Vài ngày sau trận chiến ở Mật Vân thành, Thiên Tung lại cùng đám người Bạch Ngân, Phi Dạ, Diệp Tử Long còn có Tề Thiên Sách, Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên, Tần Mộ Ngôn ngồi thuyền lớn đi dọc theo Nam Hải, hướng tới lộ trình cuối cùng của bọn họ. Mối nguy ở biên cảnh xem như đã được giải. Tô Ngọc Cẩn là người kế tục Thánh Thiên hoàng đế dĩ nhiên phải lưu lại xử lý tàn cuộc. Mà căn cứ theo tin tức của đám người Tịch Nhan và U Minh truyền về, bọn họ đã tìm được vị trí cụ thể của Cửu Trọng Cung, thế lực của Diệp sát môn và Khinh Hồng lâu cũng đã lặng lẽ lẻn vào. Tất cả có thể nói là vạn sự sẵn sàng, chỉ đợi gió xuân!

Gió biển chầm chậm, Thiên Tung đứng trên thuyền lớn, ngẩng đầu là trời xanh, lẳng lặng nhìn biển rộng bao la, bát ngát cùng bọt sóng mạnh mẽ sôi trào. Trong lòng chỉ có cảm khái muôn vàn. Hồi ức giống như thước phim chiếu lại chậm rãi chảy qua lòng Thiên Tung. Bắt đầu từ khi nàng tới nơi dị giới này, đến lúc Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc, lời thề ở Ngọc Ma cốc, rồi đến Tề gia, Thánh môn, Vạn Linh cốc, Sát thành, Khinh Hồng lâu, Thánh Thiên, hoàng cung. Tất cả những nơi này đều tồn tại những hồi ức khó có thể phai mờ.

Lúc này, Thiên Tung quay đầu lại nhìn đám nam tử đang bận rộn truyền tin tức, điều chỉnh hướng đi. Ôn nhu như lũ quét ùa qua đáy lòng. Những nam tử này là khi mình tuyệt vọng nhất gặp được, là khi mình mờ mịt nhất gặp được, là khi mình nguy hiểm nhất gặp được. Bất kể tình huống như thế nào, bọn họ đều làm việc nghĩa không chùn bước vươn tay về phía mình, vì mình che gió che mưa. Hồi tưởng lại kiếp trước của mình, nàng không hề hiểu được cảm giác của tình cảm là như thế nào, nhưng kiếp này nàng lại gặp được nhiều nam tử thương yêu nàng như vậy. Nàng không biết đây có phải là vận mệnh bồi thường lại cho nàng hay không. Nhưng nàng chỉ biết kiếp này của mình rất may mắn.

"Thiên muội, ở đây gió lớn! Coi chừng bị lạnh." Nguyệt Tiêu Nhiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thiên Tung, đem một chiếc áo choàng màu xanh nhạt khoác lên trên người Thiên Tung.

"Huynh cảm thấy với thực lực bây giờ của ta còn có thể sợ lạnh sao?" Thiên Tung dí dỏm hỏi, trong mắt lại mang theo ý cười.

Nguyệt Tiêu Nhiên chẳng biết có hiểu hay không, như cũ cố chấp kéo chiếc áo choàng trên người nàng, giọng nói ôn nhã hỏi: "Thiên muội, mới vừa rồi đang suy nghĩ gì thế? Đứng ở chỗ này lâu như vậy?"

"Không có gì? Chẳng qua là cảm thấy ta rất hạnh phúc." Thiên Tung rất ít nói ra những lời nói tình cảm, nên lời này vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt Thiên Tung không ngờ mang theo sắc đỏ ửng hiếm thấy.

Hình ảnh kiều diễm xinh đẹp này trực tiếp khiến Nguyệt Tiêu Nhiên ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh hắn lập tức ý thức được Thiên Tung nói cái gì. Lúc này, người thiếu niên luôn luôn ôn nhã che giấu nội tâm, vẻ mặt lại có chút kích động đem Thiên Tung ôm vào trong ngực. "Hạnh phúc là chúng ta mới đúng!"

Trong lúc nhất thời, bóng dáng của Thiên Tung và Nguyệt Tiêu Nhiên ôm nhau khiến biển trời này dường như tươi đẹp thêm chút.

Mặc dù, Thương Loan và Thánh Thiên cách nhau khá xa. Nhưng đám người Thiên Tung lựa chọn tuyến đường gần nhất mà đi, hơn nữa Thiên Tung đã cải tạo con thuyền này, chỉ trong thời gian hai ngày, chiếc thuyền lớn đã thuận lợi đến được Thương Loan đế quốc.

Vị trí bọn họ cập bến là một thành nhỏ vùng biên cảnh trên là Mã Lý. Bởi vì người nơi này thưa thớt, mỹ mạo tuyệt thế của đám người Thiên Tung cũng không tạo thành phong ba quá lớn, tin tức cũng coi như phong tỏa kịp. Đến khi trời gần tối ngày hôm đó, bọn họ đã ngồi Tuyết Vực Sư Mã mua được với giá cao tới phủ đệ Tề Phong Tề Vũ đã an bài tốt.

Vị trí của tòa phủ đệ này nằm ở ngoại ô Hoàng Thành của Thương Loan đế quốc, cực kỳ bí mật, khó có thể khiến người ta phát hiện.

Hôm sau.

Trong phủ đệ vùng ngoại ô, một ‘hội nghị đầu não’ nho nhỏ đang lặng lẽ tiến hành. Đám người Thiên Tung, Bạch Ngân, Phi Dạ, U Minh, Tiểu Hồ và Tề Thiên Sách, Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên, Tần Mộ Ngôn, Diệp Tử Long, còn có Diệp sát môn Tề Phong Tề Vũ, Khinh Hồng lâu Tịch Nhan tề tụ một chổ.

"Báo cáo chủ nhân, sau quá trình điều tra, đã xác định vị trí của Cửu Trọng Cung đang ở trong Thánh Quang Sâm Lâm phía tây biên cảnh Thương Loan. Nơi đó là đại bản doanh của bọn họ. Hơn nữa trải qua điều tra, thuộc hạ phát hiện trong Hoàng Thành Thương Loan cũng có một phần thế lực của bọn họ."

"A?" Thiên Tung khẽ cau mày, xem ra thế lực của Cửu Trọng Cung còn lớn hơn so với tưởng tượng của nàng. Cái gọi là cường long không áp nổi bọn rắn độc. Nếu bọn họ chẳng qua là ẩn cư tị thế thì tương đối tốt, sợ là sợ thế lực của bọn họ cành lá đan chen khó gỡ, như vậy rất khó xử lý! "Tịch Nhan, thế lực khắp nơi của Thương Loan điều tra như thế nào rồi?"

"Hồi tiểu thư, trong Thương Loan, ngoại trừ hoàng thất Thương Loan, có hai thế lực lớn hết sức đáng giá đưa tới sự chú ý của chúng ta. Một trong số đó chính là thế lực của Cửu Trọng Cung ở hoàng thành Thương Loan, Cửu Trọng thương hội. Mặc dù đây là một thương hội, nhưng bên trong nó cũng không thiếu cao thủ kiếm tu, chính là nguồn gốc kinh tế của Cửu Trọng Cung. Về phần thế lực thứ hai, chính là gia tộc có thế lực lớn nhất hoàng thành Thương Loan. Gia chủ Bạch gia Bạch Lãng, dưới hắn có hai người con, mỗi người đều là thiên tài kiếm tu, uy danh vang dội Thương Loan. Có thể nói, thế lực của Bạch gia này trong Thương Loan thành so với Cửu Trọng thương hội còn muốn lớn hơn mấy phần. Hơn nữa" Tịch Nhan nói tới chỗ này muốn nói lại thôi.

"Hơn nữa cái gì?" Thiên Tung lập tức hỏi.

"Thuộc hạ phát hiện được một chuyện hết sức kỳ quái." Tịch Nhan hết sức cẩn thận nói.

"Chuyện gì?" Nhìn Tịch Nhan cẩn thận như vậy, Thiên Tung cũng nghe ra bất thường trong đó.

"Vào lúc thuộc hạ phái thám tử Khinh Hồng lâu đến Bạch gia điều tra tin tức, rõ ràng không cẩn thận bị Bạch gia phát hiện hành tung, nhưng Bạch gia lại không hề làm khó dễ chúng ta, mà chỉ đánh ngất xỉu rồi trực tiếp đưa ra ngoài thành. Điểm này, thật khiến người ta cảm thấy kỳ quái!"

Tịch Nhan vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Thiên Tung đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hành vi này của Bạch gia giống như che giấu cho hành tung của Khinh Hồng lâu, không muốn để cho người khác phát hiện. Lúc Thiên Tung còn đang suy tư, Tịch Nhan lại mở miệng nói, "Hơn nữa, chúng ta vốn không thể nhanh chóng lấy được tin tức Cửu Trọng Cung như vậy. Sở dĩ có thể nhanh chóng lấy được tin tức của Cửu Trọng Cung là bởi vì có người âm thầm trợ giúp chúng ta. Theo ta điều tra, người trợ giúp chúng ta rất có thể là Bạch gia! Bạch gia dường như cũng không hề che dấu việc bọn họ giúp đỡ chúng ta."

Tịch Nhan dừng một chút, lại nói tiếp, "Kỳ quái nhất là, ta đã điều tra qua, Bạch gia và Cửu Trọng thương hội mặc dù đều là hai thế lực lớn ở Thương Loan, nhưng cũng chưa bao giờ phát sinh chuyện sứt mẻ tình cảm. Cho dù trong trường hợp xuất hiện cạnh tranh, Bạch gia cũng sẽ nhượng bộ ba phần. Ít nhất ở ngoài mặt mà nói, hai bên căn bản không có thù hận!" Nói thế, lý do Bạch gia làm như vậy đáng để cho người ta tìm tòi nghiên cứu rồi! Đôi mắt màu băng lam của Thiên Tung nheo lại, trong mắt không ngừng lóe lên tinh quang không che dấu được.

"Hành động này của Bạch gia quả nhiên khiến người ta thấy khó hiểu!" Đám người Bạch Ngân cũng là vẻ mặt không hiểu nổi.

Lúc này, Thiên Tung đột nhiên nói, "Tịch Nhan, các ngươi điều tra có biết được tên họ của hai công tử Bạch gia kia không? Còn nữa, các ngươi đã từng gặp qua bọn họ chưa?""Cái này nhắc tới cũng rất kỳ lạ, chúng ta thăm dò hồi lâu, chỉ biết hạ nhân gọi bọn họ là đại công tử và nhị công tử. Về phần dung mạo của bọn họ, thuộc hạ vẫn chưa nhìn thấy. Bất quá, nghe nói, từ khi còn nhỏ, hai thiếu gia của Bạch gia đã mang theo mặt nạ màu bạc. Có rất ít người thấy qua hình dáng của bọn họ."

"A? Thật là thú vị" Trong mắt Thiên Tung thoáng hiện lên vẻ cơ trí.

"Tiểu muội, muội có phải nghĩ tới điều gì rồi không?" Tề Thiên Sách ôn nhu hỏi.

"Không có gì? Chẳng qua là đột nhiên nhớ tới hai cố nhân mà thôi." Thiên Tung cười đến thần bí.

"Chủ nhân, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Tề Phong Tề Vũ đồng thanh kính cẩn hỏi.

"Đợi!" Thiên Tung xinh đẹp đùa nghịch mái tóc màu bạc của mình.

"Đợi? Đợi cái gì?" Mọi người không hiểu.

"Đương nhiên là đợi người của Bạch gia!"

Đêm lạnh như nước, lại một ngày mặt trời mọc lên rồi hạ xuống. Bam đêm ở Thương Loan cũng xinh đẹp thần bí như ở Thánh Thiên, nhưng tối tăm dưới phần xinh đẹp này cũng khiến lòng người kinh hãi.

Lúc này Thiên Tung đang tu luyện trong nội thất. Trải qua mấy ngày củng cố, nàng cảm thấy nguyên tố thổ trong cơ thể mình lại có dấu hiệu thăng cấp. Dù sao nội đan Bàn Cổ Cự Long cũng không phải dễ dàng hấp thu như vậy. Năng lượng chứa đựng trong kinh mạch toàn thân tối nay dường như sôi nổi cực kỳ.

Theo sự vận chuyển của Chư Thần quyết cùng với công pháp tự nghĩ ra, ánh sáng màu vàng bên ngoài cơ thể Thiên Tung lại đạt cực đại, cảm giác ngũ nguyên tố tương sinh kỳ diệu đã lâu lại một lần nữa thổi quét quanh người Thiên Tung. Hiện giờ, trải qua mấy ngày tu luyện, nàng đối với việc chuyển đổi thất nguyên tố cùng sự chuyển hóa hỗ trợ của thất nguyên tố tương sinh càng thêm thuần thục. Hơn nữa nàng phát hiện, theo sự vận chuyển của loại công pháp tự nghĩ ra đó, lỗ đen bên ngoài mở ra khiến cho năng lượng nguyên tố hỏa và nguyên tố mộc tương đối yếu kém trong cơ thể nàng đồng dạng sôi nổi cực kỳ. Năng lượng nguyên tố mộc yếu kém nhất cũng gần đột phá.

Mấy ngày nay, Thiên Tung sâu sắc cảm nhận được lợi ích của việc thất nguyên đồng tu. Một loại nguyên tố năng lượng đột phá thường thường chính là cơ hội cho những nguyên tố năng lượng khác đột phá. Cho nên, tối nay lại lần nữa thừa thắng xông lên, cơ hội tốt để củng cố cùng nâng cao thực lực như thế Thiên Tung sao có thể dễ dàng bỏ qua!

Người ở trong trạng thái tu luyện, thời gian luôn luôn trôi qua nhanh chóng cực kỳ. Trời đã có chút tờ mờ sáng rồi.

Mà lúc này Thiên Tung đang sắp đột phá. Đột nhiên, ánh sáng quanh người nàng đạt đến cực đại. Nếu nhìn kỹ lại sẽ lập tức phát hiện, hào quang bảy màu chói mắt này không ngờ rất giống với lần trước Thiên Tung bộc phát khi tu luyện trong mật thất. Tầng hào quang này đã đột phá tầng mây, bay thẳng đến chân trời, dừng lại trên chín tầng trời. Lần này, thời gian xuất hiện so với lần trước dài hơn, ánh sáng càng thêm thuần chất hơn.

"Chủ nhân, chủ nhân, người không có chuyện gì chứ?"

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến kinh hô của Tề Phong Tề Vũ.

Thiên Tung mở hai mắt ra, bình phục lại nhịp thở. Mở cửa đi ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy?" Thiên Tung hỏi.

"Hồi chủ nhân, hai người chúng ta vốn có chuyện bẩm báo. Nhưng lại thấy hào quang bảy màu bay thẳng đến chân trời, sợ là chủ nhân xảy ra chuyện gì không ổn, cho nên có chút vội vã!" Tề Phong vừa cẩn thận quan sát Thiên Tung, vừa nói.

Thiên Tung biết sự trung thành của hai người Tề Phong Tề Vũ, trong bụng cảm động, nhàn nhạt nói, "Không có gì, chẳng qua là tu luyện lên cấp mà thôi. Đúng rồi, các ngươi mới vừa nói có chuyện gì bẩm báo?"

"Hồi chủ nhân, chủ nhân đoán không sai, hai vị công tử của Bạch gia vừa mới tới cửa bái phỏng, bây giờ đang chờ ở đại sảnh. Mấy vị công tử cũng đã đến trước rồi!"

Thiên Tung nhìn sắc trời một chút, lười biếng cười một tiếng, "Tới thật là sớm!"

"Đi! Chúng ta đi gặp cố nhân chứ!" Tâm tình của Thiên Tung dường như rất tốt, bên môi không tự chủ mỉm cười.

"Dạ!" Tề Phong Tề Vũ mặc dù sinh lòng nghi ngờ, nhưng vẫn như cũ bước nhanh theo sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play