Đây đã là ngày so tài thứ ba. Theo quy tắc cuộc thi, tuyển thủ dự thi
đều phải đến trước tháp Thánh môn từ sớm, chờ rút thăm. Thế nhưng, sau
khi tới tháp Thánh môn, bọn Thiên Tung mới phát hiện, chung quanh võ đài đài đã sớm loạn vì toàn người là người. Cách thật xa đã nghe thấy giọng nói ồn ào hô hào của mọi người.
"Tần Mộ Ngôn công tử cố gắng lên! Vô địch nhất định là huynh!"
"Nguyệt Công Tử rất đẹp trai, huynh là hi vọng của Nguyệt thị Thánh môn chúng ta!"
"Tiêu Ngọc Thương, cố gắng lên!"
***
Thiên Tung nhìn đám người điên cuồng này không khỏi có chút cảm thán: xem ra bất kể là ở thời đại gì, đều có "fan" tồn tại.
Lúc này, không biết là ai nói một câu, "Nhìn kìa, là Tề Thiên Ngạo!"
"A! Mục Nhạc Ca, thần tượng của ta!"
"Mau nhìn, đó chính là Bạch Tử Nhan, Xích Tiêu Kiếm của hắn rất lợi hại đấy!"
Đám người Thiên Tung- ‘Đoàn thể thần tượng mới xuất hiện’ có thể nói là
ngày hôm qua vô cùng tỏa sáng, cũng khó trách hôm nay sẽ phải chịu mọi
người tâng bốc truy đuổi. Thiên Tung nhìn sự nhiệt tình quá khích của
mọi người, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Tốt quá! Tốt quá! Không nghe thấy có người kêu tên của ta! Dù sao Thiên Tung tham gia cuộc thi lần
này cũng không phải vì nổi danh, nhất là để sau này dễ dàng hành động,
vẫn là khiêm tốn một chút tốt hơn!
Nhưng suy nghĩ của Thiên Tung
hoàn toàn sai lầm rồi. Chỉ thấy trong đám người ồn ào đột nhiên xuất
hiện một lá cờ lớn, phía trên còn rồng bay phượng múa khắc hai chữ to:
Thiên Tung!
Thiên Tung chỉ cảm thấy mồ hôi đổ như mưa, còn chưa
kịp phản ứng, đã nhìn thấy hai người Bạch Tử Du và Lục Thăng khiêng lá
cờ lớn này, phía sau còn ‘Đội cổ động viên’ đi theo, cao giọng hô to:
"Thiên Tung cố gắng lên! Thiên Tung chúng ta vĩnh viễn ủng hộ muội!"
Trước tiên không nói, hai người Bạch Tử Du và Lục Thăng chính là dựa vào mấy
trăm người phía sau kia, thanh thế đã vượt xa những ‘Đám fans hâm mộ’
khác rồi! Mức độ khoa trương không cần nói cũng biết.
Nhìn tình
cảnh này, Thiên Tung lập tức đau đầu nhức óc! Ai ngờ Tề Thiên Duyệt kia
còn không biết sống chết ở đó oán trách: "Thật là! Tại sao không có
người kêu tên ta, ta cũng rất có thực lực mà!"
Đám người Thiên
Tung có thể nói là loại bỏ muôn vàn khó khăn mới đến được trước tháp
Thánh môn. Mới vừa đến nơi, đã nhìn thấy hai người quen. Người thứ nhất
tay cầm một cái quạt lông vũ rách huênh hoang khắp nơi, chính là Mục
Nham. Mà người còn lại chính là người Thiên Tung thấy trên đỉnh Ngọc Ma
năm đó, một trong ngũ đại Kiếm Tiên, Mục thị Thánh môn Mục Thiên Thành!
Mục Thiên Thành mặc dù đã râu tóc bạc trắng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ
anh tuấn năm đó từ giữa mắt mũi, thân thể thẳng tắp, không lộ vẻ chút
nào đã già, cả người nhìn qua tinh thần khỏe mạnh, thần thái nổi bật.
Trên khuôn mặt treo lên nụ cười nhạt hiền từ, khiến cho mọi người cảm
thấy gần gũi.
Thế nhưng, Thiên Tung tuyệt đối không ở trong hàng
ngũ ‘mọi người’ này. Nàng nhớ rất rõ cảnh tượng tám năm trước, tám năm
sự đau đớn của Huyết Chú đục khoét xương cốt khiến nàng lúc cũng không
quên. Năm đó, Mục Thiên Thành và ngũ tông muốn đoạt lại Thánh Kiếm
quyết, không chút nào nhớ đến tình cũ. Mặc dù ông ta là trưởng bối của
mẫu thân, nhưng ngay lúc ông ta bước lên Ngọc Ma Phong kia, huyết mạch
ràng buộc đã không còn tồn tại.
"Thiên Tung, Thiên Ngạo, Thiên
Duyệt, Nhạc Ca, Tử Nhan, mấy người các con mau tới đây gặp sư tổ!" Mục
Nham ở trước mặt Mục Thiên Thành rõ ràng cung kính rất nhiều.
"Ha ha, đây chính là năm đệ tử trúng cử của Mục thị chúng ta năm nay sao? Không tệ không tệ! Con. . . . . ." Trong nháy mắt Mục Thiên Thành nhìn tới
Thiên Tung, vẻ mặt lập tức rơi vào trầm mặc trước nay chưa từng có.
"Con là. . . . . ." Trong giọng nói của Mục Thiên Thành rõ ràng có mấy phần
kích động. Mấy người Tề Thiên Ngạo thấy vậy trong bụng khẩn trương một
trận, chỉ sợ Mục Thiên Thành phát giác ra thân phận thật sự của Thiên
Tung. Chỉ có Thiên Tung ngạo nghễ đứng ở nơi đó, vẻ mặt thanh khiết lạnh lùng y như cũ.
"Sư tổ, đây là tiểu muội của con Tề Thiên Tung." Tề Thiên Ngạo giành nói trước.
"Tề. . . . . . Thiên Tung?"
Trong lòng Mục Thiên Thành dâng lên trận sóng cuộn biển gầm. Không biết tại
sao, ông lại từ trên người tiểu cô nương lạnh lùng mà sáng ngời này thấy được bóng dáng của Mục Tiêm Tuyết. Mục Tiêm Tuyết có thể nói là một
trong số những thiên tài của Thánh môn năm đó. Nhưng nàng ta chỉ là dòng con cháu không trực hệ của Mục thị Thánh môn, lúc mới bắt đầu cũng
không được người trong tông môn coi trọng. Cho đến lúc nàng từ từ bộc lộ thiên phú tu luyện của mình mới gây được sự chú ý. Còn nhớ rõ lần đầu
tiên ông gặp Mục Tiêm Tuyết, nàng thanh khiết lạnh lùng, dáng vẻ ngạo
nghễ đứng bên cạnh một ông lão, để lại trong lòng ông ấn tượng không thể xóa nhòa.
Mà bây giờ tiểu cô nương trước mắt này dù là khí chất
hay dung mạo đều phi thường giống với Mục Tiêm Tuyết năm đó! Tuyệt sắc
khuynh thành giống nhau, lạnh lùng như băng tuyết giống nhau. Điều này
khiến Mục Thiên Thành như thu được vật báu! Trong lòng ông có một loại
kích động không ngừng như vật đã mất nay lại được: có lẽ, tiếc nuối năm
đó sẽ có thể bổ khuyết lại trên người tiểu cô nương này.
“Được!
Được! Năm nay Mục thị dòng trực hệ chúng ta nhất định có thể gây được
tiếng vang lớn khiến người người kinh ngạc!" Lúc nói lời này, Mục Thiên
Thành vẻ hưng phấn không lời nào có thể miêu tả được, nhất là đôi mắt
dường như chỉ đọng lại trên người Thiên Tung, mặc dù sau đó người ta vẫn hờ hững với ông.
Nếu không phải là mọi người biết tuổi tác hai
người chênh lệch, không thể nào phát sinh chuyện gì, bọn họ không chừng
sẽ hoài nghi Mục Thiên Thành đối với Thiên Tung có suy nghĩ không an
phận rồi! Nhất là Mục Nham, ông chưa bao giờ thấy qua tâm tình sư tổ
luống cuống như thế! Biểu hiện lần này của Mục Thiên Thành thật khiến
cho mọi người nghi ngờ không dứt.
"Đúng rồi, ta và sư tổ từ sớm
đã ở đây chờ các con là vì muốn nói cho các con biết một tin tức tốt!"
Mục Nham trưởng lão đột nhiên cười híp mắt nói với mọi người, "Mấy lần
tranh tài trước kia đều là các tông môn khác giành giải nhất, Mục thị
chúng ta cũng không phản đối. Nhưng năm nay, Mục thị Thánh môn chúng ta
có năm người tiến vào trận chung kết. Vì so tài công bằng, sẽ có sư tổ
và các đại trường lão tông môn khác cùng nhau phán xét. Cho nên các con
cứ hết sức tận tình phát huy, không cần khách sáo! Hoàn toàn không cần
để ý người của Tần gia."
Từ giọng nói của Mục Nham mọi người cũng biết những cuộc tranh tài trước khẳng định đều là Tần gia một tay che
trời, xem ra lần này, Tần gia không thể như mong muốn rồi. Nghĩ vậy bên
môi Thiên Tung thoáng hiện lên nụ cười lạnh.
Đúng lúc này, trận
chung kết đã mở màn, "Phía dưới xin mời các tuyển thủ tham gia trận
chung kết tới trước đài rút thăm, tranh tài sẽ bắt đầu!"
Rất
nhanh mọi người đã đến lấy số thăm, lần này, tất cả mọi người không thể
chờ đợi mở ra số thăm của mình. Dù sao nếu có thể rút được số 13 - không bị gặp đối thủ là có thể trực tiếp tiến vào. Bất kể là ai cũng sẽ thèm
ngó chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này.
"Tiểu muội! Tiểu muội! Huynh lại được vào rồi!" Mọi người đang nín lặng, một giọng nói tuyệt
đối đáng đánh đòn vang lên bên tai Thiên Tung.
Mọi người thấy Tề
Thiên Duyệt giơ tờ có viết số 13 ra, sắc mặt dương dương đắc ý kia, thật là hận đến nghiến răng nghiến lợi mà! Lần này đến cả Thiên Tung cũng có chút ghen tị. Tuy nói, may mắn là một phần của thực lực, thế nhưng vị
đại ca này vận may quả thật quá tốt rồi, phải nói là hoàn toàn dựa vào
may mắn!
Ôm ‘cây nho chua’ trong lòng, tất cả mọi người bao gồm
cả Thiên Tung không hẹn mà cùng đi tới phía võ đài, đem Tề Thiên Duyệt
trở thành không khí!
Trên lôi đài, hừng hực khí thế.
Đối
thủ của Thiên Tung lần này rất bình thường. Nhưng nàng cũng chậm lại tốc độ ứng chiến trước đây. Bởi vì nàng biết, từ lúc mới bắt đầu, có một
đôi mắt vẫn yên lặng nhìn chằm chằm nàng.
Mục Thiên Thành nhìn Tề Thiên Tung ở trên võ đài so tài, ánh mắt không tự chủ nhu hòa đi rất
nhiều, ông không nhịn được lẩm bẩm nói, "Giống quá, thật là quá giống!
Thiên phú này quả thật so Tiểu Tuyết còn muốn xuất chúng hơn,....."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT