Thịt Viên cuộn người bên chân bàn ăn, cắm đầu cắm cổ vào bát thức ăn cho mèo. Bỗng nhiên bên ngoài phòng khách truyền đến một tiếng nổ to tới mức nó giật bắn mình nhảy lên đầu gối Kì Sam, đuôi dựng thẳng, cả người xù lông, kêu grừ grừ.
Kì Sam dừng ăn, vuốt vuốt cho mèo nhỏ bình tĩnh trở lại, bế nó thả xuống để nó tiếp tục ăn, còn mình thì ra khỏi phòng bếp tìm kiếm nguyên nhân phát ra âm thanh.
Cái kẻ tự xưng là Đông Phương Bất Bại kia đang đứng ở cửa lớn phòng khách gần lối vào, cách chỗ y khoảng một thước là vết lõm vào ở giữa cánh cửa nhôm, gần như muốn xuyên qua ván cửa. Cái hình dạng vết lõm kia, cư nhiên là một bàn tay rõ rệt cả khớp xương.
“Anh luyện qua khí công?” Kì Sam trong lòng sợ hãi, cửa này nếu y làm cho một chưởng mà đổ sụp, vị quản lý tài sản khẳng định sẽ làm phiền hắn vài ngày.
“Khí công là thứ mà bọn đạo sĩ thối Võ Đang ra vẻ đạo mạo kia đùa giỡn, bổn tọa khinh thường.” Người nọ ngạo nghễ liếc hắn một cái, ngược lại nhìn về phía cửa bị phá, ánh mắt lộ ra khó hiểu: “Vì sao không đánh ra được?”
Chẳng lẽ y thật sự muốn dùng bàn tay đem cửa “đánh” mở?
“Anh mở cửa làm cái gì?” Kì Sam đến gần y, kéo bàn tay vẫn đang duy trì động tác phát lực, xem xét: “Tay có bị thương không?”
Nam nhân hiển nhiên còn đang chú tâm tới sự thật y đánh không nổi cái cửa, tùy ý để Kì Sam đưa y ra phòng khách ngồi.
Bàn tay thon dài mịn màng, so với nữ tử hiện đại mỗi ngày đều bôi kem dưỡng thì còn mềm hơn. Kì Sam không kìm được cầm rồi nắn nắn, xem xem gân cốt có trệch hay không, rốt cuộc đến một chút sưng đỏ cũng không có mà hiện. Cuối cùng do đối phương thấy không được tự nhiên trước, tay giật giật, khẽ khàng gỡ ra.
Loại ván cửa này bình thường sẽ không dễ dàng hư hỏng, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối nghĩ mặt trên của vết bị chưởng đánh chỉ là một loại như loại nghệ thuật khắc hoa.
“Bổn tọa chỉ xuất ra ba phần nội lực, nhưng cũng không thể lay động được phiến môn (cánh cửa) này, gia môn công tử quả thật so với cửa thành còn chắc chắn hơn.”
Kì Sam đã quen với cách nói chuyện của y, cũng không để ý tới cách xưng hô kì lạ ấy, chỉ thản nhiên hỏi: “Anh muốn ra ngoài?”
Y mới tỉnh lại được một giờ, chỉ uống một chén cháo, sức lực căn làm sao khôi phục như cũ, tới mức tùy ý đi lại loanh quanh được, y chưa chi đã vội vàng muốn rời đi?
“Nơi này không phải của ta, ta nên trở về đúng nơi của mình.”
“Nơi ấy là Hắc Mộc Nhai? Nhật Nguyệt thần giáo?”
“Công tử cũng biết đường đi sao?”
Ra khỏi khu tập thể, đi thẳng, xuyên qua hai dãy phố – đến hàng sách, sách mới sách cũ, trong nước ngoài nước đều có đủ hết, trong đó có một quyển bên trong ghi cách đến Hắc Mộc Nhai, Nhật Nguyệt thần giáo. Kì Sam định như vậy mà trả lời y, cuối cùng vẫn cảm thấy như thế quá bất lịch sự, nên buông tha cho.
“Tôi không biết, anh trước hết cứ ở nơi này của tôi nghỉ ngơi vài ngày, thân thể khôi phục thì có lẽ nhớ được đường đi như thế nào.”
“Hừ! Ngươi căn bản không tin thân phận của bổn tọa, nghĩ bổn tọa bị thương, đầu óc có vấn đề, bịa chuyện với ngươi!”
“…Không phải.” Chần chừ một chút mới mở miệng phủ nhận, Kì Sam kinh ngạc với khả năng quan sát cùng độ mẫn cảm của người này.
“Không phải sao? Bổn tọa dù cho thần trí có không rõ ràng đi chăng nữa, khả năng nhìn người vẫn phải có. Ta không quan tâm người bên ngoài nhìn Đông Phương Bất Bại ta ra sao, ta chỉ làm những gì ta muốn.”
Quả nhiên y như người ta nhìn vào, bên ngoài lẫn bên trong đều là ngạo khí. Ẩn trong lời nói luôn mang theo một cỗ khí phách bễ nghễ thiên hạ, lại lơ đãng toát ra sầu oán hơn vài phần uyển chuyển của nữ tử. Hai loại khí chất không cân xứng này đồng thời hiện ra trên người một nam nhân, nhưng lại ngoài ý muốn mà mê hoặc lòng người.
Rõ ràng chính y tự muốn rời đi, Kì Sam có thể theo lời y nói mà tống tiễn y, thuận nước giong thuyền, so với tự mình mở miệng đuổi người đi thì tốt hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này không thể cố tình nói như vậy được. Bộ dạng y như vậy, cứ thế mà rời đi liệu có thể đi đâu được, sau này sống sót như thế nào?
“Nếu đúng như lời anh nói, anh có thể nhìn thấu lòng người, vậy tại sao còn có thể cho Dương Liên Đình nắm giữ quyền thế, cuối cùng còn vì tên tiểu nhân đó mà bị hại?”
“Ngươi làm sao biết được chuyện đó?” Y thẳng lưng, vẻ mặt đề phòng.
Kì Sam nhất thời chưa biết trả lời ra sao, đương nhiên không thể nói rằng trong sách có viết, từ sự tích bên ngoài về cuộc đời, đến tâm lý tư tưởng bên trong, toàn bộ…Làm không tốt sẽ kích động y. Đành giả vờ nói: “Nghe được lúc anh nói mơ.”
Y nhíu đôi mi cong dài, môi trắng bệch. Thần thái kia không rõ là vì không hài lòng chính mình nói mơ, hay do không tin lời Kì Sam nói. Nhưng cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
“Cho nên anh tạm thời ở lại chỗ này tĩnh dưỡng. Anh sốt ruột muốn trở về, chẳng lẽ vì quan tâm đến tên tiểu nhân phản bội đó sao?”
“Hắn cho ta ôn nhu tình ý như ta muốn, tuy biết quan tâm quá là mặt trái của biểu hiện giả dối, bất luận chân tình đó nhiều hay ít, hắn quả thật phải trả giá. Ta khi đó cho hắn quyền thế mà hắn muốn, kết quả cũng triệt tiêu lẫn nhau, không bận tâm, quan tâm, cũng không phủ nhận.”
Đông Phương Bất Bại hao tổn tâm cơ, chịu nhục mười mấy năm mới tranh ngôi đoạt vị, cuối cùng chỉ đến đổi lấy một phần “ôn nhu cũng tình ý”, thậm chí, trong lòng biết nó chỉ là giả, cũng vui vẻ chịu đựng sao? Kì Sam nhìn đáy mắt y chua xót xen lẫn cô tịch, ý định khiến y rời đi trong nháy mắt hoàn toàn hóa thành tro bụi, biến mất hầu như không còn.
“Vậy anh vì cái gì mà muốn quay về?”
Một lúc lâu sau, thanh âm hơi khàn khàn mềm nhẹ vang lên trong phòng khách trống trải: “Ta cũng không biết…”
“Ở lại đi, cho tới khi anh tìm được lý do rời đi.”
Hồi lâu sau vẫn không thấy trả lời, nghĩ y không muốn đáp ứng, Kì Sam thiếu chút nữa nói ra câu: “Tôi giúp anh mở cửa mà không cần phá “. Người nọ rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu, nói:
“Đa tạ.”
“Nếu ở cùng một chỗ, vậy không cần giữ lễ tiết. Trực tiếp kêu tôi Kì Sam đi. Tôi gọi anh là Đông Phương nhé?”
“Hảo, Kì công tử.”
Kì Sam bật cười, hóa ra người này cũng thật cố chấp. Thịt Viên đứng ở cửa phòng bếp kêu to, hắn mới nhớ ra mình mới chỉ ăn bữa tối được một nửa, vì thế đứng lên chuẩn bị trở vào phòng bếp tiếp tục ăn cơm.
“Anh có muốn ăn thêm chút gì không?”
“Ta nhiều ngày chưa ăn cơm, không thích hợp ăn nhiều, công tử xin cứ tự nhiên.”
Cũng đúng, xem ra thức ăn mấy ngày nay nên nhẹ nhàng để dễ tiêu hóa.
Bước được vài bước, Kì Sam quay đầu thấy người nọ vẫn nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha, sô pha mềm mại như thế nhưng không vì người ở trên mà lún xuống, thậm chí xung quanh không có một chút nếp nhăn nào…Thật sự là kỳ nhân. (“kỳ” ở đây vừa có nghĩa là “kỳ lạ”, lại có nghĩa là “kỳ tài”) Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT