Mấy canh giờ trước, cuộc chiến
đấu một lần nữa đi vào lịch sử Thánh Thiên đã kết thúc. Đây là lần thứ
hai Thiên Tung tới Tuyết vườn. Lần đầu tiên là khi dọ thám hoàng cung
trong đêm, mà lần thứ hai này lại là đến từ lời mời của Thánh Thiên đế
vương.
Hai người Thiên Tung và Tô Ngọc Cẩn sánh vai đứng trong
một vùng cỏ Lam U, lẳng lặng nhìn về bóng lưng có chút mập mạp phía
trước. Lúc đó, Thiên Tung sâu sắc cảm thấy vị Thánh Thiên đế vương này,
già hơn rất nhiều. . . . . . ,
"Biết không? Tòa đình viện này là
ta năm đó đặc biệt xây dựng vì mẫu thân con." Giọng nói của Tô Vọng Nam
theo mùi Lam U thoang thoảng từ xa truyền đến. "Lần đầu tiên ta nhìn
thấy mẫu thân con so với tình cảnh hiện giờ không sai biệt lắm. Mẫu thân của con lẳng lặng nằm trên một mảnh cỏ Lam U, xinh đẹp như tiên nữ. Kể
từ lúc đó, ta đã yêu nàng sâu sắc. Nhưng sau đó, ta lại biết mẫu thân
con không ngờ qua lại cùng với Thánh vương Ám Ma Tộc. Vào lúc đó, trong
Thánh Thiên còn truyền ra một vài lời đồn, rằng Ám Ma Tộc muốn tiêu diệt Thánh môn, lật nghiêng Thánh Kinh. Dưới sự xúi giục của Thánh môn, ta
đồng ý cùng bọn họ liên hiệp xuất binh. Kỳ thực, tất cả đều là tư tâm
của ta, ta chỉ là muốn lấy được Tiêm Tuyết mà thôi. Là sự ích kỷ của ta
đã hại mẹ con, cũng làm khổ con, thật xin lỗi. . . . "
Vào lúc
này, vị đế vương Thánh Thiên cao cao tại thượng này chảy xuống những
giọt nước mắt hối hận. Nhưng Thiên Tung chỉ bất vi sở động, lạnh lùng
nhìn tất cả. Với nàng, phạm sai lầm chính là phạm sai lầm. Ông là phụ
thân của Tô Ngọc Cẩn, cho dù ông không sám hối với mình, nàng cũng sẽ
không cần tính mạng của ông. Ngược lại, cho dù ông sám hối với mình,
nàng cũng sẽ không thêm chút cảm tình tốt nào với ông.
"Chuyện
xưa của ngài ta không có hứng thú muốn biết! Về phần mối thù của mẫu
thân ta, ta tự nhiên sẽ nhất nhất đòi lại. Hiện giờ, chúng ta vẫn còn
một chuyện chính đáng phải làm." Thiên Tung không nhịn được nói.
"Chuyện chính đáng phải làm?"Tô Vọng Nam không hiểu.
"Bây giờ, ta muốn ngài lập tức đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tô Ngọc Cẩn.
Ngôi vị hoàng đế này ngài làm đã quá lâu rồi, nên nghỉ ngơi một chút!"
Thiên Tung lạnh lùng nói. Mặc dù nàng sẽ không nhắc tới chuyện cũ nữa,
nhưng nàng cũng tuyệt đối không thể để cho vị đế vương đã từng tham dự
vào việc Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc này ngồi trên đế vị nữa.
"Ai!!" Tô Vọng Nam chậm rãi thở dài một cái, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô
Ngọc Cẩn, trong lòng chua xót vô cùng. "Được! Thái tử đã chết, thiên hạ
này ta vốn muốn giao cho Ngọc Cẩn, ba ngày sau lên ngôi, các con thấy
thế nào?"
"Tạ phụ vương!!" Lúc này, Tô Ngọc Cẩn mới mở miệng nói, nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu vui mừng.
"Cấp Báo!"
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng hô to. Một cung nữ đột nhiên xông tới,
trong tay cầm công văn, lo lắng nói: "Hoàng đế bệ hạ, tin chiến tranh!"
Tô Vọng Nam vội vàng nhận lấy, mở ra vừa nhìn, nhất thời, sắc mặt kịch biến.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Ngọc Cẩn hơi lo lắng hỏi han.
"Thương Loan quốc, không ngờ đánh tới! Lúc này bọn họ đã vượt qua Nam Hải rồi!"
"Cái gì?" Thiên Tung nghe được một tin tức như thế cũng cả kinh. Theo lý
thuyết, Thương Loan đế quốc mặc dù giao thủ cùng Thánh Thiên, nhưng chưa bao giờ tới quy mô lớn như vậy. Mà bây giờ, hoàng cung Thánh Thiên mới
vừa phát sinh chính biến bọn họ đã ồ ạt tấn công, trong này có liên hệ
gì?
"Tử Long!" Thiên Tung đột nhiên hướng ra ngoài cửa hô một tiếng.
"Xoạt" một tiếng, chỉ thấy bóng dáng màu tím xuất hiện bên cạnh Thiên Tung.
Thiên Tung hơi lo lắng hỏi.
"Hồi tiểu thư, Tịch Nhan truyền đến tin tức, bọn họ vẫn đi theo hai người
mặc áo đen chạy trốn kia, lại phát hiện bọn họ đã lên thuyền dọc theo
Nam Hải rời đi. Đám người Tịch Nhan đang tiếp tục truy tìm, tin rằng
không lâu sẽ có tin tức." Diệp Tử Long kính cẩn đáp.
"Quả nhiên!" Trong mắt Thiên Tung lóe lên vài tia sáng tỏ.
"Tiểu Ngữ, chuyện gì xảy ra?" Tô Ngọc Cẩn nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Thiên Tung không yên tâm hỏi.
"Hừ! Ta rốt cuộc biết tại sao ta phát động tất cả thế lực vẫn không thể tìm
được hang ổ của Cửu Trọng Cung!" Bên môi Thiên Tung lộ ra nụ cười lạnh,
"Bởi vì bọn chúng căn bản cũng không ở trên đại lục Thánh Thiên! Nếu ta
đoán không lầm, bọn họ nhất định là ẩn náu ở Thương Loan đế quốc, hơn
nữa còn câu kết với hoàng thất Thương Loan. Lần này Thương Loan phát
binh quy mô lớn nhất định cho rằng Cửu Trọng Cung đã nắm giữ hoàng thất
Thánh Thiên. Chỉ là ta có một chút không hiểu: từ hơn mười năm trước,
Cửu Trọng Cung đã hao tổn tâm cơ tiêu diệt Ám Ma Tộc ta, hôm nay bọn họ
lại ngông cuồng muốn nắm giữ hoàng thất trong tay, nhưng theo tình hình
trước mắt, bọn họ dường như cũng chỉ là giao dịch với hoàng thất mà
thôi. Dường như cũng không có hứng thú với quyền thế, chẳng lẽ trong
hoàng thất Thương Loan cũng có thần bảo bọn họ ham muốn?"
"Thần bảo? Lời này của con là có ý gì?" Tô Vọng Nam đột nhiên khẩn trương hỏi.
"Hừ, ngài còn không biết sao! Nhi tử bảo bối của ngài, thái tử đương triều
vì kế thừa đế vị, lại muốn đem chí bảo nội đan Bàn Cổ Cự Long của Thánh
Thiên Đế quốc đi đổi lấy sự ủng hộ của Cửu Trọng Cung. Nếu không ngài
cho rằng vì sao Cửu Trọng Cung phải ủng hộ tên nhi tử đần độn đó của
ngài!" Lời nói của Thiên Tung có thể nói là không chút khách sáo. Đối
với loại đại nghịch bất đạo này trong lời nói của nàng giống như chuyện
theo lý phải làm, nhưng người bên cạnh nghe được chính là nơm nớp lo sợ. Cứ nhìn cung nữ bên cạnh đang run rẩy giống như bị động kinh là biết.
Nhưng Tô Vọng Nam tựa như không nghe thấy, lông mày ngọn núi nhíu chặt, trong đôi mắt không tính là lớn chợt lóe tinh quang. Trong miệng tự lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . ."
"Chẳng lẽ cái gì?"Thiên Tung ngửi được tin tức nguy hiểm từ dáng vẻ mất hết hồn vía của Tô Vọng Nam.
"Con có phải là đa nguyên đồng thể không?" Đột nhiên, Tô Vọng Nam quay lại hỏi.
Thiên Tung nhìn thần sắc khẩn trương của Tô Vọng Nam một chút, chậm rãi đáp: "Đúng!"
"Vậy thì đúng rồi!"
Tiếp theo, Tô Vọng Nam cực kỳ khẳng định nói: "Trong hoàng thất Thánh Thiên
chúng ta, mỗi một vị đế vương kế vị đều phải biết rõ lịch sử vạn năm nay của Thánh Thiên. Trong bí điển của Thánh Thiên Đế quốc đã từng ghi lại
một cuộc đại chiến kinh hãi thế gian, cũng chính là cuộc Thần Ma đại
chiến vài ngàn năm trước. Kỳ thực đó chính là một cuộc đại chiến của Ám
Ma Tộc và Cửu Trọng Cung."
Lúc này, Tô Vọng Nam phát hiện ra vẻ
mặt bình tĩnh của Thiên Tung thì hết sức kinh ngạc, "Xem ra con đã biết! Vậy con cũng nhất định biết trong Ám Ma tộc đã từng xuất hiện qua một
nhân vật kinh thế hãi tục. Ông ta đột phá giới hạn kiếm tu, ngũ nguyên
đồng tu, áp đảo trên Kiếm Thần. Nhưng lại bị hơn mười vị Kiếm Thần của
Cửu Trọng Cung liên hiệp giết chết. Trận đại chiến kia, có thể nói là
lưỡng bại câu thương, thương vong vô số. Nhưng cuối cùng vẫn là Cửu
Trọng Cung giành được thắng lợi. Nhưng cũng từ đó, Cửu Trọng Cung bắt
đầu ẩn cư không xuất hiện nữa. Thế nhưng dã tâm của bọn họ lại chưa từng dừng lại. Năm đó, thiên phú của Ám Ma Tộc khiến bọn họ kiêng kỵ và thèm muốn. Bọn họ hẳn là cực kỳ cẩn thận, sợ Ám Ma tộc lại xuất hiện thêm
một người có năng lực thiên phú giống như ngươi vậy. Ta nghĩ bọn họ
nhiều năm như vậy nhất định đã tìm được phương pháp đạt tới cảnh giới
cao nhất. Mà bọn họ diệt Ám Ma Tộc, khống chế hoàng thất nói không chừng cũng là vì lấy được thần bảo bọn họ cần mà thôi."
"Ngài nói là
Huyết Phách và nội đan Bàn Cổ Cự Long!" Thiên Tung lập tức phản ứng kịp. Nàng nhớ lại câu nói trong Thần Ma Chí: thế nào là thần, thế nào trên
cả thần? Thế nào là trời, thế nào trên cả trời? Thất nguyên hợp nhất, là vì Trời đất đại thành ư? Cảnh giới mình theo đuổi, chẳng lẽ trong Cửu
Trọng Cung cũng có người như vậy tồn tại?"Cấp báo!!"
Đúng lúc
này, lại một âm thanh báo tin chiến tranh truyền dài. "Báo cáo bệ hạ,
Phù Tô và Mật Vân đã bị chiến đoàn Thanh Vũ của Thương Loan đế quốc đánh hạ rồi!"
"Cái gì?" Trên mặt Tô Vọng Nam lộ ra vẻ bối rối.
"Tử Long." Thấy tình hình này, Thiên Tung lập tức nói với Diệp Tử Long,
"Ngươi lập tức thông báo với Cao Tường, đưa chiến đoàn Minh Quân mau
chóng chạy tới biên cảnh Nam Hải, giúp chiến đoàn của Thánh Thiên một
tay!"
"Dạ! Tiểu thư!" Diệp Tử Long lập tức lĩnh mệnh rời đi.
"Tiểu Ngữ, ta cũng muốn đến biên cảnh Thánh Thiên, cùng tướng lĩnh Thánh
Thiên kề vai chiến đấu! Nếu ta kế thừa ngôi vị hoàng đế Thánh Thiên, như vậy, ta phải gánh vác trách nhiệm với Thánh Thiên!" Khuôn mặt ôn nhuận
của Tô Ngọc Cẩn lúc này hết sức nghiêm túc.
"Ừ!" Thiên Tung nhìn
ánh mắt kiên định của Tô Ngọc Cẩn, thần sắc dần dần nhu hòa. "Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, mọi nơi cẩn thận!"
"Được!"
"Nhớ bảo vệ mình!!"
“Được!"
"Tiểu Ngữ. . . . . ."
"Ừ?"
"Phải chờ ta!!"
"Được!"
Trong nháy mắt, Diệp Tử Long và Tô Ngọc Cẩn vội vã cùng rời đi.
Thiên Tung xoay người lại, có chút áo não nhìn vị Thánh Thiên đế vương đang
cười đến có chút gian trá. "Đừng tưởng rằng hắn rời đi, thì ngài không
cần nhường lại ngôi vị hoàng đế!"
"Ha ha, ngôi vị hoàng đế sao?"
Tô Vọng Nam cười ha hả, "Ta làm ba mươi năm, làm ngán rồi, cũng ngồi mệt mỏi rồi! Giang sơn vạn dặm này dĩ nhiên tốt đẹp, nhưng sao có thể bằng
cùng người thương mặc sức du ngoạn sơn thủy. Con biết không? Ta rất hâm
mộ Diệp Phong." Tô Vọng Nam nói lời này thì cũng không hề che giấu cô
đơn nơi đáy mắt.
"Vậy thì tốt." Thiên Tung vẫn là lãnh lạnh nhạt đạm.
Điều này khiến Tô Vọng Nam bật cười, "Lúc trước tính tình mẫu thân con cũng
như vậy, các người rất giống nhau. Đúng rồi" , lúc này, Tô Vọng Nam như
nhớ tới cái gì nói, "Cho con xem một vật!"
"Cái gì?"
Tô
Vọng Nam cẩn thận đi tới nội thất, vén bức họa của Mục Tiêm Tuyết lên.
Nhẹ nhàng ấn xuống một cái nút trên tường. Chỉ thấy vách tường phía sau
bức họa "xoạch" một tiếng lập tức mở ra một cửa động vuông vắn chừng một thước.
Tô Vọng Nam thận trọng đưa tay vào trong động lấy ra một chiếc hộp vuông tinh xảo màu vàng nhạt.
"Cái này cho con!"
"Là gì vậy?" Thiên Tung có chút nghi ngờ hỏi.
"Nội đan Bàn Cổ Cự Long!"
"Tại sao cho ta?" Thiên Tung thế nào cũng không nghĩ đến, chi bảo truyền quốc không ngờ giấu dưới bức họa của mẫu thân.
"Hiện giờ, nếu Cửu Trọng Cung thèm muốn món bảo bối này, vậy ta tuyệt đối
không thể để cho bọn họ lấy được. Mà ta biết, con rất cần nó! Có nó, con đối phó với Cửu Trọng Cung cũng sẽ nắm chắc thêm mấy phần. Con là con
gái của Mục Tiêm Tuyết, làm như vậy cũng coi như ta bồi thường cho các
người đi!" Tô Vọng Nam khẳng khái giải thích.
"Đừng tưởng rằng
làm vậy ta sẽ nhận tình cảm của ngài!" Kỳ thực, trong lòng Thiên Tung
cũng chưa từng chân chính hận Tô Vọng Nam. Ông làm như vậy thật sự khiến cho Thiên Tung có mấy phần động tâm. Nếu thật sự lấy được nội đan Bàn
Cổ Cự Long, thực lực của nàng tuyệt đối có thể nâng cao một bước. Nhưng
tính tình lạnh nhạt khiến nàng vẫn không muốn nhận người . . . . . .
"Ta chưa từng nghĩ tới con sẽ nhận tình cảm của ta, chẳng qua là hi vọng
sau này con tốt một chút với Ngọc Cẩn. Đứa bé Ngọc Cẩn kia, ta nợ nó
thật sự quá nhiều!" Trong mắt Tô Vọng Nam trừ bỏ hối hận chính là hối
hận.
"Yên tâm, điểm này không cần ngài nói." Giọng điệu của Thiên Tung cứng rắn như cũ, tuy nhiên đã ít đi chút lạnh lùng.
"Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt! Kỳ thực, ta làm vậy cũng là có tư tâm, ha ha!"
Lúc này, Tô Vọng Nam hơn 50 tuổi kia không ngờ lộ ra một loại ánh mắt
gian xảo, "Về sau, có con phụ tá con ta, cho con thì cũng tương đương
với cho con của ta thôi. Ta tin tưởng, dưới sự thống trị của các con,
Thánh Thiên sẽ càng thêm mạnh mẽ!"
Lão hồ ly! Nghe Tô Vọng Nam nói thế, trong lòng Thiên Tung âm thầm phỉ báng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT