Lúc này, trong Khinh Hồng lâu đã là tiếng người ồn ào, phi thường náo
nhiệt. Đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy tầng một của Khinh Hồng lâu, khắp nơi đều là công tử tiểu thư mặc áo gấm thêu hoa , còn có nữ tử xinh đẹp tóc mây vấn cao mặc áo lụa bảy màu. So sánh với không khí náo nhiệt ở
tầng một, tầng hai có vẻ tương đối vắng lặng.
Tầng hai của Khinh
Hồng lâu có thể nói là đặc biệt chuẩn bị cho người có thân phận địa vị,
tình huống như hôm nay, tứ đại gia tộc và các vương công đại thần chắc
chắn là thượng khách ở tầng hai.
Tầng hai, chỗ ngồi của Tề gia và Diệp gia cách nhau một tấm bình phong. Căn cứ vào tình cảm của Diệp
Thanh Vân và Tề Thiên Minh, tấm bình phong này dĩ nhiên không cần thiết. Tề Thiên Minh vừa đi lên đã cho người mang tấm bình phong lui xuống.
Hai lão ca này vốn nhiều năm không gặp nhau, dựa theo sự thô kệch của
Diệp Thanh Vân cùng với tính tình nóng nảy của Tề Thiên Minh, thế nào
cũng đánh nhau một trận hoặc là cụng rượu đến một mất một còn. Thế nhưng hai người này lại an tĩnh cực kỳ. Chính xác mà nói, người của Tề gia và người của Diệp gia đều an tĩnh cực kỳ.
"Này, lão tiểu tử ông nán lại biên thành lâu như vậy, rốt cuộc chịu trở lại rồi sao?" Cuối cùng Tề Thiên Minh cũng mở miệng.
Diệp Thanh Vân chợt rót vài ly rượu, "Kỳ thực hai năm trước ta đã muốn trở
lại, đáng tiếc chậm một bước, còn chưa kịp trở về đã nghe được tin tức
nàng ấy đại phá Thánh môn. . . . . ."
Lúc này, hốc mắt Diệp Thanh Vân không ngờ phảng phất có chút hồng. Diệp Thần nhìn phụ thân như thế, cũng không nhịn được lưu lại hai hàng nước mắt trong suốt. Nàng không
biết vì sao phụ thân coi trọng người muội muội trên danh nghĩa kia như
vậy. Nhưng nàng biết mấy năm này Diệp Thanh Vân chưa bao giờ ngừng tìm
kiếm Diệp Thiên Tung. Nhất là khi ông biết được thân phận thật sự của
tiểu cô nương kia thì càng thêm nổi điên tìm kiếm nàng ấy. Có lúc, ngay
cả con gái ruột như nàng cũng không khỏi sinh ra mấy phần ghen tị với
Diệp Thiên Tung.
"Ông không cần lo lắng, tuy hai năm qua đứa nhỏ
kia bặt vô âm tín, nhưng ta tin tưởng con gái của Tề Thiên Minh ta sẽ
không có chuyện gì!" Lời này của Tề Thiên Minh mặc dù kiên định, nhưng
ly rượu nắm trong tay khẽ run vẫn để lộ tâm tình của ông.
"Đúng!
Không có việc gì! Con gái của nàng (Mục Tiêm Tuyết) làm sao có thể dễ
dàng gặp chuyện không may như vậy chứ!" Diệp Thanh Vân cũng lẩm bẩm nói.
Trong lúc nhất thời, trên mặt của mọi người đều lộ ra một loại thần sắc chán nản.
Tề Thiên Sách từ lúc bắt đầu đi vào vẫn cúi đầu uống rượu. Hai năm rồi!
Hắn bế quan suốt hai năm. Lấy thiên phú siêu nhân của hắn, dưới tình
huống không mượn bất kỳ ngoại lực nào đã đột phá cấp bậc Kiếm Tiên. Hôm
nay thực lực của hắn đã là Kiếm Tiên cấp cao nhất, vẻn vẹn chỉ kém một
đường là có thể đạt tới cấp bậc Kiếm Thần. Nhưng hắn có thực lực thì thế nào, không biết bóng dáng làm hắn nhớ thương nay đang ở phương nào.
Lúc này, lầu dưới Khinh Hồng lâu đột nhiên trở nên an tĩnh, tất cả mọi người trên lầu vội vã nhìn về phía lầu dưới.
Chỉ thấy một nam tử chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi nghênh ngang tiêu
sái đi vào. Dung mạo nam tử kia coi như tuấn dật, nhưng phần xương trán
hơi lỏng lại lộ ra sự cay nghiệt. Nam tử kia mặc một bộ trường bào màu
vàng. Trên áo bào có rồng bay phượng múa, vô cùng hoa lệ.
"Ra mắt thái tử điện hạ!" Một vị thế gia công tư có chút từng trải việc đời trong lầu một tiến lên kính cẩn khom người nói.
Lúc này, mọi người mới biết nam tử này không ngờ chính là thái tử hiện giờ của đế quốc Tô Ngọc Thành.
Đám người Tề Thiên Minh dĩ nhiên đã sớm biết thân phận của nam tử này. Thế
nhưng bọn họ hoàn toàn không có cảm tình tốt với tên thái tử điện hạ xa
hoa dâm đãng này, đặc biệt là sau khi biết được thảm án diệt môn của nhà Dương đại nhân mấy ngày trước thì càng như vậy. Chỉ cần người có đầu óc đều biết, người trung hậu đàng hoàng như Dương đại nhân tuyệt đối không kết cừu gia với ai, càng sẽ không bởi vì ngoài ý muốn, một nhà 300
người táng thân trong biển lửa, không ai sống sót. Người có chút hiểu
biết đều rõ đây tuyệt đối là thái tử giở trò quỷ ở sau lưng.
Vốn
bất kể là Tề Thiên Minh hay là Diệp Thanh Vân, hay là người của hai đại
gia tộc này đều không có bao nhiêu kiêng nể với tên thái tử tàn bạo bất
nhân này. Nhưng hôm nay, năm lão giả áo đen đi theo sau lưng thái tử lại khiến người của Tứ Đại Gia Tộc trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo. Bởi vì gia chủ của tứ đại gia tộc lại không nhìn ra tu vi của những
người kia.
"Sách Nhi, con xem những người đi theo sau thái tử tu vi ra sao?" Tề Thiên Minh nghi ngờ hỏi Tề Thiên Sách.
Lông mày như ngọn núi của Tề Thiên Sách nhíu lại, trong giọng nói hàm chưa
một phần ngưng trọng. "Trong năm người này có hai người là tài nghệ Kiếm Tiên cấp tám, có hai người không kém con bao nhiêu. Về phần người cuối
cùng kia, con nhìn không ra tu vi của hắn!"
Lời này vừa nói ra,
tất cả đều kinh hãi. Tề Thiên Sách thân là Kiếm Tiên cấp cao nhất lại
nhìn không ra tu vi, như vậy người này không phải là cấp Thần thì là cái gì? Nhưng trên đại lục từ lúc nào thì xuất hiện cao thủ cấp Kiếm Thần
nhường này? Kể từ hai năm trước, sau cuộc đại chiến kinh thế ở Thánh
môn, nhân vật cấp Kiếm Thần dường như mọc lên như nấm, đột nhiên xuất
hiện rất nhiều. Nhưng cùng với sự mất tích của Diệp Thiên Tung, những
Kiếm Thần kia lại đột nhiên mai danh ẩn tích. Hôm nay sau hai năm yên
lặng, nhân vật cấp Kiếm Thần lại một lần nữa xuất hiện trên đại lục, mọi người cũng đánh hơi được một loại hương vị mưa gió muốn tới từ trong
không khí.
Người của tứ đại gia tộc cũng biết, yến hội hôm nay là thái tử vì chiêu dụ bọn họ mà chuẩn bị. Tất cả mọi người vốn không để ở trong lòng. Nhưng biến cố bất thình lình lại khiến mọi người biết phía
sau thái tử tuyệt đối có một thế lực cực kỳ cường hãn đang ủng hộ. Nếu
hôm nay bọn họ đứng sai đội, yến hội tốt đẹp này rất có thể sẽ biến
thành trấm môn yến! [1]
[1]: buổi tiệc hại người
Trong lúc mọi người đang chấn động trong lòng, thái tử đã cùng với năm người mặc
áo đen kia lên tới lầu hai, chào hỏi mọi người rồi cùng nhập tiệc. Nhưng khiến mọi người kinh ngạc là, năm lão giả áo đen kia lại ngồi bên cạnh
thái tử mà không phải đứng bên cạnh thái tử, nhìn thái độ coi trời bằng
vung của bọn họ, dường như cũng không phải là thủ hạ của thái tử, điều
này cũng khiến mọi người mơ đồ không rõ. Đúng lúc này, thái tử đã nâng
chén nói với mọi người: "Hôm nay ta thiết yến ở Khinh Hồng lâu, chính là muốn cùng mọi người tụ họp, bồi dưỡng một chút tình cảm. Chư vị đều là
trụ cột của Thánh Thiên Đế quốc, sau này, trong rất nhiều phương diện ta còn phải dựa vào mọi người. Yến hội hôm nay coi như là quân thần chúng
ta cùng vui mừng, mọi người thoải mái là tốt rồi."
Mọi người nghe được câu ‘quân thần cùng vui mừng’ đồng loạt giật mình, lòng dạ hổ lang kia rõ rành rành.
Tề Thiên Minh là người đầu tiên không phục nói: "Thái tử điện hạ, ngài
thiết yến khoản đãi chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ cảm kích khôn cùng.
Nhưng ngài dùng từ ‘quân thần cùng vui mừng’ này dường như rất không
thỏa đáng. Tề Thiên Minh ta là một kẻ võ phu không hiểu quy củ, nhưng ta biết vua của đế quốc mới xứng đáng xưng quân, hiện giờ ngài bất quá là
một hoàng tử, cho dù là thái tử cũng không có quyền đến nhường này!"
Lời nói này của Tề Thiên Minh xem như cực kỳ không khách sáo, coi như nửa
phần mặt mũi cũng không lưu lại cho thái tử. Diệp Thanh Vân kia tất
nhiên đứng cùng một chiến tuyến với Tề Thiên Minh. Ngược lại Âu Dương
thế gia và Bắc Thần thế gia đang ngồi núi xem hổ đấu, cũng không tỏ rõ
lập trường của mình.
Thái tử vốn quen thói nuông chiều tàn nhẫn,
nghe xong lời này thực muốn phẫn nộ đập bàn. Nhưng lại bị lão giả áo đen bên cạnh đè xuống.
Thái tử thấy ánh mắt của lão giả áo đen, hít
sâu vài hơi, trên mặt miễn cưỡng lộ ra thần sắc áy náy, nói với đám
người Tề Thiên Minh: "Vừa rồi là bản thái tử nhất thời kích động. Thân
phận ta bây giờ quả nhiên không xứng xưng quân. Nhưng", giọng nói của Tô Ngọc Thành đột nhiên thay đổi, trong giọng nói mang theo chút ngoan lệ
cùng quyết tâm nhất định phải có được, "Ta tin tưởng xưng hô này sớm
muộn cũng là của ta!" Tức khắc, toàn bộ tầng hai thần hồn nát thần tính, kiếm rút nỏ giương. Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ linh hoạt kỳ ảo
động lòng người vang lên từ tầng một.
"Hôm nay nhờ có thái tử đại nhân thiết yến ở Khinh Hồng lâu, Khinh Hồng lâu ta thật là bụi cỏ được
phát sáng!" Nói chuyện là một tiểu cô nương mặc áo trắng. Tiểu cô nương
kia dường như vui vẻ tới cực điểm, lại ha ha nở nụ cười. Thế nhưng mọi
người lại không hề cảm thấy chút phản cảm nào, ngược lại cảm thấy tiểu
cô nương này hết sức đáng yêu, rất khó tưởng tượng ở nơi bướm hoa này có một tiểu cô nương linh động như vậy.
Tiểu cô nương đứng trên đài kia kỳ thực chính là Tiểu Linh vừa mới tiếp đãi đám người Cao Tường cách đây không lâu.
Tiểu Linh nhẹ nhàng đứng ở trên đài, giòn giã nói tiếp: "Tiếp theo đây là
tiết mục Khinh Hồng lâu ta đặc biệt dâng tặng chư vị. Hôm nay là Yêu Dạ
cô nương lần đầu tiên lên đài, hi vọng mọi người cổ vũ nhiều hơn!" Tiểu
Linh nói xong, khẽ cúi mình lui xuống khiến vài công tử phía dưới không
nhịn được lộ ra thần sắc mê say.
Thái tử nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Linh lui xuống, trong mắt cũng là đầy lửa nóng. Hắn ra vẻ nhã nhặn xoay người nói với mọi người: "Khinh Hồng lâu thật là biết làm ăn, biết vào lúc này đề cử người mới. Chỉ bất quá, không biết Yêu Dạ này có thật tài giỏi như kỳ danh hay không đây!"Thái tử vừa dứt lời, một tiếng nhạc mọi người chưa từng nghe qua chậm rãi vang lên. Tiếng nhạc mang theo
chút đại khí khoáng đạt, nhưng lại lộ ra những réo rắt thảm thiết bi
thương khiến người ta giống như đặt mình trong mưa gió nhìn xuống trời
đất, cảm giác cô độc lẻ loi trong nháy mắt tràn ngập đáy lòng mọi người.
Lúc này, vũ đài tầng một Khinh Hồng lâu dần dần trở tối. Ngay tại thời điểm bóng đêm như tràn ngập võ đài, bóng dáng uyển chuyển của một người mặc
áo lụa màu đen dần dần rõ ràng. Mọi người dường như cũng không thấy rõ
nàng xuất hiện như thế nào, nàng giống như tinh linh biến hóa khôn lường trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt chiếm lấy tâm linh
mọi người.
Nữ tử kia mặc dù mang khăn che mặt, thế nhưng đôi mắt
màu băng lam như khói sương phủ trên mặt nước đã đủ để quyến rũ toàn bộ
tâm thần nam tử. Một mái tóc dài màu bạc rủ xuống tận gót chân như ánh
trăng trong đêm tối khiến người ta mắt lóa thần mê. Khăn che màu đen
trên người nữ tử kia chỉ che khuất phần ngực, bụng và mông của nàng.
Cánh tay trắng như tuyết, bờ vai trắng nõn cùng với bắp đùi trắng như
ngọc đều để lộ ra bên ngoài, đan vào một chỗ cùng mảnh bóng tối kia, tạo thành một loại dục vọng dụ hoặc khiến người ta khó có thể kháng cự. Yêu Dạ!
Quả thật người cũng như tên, hiển nhiên chính là yêu tinh trong đêm tối!
Trong giây lát đó, toàn bộ không khí trong Khinh Hồng lâu đều bị nam tử hút
thành chân không. Không ít nam tử đều hai mắt phảng phất hồng, một bàn
tay che kín mũi đã đổi thành một bàn tay rung quần áo che kín hạ thân.
Yêu Dạ này vừa mới lên sân khẩu, còn chưa làm gì mà đám nam tử trong
Khinh Hồng lâu cũng đã máu (máu mũi) chảy thành sông rồi!
Yêu Dạ
trên đài cũng chính là Thiên Tung. Nhìn trò hề của mọi người dưới đài,
bên môi tràn ra nụ cười lạnh. Vừa khẽ múa thân thể mềm mại không xương,
vừa khẽ hé đôi môi đỏ mộng:
"Thân thể ngủ say ngàn năm
Thức tỉnh từ trong cành cây khô mục nát
Ban đêm chim oanh thê lương than thở
Cởi bỏ chú ngữ
Quên lãng kiếm bị ai phong ấn
Đuổi theo tiếng tên cùng vó ngựa
Tìm được chàng
Hy sinh vinh quang nhất
Là số mệnh anh hùng
Khẽ múa trong nháy mắt tâm cũng đang khóc
Sinh ra là vì chứng minh
Dấu vết tình yêu tồn tại
Sinh mệnh sau khi lửa thiêu đốt càng vĩ đại
Giết là vì ca tụng tráng lệ trước khi tan biến
Đêm là ánh mắt thâm thúy của con sói cô độc chờ đợi bình minh
Không nhìn thấy tương lai cùng quá khứ
Không phân rõ khác biệt sinh tử không mang đi vui sướng hoặc tiếc nuối
Lúc này rời đi thôi
Tảng sáng cùng trăng non luân phiên
Ta xuyên qua một trăm năm
Chỉ vì chàng"
Trong giọng nói của Yêu Dạ mang theo chút thanh khiết lạnh lùng, nhưng trong
lạnh lùng lại mang theo một loại mị hoặc như có như không. Cái loại âm
thanh đó dường như truyền đến từ trong đêm tối, trêu chọc tâm thần mọi
người, hành hạ hồn phách mọi người.
Thái tử kia đã hoàn toàn si
mê, ba hồn bảy vía đều bị Yêu Dạ mang đi rồi, ngay cả mấy lão giả ngồi
bên cạnh thái tử trên mặt cũng ửng đỏ bừng bừng. Không thể không nói,
dung mạo của Thiên Tung rất có lực sát thương, dù là cao thủ định lực
cực mạnh tâm thần cũng khó tránh khỏi không bị nàng mê hoặc.
Nhưng trong toàn bộ Khinh Hồng lâu lại có bốn người thần sắc quái dị nhất.
Tựa như vui mừng quá đỗi, tựa như si mê, tựa như than thở, tựa như hi
vọng. Bốn người này chính là bốn người ngồi ở lầu hai: Diệp Thanh Vân,
Tề Thiên Minh, Tề Thiên Sách và Tề Thiên Ngạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT