Đây là chuyện phát sinh khi Ngôn Thâm mười hai tuổi.
Không biết các vị có chơi một trò chơi hay không, ở trong một căn phòng hắc ám bịt kín, bốn người đứng bốn góc, do người đầu tiên đi đến chỗ một người khác đụng vào bả vai của đối phương, tiếp người thứ hai đi đụng vào bả vai người thứ 3, cứ tuần hoàn như thế.
Nghe nói, có một đám học sinh, du lịch tốt nghiệp ngủ lại khách sạn, chơi suốt cả một buổi tối.
Sau, mới biết được, chơi trò này kỳ thật không phải chỉ có bốn người.
Bởi vì khi người đầu tiên đụng vào người thứ hai, đứng ở vị trí người thứ hai, thời điểm tiếp đến người thứ 3, người thứ 3 đi đến nơi phải là vị trí người đầu tiên. Theo lý mà nói, hẳn là không có người, lại vẫn đụng phải người nào đó, tiếp người nào đó đi đụng vào người đầu tiên, tuần hoàn như thế.
Đám kia học sinh, cùng “người nào đó” chơi suốt cả một buổi tối.
Trên thực tế, đám kia học sinh…chính là Ngôn Thâm cùng bạn học cùng lớp của hắn!
Mà “người nào đó”, chính là hồ ly cùng Ngôn Thâm gắn bó không thể phân!
“Tại sao có thể như vậy!”
“Thật đáng sợ a!”
Ngôn Thâm lẳng lặng nhìn đồng học sau khi phát hiện kỳ quái, bọn họ thét chói tai một tiếng cao hơn một tiếng, decibel cao đến đưa tới rất nhiều người chú mục.
[Có phải nam sinh hay không a! Kêu đến so nữ sinh còn lớn tiếng hơn! ] Thủ phạm ── hồ ly, ở một bên châm chọc khiêu khích, nhớ tới trò chơi tối hôm qua, nhịn không được cười to.
Ha ha ha ── một đám ngu ngốc!
Ngôn Thâm yên lặng, không dấu vết rời đi đám học sinh, đi đến nơi tương đối không người, đối hồ ly nói: “Ngươi dọa người.”
Hồ ly lạnh lùng nhìn hắn một cái, hừ nói: [Là ngươi muốn ta gia nhập!]
“Ta không nghĩ tới sẽ như vậy…” Ngôn Thâm cúi đầu, áy náy nói: “Bọn họ chơi cái trò kia, vốn chính là năm người chơi. Chúng ta thiếu một người, ta mới nghĩ đến ngươi…” Kỳ thật người đề nghị chơi trò này, tưởng rằng bốn người là có thể chơi, nhưng Ngôn Thâm rất nhanh phát hiện bốn người là chơi không đủ.
Vốn tưởng, có thể vụng trộm để hồ ly tham gia chơi, kết quả vẫn bị phát hiện.
“Thực xin lỗi…” Ngôn Thâm đối hồ ly thành khẩn giải thích.
[Dẹp dẹp!] Hồ ly tức giận nói: [Ta đối thứ nhân loại nhỏ bé, căn bản là không để ở trong lòng.] Đâu chỉ không để ở trong lòng, y hồi tưởng lại đồng học Ngôn Thâm biểu tình hoảng sợ, tâm tình y cực tốt.
“Đúng rồi, sau khi du lịch tốt nghiệp kết thúc, ngày về nhà chính là sinh nhật cha.” Ngôn Thâm thấy y thật sự không thèm để ý, lập tức nói sang chuyện khác.
[Thì như thế nào?] Hồ ly đối Lục Nhân là một chút hứng thú cũng không có.
“Cái kia, ta có đặt bánh ngọt ở Babedo*…” Ngôn Thâm vừa nói vừa ngắm hồ ly biểu tình, nhìn đến hồ ly theo không chút để ý đến hưng trí bừng bừng, hắn liền biết hồ ly sẽ thích.
*Một cửa hiệu bánh ngọt, chi tiết tại đây.
[Nè nè, ngươi đặt mấy tấc?] Hồ ly vui vẻ đến cái đuôi đều đong đưa thuận kim đồng hồ, lỗ tai là cao cao dựng thẳng lên, biểu tình nịnh nọt, nước miếng đều nhanh chảy ra.
“Hình như là lớn như vậy.” Ngôn Thâm so kích thước, hắn cũng không biết bánh ngọt như vậy là mấy tấc, mà mấy tấc lại là cao bao nhiêu.
[À à ~ tám tấc ~] Trái lại hồ ly chỉ nhìn kích thước liền biết mấy tấc, y vui vẻ ghê gớm.
“Đúng vậy sao, ha ha.” Ngôn Thâm cười nói. Tuy rằng hắn không biết rốt cuộc hắn so kích thước có phải tám tấc hay không, bất quá thấy y vui vẻ như vậy, chính mình cũng rất vui vẻ.
Từ hôm nay, hồ ly mỗi ngày hy vọng Ngôn Thâm du lịch tốt nghiệp có thể mau chấm dứt, y muốn mau về nhà ăn bánh ngọt. Ngôn Thâm cũng nhân cơ hội xin y an phận vượt qua mấy ngày nay.
Hiệu quả tốt bất ngờ.
Ngôn Thâm quyết định, ngày sinh nhật cha phải hảo hảo thưởng cho hồ ly.
Chạng vạng, Ngôn Thâm về nhà, hồ ly hưu một tiếng, vọt tới tủ lạnh muốn mở tủ lạnh nhìn bánh ngọt y ngày đêm mong nhớ.
“Còn chưa có.” Ngôn Thâm cười nói, “Bọn họ nói bảy giờ mới có thể đưa tới.”
[Hừ!] Hồ ly hừ lạnh một tiếng, đi đến phòng khách xem tv.
Ngôn Thâm nhìn đồng hồ trên tay một chút, không biết cha khi nào sẽ trở về, nghĩ rằng trước đặt bữa tối bên ngoài mới tốt.
“Không được.” Ngôn Thâm lập tức phủ quyết, “Ăn quá nhiều cơm sẽ ăn không vô bánh ngọt.”
[Hell ramen*.] Hồ ly tùy ý nói.
*Một loại mỳ Nhật
“Không được, ” Ngôn Thâm lại lần nữa phủ quyết, “Hell ramen quá cay, bụng ngươi sẽ rất đau.”
Hồ ly không nói gì. Cuối cùng, y nói: [Tùy tiện đi!]
“Vậy ăn bữa tối McDonald đi.” Ngôn Thâm nói, lập tức quay số điện thoại.
Động tác kia, ngữ khí kia, tựa hồ đã sớm quyết định ăn cái gì.
Hồ ly lại lần nữa không nói gì.
Không sao, có bánh ngọt là được. Hồ ly nghĩ thế.
Hơn bảy giờ, bánh ngọt Babedo đưa đến Lục gia, Ngôn Thâm dặn dò xong, hồ ly mang tâm tình chờ mong ngoan ngoãn chờ đợi. Hơn tám giờ, sau khi cùng người cha về muộn ăn xong bữa tối, hồ ly thúc giục Ngôn Thâm lấy bánh ngọt sinh nhật ra.
“Cha, chúc cha sinh nhật vui vẻ.” Ngôn Thâm cầm bánh ngọt ra, cẩn thận đặt lên bàn, sau đó mở ra, cắm nến lên, châm lửa. Cuối cùng, tắt đèn. Đợi đến trình tự chuẩn bị hoàn tất, hồ ly đã sớm không kiên nhẫn thúc giục nhanh lên, nhanh lên.
Ngôn Thâm hát bài Happy birthday, một bên mỉm cười nhìn cha.
Người chủ Lục Nhân cảm động nhìn con trai chuẩn bị bánh ngọt, nhìn nhìn con trai, sớm lệ nóng doanh tròng, nhìn con trai mình, một cỗ kiêu ngạo thản nhiên sinh ra.
“Mẹ ở trên trời nhìn thấy, nhất định sẽ kiêu ngạo như cha.” Lục Nhân lau nước mắt, cảm khái nói.
[Vô nghĩa cái quỷ gì a! Mau thổi nến đi!] Hồ ly vội vàng xao động bất an, ánh mắt tỏa sáng, nước miếng chảy một bàn.
“Cha mau hứa nguyện đi.” Ngôn Thâm đành phải cố mà thúc giục cha.
“Nguyện vọng thứ nhất, hy vọng Ngôn Thâm có thể…” Lục Nhân nói nguyện vọng thứ nhất, nói rất nhiều lời cảm tính, từ Ngôn Thâm sinh ra đến bây giờ… vân vân.
“Nguyện vọng thứ hai, hy vọng…” Nguyện vọng thứ hai như trước thực cảm tính, từ lần đầu tiên gặp mẹ Ngôn Thâm bắt đầu kể ra.
Một bên hồ ly sớm chờ đến lửa giận công tâm, một câu cũng cũng không nói ra được.
“Hồ ly nhịn một chút đi…” Ngôn Thâm hảo tâm khuyên bảo, vỗ vỗ lưng hồ ly.
“Nguyện vọng thứ ba, ” Lục Nhân còn chưa nói ra miệng, bị Ngôn Thâm đánh gãy.
“Nguyện vọng thứ ba không thể nói, không thì sẽ mất linh.” Ngôn Thâm nói, bên cạnh hồ ly hai mắt tỏa sáng!
Bánh ngọt!
Tuy rằng một ít sáp nến rơi lên bánh, bất quá không sao cả, vẫn rất mỹ vị.
“Đếm một hai ba, liền thổi ngọn nến.” Ngôn Thâm nói: “Một, hai, ba…”
Phù, ngọn nến toàn bộ tắt.
Ngôn Thâm thấy công lớn hoàn thành, nhanh chóng chạy đi bật đèn. Lại phát hiện cha thân là thọ tinh, sắc mặt tái nhợt trừng bánh ngọt.
“Làm sao?” Ngôn Thâm nghiêng đầu hỏi.
“Ta vừa rồi chưa thổi…” Lục Nhân ngón tay run rẩy chỉ ngọn nến. Lúc ấy con trai đang đếm một hai ba, cũng không có khả năng thổi tắt ngọn nến, hắn cũng không có thổi…
Đến tột cùng là “Ai” thổi?
Ngôn Thâm nhìn về phía hồ ly, cho y một ánh mắt khiển trách.
Sự kiện ngọn nến tự động tắt từ nay về sau trở thành một trong truyền thuyết Lục gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT