Chương tiệm hiển manh mối (Dần hiện ra manh mối)
Đầu hạ, trong nhà Kì Sam bắt đầu một thời kỳ tăm tối – Thịt Viên tới mùa rụng lông. Từng chùm lông trắng như tuyết lay động lòng người ấy “nhẹ nhàng” trải rộng khắp các góc phòng.
Có đợt, ngày nào Kì Sam về nhà cũng thấy Đông Phương cầm máy hút bụi hút từng ngóc ngách một “tuyết” của Thịt Viên, bị hắn trêu chọc là người sạch sẽ quá mức. Với lại, cũng do y không chịu nổi cô đơn, suốt ngày loanh quoanh ở trong nhà, chỉ biết quét tước lông rụng ra của Thịt Viên cho đỡ chán.
Kì Sam bất đắc dĩ nhìn một người một mèo lăn qua lăn lại, vừa buồn cười, cũng vừa phát giác ra người này vốn lạnh lùng, từ khi ở đây, càng ngày càng ra dáng một “người vợ”.
Chỉ khổ ở chỗ, hai chân Đông Phương vốn đã bị thương giờ lại sưng lên.
Ngày đó ở siêu thị, Đông Phương nói đau chân cũng không phải thuận miệng bịa chuyện. Khi thay quần áo ra ngoài, đương nhiên không thể đi hài như trước được. Kì Sam tìm mua một đôi giày vải cho y xỏ vào, ai dè chân y lớn hơn giày vải một chút. Bởi thế gót chân lẫn ngón chân ma sát nhiều dẫn đến trầy da, tất thậm chí còn dính máu.
Sau khi về nhà, Kì Sam vừa giúp y bôi thuốc, miệng thì trách y sao không nói sớm. Cũng lại tự trách bản thân không chú ý, đối Đông Phương- người không thể xỏ giày lúc này- lại càng thêm chiếu cố chăm sóc cẩn thận hơn.
Tuy nói thời tiết ấm áp hơn nhiều rồi, nhưng đôi khi vẫn có chút lạnh, dù hiện tại là mùa hè, đi chân trần xuống đất cũng không tốt cho cơ thế. Bởi thế sang ngày thứ hai liền có mấy người công nhân đưa hàng khiêng một tấm thảm lông màu trắng đến, trải trong phòng Đông Phương, trong phòng sách, phòng khách, toàn bộ đều kín mít.
Hôm đó Kì Sam cũng không đi làm. Tưởng có việc gì quan trọng lắm, ai dè chỉ là bày biện, trang hoàng nhà cửa, cắt đo quần áo cũng chỉ trong thời gian ngắn, đến giữa trưa đã xong. Thanh toán xong xuôi, hắn tính quay trở lại làm việc tiếp, dù sao cũng chỉ có mỗi Trần Trác, Kì Sam lo cậu ta một mình bề bộn nhiều việc, nhất là lúc hắn đi công tác, Trần Trác thực sự rất vất vả, kẻ làm chủ như hắn không thể chỉ ngồi trên rung đùi mà không cùng hỗ trợ làm việc như vậy được.
Nhưng, Đông Phương lại mang vẻ mặt phức tạp nhìn Kì Sam đưa vài tên “tiểu nhị” ra cửa, lời kế tiếp y nói khiến Kì Sam nhất thời quên việc đi làm của mình:
“Kì công tử tại sao lại đối xử với ta tốt như vậy?”
Trên thế giới này liệu có kẻ nào đầy đủ mọi điều kiện lại tốt đến mức chăm sóc, quan tâm một cách tỉ mỉ như thế với một người xa lạ?
Vì cái gì? Kì Sam chưa từng hỏi chính mình điều đó, cho dù lúc này cố ý bị nhắc tới, cũng không thực sự để tâm. Nếu bản thân có đủ năng lực, lại không ngại, thì coi như là hắn thích làm vài việc không hề có ích cho bản thân đi. Tính cách như vậy có thể nói là rộng rãi, hoặc có thể nói là một người khéo léo, biết đối nhân xử thế. Làm việc tốt giúp người tốt hơn nhiều so với việc đi gây thù chuốc oán.
Hắn nhìn Đông Phương, không trả lời, chỉ mỉm cười.
Đông Phương bỗng ngồi sụp xuống, lộ ra vẻ mặt cùng lời nói khiến người khác hoảng hốt, khe khẽ thở dài: “Ta, thật sự không trở về được rồi…”
“Cái gì?”
“Nơi này cùng với nơi ta sinh sống hoàn toàn bất đồng, triều đại, năm tháng, lại còn phong tục, văn hóa, thậm chí nguyên liệu, đồ đạc nấu ăn… Nguyên bản nghĩ rằng nhà công tử không giống người thường, hôm nay du ngoạn, mới thấy suy nghĩ hạn hẹp.”
“Sau này, cứ khi nào có thời gian, tôi sẽ đưa anh ra ngoài thật nhiều.”
Đông Phương không biết tình hình giao thông gần đây, không thể ra ngoài một mình, lại không có cả chìa khóa nhà, ra vào không tiện, cho dù ở nhà buồn đến đâu, cũng chẳng thể bước ra. Do hắn vẫn xem nhẹ cảm xúc của Đông Phương.
Đông Phương lại lắc đầu: “Không, thỉnh công tử nói cho ta biết, nơi này tột cùng là chỗ nào?”
Vấn đề hai người từng cố ý bỏ qua giờ lại khơi lại. Khi Đông Phương quyết định muốn biết rõ ràng mình đang ở nơi nào, Kì Sam hiểu, lâu như vậy, cũng nên nhìn thẳng vào thân phận y, hiểu rõ lai lịch chân thật của y.
Về điểm y là Đông Phương Bất Bại trong sách, Kì Sam dù thế nào đi nữa cũng không thể tin được. Còn nếu nói bóng gió các điểm tương tự trước đây, cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, coi như trùng hợp mà thôi. Kỳ thật, vẫn còn thứ có thể cho căn cứ chính xác, nhưng hắn không muốn thử.
Đối với nhân vật Đông Phương Bất Bại này, trong “Tiếu ngạo giang hồ “, ai ai nghe tên y đều biết y là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, một thân thần công tuyệt thế không ai địch nổi, đối mặt nghịch cảnh thì kiên nhẫn nghị lực, mưu lược tài trí hơn người, y thành người mà tất cả giang hồ nhân sĩ nghe tên đều than thầm sợ hãi, chẳng lẽ bản thân y không nhận thấy y là một truyền kì? Từ xưa đến nay, không những trong cuốn tiểu thuyết hư cấu đó, mà ở ngoài đời này cũng sẽ không có nổi một Đông Phương Bất Bại thứ hai như thế.
Nhưng dù tiếng tăm y có vang lừng đến đâu, tựa như thanh danh hạc lệ đến mức nào, khiến kẻ khác nghe được thì kinh hồn bạt vía ra sao, liệu có thể thật sự dò xét bí mật của riêng y- một bí mật người biết đã ít lại càng thêm ít. Để làm cho Kì Sam tin hoàn toàn, chỉ có thể căn cứ chính xác vào việc riêng tư của y — muốn luyện «Quỳ Hoa Bảo Điển» tất nhiên phải tự cung.
Nếu Kì Sam thực sự thử “động thủ”, dù kết quả là thật hay giả, nhân phẩm của hắn trong mắt Đông Phương chắc chắn sẽ không đáng một xu. Mà nếu hắn thật sự làm như thế, hành động đó chắc chắn sẽ đánh mạnh vào tâm lý, thậm chí còn khiến cho tổn thương khắc sâu… Kì Sam không thể nhẫn tâm vạch trần “vết sẹo” sâu thẳm trong con người này.
Hóa ra, nam nhân đối với nam nhân cũng có thể nảy sinh một lọai tình cảm thương tiếc từ tận đáy lòng Cho dù đối phương không hề yếu đuối, cũng chẳng hề đáng thương.
Lúc trước là vì chăm sóc, nay có lẽ là vì muốn chở che.
“Tôi chỉ có thể nói với anh: Chỉ cần anh nguyện ý, vẫn có thể ở lại. Về nghi vấn của anh, giải đáp này nọ có giống nhau hay không, anh xem qua có lẽ sẽ hiểu ra mọi điều.”
Bởi vậy, để có thể giải thích nghi hoặc đó thì không ngoài cái gì khác- chính là 1 quyển tiểu thuyết võ hiệp mấy chục bạc ở hiệu sách nhỏ ở khu bên cạnh- “Tiếu ngạo giang hồ”.
Toàn bộ tâm tư Đông Phương đều đặt ở quyển sách kia, không dứt ra được.
Ban đêm, Kì Sam bế Thịt Viên đang làm nũng Đông Phương – người thờ ơ nó kia – rời đi, không quên cốc đầu nó một cái, làm cho mèo nhỏ ủy khuất bỏ chạy.
Sáng sớm hôm sau, Kì Sam lại lên xem hắn thế nào, nhìn thấy Đông Phương ngủ gục trên bàn, mặt bàn phủ một tầng dày bột giấy, không thể nhận ra hình dạng ban đầu. Kì Sam biết cái thứ xam xám trăng trắng đó là gì, cười khổ thở dài: Lực phá hoại của người này vẫn “hoành tráng” như thế.
Cho dù là nhà máy giấy, cũng không tiêu hủy hoàn toàn trang giấy được như vậy. Nếu thân phận y không phải là Đông Phương Bất Bại, Kì Sam cũng chẳng truy cứu làm gì, nhưng hắn đối với võ công cùng nội lực này có chút nghi hoặc, cơ bản có thể xác minh được.
Vốn muốn đánh thức y, nhưng nhìn hai vòng đen trước mắt y, cuối cùng vẫn nên tự túc là hạnh phúc, bế người đang ngủ kia lên giường. Dọn sạch cái bàn đáng thương, sau đó rửa mặt chải đầu, ăn qua bữa sáng rồi đi làm.
Cửa vừa khóa, Đông Phương cũng từ trên tầng đi xuống. Nhìn bữa sáng trên bàn phần cho mình, vẻ mặt người kia vì quyển sách mà tích tụ thoáng chốc chuyển sang nhu hòa. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT