Cảm nhận được trên bầu trời truyền tới khí tức mạnh mẽ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai nam tử lơ lửng giữa không trung. Hai nam tử này, người bên
trái mặc trên người áo trắng, hé ra vẻ đẹp thanh như trăng sáng tùng
xanh, nhã như lan chi quế nguyệt, cả người tỏa ra khí chất thánh khiết
cao ngạo, giống như Thần Đế, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ
bái. Mà nam tử bên cạnh hắn dùng từ yêu nghiệt để hình dung dường như
mới thỏa đáng. Mắt phượng hẹp dài, khóe mắt chau lên, sống mũi cao
thẳng, đôi môi hoa đào, da thịt trắng sữa, không có chỗ nào mà không
phải là câu hồn nhiếp phách, điên đảo chúng sinh. Hơn nữa nam tử kia
ngực áo mở rộng, lộ ra lồng ngực tuyết trắng nhưng rắn chắc, thật là
muốn bao nhiêu hấp dẫn là có bấy nhiêu. Hai nam tử này một trắng một đỏ, một cao quý một yêu diễm, sự xuất hiện của bọn họ giống như đem toàn bộ bầu trời nhuộm thành hai loại màu sắc, thánh khiết như tuyết, nóng bỏng như lửa. Hai người này không ngờ là Bạch Ngân và Phi Dạ biến mất bốn
năm.
"Không ngờ là bọn họ!" lúc Tề Thiên Ngạo nhìn thấy hai nam
tử này, rõ ràng là cực kỳ vui mừng. Hắn không quên bốn năm trước hai dị
thú này đem hắn ‘ức hiếp’ biết bao thê thảm, cũng không quên tầm quan
trọng của họ bọn đối với Thiên Tung.
Thiên Tung nhìn hai nam tử
nét đẹp không ai sánh bằng trên bầu trời, trong lòng đã cuộn trào mạnh
mẽ. Trong đầu nàng đột nhiên nhớ lại quãng thời gian năm năm ba người
sớm chiều ở chung. Loại hình ảnh ấm áp đó vẫn còn như mới hôm qua. Bốn
năm xa cách, mặc dù ở nơi chân trời xa xăm, thế nhưng Thiên Tung lại cảm giác lòng của bọn họ gần trong gang tấc.
"Trở lại rồi à." Lúc này, ngữ điệu của Thiên Tung ôn nhu cực kỳ.
"Ừ! Trở lại rồi!" Trên mặt Bạch Ngân và Phi Dạ đều lộ ra một nụ cười cưng
chiều, nụ cười này quá mức ấm áp dường như muốn thiêu đốt cả bầu trời.
Nếu đến giờ phút này, mọi người còn không nhìn ra hai người này cùng một
phe với Thiên Tung thì chỉ số thông minh của người này tuyệt đối có vấn
đề.
Đám người Nguyệt Mị Nương dĩ nhiên cũng nhìn thấu điểm này,
trong bụng dâng lên hai phần kiêng kỵ, bởi vì bọn họ nhìn ra, hai nam tử này lại là dị thú, hơn nữa không phải là dị thú bình thường, tu vi của
bọn họ đã vào cấp bậc Kiếm Thần. Một khi dị thú tiến vào cấp bậc Kiếm
Thần, có thể luyện hóa tự thân xuất ra kiếm khí, thực lực so với cường
giả bậc Kiếm Thần loài người cao hơn một bậc!
"Đây là chuyện của
Thánh môn chúng ta, hai con dị thú các ngươi đến xem náo nhiệt gì? Lão
phu khuyên các ngươi vẫn là không nên lo chuyện bao đồng, dị thú tu hành ngàn vạn năm quả thực không dễ, đừng vì nhất thời khí phách mà bỏ lỡ tu hành!" Lão giả áo trắng trong năm vị lão giả kia đầu tiên mở miệng kêu
gào.
"Ta nhổ vào! Ngươi đừng ở đây ra vẻ đạo mạo nói lời vô ích!
Lão Tử không ăn kiêng! Muốn khi dễ Tiểu Diệp, ta không thèm quản Thánh
môn ngươi cửa cao hay cửa thấp, trước tiên vượt qua ta đây đã rồi nói!"
Phi Dạ mở miệng vẫn dũng mãnh như trước đây. Bạch Ngân mặc dù không nói
gì, nhưng đã trực tiếp bay đến trước người Thiên Tung, chắn trước mặt
nàng.
Nghe được đoạn đối thoại trên bầu trời của đám người Phi
Dạ, mọi người ở Thánh môn mới rõ ràng thân phận của hai nam tử này,
trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận giống như thủy triều liên tục không ngừng.
"Mẹ kiếp! Không phải chứ! Lại là hai con dị thú, Tề Thiên Tung này chẳng lẽ có tài tụ tập dị thú, quá trâu rồi!"
"Người ta không gọi Tề Thiên Tung, mà là Diệp Thiên Tung!"
"Nàng ta giết Tần Duyệt trưởng lão, cho dù có dị thú làm trợ thủ thì thế nào, nàng ta vẫn không chạy được đâu!"
"A! Mấy dị thú kia quá đẹp trai rồi! Không ngờ có thể nhìn thấy dị thú, còn là bốn con!"
Đúng lúc này, giằng co trên bầu trời càng bốc ra lửa. Năm cường giả bậc Kiếm Thần kia đã gọi ra kiếm khí của mình. Kiếm khí ngưng tụ của lão giả áo
trắng đều là đại đao, một cây dài chừng sáu thước, thân đao dài mảnh sắc bén, phảng phất ánh vàng kim sáng bóng, là kiếm khí nguyên tố kim; một
lão giả áo trắng khác cho gọi ra một thanh đoản đao màu vàng nhạt, dài
chừng hai thước, nhưng đao này cũng to cực kỳ, cho người ta một loại cảm giác vừa dày vừa nặng. Lão giả mặc áo xanh đứng ở chính giữa cầm trong
tay một thanh trường kiếm màu xanh, thân kiếm xanh biếc cuồn cuộn tràn
đầy sức sống, vừa nhìn đã nhận ra là kiếm khí thuộc tính nguyên tố mộc.
Lão giả áo đen khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú bên cạnh ông ta cho gọi ra
Kiếm Khí là một thanh nhuyễn kiếm hình rắn, toàn thân đỏ choét, kiếm khí này vừa xuất hiện, nhiệt độ chung quanh nó đem hơi nước trong không khí phát ra những tiếng kêu. Nguyệt Mị Nương đứng giữa bốn người, cầm trong tay một thanh trường tiên màu thủy lam, không giống với Nguyệt Mị Nương bản thân trang điểm xinh đẹp, thanh trường tiên này giản dị tự nhiên,
lóe ra ánh sáng óng ánh trơn bóng, là năng lượng nguyên tố thủy cực kỳ
tinh khiết.
Lại nhìn phía đối diện bọn họ, mấy người Thiên Tung
cũng đã gọi ra kiếm khí của mình, bày thế trận sẵn sàng chờ đón quân
địch. So sánh với phe của Nguyệt Mị Nương, phe của Thiên Tung thật đúng
được xưng tụng là đội hình hoa lệ!
Không nói đến Chư Thần Dực và
Đoạn Hồn tiên của Thiên Tung, chỉ riêng kết giới của Tiểu Hồ và U Minh
làm nổi bật bóng dáng bên trong cũng đủ phong cách rồi. Bất quá lúc này, ánh mắt của mọi người đều bị cố định trên người Bạch Ngân và Phi Dạ. Dị thú tu thành hình người phần lớn là có thể tiến vào cấp bậc Kiếm Tiên,
có thể sử dụng kết giới, năng lực kia so với cường giả Kiếm Tiên loài
người không phân cao thấp. Nhưng dị thú nếu muốn từ Kiếm Tiên tu luyện
tới Kiếm Thần thực sự không dễ. Bởi vì cường giả Kiếm Tiên loài người có thể thông qua Kiếm Khí tăng nhanh nguyên tố năng lượng ngưng tụ thông
qua bản thân và tự nhiên, từ đó đột phá lên cấp Thần. Nhưng dị thú chỉ
có thể đơn thuần dựa vào sự cảm ngộ của bản thân để đột phá, bọn họ chỉ
khi trở thành cường giả bậc Kiếm Thần mới có thể ngưng khí thành binh.
Uy lực của nó dĩ nhiên mạnh mẽ hơn so với Kiếm Thần nhân loại thông
thường.
Giờ phút này, ngay cả Thiên Tung cũng đem ánh mắt tập
trung vào trên người Bạch Ngân và Phi Dạ, muốn nhìn một chút binh khí do dị thú ngưng tụ thành đến cùng là mạnh cỡ nào.
Đang lúc mọi
người nín thở, chỉ thấy trên người Bạch Ngân chợt lóe lên hào quang màu
bạc, một cây Roi chín khúc dài tới chín thước lập tức xuất hiện trước
mặt mọi người. Roi chín khúc này dài vô cùng, quanh người phảng phất hào quang màu bạc chói mắt, thân roi gần như trong suốt lộ ra năng lượng
nguyên tố ánh sáng mạnh mẽ, toàn bộ Kiếm Khí đều cho người ta một loại
cảm giác cao ngạo, giống như bản thân Bạch Ngân vậy. Lúc này, bên cạnh
Bạch Ngân ánh sáng đỏ chợt lóe, Phi Dạ cũng gọi ra kiếm khí của mình.
Kiếm khí của Phi Dạ có chút ngoài suy nghĩ và dự đoán của Thiên Tung,
không ngờ là một thanh Thiết Cốt Phiến giống của Nguyệt Tiêu Nhiên,
nhưng trên kiếm khí của Phi Dạ không có luồng khí tức nhu hòa như trên
kiếm khí của Nguyệt Tiêu Nhiên. Ngược lại, Kiếm Khí của Phi Dạ khiến
người ta cảm thấy dày đặc mạnh mẽ, gai nhọn màu đỏ phía đuôi càng thêm
lộ ra khí phách nguyên tố hỏa duy ngã độc tôn [tự cao tự đại]
Hiện giờ, phe Thiên Tung cùng với phe của Nguyệt Mị Nương đã lộ ra kiếm khí
của mình, nhìn chằm chằm đối phương, chiến sự có thể nói là hết sức căng thẳng."Ai! Tiêu Nhiên, ngươi nói Tiểu Thiên sẽ không có chuyện gì chứ!" Đám người Mục Nhạc Ca dường như còn khẩn trương hơn so với Thiên Tung,
đều là không nhúc nhích chăm chú theo dõi tình hình.
"Ta từng
nghe gia sư đề cập qua chuyện năm trường lão kia, bọn họ hình như là một tổ chức bí mật trên đại lục phái xuống trấn thủ Thánh môn. Thực lực mấy người này cũng đều là trình độ Kiếm Thần. Thế nhưng phía bên Thiên
Tung, dù sao cũng có hai dị thú tu thành Kiếm Thần, lại cộng thêm mấy
người Thiên Tung, cũng không đến mức thua đâu." Nguyệt Tiêu Nhiên trả
lời vô cùng thận trọng.
"Không nghĩ tới nửa năm không thấy, Thiên Tung muội muội còn có thực lực nhường này, thực sự là. . . . . ." Lục
Thăng vừa nhìn lên trời vừa cảm thán.
Thật ra thì, đây cũng là
tiếng lòng của mọi người, thân phận của Thiên Tung, con át chủ bài của
Thánh môn, dị thú mạnh mẽ, mọi việc không thể không nói quá mức chấn
động, tất cả mọi người đều có cảm giác không chân thực.
Đúng lúc này, nhóm người Thiên Tung phát động tiến công trước.
"Tiến công!"
Theo một tiếng hét lớn của Thiên Tung, kết giới của Tiểu Hồ và U Minh chợt
mở rộng, Thiên Tung theo kết giới này tấn công về phía Nguyệt Mị Nương.
Hai người Bạch Ngân và Phi Dạ đánh từ bai bên sườn. Bạch Ngân đối phó
với lão giả áo trắng bên trái và lão giả mặc áo xanh; Phi Dạ đối phó với lão giả áo trắng bên phải và lão giả mặc áo đen.
"Keng keng keng keng. . . . . ."
