm, kinh ngạc nói:

“Ngươi nói cái gì?”

Hai tay Trọng Quang vẫn đặt trên cái bụng tròn trịa của y, nghe vậy liền nhẹ nhàng vuốt nhẹ một vòng trên bụng y, phương pháp lại… vô sự tự thông mà tràn ngập *** cùng khiêu khích.

“Ta nói chúng ta ân ái một hồi, xem hiệu quả thế nào.”

Hắn đến gần Ma Hoàng, đôi mắt dài nheo lại, tia sáng nhàn nhạt trong mắt phản chiếu ra ánh tím, bên trong giống như vạn vật ẩn chứa trong vũ trụ, lấp lánh rực rỡ.

Ma Hoàng trừng mắt, lúc này đã muốn nổi giận. Nhưng y dưới sự khiêu khích vừa rồi của Trọng Quang, lại phát hiện ra mình động tình.

Tình dục của Ma tộc luôn tràn đầy, cũng vô cùng mạnh mẽ, hoan hảo không chút kiêng dè, tận tình đến cùng.

Trường Đình thân là Ma Hoàng, cũng là khởi đầu của vạn ma, sức mạnh có thể chống cả trời đất. Cho nên sức tự chủ của y cũng mạnh mẽ hơn Ma thần bình thường rất nhiều, nếu không phải người y để ý, mơ tưởng làm cho y động dục.

Nhưng vừa rồi Trọng Quang chỉ nhẹ nhàng khiêu khích một chút, y lại sinh ra ý niệm trong đầu, quả thực là lần đầu tiên trong mấy vạn năm qua.

Ma Hoàng hơi rùng mình trong lòng.

Xem ra ảnh hưởng của Trọng Quang ở trong lòng y còn sâu đậm hơn y nghĩ rất nhiều.

Y cũng không phải người dối trá già mồm cãi cố, đối với chuyện *** cũng không có cẩn thận dè dặt quá mức. Chỉ là nghĩ đến hoan ái mà Trọng Quang nói, nhất định là mình ở phía dưới, cho nên trong lòng không vui, sắc mặt hơi trầm xuống.

Trọng Quang nhìn thấu nỗi băn khoăn của y, cũng không thúc ép, chỉ buông hai tay ra, hơi lùi về phía sau một chút, nói:

“Ngươi có thể suy nghĩ, ta chỉ đưa ra đề nghị mà thôi.”

Rời khỏi linh quang hỗ trợ của vị phụ thân kia, thai nhi trong bụng lập tức bất mãn, trở nên xao động. Đừng nói Ma Hoàng, ngay cả Trọng Quang, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ cái bụng lớn của Ma Hoàng đột nhiên phập phồng giống như nổi sóng, thai nhi ở bên trong giống như đang luyện võ, quyền đấm cước đá, không ngừng xoay mình.

Này còn muốn nói gì nữa?

Nếu là người thường, sớm đã đau đến chết ngất.

Thân thể Ma Hoàng mạnh mẽ, cũng không cảm thấy quá đau, nhưng bất kỳ ai nếu trong cơ thể có một tiểu tử tinh lực dư thừa lại nghịch ngợm quấy phá như vậy, cũng sẽ không thoải mái.

Hai tay của y ôm lấy bụng, cúi đầu trừng mắt nhìn, dường như rất muốn bắt đứa nhỏ ra đánh đòn một trận,

Trọng Quang thầm nghĩ, với tính tình này của Ma Hoàng, e rằng không thể nuôi con, nếu hài tử sinh ra, có lẽ vẫn là mình mang đi thì tốt hơn, bằng không ở trong tay Ma Hoàng có thể sống sót rồi lớn lên được hay không cũng không chắc. (Trọng Quang, ngươi đã đoán đúng, Ma Hoàng một cước có thể đá nhi tử tuổi còn nhỏ đến nơi băng cực hộc máu ba ngày, quả thực là không biết nuôi con a…)

Trọng Quang sợ đứa bé này còn chưa sinh ra đã chọc giận Ma Hoàng, vội chạy nhanh qua, hai tay mang theo linh quang, lại chạm lên bụng của Ma Hoàng.

Cảm nhận được linh quang thần huyết của vị phụ thân kia, thai nhi dường như rất vừa lòng, không còn gây sức ép đến long trời lở đất như trước nữa, tay chân thu lại, hấp thu thần lực.

Ma Hoàng thầm nhíu mày, thầm nghĩ lời vừa rồi của Trọng Quang cũng có chút đạo lý. Dùng loại phương pháp chuyển vận thần lực này, hiệu quả đúng là rất chậm. Mà đứa nhỏ này tính tình lại lớn như thế, một khi quen thuộc với thần lực của Trọng Quang rồi, vừa hơi dứt ra liền gây sức ép đến trời long đất lở. Chính mình phải lấy ma lực dư thừa của bản thân mà nuôi nấng nó khoảng sáu mươi năm, mới trưởng thành được một nửa, nếu như lấy tốc độ hiện tại của Trọng Quang để thỏa mãn nó, chỉ sợ phải đợi đến sáu ngàn năm cũng không chừng.

Ma Hoàng nghĩ đến đề nghị vừa rồi của Trọng Quang, chẳng lẽ thật sự muốn thử một lần sao?

Nghĩ đến đây, y không tự chủ được nhớ lại quãng thời gian hai mươi mốt năm mà hai người mập hợp kia.

Đối với Ma thần mà nói, mập hợp nhiều năm cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng hơn hai mươi năm, nếu không có tác dụng thúc tình của hoa Huyền Thiên thì tuyệt sẽ không như thế.

Đoạn thời gian kia tuy rằng y bị hoa Huyền Thiên mê hoặc, nhưng ý thức cũng không phải hoàn toàn không có, huống chi sau khi hai người khôi phục thần trí, lại ăn rồi biết vị, thể nghiệm tận xương.

Loại tư vị giao hoan cùng với Thần đế Thượng cổ này, cực kỳ khác biệt với hoan ái của y từ trước đến nay, dù y ở phía dưới, lại hưởng thụ vui thích trước nay chưa từng có, muốn quên, cũng không có khả năng.

Ma Hoàng hồi tưởng, lại kìm lòng không được mà cảm thấy cỗ xao động kia. Hoặc là nói, là một loại rung động.

Y ngưng mắt nhìn gương mặt của Trọng Quang ở gần ngay trước mắt, thấy hắn cúi đầu, lông mi dài như cánh bướm, nhẹ nhàng lay động, hai tròng mắt sâu như biển toát ra chút ánh sáng. Phía dưới là sống mũi thẳng thắn như núi, da thịt trắng nõn như tuyết, đôi môi cánh hoa dày dặn càng đẹp hơn, hồng nhuận sáng bóng, vô cùng mê người.

Vị Thần đế Trọng Quang này, quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc hiếm thấy.

Ma Hoàng không hề xa lạ với ba vị Thần đế của Thiên giới. Đại Chính Thần đế tuy rằng có gương mặt tựa như tinh hoa của đất trời, nhưng lại quá mức uy phong nghiêm nghị, khiến người ta sợ hãi, khó có thể động tình. Mà Đông Hoa Thần đế nổi danh tuấn mỹ tao nhã, trong ôn hòa lại mang theo uy phong lẫm lẫm, tràn ngập khí khái nam nhi, tuyệt sẽ không sinh ra dị niệm đồng tính.

Nói ra chỉ có vị Thần đế Trọng Quang này, gương mặt xinh đẹp động lòng người, thần sắc linh động, có thể nói là tuyệt sắc.

Chính là hắn rất lười biếng, vạn năm khó có được một lần lộ mặt, cho dù lộ mặt cũng luôn nhắm mắt, bộ dáng lười biếng chưa tỉnh ngủ, bất kể ai nhìn thấy đều không tự giác mà khinh bỉ sự lười biếng của hắn một chút, còn tâm tư nào để ý đến gương mặt xinh đẹp của hắn chứ?

Nhưng là lúc này mỹ nhân gần ngay trước mắt, Ma Hoàng nhìn cẩn thận một hồi, không khỏi sinh ra chút ý niệm, cảm thấy đề nghị vừa rồi của hắn cũng không quá hoang đường nực cười như thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play