CHƯƠNG 11

Đi công tác trở về

Cùng đi Tô Châu với Kì Sam là một người bạn làm quản lý giám sát công trình, tên Chung Trí Danh. Máy móc bị trục trặc, không đơn giản là nhập linh kiện vào hàng bị thiếu hụt, máy dệt tự vận hành có khi thao tác sai các bước cũng có khả năng làm xuất hiện hiện tượng khác thường.

Khi tới khu xưởng, tổ lao động đã sắp nghỉ làm, người quản lý phụ trách tiếp đãi bọn họ dẫn hai người đến khách sạn đã đặt trước để ngủ lại, nói ngắn gọn tình huống trước mắt theo cách hòa hoãn nhất. Sáng sớm hôm sau, sẽ có xe đón bọn họ quay lại đàm phán.

Cuộc đàm phán lần này chủ yếu là tham vấn, thảo luận trực tiếp trách nhiệm gánh vác vấn đề. Chỉ có đem trách nhiệm quy cho một bên, mới có thể giải quyết cụ thể những tổn thất và bồi thường. Bởi vậy hai bên đều giữ khư khư ý kiến của riêng mình, ai cũng không chịu nhượng bộ. Hàng hóa vừa đưa tới thì xảy ra vấn đề, nhà xưởng liền nhanh chóng quy cho bên Kì Sam giả mạo hàng hóa, lập tức hẹn thanh tra đến kiểm nghiệm đống hàng hóa này.

Cả một buổi sáng, hai bên nói tới nói lui cũng chưa thống nhất được ý kiến. Hán Phương kiên trì đợi kết quả thẩm tra, đối với chứng cớ mà Kì Sam nói về việc nhập hàng này một mực giữ thái độ nghi ngờ. Bởi vậy Kì Sam mới đưa ra ý định muốn tự mình thị sát máy móc xem sao, nếu bọn họ có thể tìm thanh tra để thẩm định, thì đương nhiên hắn cũng có thể kiểm tra máy móc.

“Ý của Kì tiên sinh không lẽ nghi ngờ chúng tôi cố ý trốn tránh trách nhiệm, nguyên nhân của sự cố rõ ràng là do máy móc, lại đổ tội cho việc vận chuyển của ngài hay sao? Công nhân của chúng tôi trước mỗi lần bay đều đã kiểm tra tỉ mỉ, tuyệt đối không phải do máy móc gây ra.” Hán Phương – người phụ trách nơi này hiển nhiên không vui vẻ gì với đề nghị của hắn.

“Ông chủ Văn, tôi không hề có ý như vậy. Chỉ là nếu ngài tin máy móc không có bất cứ trục trặc gì, thì dù có kiểm tra đi nữa các vị cũng đâu mất gì, đúng không? Các vị tự ý kiểm tra hàng hóa của tôi mà chưa được sự đồng ý, giờ tôi chỉ yêu cầu một điều bình thường vậy thôi, mà ngài lại khăng khăng ngăn cản như vậy, ngược lại quả thật không công bằng chút nào.”

Nghe hắn nói có lý có tình như vậy, Hán Phương chỉ biết im lặng. Bọn họ không đồng ý không phải vì sợ Kì Sam tìm ra nguyên nhân máy móc bị trục trặc, mà giống như lời Kì Sam nói, họ tin tưởng vào đội nhân viên của mình. Nói như vậy, phần lớn là do công việc làm ăn sơ suất, còn đối với Kì Sam chỉ là giận cá chém thớt mà thôi. Nhưng những lời Kì Sam nói đều có lý cả, bọn họ cũng không thể phản đối quyết liệt quá, gây mất hòa khí được.

Thanh tra mặt hàng đến sau nhóm Kì Sam một ngày, hiện giờ đã bắt tay vào làm việc, đến ngày thứ tư thì có kết quả, bản thẩm định hàng hóa kia quả thật y hệt như lời Kì Sam nói, tất cả đều nguyên vẹn. Lúc này đội bay vẫn đang tiến hành kiểm tra, dù sao cũng chỉ trông vào mỗi một mình Chung Trí Danh, đem toàn bộ phân đoạn theo bản ghi chép tra lại từng chút một, tốc độ dĩ nhiên có hạn.

Kết quả kiểm tra rõ ràng cho thấy sự cố trách nhiệm không ở số hàng hóa kia, coi như không còn quan hệ gì đến Kì Sam nữa, đương nhiên là hắn có thể lập tức trở về. Có điều việc kiểm tra đội bay vẫn chưa hoàn thành, Kì Sam hy vọng rằng trước khi hắn rời đi, có thể làm rõ ràng chân tướng, vả lại Chung Trí Danh cũng đồng ý ở lại tiếp tục điều tra.

Hán Phương vẫn chưa tin được máy móc của bọn họ có vấn đề, cũng đã cử nhân viên chuyên nghiệp cùng đi kiểm tra, mặt khác còn đi tìm nhân viên phụ trách vận chuyển hàng lúc đấy hỏi cặn kẽ tình huống xảy ra khi đó.

Hai ngày sau, đội bay cũng đã được chứng nhận rằng không trục trặc bất cứ chỗ nào, như vậy chỉ còn lại khả năng duy nhất, chính là…

Ông chủ Văn giận dữ, tụ tập công nhân viên trong cơ quan lại một lần nữa, đặt ra nghi vấn, về phần quá trình ra sao, nguyên nhân do nhân viên trong cơ quan làm như thế nào, Kì Sam không rõ được tường tận. Nhưng cuối cùng cũng có người thừa nhận, thì ra một nhân viên trong bọn họ làm sai thao tác, hơn nữa lại còn là thao tác quan trọng không thể sai phạm, tên công nhân kia sợ bị phát hiện sẽ không sống nổi, nên mới không dám đứng ra gánh vác trách nhiệm.

So với cái dáng “phải xem xét không thể bỏ qua” mấy hôm trước, Ông chủ Văn thay đổi hẳn, cung kính nhận lỗi với Kì Sam, lại còn giảm vốn vô cùng thấp, mời hắn cùng Chung Trí Danh đến khách sạn sang trọng nhất ăn cơm tạ tội, trả hết tiền đi lại ngủ nghỉ của hai người trong bảy ngày nay.

Kì Sam trái lại rất thoải mái nhận lời xin lỗi ấy, riêng việc xài vài ngàn để bay đến nơi này chỉ để đổi lấy vài câu giải thích xin lỗi đơn giản, xưa nay vốn không phải tác phong của hắn.

Ngồi trên máy bay, bên cạnh là Chung Trí Danh đang lật qua lật lại hợp đồng đặt hàng trong tay, miệng chậc chậc tán thưởng: “Đều nhờ cậu cả, đi một chuyến như vậy, không những giải quyết được vấn đề, còn kí được 7 bản hợp đồng. Đáng tiếc chúng ta không cùng ngành, nếu không tôi cũng muốn đi theo cậu đến cùng trời cuối đất lắm nha, chắc chắn tiền vào như nước sông Đà, công danh rộng mở…”

“Lần này cám ơn cậu, lúc về tôi mời cậu đi ăn cơm.”

“Điều này khỏi phải nói, chỉ bằng tờ giấy này trong tay tôi thôi, tôi sẽ ăn một bữa thật hoành tráng, cho cậu viêm màng túi luôn.”

“Ờ, ăn không hết tôi nhét vào mồm.” Kì Sam thờ ơ đáp lại, nhắm mắt, trong đầu vẫn đang nghĩ đến thân ảnh hồng sắc kia, còn cả lúc trước khi đi, trong ngực cảm nhận được sự mềm mại của người nọ cùng tình ý nơi đáy mắt.

Trở về nhà, Kì Sam trái lại thấy có chút khẩn trương – việc mà trước đây chưa từng có bao giờ, dù lúc nọ nhận được điện thoại phàn nàn trách mắng của ông chủ Văn, hắn vẫn hoàn toàn bình tĩnh, ứng đối tự nhiên. Hai mươi mấy năm qua ít có trường hợp nào làm hắn khẩn trương đến vậy, cố tình đi vào từ cửa sau ngôi nhà quen thuộc, đập vào mắt là căn phòng tối đen, hắn cảm giác tim mình đập nhanh một cách bất thường.

Gần hương tình khiếp? Không phải. Hắn sợ rằng trên tầng cũng vắng lặng lạnh lẽo giống tầng dưới, tựa như chủ nhà đi công tác vài ngày, nơi này như chưa từng ở người ở lại.

Cận hương tình khiếp: chỉ việc xa quê đã lâu giờ trở về sẽ thấy lòng hồi hộp, hình dung tâm tình phức tạp của lãng tử khi trở về quê hương

Sàn trải thảm lông màu trắng vẫn sạch sẽ như lúc hắn chưa đi, Thịt Viên không có chạy ra kêu meo meo như lúc xưa mỗi lần hắn đi về, phòng khách cũng không có người nọ một thân hồng y, chân trần đứng trên thảm lông mềm mại nhìn hắn. Từ ngày trải thảm, vết thương trên chân dù đã khỏi nhưng Đông Phương cũng không đi giày nhiều nữa, đối thảm lông kia vô cùng yêu thích, thường xuyên lăn tới lăn lui ở trên đó cùng với Thịt Viên.

Cởi giầy rồi nhẹ nhàng đi lên tầng hai, cửa phòng Đông Phương để mở, bên trong không bật đèn, nương theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ thủy tinh, Kì Sam thấy chăn màn được gấp gọn trên giường, không ai ở trong phòng.

Đêm cũng đã khuya rồi, chẳng lẽ hắn còn ở trong phòng sách đọc sách hay sao? Mang theo nghi vấn, Kì Sam đi đến phòng sách, nhưng bên trong cũng đồng dạng không một bóng người.

Đứng ở hành lang vắng lặng, hắn nhịn không được hoài nghi: Chẳng lẽ y đã đi rồi? Trở về thế giới kia khả năng không lớn, nhưng, y liệu còn có thể đi nơi nào được nữa? Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play