Trong lúc nhất thời, trên bầu trời các loại Kiếm Khí va chạm lẫn nhau, ánh
sáng hoà lẫn, Kiếm Khí ma sát, nguyên tố năng lượng trong không khí
chung quanh cũng bị chuyển đổi, màu sắc rực rỡ kia tức khắc đốt cháy cả
bầu trời. Nếu không phải không khí khẩn trương lúc này khiến mọi người
bị xung động mạch máu nứt rạn, thật đúng là khiến người ta muốn than vãn một tiếng: ngày lành cảnh đẹp, cảnh đẹp ngày lành!
"Cửu Trảm! Thánh Quang Trảm!"
"Thiên Xà, Thiên Xà Diễm!"
Ngay dưới lúc chiến đấu giằng co không xong, Bạch Ngân và Phi Dạ sử dụng
tuyệt kỹ của mình. Không thể không nói, hai chiêu thức này tuyệt đối
không chỉ có cái tên hay mà thôi. Trong nháy mắt bọn họ ra chiêu, bầu
trời bị phân thành hai loại màu sắc, một loại là màu trắng bạc, một loại là màu đỏ vàng. Chỉ thấy, trên Kiếm Khí của Bạch Ngân bay ra luồng sáng trắng, ánh sáng trắng kia trong nháy mắt hóa thành ngàn vạn lưỡi đao
ánh sáng bay về phía năm người Nguyệt Mị Nương. Đồng thời, Phi Dạ cũng
vũ động Thiết Cốt Phiến lửa đỏ, theo ngón tay xinh đẹp của Phi Dạ nhảy
lên, mấy ngàn con rắn lửa từ chiếc quạt của Phi Dạ bay ra, cùng với lưỡi đao ánh sáng của Bạch Ngân tấn công về phía đối phương.
Năm
người Nguyệt Mị Nương tuy biết rằng dị thú tiến vào cấp bậc Kiếm Thần,
tu vi chắc chắn mạnh mẽ cực kỳ, thế nhưng cũng không ngờ tới sẽ mạnh mẽ
đến mức này. Mắt thấy chiêu thức của Bạch Ngân và Phi Dạ sắp rơi vào
trên người năm người, bọn họ chỉ kịp dùng một loại chiêu thức nhỏ tiến
hành chống cự.
"Rầm!" Một tiếng nổ lớn chấn động vang lên trên bầu trời.
Lúc này, bóng người trên bầu trời dần rõ ràng, mọi người cũng thấy rõ diện
mạo của năm người Nguyệt Mị Nương. Chỉ thấy mấy người Nguyệt Mị Nương
quần áo xốc xếch, khắp nơi đều là dấu vết bị nổ đen thui, khóe miệng rỉ
máu, hiển nhiên là bị thương nhẹ. Dáng vẻ kia muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu. Mọi người vốn cho rằng cho dù phe của Thiên Tung có người
tới trợ thủ cũng không đấu lại năm người cấp Kiếm Thần. Nhưng sự tình
lại cực kỳ ngoài dự liệu của mọi người.
"A! Tóc của ta!" Chỉ nghe Nguyệt Mị Nương hét thảm một tiếng.
Mọi người nhìn kỹ lại, mới phát hiện tóc của Nguyệt Mị Nương không ngờ bị
con rắn lửa của Phi Dạ đốt đi một nửa, phần còn dư lại cũng cháy đen khó ngửi, đây đối với Nguyệt Mị Nương cực kỳ thích đẹp mà nói, quả thực so
với giết bà còn khó chịu hơn!
"Ha ha, lão yêu bà, ngươi vốn là
xấu xí mà, kiểu tóc này quả nhiên thích hợp với ngươi! Ta thật sự là một thiên tài!" Phi Dạ không để ý tới Nguyệt Mị Nương gần như muốn bạo tẩu, đổ thêm dầu vào lửa nói.
"Ừ, có đạo lý!" Bạch Ngân lại còn rất nghiêm túc phụ họa nói.
Lần này, Nguyệt Mị Nương quả thực tức sùi bọt mép, bà giống như mụ điên dữ
tợn gầm thét với mấy người Thiên Tung: "Hôm nay, ta muốn các ngươi chết
không có chỗ chôn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT