Thời gian luôn luôn trong lúc người ta lơ đãng vội vã trôi đi, giống như cát mịn trong tay, gió vừa thổi sẽ tản mạn đi hết.
Thời gian hai năm cứ như vậy lặng lẽ biến mất.
Đối với người bình thường, hai năm qua đi so với hai năm khác không có gì
không giống. Nhưng đối với người hơi có chút địa vị trên đại lục hoặc
người có mấy cái lỗ tai mà nói, có mấy chuyện lớn khiến bọn họ không thể không chú ý.
Chuyện lớn thứ nhất chính là hai năm nay, Thánh
Thiên và Thương Loan không ngừng chiến tranh, có một chiến đoàn gọi Minh Quân, là lực lượng mới xuất hiện, liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc, chiến công hiển hách, uy chấn thiên hạ. Nhưng không ai biết
chủ nhân phía sau nó là ai. Ngay cả hoàng đế Thánh Thiên Đế quốc muốn
chiêu dụ bọn họ cũng không thể tìm ra chút dấu vết nào.
Chuyện
lớn thứ hai chính là Diệp Sát môn xuất hiện sau Sát thành cuối cùng cũng đã trở thành tổ chức sát thủ ngầm hàng đầu trên Thánh Thiên. Hơn nữa
hai năm qua bọn họ phát triển rất mạnh, nói là chỉ dưới hoàng triều cũng không quá đáng. Có lẽ bởi vì Diệp sát môn ngoài mặt cũng không có ý
phát sinh xung đột với hoàng thất, hoặc là Diệp sát môn và hoàng thất có giao dịch, hoàng thất dường như ngầm cho phép lực lượng này tồn tại.
Về chuyện lớn thứ ba, mọi người trên Đại lục Thánh Thiên có thể nói là
phản ứng không giống nhau, đó chính là Thánh môn trong hai năm này càng
ngày càng suy bại. Năm anh tài của Thánh môn danh chấn thiên hạ cũng
tuyên bố rời khỏi Thánh môn, đi ra ngoài thưởng ngoạn ngắm cảnh. Nhưng
một vài người biết nội tình thì lại nói rằng Năm anh tài của Thánh môn
ra đi cũng bởi vì tiểu cô nương tuyệt thế ngày đó đã từng danh chấn cả
Thánh môn Diệp Thiên Tung. Đối với chuyện này, người tiếc hận có, kẻ
cười nhạo có, người ngầm giúp đỡ có, kẻ vui sướng khi có người gặp họa
bỏ đá xuống giếng có. Nhưng bất kể mọi người phản ứng như thế nào, cũng
không ngăn được một sự thật, Thánh môn quả nhiên đang suy bại.
Gần đây lại có một tiết mục hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đó chính là
Ngọc Ma Lâm kể từ hơn mười năm trước đã được các đại thế gia coi là nơi
thưởng ngoạn phong cảnh, hai năm gần đây liên tục truyền ra tin tức có
ma quỷ tồn tại, dĩ nhiên, trong đó cũng không thiếu người nói ở bên
trong không phải là ma quỷ mà là tiên nhân. Nhưng đại đa số mọi người
đều coi đây như tin tức tiêu khiển lúc rảnh rỗi, cũng không để ở trong
lòng. Dù sao, trên đại lục này, thực lực mới là thứ mọi người tín
ngưỡng. Truyền thuyết ma quỷ thần tiên như vậy, cũng chỉ là truyền
thuyết mà thôi.
Trên con đường ngoài Ngọc Ma Lâm.
Một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi đang liều mạng chạy về phía ven rừng.
Tiểu cô nương kia mặt phấn môi son, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp như hoa. Nhưng giờ phút này, bộ áo tím mặc trên người lại lộ ra vết máu loang
lổ. Tóc búi xinh đẹp tuyệt trần như mây cũng biến thành xốc xếch không
chịu nổi. Nàng dường như đã kiệt sức, thế nhưng, vẫn điên cuồng chạy về
phía trước, giống như phía sau có ma quỷ ăn thịt người.
"Ha ha
ha, tiểu mỹ nhân, nàng không chạy thoát khỏi chúng ta đâu, vẫn là khoanh tay chịu trói đi! Hầu hạ đại gia chúng ta cao hứng, nói không chừng sẽ
thưởng cho nàng sảng khoái!"
Kèm theo mấy tiếng cười bỉ ổi, hai
nam tử cao to vạm vỡ trong tay cầm Kiếm Khí đột nhiên nhảy xuống, xuất
hiện trước mặt tiểu cô nương áo tím.
Từ khi nhìn thấy hai nam tử
cường tráng kia, trên mặt tiểu cô nương áo tím lập tức hiện lên tuyệt
vọng tâm như tro tàn. Nàng nỗ lực đứng thẳng thân thể run rẩy của mình.
Ánh mắt nhìn chằm chằm hai nam tử cường tráng kia chính là cừu hận cùng
với kiên quyết cự tuyệt.
"Ôi! Nhìn xem, tiểu mỹ nhân còn muốn
phản kháng?" Một nam tử cường tráng giống như nhìn thấy chuyện gì buồn
cười cười ngặt nghẽo.
"Không nghĩ tới còn có móng vuốt, với lão
tử tính tình như vậy, đủ thú vị!" Nam tử cường tráng còn lại nhìn về
phía tiểu cô nương áo tím, ánh mắt càng lộ vẻ dâm tục, dáng vẻ không thể chờ đợi được. Thời điểm hai nam tử cường tráng tranh nhau bổ nhào về
phía tiểu cô nương áo tím, tiểu cô nương đột nhiên rút ra chủy thủ bên
hông, muốn đâm vào cổ mình. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng màu xanh lá chợt thoáng qua, như một tia chớp. Chỉ nghe "bụp bụp" hai tiếng nổ
mạnh, hai nam tử cường tráng kia như không hề phát ra tiếng kêu thảm
thiết, cũng đã chán nản mất đi sức sống.
Tiểu cô nương áo tím
trợn to một đôi mắt đẹp, bị biến cố bất thình lình khiến nàng kinh ngạc. Nàng rốt cuộc thấy rõ ‘hung khí’ khiến cho hai nam tử cường tráng chịu
đòn tấn công trí mạng. Không ngờ là một chiếc lá cây! Không sai! Chính
là một chiếc lá cây cực kỳ mỏng màu xanh biếc!
Tiểu cô nương áo
tím theo bản năng nhìn về phía sau lưng hai nam tử cường tráng. Dưới khu rừng rậm màu xanh biếc, một thiếu niên áo tím đang lẳng lặng đứng đó.
Bộ dạng hắn thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi, da trắng nõn như sương
tuyết. Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song, là đôi mắt giống như ánh sao rực
rỡ nhất bầu trời. Nhưng khiến người ta kinh ngạc là, mắt phải của hắn
lại là màu tím nhàn nhạt, hơn nữa vài miếng vảy màu tím trên gò má bên
phải của hắn khiến cả người hắn nhìn qua có vẻ cực kỳ thần bí. Tóc dài
đen nhánh bay múa bốn phía, không gió mà bay, cảm giác được thú tính
kiên cường. Hắn giống như là vương giả trong rừng rậm, đủ để cho vạn thú thần phục. Thiếu niên áo tím này rõ ràng chính là thiếu niên nửa người
nửa thú Thiên Tung cứu hai năm trước, Diệp Tử Long.
"Ngươi là. . . . . ."Tiểu cô nương áo tím cũng nghe qua tin đồn gần đây ở Ngọc Ma Lâm. Nam tử tuyệt thế như vậy nếu nói là tiên nhân cũng không quá đáng,
nhưng nàng lại rõ ràng cảm nhận được mùi vị nghiêm nghị trên người thiếu niên kia, khiến toàn thân người ta phát rét.
Diệp Tử Long lạnh lùng liếc tiểu cô nương một cái, giống như nhìn vào không khí bình thường. "Theo cho kịp."
Diệp Tử Long nói xong cũng trực tiếp đi về phía trước. Tiểu cô nương áo tím
vội vàng nhắm mắt theo đuôi ở phía sau. Diệp Tử Long đi cũng không
nhanh, dường như đang chờ đợi tiểu cô nương áo tím. Tiểu cô nương áo tím trong bụng cảm động, chỉ cảm thấy thiếu niên mắt tím tuyệt sắc này cũng không lạnh như băng giống vẻ bề ngoài.
Rất nhanh, hai người một
trước một sau xuyên qua rừng rậm trùng điệp. Trong truyền thuyết nói
Ngọc Ma Lâm ma thú tung hoành, nhưng kể từ khi tiến vào Ngọc Ma Lâm,
tiểu cô nương áo tím ngay cả bóng dáng một con ma thú cũng không thấy.
Đang lúc tiểu cô nương áo tím nghi ngờ, hai người đã đi tới một vách núi cao và dốc. Diệp Tử Long không nói hai lời xoay người ôm lấy tiểu cô
nương áo tím, tung người nhảy lên một cái.
Tiểu cô nương áo tím
trực tiếp bị Diệp Tử Long làm kinh hãi muốn mở miệng kêu to. Thế nhưng
không đợi nàng kêu thành tiếng, đã bị cảnh đẹp trước mắt khiến sợ ngây
người. Chỉ thấy bên dưới một biển mây, rơi vào tầm mắt chính là khung
cảnh đẹp như thế giới thần tiên.
Đó là một sơn cốc mây bay lượn
lờ chung quanh. Trong cốc các loại hoa đua nhau khoe sắc, bươm bướm đủ
loại màu sắc bay thành từng đàn, kỳ hoa dị thảo nhiều không đếm xuể. Kỳ
trân dị bảo, nhiều không kể xiết. Thật có thể nói là chốn tiên cảnh
trong nhân gian. Thời điểm tiểu cô nương áo tím đang đắm chìm trong cảnh đẹp không thể tự thoát ra được đã nghe thấy một giọng nói lạnh như
băng: "Buông ra!"
Tiểu cô nương áo tím cúi đầu nhìn, lúc này mới
phát hiện ra nàng và Diệp Tử Long đã an toàn rơi vào trong cốc. Nhưng
một đôi tay ngọc của nàng vẫn còn níu lấy vạt áo trước của Diệp Tử Long
thật chặt.
"A! Thật xin lỗi!" Khuôn mặt của tiểu cô nương áo tím đỏ
bừng bừng. Diệp Tử Long không để ý chút nào đến sự bối rối của tiểu cô
nương, tự nhiên đi về phía trước. Tiểu cô nương áo tím nhìn Diệp Tử Long lạnh lùng như thế, không nhịn được bĩu môi, đi theo.
Hai người
xuyên qua một vùng như biển hoa, lập tức đến bên trong khu rừng đào,
đang định tiếp tục đi về phía trước thì nghe thấy một âm thanh như
chuông bạc, xinh đẹp mị hoặc lòng người từ trong rừng đào chậm rãi
truyền đến.
"Tiểu Long, từ đâu mà dẫn về một nha đầu thế? Trong cốc này cũng không phải người bình thường có thể tự tiện xâm nhập đâu nha!"
Vừa dứt lời, tiểu cô nương áo tím còn đang đắm chìm trong âm giọng tuyệt
vời đó không thể tự thoát ra, chỉ thấy trong rừng đào ánh sáng đỏ chợt
lóe, một Nam tử mặc áo đỏ đẹp như yêu nghiệt xuất hiện trước mặt nàng.
Tiểu cô nương áo tím dường như nhất thời ngu ngốc, thế gian này không ngờ
thật sự có nam tử xinh đẹp như vậy! Bất kể là thiếu niên mắt tím vừa rồi hay là Nam tử mặc áo đỏ hiện giờ cũng xinh đẹp không giống người.
Nam tử xinh đẹp này chính là Phi Dạ!
Sau khi Phi Dạ đi vòng quanh tiểu cô nương áo tím nhìn lên nhìn xuống đánh
giá một phen, cực kỳ bất mãn phun ra hai chữ: "Quá xấu!"
Nghe
vậy, Diệp Tử Long nhíu nhíu mày, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát tiểu
cô nương áo tím một phen, không ngờ rất là tán đồng gật đầu một cái!
Điều này khiến tiểu cô nương áo tím quả thật tức giận thiếu chút nữa
ngất đi! Không nói đến nàng là tiểu thư khuê các nổi danh trong Thánh
Thiên thành, diện mạo xinh đẹp, cho dù diện mạo có xấu cũng không thể
nói những lời làm tổn thương người như thế chứ. Có câu nói, tiểu cô
nương nào không hay mơ mộng. Nàng mới gặp được hai nam tử như tiên nhân, khó tránh khỏi xuân tâm nảy mầm. Thế nhưng hai nam tử này một lạnh như
núi băng, một miệng như rắn độc. Chút lòng mến mộ của nàng cũng theo
đoạn đối thoại của hai nam tử này tan thành mây khói.
Nghe Phi Dạ nói: "Ngươi từ đâu tìm được nữ tử xấu như vậy?"
"Nhặt được." Diệp Tử Long mặt không chút thay đổi đáp.
"Nhặt được thì sao? Là Tiểu Diệp cho ngươi đi sao? Tưởng ta không biết hả?" Phi Dạ rất là bất mãn cong lên đôi môi đỏ mọng.
"Dạ, các ngươi đang ầm ĩ gì ở đó vậy?" Đúng lúc này, một giọng nói như tiếng trời khiến cho khí huyết của tiểu cô nương áo tím dâng trào, trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác ôn hòa. Đưa mắt nhìn lại chỉ thấy dưới
làn hoa rơi, hai bóng người một đen một trắng lướt tới.
Không ngờ lại là hai nam tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành! Một Nam tử mặc áo trắng nhã như lan chi, quanh người tỏa ra khí chất thánh khiết cao
ngạo, như trích tiên; một nam tử mặc áo đen tựa như yêu ma, lại như Yêu
Vương trong đêm tối.
Tiểu cô nương áo tím cảm giác cả đời mình
dường như cũng không bằng một ngày kinh ngạc đến dọa người như hôm nay.
Đầu tiên là gia tộc bị người ta hãm hại vì một tờ chiếu thư của Thánh
Thiên đế vương, chịu khổ họa diệt môn. Rồi sau đó lại được người cứu khi đang bị đuổi giết, được tiến vào nơi tiên cảnh nhân gian, nhìn thấy lần lượt ‘mỹ nhân’ không giống người phàm. Hiện giờ, ngay cả chính nàng
cũng có chút không biết đêm nay là đêm nào, vẫn còn sợ hãi tất cả chỉ là mộng, mình vẫn là thân ở địa ngục không thể tự thoát ra.
"Nữ tử này là sao?" Bạch Ngân và U Minh là lần đầu tiên thấy tiểu cô nương áo tím.
"Hồi Bạch công tử, lúc tiểu thư đang tu luyện, thần thức đột nhiên cảm nhận
được có chuyện xảy ra ở ven rìa Ngọc Ma Lâm, phân phó ta này đem nữ tử
này về." Diệp Tử Long trước sau như một cung kính với Bạch Ngân.
"Nữ tử kia làm sao có thể đột nhiên muốn cứu một nha đầu xấu xí như vậy?" U Minh như thường vuốt vuốt mái tóc đen của mình, thờ ơ hỏi.
Bạch
Ngân nhìn thấy ngọc bội đeo bên hông tiểu cô nương áo tím, cảm thấy có
chút hiểu rõ. Xoay người nói với Diệp Tử Long: "Mau dẫn nàng ấy đến chỗ
Tiểu Thiên đi, Tiểu Thiên cũng sắp tu luyện xong rồi!"
"Dạ!" Diệp Tử Long khẽ gật đầu, lập tức mang theo tiểu cô nương áo tím đi về hướng sâu trong rừng đào.
Sau khi tiểu cô nương áo tím nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của mấy "tiên nhân" kia, trong lòng mơ hồ biết bọn họ muốn đưa nàng đi gặp một ai đó. Rốt cuộc là ai? Giờ phút này, tâm trạng tiểu cô nương áo tím bất ổn,
cực kỳ thấp thỏm.
"Tiểu thư, người đã mang đến!"
Trong lúc tiểu cô nương áo tím đang cúi đầu trầm tư, giọng nói cực kỳ kính cẩn
của Diệp Tử Long đã vang lên. Hơn nữa giọng nói này hoàn toàn không
giống với lạnh nhạt vừa rồi, lộ ra một loại lửa nóng gần như cuồng
nhiệt.
Tiểu cô nương áo tím theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, ở lúc
cuối cùng trước khi trăm hoa biến mất, nàng nhìn thấy phong cảnh mình
theo đuổi cả đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT