(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chương 4: Người bạn đầu tiên

Một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp mặt

oOo

Hình Chiến, cũng chính là Z trên mạng chiến đấu, chính thức gia nhập quân đội sau khi tốt nghiệp Trường quân sự Đệ Nhất lúc 24 tuổi, 28 tuổi trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên minh Nhân loại. Ở thời điểm Cố Khâm được thăng lên Thiếu tướng y đã mang quân hàm Thượng Tướng. Hình Chiến cũng là bị quân địch đến từ bộ tộc Satan phục kích, trong tuyệt cảnh đồng quy vu tận với kẻ thù, sau đó y sống lại. Mặc dù quân địch đã tiến hành trong bí mật không có chút dấu hiệu nào nhưng trước đó, y đã phát giác được một chút manh mối, trong quân Liên minh tựa hồ đã có một nhóm người làm phản.

Sau khi sống lại, Hình Chiến bắt đầu bắt tay ngay vào điều tra chuyện này. Y trực tiếp thẳng thắn nói với cha mình là Hình Duệ về thân phận của chính mình, bởi vì trước mắt y mới chỉ là một tân sinh chuẩn bị nhập học tại trường quân sự, căn bản không tiếp xúc tới bên trong cao tầng, chỉ có người cha là Nguyên soái ra tay thì mới có thể bóp chết ý đồ làm phản từ trong nôi.

Mà đối với Thương Lang mình chưa từng nghe tới trước khi sống lại này, Hình Chiến tất nhiên đặc biệt quan tâm, cho nên y mới hạ chiến thư với đối phương. Chỉ là y không nghĩ tới, một phen thử nghiệm thăm lại giúp y phát hiện ra Thương Lang cũng nắm giữ ký ức trong tương lai, hơn nữa nhìn qua địa vị của đối phương trong quân cũng có vẻ không thấp.

Hình Chiến thừa nhận, Thương Lang là một đối thủ ưu tú, có điều đối phương cũng không phải là người mình biết trước khi sống lại, có khả năng đối phương không ở cùng một quân khu với mình. Có điều y tin tưởng, một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp mặt.

Bất tri bất giác đã sắp tới khai giảng, thể chất của Cố Khâm miễn cưỡng đạt tới cấp E+, coi như là đủ tiêu chuẩn để vào trường quân sự phổ thông. Nhưng đối với Trường quân sự Đệ Nhất – nơi tập hợp tinh anh mà nói, loại cấp bậc này ngay cả tư cách nhập học cũng không đạt tới. Cố Khâm hoàn toàn có thể dự kiến được, học kỳ đầu tiên này nhất định sẽ là một kỳ luyện ngục đối với mình.

Cố Khâm nhớ tới thư điện tử thông báo trúng tuyển Trường quân sự Đệ Nhất gửi cho Thương Lang, nếu như hắn lấy thân phận Thương Lang nhập học, trường học liệu có vì vấn đề thể chất của hắn mà sắp xếp lại huấn luyện không? Cân nhắc trong chốc lát, Cố Khâm vẫn quyết định dùng thân phận học viên hạt giống mà cha hắn cho để tiến vào trường quân sự. Dù sao thứ trường học vừa ý chính là trình độ chiến thuật của hắn, nhất định sẽ trọng điểm bồi dưỡng và khai thác chủ yếu phương diện này, có điều chiến thuật của hắn đã hình thành phong cách nhất định, nếu để huấn luyện viên trường quân sự cưỡng ép nhúng tay vào, e rằng sẽ gây ra hiệu quả trái ngược.

“Thiếu gia, ngài nên tới tinh cầu thủ đô rồi.” Trăn Bá nhắc nhở. Tuy nói tinh cầu Cố Khâm ở hiện nay cách tinh cầu thủ đô cũng không xa nhưng hắn vẫn cần phải xuất phát sớm để tới báo danh. “Tôi đã thay ngài đặt vé tàu xuất phát tới tinh cầu thủ đô vào sáng mai.”

“Cực khổ rồi.” Cố Khâm vẫn vô cùng kính trọng đối với người máy trí năng quản gia đã thay thế cha hắn chăm sóc, cùng làm bạn, thậm chí là giáo dục hắn này.

Ngày hôm sau, Cố Khâm một thân nhẹ nhàng đi lên phi thuyền. Cuộc sống quân ngũ nhiều năm khiến hắn theo thói quen thu gọn hành lý của mình, một cái không gian rộng một mét vuông đã đủ để đựng hết đồ của hắn.

Cố Khâm vốn không có bạn bè. Hắn xem thường việc kết bạn cùng những tên phá gia chân chính kia, mà những học sinh phổ thông khác lại xem thường không muốn tiếp xúc với tên gia hỏa không có lòng cầu tiến là hắn, vì thế nên hắn không có ai muốn chia tay cả. So với những người khác mang theo cả đoàn người vừa cao hứng vừa thương cảm đưa tiễn, người cô đơn như Cố Khâm có vẻ hơi lạc loài.

Chiếc phi thuyền là chiếc được chuẩn bị để chuyên chở tân sinh đi tới tinh cầu thủ đô nhập học trường quân sự. Ngoại trừ Trường quân sự Đệ Nhất ra còn có vài trường quân sự tiếng tăm lừng lẫy khác, vì lẽ đó mà những tân sinh lên phi thuyền này đều có tư cách để kiêu ngạo tự hào.

Một ít người có dã tâm đã bắt đầu tìm kiếm bạn học cùng trường tương lai để kết bè kết đảng. Sau này tiến vào trường quân sự, rất nhiều cấp dưới được trọng dụng của các quan quân đều là đồng bạn họ kết bạn tại trường. Tương tự như thế, việc tuyển chọn cấp dưới tương lai ngay tại bên trong trường quân sự cũng đóng vai trò then chốt trong sự phát triển tương lai của bản thân. Đối với những người không có cố gắng học tập trong trường quân sự, chỉ có thể từng bước một đi lên như Cố Khâm mà nói, việc tìm kiếm cấp dưới ưu tú tốn rất nhiều công phu, có mấy người ban đầu là vì nể mặt mũi cha hắn mà đi theo hắn, sau đó mới từ từ bị năng lực của hắn thuyết phục.

Lên phi thuyền xong, Cố Khâm liền ngồi một mình tại một chiếc sô pha trong góc, mở ra máy trí năng mang theo người tìm đọc tư liệu. Lúc này có một người ngồi ở cạnh chỗ hắn, dùng âm thanh rụt tè chào hỏi với hắn, “Xin… Xin chào.”

Cố Khâm ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên có mái tóc nâu nhạt nhìn qua giống như một con thú lông xù, trên người mặc đồng phục học sinh của trường trung học, gò má trên gương mặt con nít ửng đỏ, cậu ta ngồi ở một bên sô pha, hai tay đặt trên đầu gối, eo lưng ưỡn đến thẳng tắp, là tư thế ngồi tiêu chuẩn mà cẩn trọng.

“Cứ tự nhiên.” Tầm mắt Cố Khâm lại một lần nữa trở lại trên màn hình.

“Cái kia, cậu đi một mình sao? Tôi tên Alvin, Alvin Hudson. Chúng ta tốt nghiệp cùng một trường đúng không? Tôi hình như đã từng thấy cậu rồi.” Alvin không để ý lắm tới thái độ lãnh đạm của Cố Khâm, dịch gần sang bên hắn một chút.

Cố Khâm sững sờ, cái tên này… Hudson? Trong tương lai cũng có một Giáo quan được coi là “Quân giới pháp nhãn” tên là Alvin Hudson. Hắn được tán dương bởi đôi mắt tinh độc của hắn, có người nói dù cho quân địch có trốn ở đâu đi chăng nữa thì cũng không thể trốn thoát khỏi mắt hắn, bởi vì hắn cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm, quân đội nhờ có hắn mà cũng tránh khỏi rất nhiều hi sinh. Là trùng tên trùng họ sao? Nếu không thì vị Giáo quan có tiếng kia tại sao lại có thể là một người trẻ tuổi thẹn thùng như thế này?

Thấy Cố Khâm chỉ nhìn mình chằm chằm mà không hề trả lời, mặt Alvin càng lúc càng hồng, “Cái kia…”

“Alvin, hóa ra cậu ở đây!” Một thanh niên tóc đen cao lớn hấp tấp bước nhanh tới, khi nhìn thấy Cố Khâm thì lập tức thay đổi sắc mặt, kéo Alvin, “Cậu sao lại đi cùng với hắn? Cậu không biết hắn chính là tên Cố Khâm vô học kia sao! Chúng ta mau đi thôi!”

“Ồ?!” Alvin không dám tin trợn mắt lên, giống như muốn chứng thực mà nhìn về phía Cố Khâm.

Cố Khâm nhướn mày, khóe môi cong lên một nụ cười ngả ngớn, “Không sai, tôi chính là Cố Khâm.”

“Xem đi! Nếu không phải nhờ Cố Tướng quân, hắn làm sao vào được Trường quân sự Đệ Nhất với thành tích của hắn, trong học kỳ đầu hắn nhất định sẽ bị đuổi ra, cậu đi cùng hắn sẽ bị hắn kéo chân đấy!” Thanh niên khinh bỉ nói. Tại tinh cầu này, Thượng tướng Cố Hoằng rất được người dân tôn kính, mà con trai ông, Cố Khâm cũng vì thế mà được quan tâm. Chỉ là Cố Khâm khiến mọi người không hiểu nổi hắn, cũng có chút oán giận, cho rằng hắn đã thực sự phá hủy uy danh của Cố Tướng quân.

“Nhưng mà…” Alvin xoắn xuýt nhìn Cố Khâm, lại nhìn thanh niên đang túm lấy mình, cuối cùng mím môi thành một đường thẳng, kiên định đẩy bàn tay trên cánh tay mình ra, “Cậu đi trước đi, tôi ngồi đây một lúc nữa.”

Thanh niên không tin nổi mà nhìn hắn, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ từ chối mình, đợi tới khi biết hắn nói thật đành hung ác mà trừng Cố Khâm một cái, giận đùng đùng bỏ đi.

Alvin lại ngồi xuống bên cạnh Cố Khâm. Cố Khâm đầy hứng thú liếc hắn, “Cậu sao lại không nghe lời cảnh cáo của bạn cậu?”

“Tôi tin tưởng phán đoán của chính mình.” Alvin nghiêm túc trả lời. “Chắc cậu không biết, tôi từ nhỏ đã có một loại trực giác đặc thù, tôi chưa từng nhìn sai người lần nào, lần đầu gặp mặt chỉ cần nhìn một cái đã có thể phân biệt người tốt người xấu. Hơn nữa tôi đặc biệt mẫn cảm đối với tình cảm của người khác, thiện ý ác ý, dù có giấu đến thế nào cũng đều không gạt được giác quan thứ sáu của tôi. Tuy rằng không nói ra cụ thể được, nhưng mà tôi thấy cậu không giống như lời đồn…”

“Ồ? Vậy cậu cho rằng tôi thật ra là như thế nào?” Cố Khâm nghiêng người đổi sang tư thế thoải mái hơn. Hắn rất tò mò về bản thân trong mắt Alvin.

Alvin do dự chốc lát, “Kỳ thực là, cậu rất giống một vài quân nhân tôi gặp trước đây, có một loại… Nói như thế nào đây? Khí tràng đặc biệt… Cậu rõ ràng cùng tuổi với tôi nhưng cảm giác lại lớn hơn tôi nhiều. Thời điểm cậu nhìn tôi thì phảng phất như đang nhìn một tiểu bối, căn bản không giống một học sinh chuẩn bị vào trường quân sự.”

Cố Khâm nheo mắt, loại đồ vật huyền diệu khó hiểu như trực giác này thật sự lợi hại như vậy sao? Lẽ nào đứa nhỏ này thật sự là Quân giới pháp nhãn tương lai?

Đối mặt với Cố Khâm đang suy nghĩ sâu sắc mà không nói một lời kia, Alvin có chút đứng ngồi không yên, “Cái kia, ý tôi nói chính là như vậy… Nếu như có không đúng chỗ nào cậu tuyệt đối đừng để ý…” Thấy Cố Khâm không để ý lắm mà vung vung tay, ánh mắt Alvin sáng lên, “Ai, chúng ta hiện tại là bạn bè đúng không? Đúng rồi, tôi cũng là tân sinh Trường quân sự Đệ Nhất nha! Tôi nói cho cậu biết nhé, lúc ấy tôi thấy cậu ở chung rất tốt nên mới dám đi tới tiếp cận.”

“Có thể trở thành bạn bè của cậu là may mắn của tôi.” Cố Khâm sờ sờ cằm. Câu nói này không phải là nói cho có, nếu như đối phương thực sự là Quân giới pháp nhãn, vậy thì một trợ lực lớn trong tương lai của quân khu Đệ Nhất không chừng sẽ cứ thế mà bị mình đào ra mang tới quân khu Đệ Tứ rồi.

Mấy tiếng sau đó, Alvin vẫn luôn hưng phấn tìm đề tài nói chyện. Cố Khâm lúc này mới phát hiện đối phương là một tên thích lảm nhảm, hoàn toàn không cần mình đáp lại mà vẫn có thể tiếp tục thao thao bất tuyệt, từ thiên văn địa lý cho tới thời sự bát quái không thiếu gì cả, đúng là giúp cho Cố Khâm nhanh chóng bù lại ký ức năm hai mươi tuổi mà hắn đã gần như quên sạch.

Sau ba giờ phi hành, phi thuyền đến tinh cầu thủ đô. Phi thuyền chuyên dụng của các trường quân sự liền đi tới đón tân sinh. Sau khi hoàn thành quy trình báo danh, bởi vì ký túc xá của họ ở hai hướng khác nhau, Alvin không còn cách nào khác đành phải cùng Cố Khâm trao đổi cách thức liên lạc rồi lưu luyến không rời mà cáo biệt – phải biết ở thời đại này muốn tìm một anh đẹp trai (ồ?) nguyện ý nghe mình lải nhải hơn nữa còn không oán giận không phản bác là vô cùng khó khăn!

Lỗ tai rốt cục cũng được nghỉ ngơi, Cố Khâm nhịn không được ngoáy ngoáy tai mình. Dựa vào thẻ mà nhân viên trường phát cho, hắn tìm tới ký túc xá mà mình ở. Trường học phân chia ký túc xá thành các phòng một người, hai người, bốn người, học sinh sẽ lựa chọn phòng ở lúc ghi danh. Cố Khâm nhớ trước đây hắn chọn ở một người, nhưng lần này xem qua tư liệu chỗ báo danh lại nói đã an bài ký túc xá xong, hơn nữa lại còn là phòng ở hai người, nghĩ cũng biết cái người tự chủ trương này nhất định là cha mình. Đừng nói là trong mấy ngày nghỉ trước mình biểu hiện quá tốt đã xúc động dây thần kinh nào đó của cha nhé? Tuy nói rằng hắn không hận đối phương, nhưng mà làm như vậy thật sự khiến cho người khác thấy rất không thoải mái.

Cố Khâm đứng ở trước cửa phòng ký túc, nhìn thấy bảng tên cạnh cửa đã có tên của một người là “Hình Chiến”. Cái tên này thật quen thuộc… Cố Khâm tiện tay nhập tên của mình vào dưới tên đối phương, sau đó gõ gõ cửa rồi mở cửa đi vào.

– Hết chương 4 –

Editor lảm nhảm: Cái chữ (ồ?) kia không phải là của tuôi đâu đó. Là của tác giả đó

Mà mấy hôm mạng mẽo chán quá đi, cơ mà trộm vía hôm nay n nhanh hơn một tí ಠಠ

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play