Về nhà đến hôm sau vừa đúng là Tết âm lịch, thị trấn nhỏ đã náo nhiệt ồn ào từ sáng sớm, phố xá khắp nơi đều đông đúc lũ trẻ con chơi đùa nói cười ầm ĩ, tiếng pháo nổ suốt không dứt bên tai.
Đông Phương vừa mở mắt một cái đã thấy ngay ánh mắt dịu dàng tràn đầy ý cười của Kì Sam đang nhìn mình. Kì Sam hôn lên tóc mai y, nói: “Chúc mừng năm mới.”
“Chưa có ai nói vậy với ta bao giờ cả.”
“Sau này năm nào tôi cũng sẽ nói thế với anh.”
Mái đầu đen vùi vào trong tay Kì Sam, Đông Phương dựa vào trong lòng hắn, vẻ mặt dịu dàng, vui vẻ.
Hai người trong lúc còn đang tóc mai vấn vít, cùng trải qua khoảnh khắc nhẹ nhàng của buổi sớm mai, bỗng nhiên bị phá hỏng bởi tiếng gõ cửa, cùng với tiếng gọi to tướng non nớt của một đứa bé con: “Cậu! Mẹ kêu cậu dậy. Cậu! Mau dậy…”
Kì Sam cúi đầu thở dài, nếu hắn mà không mở cửa, thì nhóc con kia đảm bảo sẽ đập cửa đến khi tay sưng đỏ lên thì thôi, khi ấy thì hắn lại còn phải ra dỗ cho thêm.
Hắn dậm chăn lại cẩn thận cho Đông Phương, còn chính mình thì xuống giường mở cửa. Bóng người nho nhỏ theo cánh tay hắn mở cửa mà chạy vào trong, vẫn còn lầm bầm oán hận: “Cậu, cậu dậy muộn thế…”
“Không phải cậu dậy muộn, là cháu đến quá sớm, lúc này mới có bảy giờ.”
Chú bé con đi đến bên giường, chỉ chỉ vào Đông Phương đang khoác áo sơ mi ngồi trên: “Vì cháu muốn nhanh đến nhìn mợ.” Bàn tay múp míp nắm lại hằn lên năm cái rãnh con con.
Kì Sam ôm lấy nhóc con ngồi bên cạnh mép giường, hỏi đứa cháu ngoại: “Sao cháu biết anh ấy là mợ?”
Bé con xoay xoay hai vòng bên mép giường sau đó nhảy xuống, không nói câu nào mà chạy thẳng ra ngoài.
“Nhóc con đó là con của chị tôi, ba tháng nữa là vừa tròn năm tuổi.” Kì Sam sớm quen với tính cách hiếu động của tiểu quỷ này, cũng không để tâm, tùy ý để cho nhóc ta chạy ra chạy vào, rồi ra khỏi phòng họ.
“Của chị cậu? Vì sao chưa thấy cậu nhắc đến bao giờ?”
Kì Sam đem áo khoác mặc vào cho Đông Phương đang chuẩn bị rời giường, cười cười trêu chọc: “Chỉ nói với anh rằng cha mẹ muốn gặp thôi mà anh đã lo lắng đến mức không ngủ cả đêm rồi, nếu còn kể ra thêm một người chị nữa, tôi sợ anh chẳng chịu về ấy chứ.”
Đông Phương híp mắt liếc hắn một cái: “Kì công tử còn có chuyện gì mà chưa nói thật với bổn tọa hay sao?”
Không đợi Kì Sam trả lời, bé con đã chạy vào trong phòng, trong tay còn cầm theo khung ảnh. Đi tới trước mặt Kì Sam và Đông Phương, giơ lên cho hai người xem: “Papa nói cho cháu biết.”
Ảnh ở trong khung chính là bức ảnh hai người ôm nhau chụp lúc làm chứng minh thư. Khi đó cả hộ khẩu cũng kí gửi về, ý là muốn cho cha mẹ xem, không ngờ rằng nhóc con này cũng biết.
“Papa cháu thật hâm, dạy sai rồi. Phải gọi là cậu, nhớ chưa?”
“Dạ.” Bé con ngoãn ngoãn gật đầu, sửa lại: “Cháu chào cậu, cháu là La Hòa.
Đông Phương đi tất vào, rồi ngồi xổm xuống nhìn bé con, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Cháu thật đáng yêu.”
“Cháu cũng thích cậu!” Nhóc con không chút sợ hãi mà hôn chụt lên mặt Đông Phương một cái, còn lưu lại dấu nước miếng nhoe nhoét.
Kì Sam thấy thế giơ hai tay ra, ngay lập tức tóm lấy đứa cháu ngoại cho ra ngoài cửa: “Nhóc con, không cần đem cái điệu bộ học ở nhà trẻ ra áp dụng trên người cậu mi, đi xuống dưới nói cho mẹ cháu, cậu dậy rồi.”
“Nhưng cháu vừa mới nói rồi! Cậu, cậu mau thả cháu xuống đi…”
“Vậy xuống nói thêm lần nữa.” Kì Sam thả bé con xuống, nhìn nhóc ta giãy dụa muốn chạy vào phòng lần nữa, liền xoay người đóng cửa lại.
Mà Đông Phương giáo chủ bị đứa bé con năm tuổi đánh lén thành công kia vẫn còn chưa phục hồi được tinh thần, chờ cho Kì Sam mở miệng gọi y, sắc mặt vẫn không khá lên được, còn có chút đăm chiêu ngồi lại ở bên giường.
“Làm sao vậy? Bị nhóc con nhiệt tình đó dọa rồi sao?” Kì Sam lấy khăn tay lau đi nước miếng dính trên mặt Đông phương.
Đông Phương hoàn hồn, nhoẻn cười với Kì Sam, nhẹ nhàng nói: “Không phải, ta thật sự thích nó.”
Kì Sam lắc đầu: “Trẻ con bây giờ ngày càng Tây hóa.”
Phòng khách dưới tầng vì có một tiểu quỷ hoạt bát mà có vẻ náo nhiệt vô cùng, cha mẹ Kì Sam ngồi cạnh đứa cháu ngoại, bên cạnh có một đôi nam nữ còn trẻ, chính là người chị lớn hơn Kì Sam hai tuổi Kì Dung cùng với chồng cô là La Triệu Thanh. Nhà họ ở không xa lắm với nhà cha mẹ, nên mới có thể đến đây chúc Tết từ sáng sớm.
Nhìn hai người một chút, bé con La Hòa chạy tới trước mặt họ, rành rọt nói: “Chúc hai cậu năm mới vui vẻ!” Sau đó trông mong nhìn bọn họ. Đợi cho Kì Sam đưa bé một phong bao lì xì đỏ thẫm, mới tủm tỉm cười chạy về chỗ cha mẹ.
Tiếp đến là tới lượt người lớn nói chuyện, chị Kì Sam rất vừa lòng với “chàng” em dâu lần đầu tiên gặp mặt này, với tinh thần gái đã lấy chồng, đạp em trai mình ra, lôi kéo Đông Phương hỏi han đủ thứ. Hành động ấy không phải là nghi ngờ về lai lịch Đông Phương, mà thuần túy chỉ là lòng hiếu kỳ mà thôi.
“Chị, chị đừng hỏi khó anh ấy.” Kì mama chuẩn bị vào bếp dọn bữa sáng, Kì Sam cũng đi theo giúp mẹ, trước khi đi không quên dặn Kì Dung một tiếng.
“Rồi chú cứ an tâm, chị không bắt nạt vợ chú đâu mà lo.”
“Muốn bắt nạt thì chị phải có gan trước hẵng.”
Thực sự thì việc Kì Sam lo lắng là sợ chị mình vô ý nói lung tung vài câu thôi. Tâm tư Đông Phương mẫn cảm hơn với người khác nhiều lắm, có tâm sự gì thì sẽ lại buồn rầu, mà cũng chẳng thắng thắn nói với mình, vả lại, hắn cũng không muốn sự quan tâm của Kì Dung lại trở thành ngọn nguồn phức tạp cho bản thân.
Ông Kì còn đang chơi với cháu ngoại, mà anh chàng vị vợ hắt hủi – La Triệu Thanh đầu tiên nhìn thấy giáo chủ đại nhân đã không giấu nổi sự sợ hãi. Bề ngoài đeo cặp kính trông thì có vẻ thư sinh, nhưng nói trắng ra là đồ mọt sách. Thảo nào mà Kì Sam bảo hắn bị hâm trước mặt con hắn, dù gì thì hắn cũng là giáo sư đại học văn hay chữ tốt, cơ mà nhất thời trong lúc này thì chẳng nghĩ được từ nào để miêu tả cái người vô song đang trước mặt mình đây. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT