Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua hai ngày rồi, nhờ vào sự hiểu
biết của đám người Bạch Lãng đối với Cửu Trọng Cung, Thiên Tung đã đem
thế lực của Diệp sát môn, Khinh Hồng lâu mai phục tại địa điểm tương
ứng. Đám người Bạch Lãng cũng đã chuẩn bị tốt để đối phó với Cửu Trọng
thương hội.
Hơn nữa, trước đó một ngày, Cao Tường cùng chiến đoàn Minh Quân cũng đã lặng lẽ lẻn vào Thương Loan, chuẩn bị nội ứng ngoại
hợp. Dường như là vạn sự sẵn sàng, chỉ đợi hôn lễ!
Đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Thiên Tung cầm ly rượu lẳng lặng đứng dưới trăng tròn. Nàng thật sự không ngờ ánh trăng tối nay lại đẹp như vậy. Dưới ánh trăng trong suốt xinh đẹp,
nàng thấy rõ được lòng mình đang run rẩy. Đối với cuộc đại chiến ngày
mai, Thiên Tung chưa bao giờ sợ hãi, nhưng trong đầu nàng lại luôn luôn
không đè xuống được hình ảnh mái tóc của Phi Dạ hôn mê rơi vào trên tay
nàng; Bạch Ngân áo bào tuyết trắng bị trọng thương ngã xuống; bóng dáng
của Tần Mộ Ngôn kiên định không hề do dự che ở trước người nàng; còn có
hắn, hắn, hắn. . . . .
Bởi vì cái gọi là vô dục mới bền, nhưng
cho đến giờ phút này, Thiên Tung lại phát hiện mình có nhiều vướng bận
như vậy, khiến trái tim luôn luôn cứng rắn của nàng không ngờ trở nên
mềm mại vô cùng.
Diệp Tử Long như bóng với hình đứng sau lưng
Thiên Tung như thường ngày, nhìn nữ tử xinh đẹp làm trời đất chán nản
thất sắc kia đang bị bao phủ trong vùng ánh sáng của trăng, mái tóc màu
bạc tỏa ra ánh rực rỡ động lòng người. Hắn dường như say mê trong cảnh
đẹp nơi này không thể tự thoát ra.
Lúc này, Thiên Tung đột nhiên
xoay người lại lập tức bắt gặp vẻ mặt si mê của Diệp Tử Long. Giống như
phát hiện mình luống cuống, Diệp Tử Long nhanh chóng cúi đầu, che giấu
cảm xúc của mình.
Nhưng ánh mắt thâm tình vừa rồi của hắn cũng đã bị Thiên Tung nhìn rõ ràng. Đối với Diệp Tử Long, cảm giác của Thiên
Tung vẫn là một loại thương tiếc cùng cảm giác số mệnh giống nhau. Nhưng lúc này, nàng phát hiện ra bóng dáng màu tím này cũng đã khắc vào trong đáy lòng nàng, kiên quyết không thể xóa nhòa. Thì ra, giữa lúc bất tri
bất giác, trong lòng của mình lại chứa đựng nhiều người như vậy.
"Không có. . . . . . Không có gì?" Giọng nói của Diệp Tử Long bối rối trước nay chưa từng có.
"Tử Long, ngươi thích ta sao?" Thiên Tung hỏi ngắn gọn, nhưng lại cực kỳ trực tiếp.
Điều này khiến mặt của Diệp Tử Long rất nhanh có chút ửng đỏ. Hắn dường như
không dám nhìn thẳng vào đôi mắt màu băng lam của Thiên Tung. Trong lòng hắn, mình chỉ cần có thể nhìn thấy bóng dáng của Thiên Tung là tốt rồi, thích đối với hắn mà nói là một từ ngữ xa xỉ cỡ nào! Đang lúc Diệp Tử
Long do dự, giọng nói kiên định của Thiên Tung lại chậm rãi truyền đến.
"Ta muốn nghe lời nói thật!"
"Thích!!" Diệp Tử Long rốt cuộc nói
ra. Cũng rất ngắn gọn, nhưng Thiên Tung lại biết dưới một chữ này chứa
đựng tình cảm sâu sắc như thế nào. Đồng thời, trong lúc nói chuyện với
Diệp Tử Long, Thiên Tung rõ ràng cảm giác được mấy luồng năng lượng dao
động chung quanh đình viện.
Chú ý tới những thứ này, bên môi Thiên Tung lộ ra ý vui vẻ không che dấu được.
"Tử Long, gọi ta Thiên Tung đi!" Thiên Tung khẽ nói, trong giọng nói chứa
đựng ôn nhu ngay cả chính bản thân nàng cũng không quen thuộc.
"Thiên. . . . . . Thiên Tung." Giọng nói của Diệp Tử Long gần như run rẩy, hắn
chưa từng nghĩ tới có một ngày mình cũng có thể có được tư cách gọi tên
nàng. Hắn chỉ cảm thấy lúc này để cho hắn chết cũng đáng giá.
"Tử Long, hồi ức tốt đẹp nhất cả đời ngươi là ở nơi nào?" Thiên Tung nhích
tới gần Diệp Tử Long. Theo động tác của Thiên Tung, chung quanh lại một
trận năng lượng dao động.
"Ngọc Ma Cốc." Giọng nói của Diệp Tử
Long phảng phất là từ ngoài chín tầng mây truyền đến, giống như mộng
cảnh. Trong lòng hắn, không có gì vui vẻ hơn so với thời gian ở Ngọc Ma
Cốc, ở nơi đó, hắn có thể ngày ngày canh giữ bên người nàng, ngày ngày
nhìn thấy nhất cử nhất động của nàng, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười.
Đó là thời gian hắn vui sướng nhất.
Đang trong lúc Diệp Tử Long
đắm chìm trong ký ức tốt đẹp không thể tự thoát ra thì Thiên Tung nói:
"Vậy sau khi chúng ta tiêu diệt Cửu Trọng Cung lập tức sẽ trở về Ngọc Ma cốc có được hay không?"
Thiên Tung vừa nói, vừa lấn đến gần thân thể to lớn của Diệp Tử Long. Theo khoảng cách giữa hai người càng ngày
càng gần, Thiên Tung rõ ràng cảm thấy năng lượng dao động chung quanh
càng ngày càng kịch liệt. Mà Diệp Tử Long quả thật đã như hóa đá, thở
cũng không dám thở mạnh. Mặt đỏ giống như một tòa núi lửa phun trào. Cho đến thời điểm cánh môi hai người sắp chạm vào nhau, đột nhiên, một
giọng nói cắt đứt động tác của Thiên Tung.
"Hôm nay ánh trăng thật là đẹp!"
Khoa trương chính là, đó cũng không phải giọng nói của một người, mà là ba
người cùng hòa âm. Ba người này cũng sửng sốt lẫn nhau. Không nghĩ tới
có người lựa chọn lời kịch ra sân giống mình.
Thiên Tung đứng cách Diệp Tử Long ra một chút, đưa mắt nhìn ba người Tề Thiên Sách, Bạch Ngân và Phi Dạ trước mắt.
Ba người kia bị ánh mắt Thiên Tung quét qua, giống như đứa trẻ làm việc gì sai, áy náy cúi đầu. Nhưng Thiên Tung lại không để ý tới bọn họ, mà
nhìn về bốn phía lớn tiếng nói: "Tất cả đều đi ra cho ta, từ lúc nào thì dưỡng thành thói quen ngồi chồm hổm ở góc tường rồi!"
Thiên Tung vừa dứt lời, chỉ nghe "loạt soạt" mấy tiếng, U Minh, Tiểu Hồ, Tần Mộ
Ngôn cũng thật nhanh xuất hiện bên cạnh đám người Bạch Ngân.
Lúc này, sau lưng mấy người sau đột nhiên truyền đến hai tiếng "A!", "A!" kỳ quái.
Mọi người tìm theo tiếng nhìn, chỉ thấy Mục Nhạc Ca che đầu, Nguyệt Tiêu
Nhiên khập khễnh đi ra. Nhìn tư thế cổ quái của hai người này rất có thể là một rình coi trên tàng cây, một rình coi dưới tàng cây. Nghe được
được quát của Thiên Tung bị kinh sợ, vì vậy chân của người trên cây với
đầu của người dưới tàng cây tiếp xúc thân mật một lần.
Thấy mấy
người này đứng ngay ngắn xếp thành hàng, bộ dáng thật lòng hối cải,
Thiên Tung cũng không tức giận nữa. Diệp Tử Long bên cạnh đôi mắt dị sắc giống như lưỡi dao sắc bén vô tình hung hăng quét về phía mấy người
kia, nỗi khổ biến thành đại cừu hận kia giống như đối đãi với kẻ thù.
Điều này cũng khó trách, hắn khó có được một cơ hội tiếp xúc thân mật
với Thiên Tung, không ngờ bị đám người này phá hư, quả thực có thể nhẫn
nại nhưng không thể nhẫn nhục!
"Tiểu Thiên, muội đừng giận chúng ta. Chúng ta chẳng qua là lo lắng cho muội!!" Bạch Ngân mở miệng nói trước tiên.
"Đúng đúng! Tiểu Diệp Diệp, huynh thật sự không yên tâm muội ở một mình!" Phi Dạ phụ họa nói.
"Tiểu muội, chúng ta biết cuộc đại chiến ngày mai rất quan trọng đối với
muội. Chúng ta chỉ là muốn luôn luôn ở bên cạnh muội thôi!" Tề Thiên
Sách còn chưa nói hết đã bị U Minh cắt ngang.
"Uy! Nữ tử, không ngờ nàng một mình cùng nửa người nửa thú ngu ngốc kia cũng không gọi Lão Tử, Lão Tử cứ tới đó, thì sao?"
"Chủ nhân! Tiểu Hồ không phải cố ý rình coi, chẳng qua là quan tâm chủ
nhân!" Trong đôi mắt to màu băng lam của Tiểu Hồ tràn ngập ủy khuất.
Mục Nhạc Ca cũng bất chấp đầu đang sưng u, khẩn trương nói "Tiểu Thiên, để
cho ta bồi tại bên cạnh nàng đi! Ta bảo đảm không ầm ĩ nàng!""Thiên
muội. . . . . ." Nguyệt Tiêu Nhiên chính là mấp máy môi, lại không hề
nói gì. Nhưng trong ánh mắt trong suốt của hắn lại chưa đựng yêu say đắm như lửa nóng cùng ân cần.
Thiên Tung nhìn vẻ mặt của từng người, cảm giác quanh người từng hồi ấm áp. Nàng chợt phát giác tình yêu mặc
dù khiến trái tim nàng trở nên mềm mại, nhưng cũng trở nên càng thêm dẻo dai. Đây chẳng phải một loại vũ khí càng thêm mạnh mẽ hơn phòng ngự
lạnh như băng hay sao?
"Muội không tức giận!" Thiên Tung lộ ra một nụ cười hạnh phúc gần như chói mắt, "Muội chỉ là cảm thấy rất ấm áp."
Gương mặt tươi cười sáng lạn kia dường như sáng chói tầm mắt mọi người, bọn
họ chỉ cảm thấy vào lúc này mình giống như bị lây nhiễm, rất nhanh lộ ra nụ cười ôn nhu.
Nếu lúc này có người thấy được cảnh tượng này,
chắc chắn sẽ cảm thán, cảnh tượng này hẳn chỉ có trên trời, nhân gian
chưa từng thấy. Chỉ thấy dưới bầu trời đêm phủ kín ánh trăng, một tiểu
cô nương đẹp tuyệt cõi trần cùng với chín nam tử khuynh quốc khuynh
thành, phong tư khác nhau đang nhìn nhau cười. Nụ cười rực rỡ kia còn
chói mắt hơn so với bầu trời đêm đầy sao. Trong không khí cũng chảy xuôi một loại hơi thở ấm áp.
Chỉ chốc lát sau, mấy người Thiên Tung
đã nằm trên sân cỏ ở đình viện. Bầu trời đêm như vậy không ai muốn lãng
phí, cho dù là đại chiến sắp tới cũng thế.
"Này, nữ tử, lời nàng mới vừa nói không phải là thật chứ?" Qua một lúc lâu, U Minh đột nhiên mở miệng hỏi.
"Nói cái gì?" Thiên Tung hơi nghi hoặc.
Không đợi U Minh trả lời, Phi Dạ đã cướp lời nói, "Muội nói sẽ ẩn cư ở Ngọc Ma Lâm đó."
Thiên Tung sửng sốt, sau đó vô cùng khẳng định ừ một tiếng.
Nhưng một tiếng "ừ" này lại có thể khiến cả đám nam tử kia dường như cao hứng hoa chân múa tay.
"Tiểu Thiên, muội có biết không, những ngày huynh vui vẻ nhất chính là những
ngày ẩn cư cùng muội ở Ngọc Ma Cốc. Có lẽ sống quá lâu rồi, loại hạnh
phúc bình thường đó huynh cảm thấy rất đáng quý!" Giọng nói của Bạch
Ngân ôn nhu dường như muốn chết chìm người ta.
"Chủ nhân! Tiểu Hồ rất nhớ suối nước nóng ở Ngọc Ma Cốc!!" Đôi mắt đáng yêu của Tiểu Hồ dường như híp lại thành một đường chỉ.
"Chính là sơn cốc lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao? Nghe không tệ!" Tề Thiên
Sách dường như nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Thiên Tung, tràn ngập nụ
cười.
"Chỗ đó, cả đời ta đều không quên được." Trong giọng nói
của Nguyệt Tiêu Nhiên mang theo chút thương cảm, nhưng không thể phủ
nhận, hắn cảm tạ chỗ đó, có thể để cho hắn gặp được người hắn yêu cả
đời.
"Vừa nghe nhất định là chốn bồng lai tiên cảnh, thật muốn mau đến một chút!" Mục Nhạc Ca hăng hái không tưởng tượng nổi.
"Không tệ!" Lời nói ngắn gọn của Tần Mộ Ngôn làm người ta giận sôi.
Tích cực cùng nhiệt tình của mọi người dường như làm Thiên Tung sợ hết hồn,
thuận miệng hỏi: "Các huynh thật sự tình nguyện theo ta ẩn cư ở nơi đó
sao?"
"Nói nhảm! Đừng quên, nàng là nữ tử của ta!" U Minh cường thế bá đạo trả lời.
"Tiểu Diệp Diệp, muội như vậy không phải là hỏi thừa sao?" Phi Dạ dĩ nhiên nói tiếp.
"Tiểu Thiên, huynh không phải đã nói rồi sao? Có thể cùng muội ở chung một
chỗ là hạnh phúc lớn nhất của huynh!" Bạch Ngân vẫn ôn nhu như cũ.
"Tiểu muội, chẳng lẽ muội muốn bỏ rơi đại ca hay sao?" Tề Thiên Sách có chút trợn mắt nhìn.
"Nàng đến đâu, ta đến đó." Tần Mộ Ngôn vẫn ngắn gọn như cũ.
"Ta theo nàng lâu như vậy, nàng sẽ không cự tuyệt tâm ý của ta chứ!" Mục Nhạc Ca giảo hoạt giống như con hồ ly.
"Thiên muội, ta không muốn lại một lần nữa để cho muội rời xa ta, ta sợ không tìm được muội!" Nguyệt Tiêu Nhiên vẫn còn sợ hãi.
"Thích!!" Diệp Tử Long chỉ nói một chữ, quả nhiên là không có ngắn gọn nhất, chỉ
có ngắn gọn hơn. Nhưng tình nghĩa trong đó lại khiến Thiên Tung khó có
thể cự tuyệt.
"Chẳng lẽ các huynh không ngại. . . . . ." Mặc dù
tính tình Thiên Tung không câu chấp, không để ý lễ pháp, nhưng nàng vẫn
muốn hỏi bọn họ không ngại chia sẻ người yêu cùng những người khác sao.
Nhưng nàng còn chưa hỏi xong đã bị mọi người cùng nhau cắt ngang.
"Không ngại!" Đây dường như là lần đầu tiên đám người này đồng tâm đồng thanh.
Lúc này, Bạch Ngân ôn nhu nhìn thẳng vào mắt Thiên Tung, "Tiểu Thiên, chẳng lẽ muội vẫn chưa rõ sao? Có thể cùng muội ở chung một chỗ là hạnh phúc
lớn nhất của chúng ta rồi, những thứ khác không quan trọng, thật sự
không quan trọng!" Đúng! Bất kể là tôn nghiêm của dị thú hay là trói
buộc của thế tục cũng vứt hết, ánh mắt thế gian hay sự đố kị của người
khác đều thật sự không có ý nghĩa gì so với việc được ở bên người mình
yêu.
Lúc này, Thiên Tung quả thật muốn khóc. Trái tim nóng hổi của nàng dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này, ngôn ngữ đã trở nên dư thừa. Mười bóng dáng dần dần bị kéo dài
dưới ánh trăng, mơ hồ, nhưng phần ôn tình kia đều đang lưu chuyển trong
trái tim của mười người. Nhưng phía sau phần ôn tình này cũng là ý chí
chiến đấu mênh mông cùng kiên định không do dự.
"Trận chiến ngày
mai, ta nhất định sẽ làm hôn sự của Cửu Trọng Cung biến thành bạch sự
[1], hối hận vì đã xuất hiện trên thế giới này!"
[1]: việc ma chay, tang lễ,.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT