Vì không để cho học viên quá mức lệ thuộc vào mình, mệnh lệnh mà Hình Chiến và Cố Khâm đưa ra ngày càng ngắn gọn, cho đến cuối cùng trở thành chỉ hạ lệnh cho họ một mục địch chính, để họ tự nghĩ cách đối phó quân địch. Cục diện ung dung chế địch lúc trước lúc này mới bị phá vỡ, nguy hiểm bắt đầu trùng trùng tăng dần. Cũng may là còn có hai vị đại thần trấn giữ, vào thời khắc mấu chốt đi ra kéo lên một cái là có thể lập tức thay đổi cục diện. Việc này cũng khiến cho mọi người một lần nữa hiểu rõ được hai người này cường hãn đến mức nào, ngay cả Antonio cũng không thể không phục.
Vào sáng mấy ngày trước, quân tiên phong đã đi tới chiến trường nơi Mendel bị mai phục ban đầu, chẳng qua là tại nơi này trừ rác rưởi lưu lại trong vũ trụ sau trận ác chiến ra thì vô luận là quân liên minh hay là Satan đều không thấy bóng dáng, tìm vài lần cũng không phát hiện thấy xác tàu chủ hạm của Thượng tướng Mendel. Điều này nói rõ rằng chiến trường đã dời đi, hoặc là quân liên minh đã bị bắt làm tù binh. Tin tức này ít nhất cũng tốt hơn so với tin toàn quân bị diệt nhiều.
Tình cảm của Antonio với cha mình cũng không phải là quá sâu, nhưng không thể phủ nhận rằng, người cha là Thượng tướng này là người duy nhất hắn có thể dựa dẫm vào. Hôm nay cha sống chết không rõ, tâm tình của hắn lại càng nóng nảy, chỉ có thể phát tiết trên chiến trường. Có lúc hắn thậm chí còn sẽ nghĩ, tại sao người nhận nhiệm vụ này lại là cha mà không phải là Cố Hoằng, chẳng lẽ Nguyên soái biết rõ nhiệm vụ nguy hiểm, cho nên mới giao cho người có xích mích với Cố Hoằng là cha đi làm? Mà lần cứu viện này lại do Cố Hoằng phụ trách khiến cho Antonio mâu thuẫn rất nhiều, hắn vừa hy vọng có thể nhanh chóng cứu cha ra, vừa hy vọng Satan mạnh thêm một chút, để cho Cố Hoằng thua thật nặng.
Nếu như nói rằng căm thù đối với Cố Hoằng xuất phát từ người cha Mendel, như vậy thì với Cố Khâm, tâm tư của Antonio lại phức tạp hơn nhiều. Hắn nhìn quân hàm cấp bậc Thiếu úy trên vai Cố Khâm, suy nghĩ ghen tị trong lòng dần tăng lên. Xuất thân, nỗ lực của mình có chỗ nào không bằng với đối phương? Thật giống như tên công tử bột phản nghịch trong tài liệu kia chỉ trong một đêm lại biến thành thiên tài người người tán dương chỉ trong một đêm vậy.
Cha trước kia còn đặc biệt thích so sánh mình cùng đối phương, kết quả Giải đấu liên trường vừa bắt đầu, thực lực của Cố Khâm liền hung hăng tát một cái vào mặt hắn, cũng không biết đã có bao nhiêu người ở sau lưng chỉ trỏ lén cười nhạo hắn! Đây là còn bởi vì có cha là Thượng tướng nên họ mới không có châm chọc hắn ngay trước mặt. Antonio thật vất vả dựa vào quan hệ của cha mới đạt được quân hàm Hạ sĩ, vốn cách Thượng sĩ cũng không còn xa, không ngờ chỉ mới ngắn ngủi hơn một tháng, đối phương đã lại trở thành Thiếu úy!
Nhất định là bởi vì Hình Chiến mà Nguyên soái mới thăng cấp bậc của Cố Khâm lên như vậy. Antonio dùng ánh mắt mịt mờ nhìn chằm chằm bóng lưng luôn sóng đôi của hai người kia. Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, quan hệ của bọn họ còn không thân mật như thế, bây giờ, Cố Khâm đã leo lên giường của Hình Chiến rồi? Còn có Hình Chiến này, cũng chỉ là ỷ vào việc có một người cha là Nguyên soái, liền tự cho là mình hơn người? Nếu như cha mình là Nguyên soái, cái giường mà Cố Khâm leo lên kia nhất định là của mình! Antonio tưởng tượng tới dáng vẻ Cố Khâm bị mình đè ở dưới người mà giày vò, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Biến hóa của Antonio chạy không thoát được nhạy bén của Alvin, phân vân giữa việc không đi tới phá vỡ thế giới hai người của phu phu Hình Cố và nhắc nhở họ chú ý tới ác ý của người khác một hồi lâu, Alvin cuối cùng quyết định chọn phương án thứ hai. Hắn chần chờ đi tới bên cạnh Cố Khâm thấp giọng nói, “Cố Khâm, ánh mắt Antonio kia nhìn cậu rất kỳ quái…”
Nghe thế Cố Khâm liền quay đầu, nhưng lúc này tầm mắt của Antonio đã dời đi. Hình Chiến đang đùa nghịch với ngón tay của Cố Khâm, lơ đễnh đáp một tiếng, “A?”
Alvin châm chước dùng từ, “Chính là xen lẫn ghen tị, ai oán, hình như còn có một chút dục vọng chiếm hữu…”
Một từ cuối hiển nhiên chọc trúng xương sườn mềm của Hình Chiến. Y bỗng quay đầu mà nguy hiểm nheo mắt lại, thật giống như một con báo nổi điên đi săn mồi, chỉ một khắc sau sẽ lập tức nhào lên cắn đứt cổ họng đối phương. Cố Khâm nắm lấy vai y, cưỡng ép dẫn y đi hướng ngược lại, “Cậu đừng phản ứng quá độ, thằng nhóc kia nhiều nhất cũng chỉ là cho rằng tôi trải qua tốt hơn hắn, trong lòng không thăng bằng mà thôi.”
“Vậy thì đánh đến khi nào hắn thăng bằng thì thôi.” Hình Chiến đã được vuốt lông lạnh lùng đáp lời, nhưng lại cũng không phản kháng Cố Khâm, ỡm ờ mà bị đối phương dắt đi.
“Được được được, có cơ hội để cho cậu đánh.” Cố Khâm cảm thấy có lúc Hình Chiến thật giống như một đứa bé, hắn quay đầu nói với Alvin, “Nghỉ ngơi xong rồi, cậu đi tập hợp mọi người, chúng ta lại đi một vòng lên chiến trường.”
Nghe được câu này, trong lòng Alvin đột nhiên kinh sợ, là một loại dự báo nguy hiểm. Hắn cau mày nghĩ một chút xem có nên nói cho họ không, nhưng nghĩ lại lại thấy mình là hiểu biết quá ít nên dễ bị kinh động thôi. Có lẽ là vì càng ngày càng tới gần đại đội của Satan, mấy ngày gần đây cảm ứng tiên tri của Alvin vẫn luôn hỗn loạn, trạng thái căng thẳng, nhất là vào lúc đối địch.
Ban đầu hắn còn lo lắng, nhưng sau đó dưới sự giúp đỡ của Cố Khâm và Hình Chiến lại càng đánh càng thuận, khiến cho hắn càng ý thức được cảm ứng đặc thù có thể làm phụ trợ trong đối chiến, nhưng cũng không phải toàn bộ năng lực của mình. Hơn nữa hắn quá tin tưởng vào thực lực của hai người này, luôn cảm thấy chỉ cần hai người họ ở, nguy hiểm lớn hơn nữa cũng có thể chuyển nguy thành an. Cho nên đối mặt với lần rung động này, Alvin cũng chỉ sửng sốt một chút chứ không quá coi trọng.
Đoàn người chia làm hai tổ tự tìm mục tiêu đi săn như thường ngày, do hai người Hình Chiến, Cố Khâm dẫn đội. Vốn là Hình Chiến phân Antonio tới đội ngũ của mình, nhưng đối phương lại bảo hôm nay trạng thái không tốt không muốn đi ra ngoài. Xem xét tới việc Antonio quả thực không có nghỉ ngơi đã nhiều ngày, chuyện Thượng tướng Mendel không rõ tung tích lại là một đả kích không nhỏ với hắn, Hình Chiến cũng không cưỡng ép nữa.
Đối với việc đi săn mọi người đã quen thuộc, hai người Hình Chiến và Cố Khâm chỉ cần ở một bên nhìn, khi cần thiết thì chỉ điểm một chút, dạy cho mọi người năng lực tác chiến độc lập. Lần này cũng không khác, Cố Khâm lái chiến hạm cỡ nhỏ ở một bên chiến đấu với quân địch, một bên lại chú ý tới những học viên khác. Bỗng nhiên, trên màn hình thăm dò bỗng xuất hiện một điểm sáng khác, cái điểm này chính là Antonio.
Cố Khâm lập tức gọi đối phương, “Antonio, không phải anh cần phải nghỉ ngơi sao?”
Antonio không trả lời, chỉ tự ý lái chiếc chiến hạm cỡ nhỏ bay về phía trước, tốc độ rất nhanh, lại không biết trời cao đất rộng gì mà vọt vào khu vực nguy hiểm của Satan.
“Antonio!”
Cố Khâm không phải thánh mẫu. Trong dĩ vãng nếu có binh lính xuất hiện loại hành động tìm chết rõ ràng này, hắn cũng không thể nào vì cứu đối phương mà bỏ mặc cả hạm đội, cuối cùng còn phải ném mạng mình. Hắn vốn không muốn quản, nhưng lúc này hắn lại thấy kỳ quái tại sao đối phương lại làm ra lựa chọn này? Suy sụp tinh thần? Không giống. Mendel còn chưa bị xác nhận là đã chết, Antonio cũng không đến nỗi suy sụp tinh thần. Như vậy chỉ có thể là bởi vì hắn có lý do không thể không đi. Hành động của Antonio khiến cho hoài nghi đối với việc Mendel phản bội càng tăng lên. Không vào hang hổ sao bắt được hổ con, Cố Khâm quyết định đi theo điều tra.
“Tất cả mọi người dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi đối thủ, lập tức rút lui!” Cố Khâm vừa đuổi theo Antonio vừa hạ lệnh, cũng liên lạc với Hứa Thiếu Phong, “Antonio tự tiện thoát đội đi sâu vào trận địa của địch. Tôi hoài nghi có việc này có liên quan tới Thượng tướng Mendel, tôi đi theo thăm dò tình huống, anh lập tức đi xin phép Thượng tướng Cố Hoằng.”
Bên kia, Hình Chiến cũng cho đội rút lui, bản thân thì quay lại đuổi theo Cố Khâm. Nhưng lúc trước vì để cho hai đội có nhiều không gian hoạt động hơn, vị trí của họ cơ hồ tách ra hai phía nam bắc. Nếu Hình Chiến muốn chạy tới đó thì cần có khoảng thời gian nhất định, y nói với Cố Khâm hai chữ, “Chờ tôi.” Sau đó không nói thêm gì nữa.
Mục tiêu của Antonio vô cùng rõ ràng, không có bất kỳ do dự hay chần chờ nào, khiến Cố Khâm từ đầu tới cuối đều không cách nào kéo gần khoảng cách được, cách một đoạn xa xa. Dọc đường đi yên lặng đến khác thường, rõ ràng đã đi sâu vào khu vực của địch, gặp phải ngày càng nhiều chiến hạm canh gác của Satan, quân địch lại không phát động tấn công với bọn họ. Điều này lại càng làm Cố Khâm càng thêm khẳng định hoài nghi của mình. Loại thời điểm này có thể khiến cho Antonio thoát đội chỉ có Thượng tướng Mendel, điểm khác biệt duy nhất chính là hiện tại Mendel là bị bắt làm tù nhân hay là làm khách quý mà thôi.
Cố Khâm biết tình huống lúc này của mình vô cùng nguy hiểm. Một khi bị quân địch bao vây, dù cho hắn có tài giỏi đến thế nào cũng sẽ trốn không nổi. Nhưng từ việc quân địch không công kích hắn có thể thấy, trước mắt hắn vẫn còn an toàn. Hơn nữa hắn tự tin cho dù hắn trốn không thoát thì vẫn có thể chống đỡ cho tới khi Hình Chiến và đại đội tới tiếp viện.
Nhưng chính lúc này, phía trước lại xuất hiện quân địch dày đặc, không khách khí mà phát động tấn công mãnh liệt với bọn họ. Cố Khâm kịp thời chuyển hướng chiến hạm mà tránh ra, Antonio ở gần hơn thì lại không may mắn như thế. Chiến hạm của hắn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cơ hồ lập tức bị hỏa lực hung mãnh đánh gãy hai cánh. Cũng không lâu lắm, điểm sáng đại biểu Antonio hoàn toàn biến mất trên màn hình theo dõi.
Cố Khâm điều khiển chiến hạm linh hoạt tìm hy vọng chạy trốn, thậm chí còn phá hủy vài chiếc chiến hạm của quân địch. Nhưng vô luận hắn chạy về hướng nào, chờ đợi hắn luôn là phòng tuyến dày đặc của quân địch, bốn phương tám hướng đều là chiến hạm địch, hắn thật sự bị bao vây! Họng súng đen ngòm hướng về hắn xả hỏa lực, hoàn toàn không quan tâm tới sống chết của hắn. Chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm Thượng tướng Mendel? Đối phương căn bản không phản bội, mà là bị nhốt hoặc là giết hại.
Cuối cùng, khi quân địch thu nhỏ vòng vây lại, Cố Khâm đã không còn chỗ để trốn tránh. Hắn vốn muốn tiến vào trong hạm đội của quân địch để phá hoại trận hình của đối phương, lại không ngờ được sĩ quan chỉ huy của đối phương có kinh nghiệm phong phú, dùng trận tuyến co dãn, Cố Khâm tiến về phía trước, trận tuyến phòng ngự liền lùi về sau, sau đó cho các trận tuyến phương hướng khác đuổi theo, từ từ vây Cố Khâm lại.
Ban đầu Cố Khâm còn có thể dựa vào linh hoạt của chiến hạm cỡ nhỏ để tìm đường trốn thoát, nhưng sau đó hỏa lực quả thực quá dày đặc, cơ hồ đan thành một tấm lưới. Chiến hạm của Cố Khâm khổ sở giãy giụa trong lưới, vết thương chồng chất. “Oanh!” Một bên cánh chiến hạm không chịu nổi sức ép cuối cùng bị nổ , không còn linh hoạt như trước nữa, tạo ra phản ứng nổ dây chuyền khiến chiến hạm rất nhanh nổ tung.
“Thương Lang!” Một khắc cuối cùng Cố Khâm đổi lại cơ giáp, vọt ra từ trong đám lửa, trực tiếp đáp xuống chiến hạm quân địch ở gần đó. Khi quân địch đổi lại phương hướng của họng súng, chân Thương Lang đạp xuống, nhảy tới trên một chiếc chiến hạm khác. Đưa mắt nhìn khắp nơi đều là Satan, trên màn hình theo dõi phủ đầy điểm sáng đỏ đại biểu quân địch, trong lòng Cố Khâm trầm xuống, dứt khoát tắt màn hình, sau đó liên lạc với Hình Chiến, “Còn cần bao lâu?”
“Mười phút.” Hình Chiến bên kia cũng không được hưởng thụ đãi ngộ như khi Cố Khâm tiến vào sâu trong khu vực của quân địch. Từ mới bắt đầu y đã bị quân địch ngăn cản bước chân, chỉ dựa vào mình y căn bản không thể nào đột phá phòng tuyến, cho tới khi Hứa Thiếu Phong chỉ huy đội tới tiếp viện, tình huống mới tốt hơn một chút. Nhưng mà trong thời gian ngắn cũng không có khả năng đột phá phòng tuyến dày đặc cứu lấy Cố Khâm. Chỉ có thể hy vọng dựa vào hỏa lực để hấp dẫn nhiều quân địch hơn, giảm bớt áp lực của Cố Khâm, để hắn giữ vững lâu hơn một chút.
Chẳng qua là, binh lực của Satan nhiều hơn so với dự đoán của bọn họ rất nhiều. Hỏa lực ở ngoài vòng của họ căn bản không ảnh hưởng tới quân địch đang vây khốn Cố Khâm.
Mười phút? Cố Khâm căn bản không kiên trì được nổi mười phút.