Từ hôm đó, Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên ở lại Thiên Nhiên Cư. Mặc dù quyết định này bị đám người Phi Dạ nhất trí phản đối. Nhưng dưới ánh
mắt sắt bén của Thiên Tung, tất cả đều yên lặng trở lại. Tề Thiên Sách
vốn cũng muốn chuyển vào, nhưng lại gặp phải đả kích như gió bão mưa rào của Tề Thiên Minh. Theo lời nói của ‘lão nhân gia’ ông, chúng ta còn
chưa gặp mặt Tiểu Thiên Tung, ngươi đã muốn ở chung với Tiểu Thiên Tung, lá gan của tiểu tử ngươi cũng quá lớn! Lão tử không cho phép!
[1]: ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
Sau khi Thiên Nhiên Cư có Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên gia nhập, còn có Tề Thiên Sách ngày ngày đến thăm, mỗi ngày dường như đều oánh lộn không ngừng, phi thường náo nhiệt. Cuộc sống ngay tại thời khắc mưa gió muốn
tới này dường như bỗng nhiên trở nên thoải mái vui vẻ.
Hai ngày
này, Khinh Hồng lâu làm ăn rất tốt. Tình trạng phòng trọ dường như là
ngàn vàng khó tìm được. Nhưng Thiên Tung biết phía sau sự phồn hoa này,
bão táp đang càng gần.
Hai ngày sau đó, cửa hàng tạp hóa Thánh Ca Hoa.
Hôm nay, bên ngoài cửa hàng Thánh Ca Hoa có thể nói là tiếng người ồn ào,
cất bước khó khăn. Khắp nơi đều đỗ đầy những kiệu và xe ngựa cực kỳ tinh xảo hoa mỹ. Thậm chí ngay cả chiến đoàn trong Thánh Thiên thành cũng đi tuần tra chung quanh cửa hàng, duy trì trật tự.
Đột nhiên, trong đám người không biết là ai kêu lên một câu, "Người của tứ đại công hội đến!"
Xa xa đã nhìn thấy mấy con Tuyết Vực Sư Mã cực kỳ cao lớn dẫn đầu đi tới.
Ngồi trên Sư Mã kia lần lượt chia ra là đám người Lý Hoa, Tần Tang của
công hội kiếm tu giả; Tô Tuân, Tô Ngọc Cẩn và Tô Ngọc Linh của công hội
luyện đan; Duẫn Thiên Diệu của công hội Kiếm Khí; Tiêu Hãn của công hội
vũ tu giả.
Trong đó, Tô Ngọc Cẩn mặc trên người áo trắng,
Duẫn Thiên Diệu tóc vàng cùng với Tiêu Hãn mặc trên người trang phục màu đen là đáng chú ý nhất. Vẻ ngoài tuấn mỹ của ba người này lập tức khiến vô số tiểu cô nương chung quanh xuân tâm nảy mầm. Nhất là Tô Ngọc Cẩn,
thân phận của hắn mọi người đều biết. Nhưng hắn vẫn ở chung một chỗ với
người của công hội luyện đan, hành vi khiêm tốn lễ độ, trực tiếp khiến
mọi người cảm thấy hắn rất có khí độ tao nhã của người trên.
Ngay tại thời điểm tứ đại công hội xuất hiện cao trào còn chưa hạ xuống, lại là bốn đội người ngựa xông vào tầm mắt của mọi người. Bất kể là xe ngựa xa hoa hay là Tuyết Vực Sư Mã đồng loạt đều tuyên bố rõ ràng: người của tứ đại gia tộc đến. Lần này, tứ đại gia tộc vẫn như trước lấy
Tề Thiên Minh và Diệp Thanh Vân đi đầu, Tề Thiên Ngạo cùng Diệp Tuấn
theo sát phía sau. Tiếp đó chính là đám người Bắc Thần Thương, Bắc Thần
Diêm, Bắc Thần Nguyệt; Âu Dương Minh, Âu Dương Thiên Nhai cùng với Âu
Dương Tuyết.
Tuy nói ảnh hưởng của tứ đại gia tộc trên toàn bộ
Đại lục Thần Ma không bằng tứ đại công hội, nhưng chỉ cần có mắt, người
có thể so sánh đều biết: tài lực của tứ đại gia tộc ở kinh thành tuyệt
đối không ai sánh bằng. Buổi bán đấu giá Thánh Ca Hoa lần này tuyệt đối
sẽ trở thành võ đài thi đấu của tứ đại gia tộc.
"Ủa, Tề Thiên Sách sao không đi cùng với người của Tề gia?" Trong đám người, không biết là ai thốt lên một câu nghi vấn.
"Chẳng lẽ là say chết trong ôn nhu hương rồi?"
"Nếu thật có thể chết trong màn của Yêu Dạ cô nương đó, lão tử chết cũng cam tâm!"
"Cái tên lỗ mãng này, cũng chưa từng gặp qua Yêu Dạ đó, lỡ đâu dung mạo của
nàng không phải như mọi người đồn thổi thì sao, thủ đoạn làm ăn của
Khinh Hồng lâu ngươi cũng không phải không biết!"
Trong lúc tiếng thảo luận của mọi người càng ngày càng nghiêm trọng, lại thêm một đội
người ngựa từ đàng xa đi tới. Khi đám đông nhìn thấy lá cờ dẫn đầu cắm
trên Tuyết Vực Sư Mã, một tràng âm thanh thổn thức lập tức vang lên, lá
cờ này rõ ràng là ký hiệu của Thánh môn, đội người ngựa này chính là
người của Thánh Môn.
Mặc dù Thánh môn hiện giờ đã không giống
ngày xưa, nhưng đạo lý lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa tất cả mọi người đều
hiểu. Dầu gì Thánh môn vẫn là đệ nhất môn phái của Thành Thiên như
trước. Không ai dám công khai khiêu chiến quyền uy của nó.
Đúng
lúc này, đội ngũ của Thánh môn rốt cuộc dừng trước cửa hàng tạp hóa
Thánh Ca Hoa. Màn kiệu khẽ nhúc nhích, soàn soạt soàn soạt mấy tiếng,
vài bóng người lập tức từ trong kiệu vọt ra. Mấy người này theo thứ tự
là Lục Trọng, Tiêu Tịch, Lục Vận cùng với Tần Mộng Yên.
Tần Mộng
Yên kia không hổ là đệ nhất mỹ nữ Thánh môn. Nàng vừa ra tới dường như
đã hấp dẫn tầm mắt mọi người. Chỉ thấy nàng hôm nay mặc một chiếc quần
lụa mỏng màu vàng nhạt, nổi bật lên da thịt như tuyết, càng phát ra
thanh lệ. Khuôn mặt tuyệt mỹ dường như càng kiều diễm hơn so với hai năm trước. Nàng bước ra từ trong kiệu lập tức thẹn thùng đứng bên cạnh Lục
Vận, hơi hơi cúi đầu, vài sợi tóc đen như ẩn như hiện trên chiếc cổ
như thiên nga, hết sức động lòng người.
Mà Lục Vận bên cạnh Tần
Mộng Yên mặc dù diện mạo không xuất chúng, nhưng nàng mặc trên người
trang phục cũng là anh khí vô cùng, tự có một phen phong độ hiệp nữ. Hai người này ra sân không thể nghi ngờ đã làm tăng thể diện thật nhiều cho Thánh môn.
"Này, nữ tử mặc áo vàng kia thật là xinh đẹp!"
"Đúng đúng! Nữ tử bên cạnh nàng cũng không kém!"
"Không hổ là Thánh môn! Không biết dung mạo Yêu Dạ kia so với nữ tử áo vàng này như thế nào?"
"Cho dù hơn thì như thế nào? Khí chất khẳng định không giống nhau, một kỹ nữ sao có thể hơn được tiểu thư quyền quý của Thánh môn!"
Âm giọng
mấy người này cực lớn, Tần Mộng Yên đứng ở một bên, tự nhiên nghe rất rõ ràng. Điều này khiến trong lòng nàng vui vẻ không thôi. Mấy ngày nàng
vừa tới Thánh Thiên thành đã nghe được danh tiếng của Yêu Dạ làm cả
Thánh Thiên thành kinh hãi. Điều này khiến đệ nhất mỹ nữ Thánh môn nàng
trong lòng không phục tới cực điểm. Nàng nhớ rõ ba năm trước đây, một
tiểu cô nương tên là Diệp ThiênTung từng đoạt hết tất cả hào quang của
nàng ở Thánh môn. Hôm nay một kỹ nữ chẳng lẽ cũng xứng giành danh tiếng
với nàng sao?
Tần Mộng Yên ưỡn cao bộ ngực như một con Khổng
Tước, muốn cùng đám người Lục Vận tiến vào hội trường lớn của Thánh Ca
Hoa. Thế nhưng một tiếng Hổ gầm lại cắt ngang cước bộ của mọi người.
Mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, đều không hẹn mà cùng há to miệng, thật lâu không thể khép lại.
Cách bọn họ không xa là ba con Lợi Trảo Bạch Văn Hổ [2] đang kéo một chiếc xe lớn đi về phía mọi người.
[2]: hổ vân trắng móng vuốt sắc nhọn
Lợi Trảo Bạch Văn Hổ là một ma thú cấp sáu cực kỳ hiếm thấy. Chẳng những
bởi vì nó hung hãn khó thuần, dã tính mười phần. Mà còn vì bề ngoài của
nó cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là ma thú xinh đẹp nhất trên đời cũng
không quá đáng. Chỉ thấy trên bộ lông trắng như tuyết kia đan xen những
đường vân màu bạc. Trên đầu hổ to lớn là một đôi mắt màu xanh lá cây,
trong ôn hòa lại lộ ra dã tính, trong khí phách lại lộ ra hung tàn, uy
phong vua của vạn thú hiển lộ không thể nghi ngờ. Hai chân trước to lớn
của nó là móng vuốt sắc nhọn ước chừng nửa thước, không ai hoài nghi nó
có thể dễ dàng xé nát một người.
Nhưng ba con ma thú vốn nên uy
phong lẫm lẫm này dưới sự điều khiển của người đánh xe, thật sự nửa điểm nóng nảy cũng không thấy, nhu thuận như ba con mèo nhà.
Lúc này, mọi người mới chú ý tới người đánh xe kia, lại là một nam tử mắt tím
khuynh thành! Dung mạo nam tử kia quả thật khiến mỹ nữ như Tần Mộng Yên
cũng thua kém ba phần!Tiếng thán phục của mọi người lập tức như nước
thủy triều cao thấp nối tiếp nhau. Nhưng nam tử mắt tím đánh xe mắt vẫn
như cũ nhìn thẳng, sắc mặt lạnh lùng, làm như không thấy tất cả sinh vật hâm mộ cùng ghen ghét chung quanh.
Lúc chiếc xe cực lớn kia dừng lại trước mặt mọi người, mọi người mới biết được hàm nghĩa chân chính
của từ phá sản. Toàn bộ chiếc xe kia không ngờ đều dùng vàng chế tạo,
trên thân xe khảm từng tảng lớn châu ngọc bảo thạch, bắt mắt nhất chính
là một viên Dạ Minh Châu to bằng nắm đấm khảm trên đỉnh xe. Đây tuyệt
đối là trân phẩm ngàn vàng khó có được. Không khoa trương khi nói, cầm
bất kỳ một vật nào trên chiếc xe này đi bán, cũng đủ cho một người sống
một đời rồi!
Bởi vì chiếc xe này quá mức khổng lồ, đợi đến khi nó tới trước mặt, mọi người mới phát hiện phía sau chiếc xe không ngờ có
một đội người đi theo. Mà quần áo trên người họ rõ ràng có khắc ba chữ:
Khinh Hồng lâu!
Lúc này, mọi người mới kịp phản ứng, phô trương nhường này, trừ Khinh Hồng lâu còn nhà ai có thể?
Sau khi ba con hổ kia đến cửa lập tức cực kỳ cẩn thận cúi mình xuống. Dường như là sợ làm cho người trong xe không thoải mái mà đưa tới sự tức giận của nam tử đánh xe.
Mà nam tử kia sau khi xuống xe đã vén màn xe lên, đứng ở bên cạnh, nín lặng chờ đợi.
Thế nhưng người đầu tiên đi xuống thật sự là ngoài ý liệu của mọi người, vì người này không ngờ là Tề Thiên Sách mọi người vừa mới nghị luận nửa
ngày!
Lúc Tề Thiên Sách đi ra, Lục Vận lập tức trợn to hai mắt,
trong mắt lộ ra mừng rỡ. Nhưng vừa nghĩ tới tin đồn vừa rồi, trong lòng
lại dâng lên nỗi bi ai.
Đúng lúc này, lại có hai nam tử nét đẹp
không ai sánh bằng từ trong kiệu đi ra. Lần này, ngay cả Lục Trọng và
Tiêu Tịch cũng không nhịn được trừng lớn mắt, bởi vì hai người này không ngờ là người trong anh tài của Thánh môn Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu
Nhiên đã mất tích hai năm!
Lục Trọng và Tiêu Tịch đang định tiến
lên chất vấn thì màn kiệu chợt lóe, lại một nam tử đi ra. Một số người
đã đến dự yến tiệc Thái tử chiêu đãi tứ đại gia tộc ở Khinh Hồng lâu lập tức nhận ra, nam tử này chính là lâu chủ Khinh Hồng lâu Tịch Nhan.
Nhưng khiếp sự của mọi người cũng chưa chấm dứt ở đó, bởi vì Tề Thiên Sách,
nam tử luôn luôn ngạo nghễ như Chiến thần này không ngờ vẻ mặt ôn nhu
đưa bàn tay vào trong kiệu, chỉ chốc lát sau một bàn tay cực kỳ xinh đẹp uyển chuyển từ trong kiệu chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi
người.
"Trời ạ!"
"Quá. . . . . . quá đẹp!"
"Nàng chính là Yêu Dạ!"
"Cái gì? Yêu Dạ!"
Mọi người nhất thời phát ra từng tiếng kinh hô trong vô thức.
"Là ai nói nàng kém nữ tử áo vàng kia, quả thực là nói bậy!"
"Đúng vậy! Cô nương kia so với nàng quả thật chỉ là thứ cặn bã!"
Lúc này, khuôn mặt Tần Mộng Yên đã vặn vẹo tới cực điểm, nhất là khi nghe
được tiếng nghị luận của mọi người, thật khiến cho nàng muốn đi phá hủy
khuôn mặt của Yêu Dạ kia!
Yêu Dạ cũng chính là Thiên Tung hôm nay vẫn dùng khăn che mặt màu đen che mặt như cũ, một bộ áo lụa màu đen,
mái tóc bạch kim dài chấm đất, một đôi mắt màu băng lam. Mặc dù không lộ ra toàn bộ diện mạo, nhưng chỉ khí độ tao nhã trên người nàng cũng đã
khiến người ta trầm luân. Mỗi một bước đi của Thiên Tung đều tựa như
giẫm lên tâm khảm mọi người, tất cả nam tử bên ngoài cửa hàng Thánh Ca
Hoa dường như lâm vào si mê.
Bất quá, Lục Trọng và Tiêu Tịch dù
sao cũng là cường giả kiếm tiên, định lực phi phàm, rất nhanh thu hồi
tâm thần. Vọt tới trước mặt Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên chất vấn:
"Ngày đó, hai người các ngươi. . . . . . tuyên bố rời khỏi Thánh môn ta, nói muốn đi du lịch đại lục, tham quan thưởng cảnh một phen. Thế nào?
Bây giờ không ngờ du lịch đến kỹ viện rồi!?"
Nguyệt Tiêu Nhiên
trực tiếp để ý cũng không thèm để ý chất vấn của Lục Trọng và Tiêu Tịch, xem lời của đối phương như không khí. Mục Nhạc Ca bên cạnh lắc lắc cái
quạt lông chim, phong lưu phóng đãng nói: "Ai, ta nói hai chúng ta vừa
không phải họ Tiêu, vừa không họ Lục, dường như không làm phiền hai vị
trưởng lão phí tâm! Hơn nữa, cho dù người của Mục gia và Nguyệt gia tới
thì như thế nào? Chúng ta đã rời khỏi Thánh môn, Thánh môn vốn không có
quyền can thiệp chuyện chúng ta! Bất quá, nếu hai vị trưởng lão nhất
định phải trông nom, vậy thì để cho các vị nghiệm chứng thành quả ta
cùng với Tiêu Nhiên khổ tu hai năm qua cũng được!"
Mục Nhạc Ca
vừa nói vừa ngưng tụ kiếm khí. Lúc này, Lục Trọng và Tiêu Tịch mới phát
hiện, tu vi của Mục Nhạc Ca và Nguyệt Tiêu Nhiên đã sơ nhập Kiếm Tiên,
mà tu vi của Tề Thiên Sách và nam tử mắt tím đó bọn họ căn bản không
nhìn thấu, ngay cả lâu chủ Khinh Hồng lâu Tịch Nhan cũng là một cao thủ
Kiếm Đế. Bọn họ bên này dường như không có bất kỳ phần thắng nào!
Lục Trọng và Tiêu Tịch dù sao cũng là cáo già, biết đạo lý co được dãn
được. Đang muốn lên tiếng cho xong việc. Tần Mộng Yên ghen ghét ở bên
cạnh không ngờ lên tiếng khiêu khích: "Nàng ta bất quá chỉ là một kỹ nữ
ngàn người cưỡi vạn người đè! Cũng đáng để các huynh như thế, thật có
tiền đồ! . . . . . . A!"
Tần Mộng Yên còn chưa nói hết lời này,
người đã bị đánh bay ra ngoài. Bởi vì sự tức giận của Tề Thiên Sách, Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên, Diệp Tử Long, thậm chí là Tịch Nhan đều lộ
ra ngoài, mắt chứa hung ác, mọi người dường như cũng phân không rõ rốt
cuộc là ai ra tay! Nhưng rất nhanh mọi người đã biết, bởi vì
Tề Thiên Sách lại chuẩn bị ra tay tiếp, nhìn khí thế gần như bạo lực của hắn, dường như là không chết không thôi!
"Mộng Yên!" Lục vận lo lắng quát to một tiếng. "Dừng tay!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Lục Vận bước một bước dài chắn trước
người của Tần Mộng Yên. Điều này khiến Tề Thiên Sách cứng rắn dừng tay
lại.
Lục Vận trong bụng cảm động, cho rằng Tề Thiên Sách nhớ tới
mấy phần tình cảm, thế nhưng giọng nói lạnh lùng của Tề Thiên Sách hoàn
toàn đánh tan ảo tưởng của nàng.
Tề Thiên Sách nói: "Muội đã từng giúp bé cưng một lần, đây là muội ấy thiếu nợ tình cảm của muội, ta trả!"
Lục Vận biết Tề Thiên Sách nói đến việc nàng tự động bỏ cuộc trong đại hội
Thánh môn lần đó. Nàng cũng biết chuyện lần này qua đi, nàng và
Tề Thiên Sách sẽ thật sự thanh toán xong rồi, gặp lại tình huống như
thế, Tề Thiên Sách tuyệt sẽ không xuống tay lưu tình. Bởi vì tình cảm
của hắn đều dành cho người khác, đó là thứ cả đời này nàng cũng không
thể chạm đến. Lúc này, từng âm giọng lạnh lùng mị hoặc từ trong không
khí truyền đến."Buổi bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi!" Từ
đầu chí cuối Thiên Tung vẫn như một nữ vương cao quý, lặng lẽ nhìn tất
cả.
Đám người Tề Thiên Sách rất nhanh tụ tập đến bên
cạnh Thiên Tung, ngay tại thời điểm Thiên Tung muốn đi vào phòng đấu giá Thánh Ca Hoa, đột nhiên xoay người lại nói: "Hạ nhục người khác chẳng
khác nào tự hạ giá trị con người mình, nhất là tại thời điểm thực lực
bản thân không đủ còn hạ nhục người khác, đó chính là tìm chết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT