Mỗi trận đấu trong Giải đấu liên trường đều được công khai, người trên toàn Liên minh đều có thể đăng nhập vào mạng chiến đấu, sau đó lựa chọn xem các trận đang trực tiếp hoặc là xem lại các trận đã được ghi lại. Trong số các trận đối chiến, được quan tâm nhiều nhất tất nhiên là các trận có trường quân sự Đệ Nhất.
Tới khi mọi người phát hiện ra tổng chỉ huy không phải Thương Lang cũng không phải là Z thì đều cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ còn có người lợi hại hơn cả hai người bọn họ? Quần chúng bị hai thiên tài về chiến thuật này điều giáo đến mức ánh mắt ngày càng soi mói, bắt đầu quan sát xem Roger chỉ huy, đúng quy đúng củ, không có gì đặc biệt. Ngược lại, Niên Lăng Húc dũng mãnh lại khiến cho bọn họ ấn tượng sâu sắc hơn. Cuộc chiến này tựa hồ không thể hiện được trình độ vượt bậc của trường quân sự Đệ Nhất, đương nhiên cũng có khả năng là vì đối thủ của họ quá yếu nữa.
Không chỉ có khán giả thất vọng, ngay cả đám Alvin cũng rất chán nản. Chiến thắng quá dễ dàng này giống như một quyền đánh vào gối bông, khiến họ vô cùng phiền muội, bọn họ chỉ mới vừa làm nóng người xong thôi! Còn không bằng mấy trận bọn họ luyện tập với huấn luyện viên thường ngày. Vì thế nên sau khi đấu xong, Tạ Hoan cũng không tổng kết gì theo thường lệ cả, trực tiếp phất tay cho giải tán.
Sau khi trận đấu đầu tiên kết thúc, Cố Khâm nhận được truyền tin của Cố Hoằng, “Ta phải quay lại tiền tuyến. Ta sẽ tiếp tục chú ý tới con. Con… hãy cố gắng lên, ta tin tưởng con có thể đạt được giải quán quân. Đến khi tiến vào quân đội, con có thể đến quân khu của ta.” Khi hắn nói những câu này thì ngữ khí có chút cứng ngắc và khô cằn, cũng không giống như phong cách nói chuyện bình thường của hắn, cũng không biết có bao nhiêu phần chân thành trong ấy. Có điều hắn có thể nói ra những lời này cũng coi như là có tiến bộ rồi.
Cố Khâm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chỉ trả lời một câu, “Con biết rồi, cha.”
“Mỗi lần Cố Khâm nhắc tới cha cậu ấy, cả người đều sẽ bị u ám bao vây, cũng không biết giữa hai người họ có hiểu lầm gì nữa.” Alvin nhìn Cố Khâm vẻ mặt trống rỗng nhìn chăm chú máy truyền tin trong tay, chọc chọc Hình Chiến, “Tôi nói này, cậu cũng nên khuyên nhủ cậu ấy một chút.” Lại nhìn gương mặt liệt của Hình Chiến, Alvin ý thức được bản thân mình đang phí lời rồi. Hình Chiến mà lại biết cách khuyên nhủ người khác hay sao? “Khụ, coi như tôi chưa nói gì đi.”
“Ừ.” Hình Chiến chỉ đáp lại hắn bằng một từ đơn giản.
“Lại nói, sau khi lễ khai mạc kết thúc, Nguyên soái phu nhân mời hai người tới sao? Cố Tướng quân cũng ở đây sao? Các cậu đây là muốn gặp phụ huynh hai bên sao? Phản ứng thế nào?”
Mọi người đều phát hiện khóe môi của Hình Chiến bị thương. Lúc trước bởi vì quá hồi hộp nên không chú ý tới, hiện tại đã bình tĩnh lại rồi thì đều ngây người. Lễ khai mạc lúc sáng vẫn còn rất tốt, sao trong chớp mắt đã bị thương rồi? Lại còn bị thương ở trên mặt nữa? Lẽ nào là bị Cố Tướng quân đánh? Bởi vì muốn thử xem Hình Chiến có tư cách trở thành người yêu của Cố Khâm hay không?
Lửa bát quái của mọi người đều đã cháy hừng hực, cho nên lập tức phái ra Alvin thân cận với hai người nhất ra đi thám thính tin tức.
“Ừ.” Hình Chiến qua loa đáp một tiếng, hiển nhiên không muốn nói sâu hơn về đề tài này với hắn.
“…” Alvin không biết nên nói gì nữa. Tính cách Hình Chiến quá lạnh lùng, hắn căn bản không hỏi ra được điều hắn muốn, mà Cố Khâm nói nhiều hơn thì lại vẫn chưa lấy lại tinh thần mà nhìn chằm chằm máy truyền tin. Hắn rất không cam tâm tiếp tục lải nhải, “Lại nói, hai người các cậu đến cùng là ai trên ai dưới thế? Hay là cứ lần lượt thay nhau? Tuy rằng thực lực của Cố Khâm không tệ nhưng cũng không sánh được với cậu, vì thế nên tôi cảm thấy, cậu ấy hẳn là bên bị áp, đúng không?”
Hình Chiến rốt cục cũng bố thí cho hắn một cái liếc mắt, “…Ừ.”
Alvin nhận được câu trả lời khẳng định, hưng phấn nâng cao giọng, “Hắc hắc, tôi đã biết là cậu ta bị áp mà!”
“Ai bị áp?” Cố Khâm giật mình hồi thần lại, đến gần vài bước, có chút mờ mịt mà nhìn Alvin.
“Khụ khụ khụ…” Alvin bị sặc nước bọt, ho khù khụ. Cố Khâm tốt bụng vỗ vỗ lưng hắn, hỏi lại một lần nữa.
“Tôi… Tôi tất nhiên là đang nói tới huấn luyện viên Tạ và huấn luyện viên Angus rồi!” Alvin nhanh trí đẩy hết vấn đề lên người Tạ Hoan, “Vào buổi giao lưu sáng ngày thứ hai ấy, tôi phát hiện dưới vành tai huấn luyện viên Tạ có một dấu hôn, nhất định là dấu hôn của Angus! Thật không nghĩ tới huấn luyện viên Tạ sẽ là người nằm dưới…”
“Có dấu hôn trên người không có nghĩa đối phương bên yếu thế hơn, cũng có thể là Angus không muốn người khác mơ tưởng Tạ Hoan nên mới tạo ra dấu hôn ấy. Đây quả thực giống với việc thầy ấy sẽ làm.” Cố Khâm rất tự nhiên trả lời.
“Ồ? Vậy sao?” Alvin quan sát Cố Khâm thật tỉ mỉ, nhưng vùng da lộ ra ngoài của đối phương thật sự quá ít, hắn căn bản không biết chắc được trên người Cố Khâm có dấu hôn hay không. Hắn lại quay qua nhìn Hình Chiến cũng một bộ kín kẽ y hệt, bỗng nhiên kích động, chẳng lẽ khóe miệng của Hình Chiến là bị Cố Khâm cắn?! Đây là dấu ấn của riêng bọn họ, vì thế nên không đến phòng y tế trị liệu, nếu không thì khẳng định sẽ không thể nhìn thấy được. Ngao ngao, nhất định là vậy rồi! Alvin có cảm giác mình đã phát hiện ra chân tướng!
“Cậu đang nghĩ gì thế? Nhìn vẻ mặt đột nhiên phấn khích hẳn lên của Alvin, Cố Khâm có cảm giác điều đối phương nghĩ tới khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Đang nghĩ xem liệu chúng ta có để lại dấu hôn trên người nhau không.” Hình Chiến vô cùng thẳng thắn giải thích.
“Phụt…” Cố Khâm choáng váng, “Đừng làm loạn, chúng tôi vốn không… Khụ!” Hắn chợt nhớ ra bọn họ hiện nay đang đóng giả làm người yêu, đúng lúc phanh lại.
“Chỗ này của Hình Chiến là bị cậu cắn hả?” Thấy Cố Khâm vẫn cãi bướng, Alvin chỉ chỉ lên khóe miệng của mình.
“Tôi cắn cậu ta làm cái gì! Cậu ta là bị tôi đánh!” Cố Khâm siết chặt nắm tay, thật muốn thuận tiện cho Alvin luôn một đấm.
“Thế cuối cùng ai thắng?” Alvin tò mò hỏi. Đánh? Lẽ nào là vì phân tranh vị trí trên dưới?
“…” Còn cần phải nói sao? Cấp bậc thể chất của Hình Chiến cao hơn hai bậc, không thắng mới là lạ. Cố Khâm mặc kệ Alvin, quay đầu đi khỏi. Hình Chiến thì không gần không xa theo sát hắn. Alvin không đuổi theo, hắn đã hiểu rõ chân tướng rồi (mới là lạ)! Hắn cười gian một tiếng, lập tức đi tới chỗ bạn bè đang trông ngóng hắn.
Có kinh nghiệm từ lần đối chiến đầu tiên, mọi người nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, không bó tay bó chân như trước nữa, mà bước chân dẫm đạp lên các đối thủ cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Cho dù không có Thương Lang và Z làm tổng chỉ huy, trường quân sự Đệ Nhất vẫn thể hiện ra thực lực tuyệt đối không thể vượt qua nổi của mình.
Cố Khâm, Hình Chiến trước sau yên lặng chấp hành mệnh lệnh của Roger, khán giả cũng từ từ hiểu được hiện tại quả thực không phải thời điểm họ cần phải ra tay, cho nên mọi người bắt đầu quan tâm đến thể hiện của những người khác.
Roger tham gia hạng mục chiến thuật chỉ huy của thi đấu cá nhân. Thực lực mạnh mẽ của hắn chứng minh cho tất cả mọi người thấy được trường quân sự Đệ Nhất không chỉ có hai vị thiên tài về chiến thuật kia, những học viên khác của trường cũng thật sự không được phép coi thường. Càng không cần nói tới Niên Lăng Húc. Bắt đầu từ trận đầu tiên, cô vẫn luôn anh dũng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Sức phán đoán đối với nguy hiểm của Alvin chưa bao giờ phạm sai lầm, tựa như hắn chỉ cần chỉ tới một chỗ thì quân địch nhất định phải tập hợp đến chỗ đó. Kỹ năng đánh lừa của cặp sinh đôi càng ngày càng mạnh, có một thời gian dài khán giả luôn nhầm họ thành một người, không biết vì sao lại có thể lúc lại xuất hiện ở đây, lúc lại xuất hiện ở kia.
Trường quân sự Đệ Nhất thế như chẻ tre đi thẳng tới trận đấu cuối cùng của vòng loại, sau khi đấu xong trận này sẽ lập tức đi vào vòng đoạt điểm để xếp hạng.
Trận đấu này là một trận đối chiến tranh cướp tinh cầu. Cả tấm bản đồ chỉ có hai hành tinh, hai bên đối chiến phải vừa bảo vệ tinh cầu căn cứ của mình, đồng thời phải chiếm lĩnh được căn cứ của đối phương.
Dựa theo yêu cầu, Cố Khâm và Hình Chiến đều được xếp tới chiến đội cơ giáp. Chiến đội cơ giáp được cặp sinh đôi chỉ huy cuối cùng cũng dồn ép binh lực cuối cùng của quân địch tiến vào một khu rừng. Trên thực tế, với tình thế trước mắt, Roger đã có thể chiếm lĩnh căn cứ của đối phương, nhưng hắn lại bất mãn vì mãi tới tận lúc này bọn họ vẫn chưa diệt được bất cứ thành viên chủ lực nào của đối phương cả. Tuy rằng điểm trong vòng đấu loại sẽ không được lưu lại, nhưng Roger vẫn muốn đánh một trận cuối cùng thật hoàn hảo, dù sao thì sau khi tiến vào vòng đoạt điểm hắn sẽ không thể đảm nhiệm vị trí tổng chỉ huy nữa. Vì thế nên hắn chậm chạp không vội đi chiếm lấy căn cứ, kết thúc nhiệm vụ mà là phái ra chiến đội cơ giáp đuổi tận giết tuyệt thành viên chủ lực của đối thủ.
Không gian trong rừng rậm rất nhỏ hẹp. Để tăng cao độ linh hoạt, cặp sinh đôi hạ lệnh tất cả mọi người đổi sang cơ giáp cỡ nhỏ tiếp tục truy kích.
“Thể lực của cậu còn có thể chống đỡ bao lâu?” Vào lúc những người khác đã chuyển đổi từ cơ giáp cỡ trung thành cơ giáp cỡ nhỏ và tiến vào rừng hết thì Hình Chiến lại dừng lại hỏi Cố Khâm. Nếu như y nhớ không nhầm, người thể chất cấp D lái cơ giáp không tới nửa tiếng đồng hồ sẽ thoát lực. Hiện tại đã qua hơn bốn mươi phút, thêm vào chặng đường vây đuổi cường độ cao lúc trước nữa, cho dù Cố Khâm có thể giảm đi lượng thể lực tiêu hao nhiều đến mức nào thì lúc này, hắn cũng gần như thế suy sức yếu rồi.
Cố Khâm trầm mặc trong chốc lát, “… Năm phút.” Nói là năm phút, e rằng chỉ 2, 3 phút nữa sẽ tới cực hạn của hắn, nhưng hắn thật không muốn thừa nhận mình đã suy yếu tới mức ấy.
Hình Chiến nghe được cường độ hô hấp của hắn, hiển nhiên là thể lực đã tiêu hao rất nhiều, nếu không với tính cách cậy mạnh của Cố Khâm tuyệt đối sẽ không dễ dàng thể hiện ra như thế. Hình Chiến hướng về cặp sinh đôi xin thoát đội, sau đó chặn cơ giáp của Cố Khâm lại, ngữ khí không tốt chút nào, “Thu hồi cơ giáp của cậu.”
Cố Khâm suy nghĩ một chút. Bản thân hắn quả thực đã chống đỡ tới cực hạn, hắn đành bất đắc dĩ thu hồi cơ giáp lại. Lúc này toàn thân hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, ngay cả môi cũng hơi trắng bệch, “Được rồi, tôi ở ngay đây chờ nhiệm vụ kết thúc. Cậu đi trước đi, dù sao thì phần của tôi cũng xong rồi.”
Hình Chiến không nói gì, trái lại lại chuyển cơ giáp cỡ trung thành cơ giáp cỡ lớn hai mươi mét. Cơ giáp quỳ một chân xuống đất, mở ra phòng điều khiển ở trên đầu. Hình Chiến đi dọc theo vai cơ giáp, dịch chuyển xuống tay, vài bước đã nhảy xuống mặt đất, nhanh chóng đi tới trước mặt Cố Khâm, duỗi tay về phía hắn.
“Làm sao?” Cố Khâm theo bản năng nắm chặt lấy tay y, sau đó liền bị Hình Chiến kéo lên cơ giáp, hai người cùng đi vào trong phòng điều khiển.
Hình Chiến đang làm cái gì? Đưa hắn về căn cứ sao?
Cơ giáp phổ thông cho dù có là loại hình nào thì bên trong phòng điều khiển cũng chỉ được chế tạo đủ để chứa một cơ giáp sư, không có vị trí cho người thứ hai. Chiếc cơ giáp này của Hình Chiến tất nhiên cũng như vậy, chỉ có điều so với cơ giáp cỡ nhỏ thì cơ giáp cỡ lớn này cũng có thể miễn cưỡng chèn thêm cả một Cố Khâm vào. Tuy rằng không đến mức hai người kề sát nhau đến gắt gao, tay chân cũng vẫn còn có thể cử động được, nhưng đến lúc cần phải thực hiện các thao tác chiến đấu phức tạp thì tuyệt đối sẽ không triển khai nổi.
“Chúng ta cùng nhau.” Hình Chiến đơn giản giải thích một câu, sau đó y liền khống chế chiếc cơ giáp cao hai mươi mét nhấc chân đi về phía khu rừng.
“Rắc rắc rắc rắc rầm…” Từng mảng từng mảng cây cối bị đốn ngã xuống, lay động quá mạnh khiến cho Cố Khâm nhất thời không đứng vững được, trán va vào sau gáy Hình Chiến. Cố Khâm vốn đã ở trong trạng thái kiệt quệ lập tức thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại. Tới lúc hắn lấy lại tinh thần, hắn lại phát hiện Hình Chiến đã đưa một tay ôm lấy eo hắn, để hắn dựa vào mình.
Cố Khâm muốn giãy ra, lại nghe thấy tiếng cảnh cáo trầm thấp bên tai, “Đừng nhúc nhích.”
Hình Chiến ôm sát eo hắn, chuyển sang khống chế cơ giáp bằng tay, tay còn lại ấn phím rất nhanh, cơ giáp lại tiếp tục đi về phía trước, phá hủy tất cả những trở ngại trên đường.
– Hết chương 32 –
Đó, đây mới là lý do tại sao anh Chiến ảnh lại không thèm đi trị liệu, ảnh là muốn giữ lại cái dấu ấn của Cố Khâm lại để cho mọi người cùng xem đó ╮(︶︶)╭