“Ngôn Thâm, châ ở bên ngoài trường học con, nhanh ra đây đi! Dì Triệu muốn mời chúng ta ăn cơm.” Lục Nhân ở bên kia điện thoại dị thường vui sướng nói, một bên còn có thể nghe được tiếng Triệu Thi Vân.
“Ách, được, bye bye.”
“Bye bye.”
Gác điện thoại, Ngôn Thâm vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Là ba của cậu?”
“Đúng vậy, ông ấy tới đón tôi, ở cổng.”
“Vậy được, tôi với cậu cùng đi ra.” Chung Khuê nói, gọn gàng đứng dậy.
Ngôn Thâm kêu hồ ly vài tiếng, thấy y lại ỳ tại chỗ không chịu đứng lên, đơn giản ôm y đi.
“Ba của cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng bốn mươi.”
“Không nghĩ tới trẻ như vậy.”
Ngôn Thâm không trả lời, cước bộ nhanh hơn, cậu hiện tại thầm nghĩ rời khỏi giáo sư nói nhiều này.
“Xe của cha tôi ở đó.” Ngôn Thâm chỉ, ám chỉ hắn có thể biến.
“Đừng lãnh đạm như thế, để tôi qua đi chào hỏi đi.” Nói xong, cũng không đợi Ngôn Thâm ý kiến, tự mình đi về phía trước, hắn gõ nhẹ cửa kính xe.
“Xin đem con của dì giao cho…” Chung Khuê nghĩ lầm đối phương là mẹ Ngôn Thâm, thành khẩn nói.
Thi Vân không hiểu ra sao nhìn hắn, Chung Khuê bị người phía sau kéo lại, lúc này Thi Vân mới nhìn đến Ngôn Thâm phía sau hắn.
“Dì Triệu, đừng để ý bệnh thần kinh này! Anh ta có chứng vọng tưởng nghiêm trọng!” Ngôn Thâm một cước đá văng Chung Khuê ra.
“Ha ha, con nhanh như vậy liền có bạn mới rồi.” Thi Vân cười, còn cho là bọn họ đang nói đùa.
“Không, không phải như thế…” Ngôn Thâm chú ý tới bên trong xe không thấy bóng dáng Lục Nhân, “Dì Triệu, cha của con đâu?” Cậu hỏi.
“Đúng rồi! Anh ấy vừa mới vào đi tìm con.” Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị liên lạc Lục Nhân.
Chung Khuê ngay sau đó hỏi: “Đi vào đã bao lâu?”
“Đã được một lúc.” Cô trả lời, “Kỳ quái, di động anh ấy không có tín hiệu?” Gác điện thoại, lại thử một lần.
“Ông ta là đi bên nào?” Chung Khuê truy hỏi.
Ngôn Thâm có loại dự cảm không tốt, cậu nhìn chằm chằm dì Triệu, cùng Chung Khuê có một dạng nghi hoặc.
“Hướng chỗ đó.” Cô chỉ, Ngôn Thâm trong lòng nhất thời chán nản.
Là sân đình.
Cậu cùng Chung Khuê liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức cùng cô nói: “Dì Triệu, dì đợi con, con đi tìm ông ấy.”
“Nhưng mà…” Như vậy thực dễ dàng lại bỏ qua. Nói còn chưa nói xong, Ngôn Thâm cùng Chung Khuê đã chạy đi.
“Hồ ly, tỉnh tỉnh!” Ngôn Thâm đánh thức hồ ly.
[Nháo cái gì!] Hồ ly bị người đánh thức, khẩu khí rất nóng nói. Thiếu chút nữa giương nanh múa vuốt.
“Cha của ta đi sân đình.” Ngôn Thâm nói, thả hồ ly, hồ ly nhẹ chấm đất.
[Quỷ thích khóc vào sân đình? Ha ha, y theo thể chất kỳ lạ của hắn, khẳng định sẽ gặp chuyện không may.] Hồ ly sung sướng khi người gặp họa, cùng bọn họ chạy, lại không khẩn trương như bọn họ.
“Hồ ly!” Ngôn Thâm quở trách nó, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“Người nhà cậu trừ cậu ra, còn có người có thể chất kỳ lạ a?” Chung Khuê cảm thấy hứng thú hỏi.
“Cha của tôi cùng cô cô giống như đều có.” Ngôn Thâm tức giận trả lời, “Đừng nói tiếp chuyệ nhà của tôi, được không?” Có xong hay không a! Cậu đã rất khẩn trương, còn hỏi vấn đề.
“Không thành vấn đề.” Chung Khuê cười nhấc tay, làm ra tư thế đầu hàng.
[Ta ngửi được yêu vị rất ghê tởm.] Hồ ly làm ra biểu tình ghê tởm, chán ghét nói. Y hạ chậm tốc độ, phóng xuất ra đại lượng yêu lực bản thân, hình thành phòng hộ vô hình.
“Ta đây đâu?” Chung Khuê rất rõ ràng bị hồ ly xếp bên ngoài.
[Ngươi tự giải quyết cho tốt.] Hồ ly hừ lạnh.
“Thật nhỏ mọn.” Nói xong, cầm ra ba tờ phù chú, ném ra ba phía, thiêu đốt thành một kết giới đơn giản. Bên người quạ đen gia tăng đến cơ hồ có thể tạo thành một quân đoàn, phô trương vô cùng kinh người.
Ngôn Thâm không nhàn rỗi để chú ý.
[Hắc! Khoan đã!] Khi bọn họ tiến vào sân, hồ ly đột nhiên kêu tạm dừng.
“À à, ta chú ý tới.” Chung Khuê gật gật đầu, lâm vào trầm tư, bộ dáng rất buồn rầu.
[Không có mùi quỷ thích khóc.] Hồ ly ngửi ngửi, nheo mắt nhìn hồ nước trong sân. Tình huống rất tệ, thật sự rất xui, [Nếu ta không đoán sai, quỷ thích khóc có thể bị cái gì trong đó bắt đi.]
“Hơn nữa dữ nhiều lành ít.” Chung Khuê phụ họa.
“Đừng đùa!” Ngôn Thâm rống giận, cậu liều lĩnh lao về phía trước. Chung Khuê tiến lên nắm cậu lại, cho dù cậu ra sức giãy dụa cũng không chịu buông tay.
“Cậu bình tĩnh một chút, xông vào nghĩa là chịu chết!” Chung Khuê nói, người trẻ tuổi khí lực không thể khinh thường, thiếu chút nữa để cho cậu tránh thoát.
“Anh buông tay!” Ngôn Thâm một cước ra sức đạp Chung Khuê, so khí lực cậu không thể thắng được, chỉ có thể ra loại thủ đoạn này.
Chung Khuê kêu rên một tiếng, ngồi xuống, quạ đen bên cạnh vọt lên, chuẩn bị công kích Ngôn Thâm. Lại bị hồ ly cùng Chung Khuê đồng thời cản trở.
Lúc này, Ngôn Thâm đã nhảy vào sân.
Chung Khuê cùng hồ ly cơ hồ là đồng thời quay đầu lại, cơ hồ là đồng thời nhìn đến Ngôn Thâm bị nước trong hồ nước vây quanh, cơ hồ là đồng thời kêu to.
“Ngôn Thâm!”
[Ngôn Thâm!]
Sau đó đồng thời, nhìn Ngôn Thâm biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Ngôn Thâm tuyệt không sợ hãi. Bất luận là biểu tình, hay là thân thể cảm thụ, hồ ly có thể rất khẳng định nói, Lục Ngôn Thâm tuyệt không sợ hãi!
[Cậu ta cố ý!] Hồ ly quát to một tiếng, tức giận đến giơ chân! [Cậu ta biết ta nhất định sẽ cứu, mới xông vào! Cậu ta dám tính kế ta!] Nếu không như vậy, y không có khả năng tận tâm tận lực cứu giúp Lục Nhân, cậu ta chính là biết điểm ấy, mới vô luận như thế nào đều phải xông vào!
Đáng giận!
“Là chúng ta.” Chung Khuê sắc mặt cũng rất khó xem.
Đáng giận!
Thật sự là thằng nhóc thông minh tới cực điểm!
Lúc này, bọn họ rốt cục đạt tới nhận thức chung.
“Hợp tác đi.”
[Tuy rằng ta rất không thích ngươi.]
“Như nhau.”
Để hắn nghĩ một chút, chờ hắn cứu ra Lục Ngôn Thâm sau, nên trừng phạt cậu ta như thế nào!
Tốt nhất đến vùng ma quỷ huấn luyện!
Tốt nhất là mua ba ngàn tàu hủ ky chiên ăn cho đã!
Hai người mang ý xấu, một lúc có chung nhận thức.
Một đầu khác, Ngôn Thâm bị kéo vào trong nước, khôg chỉ chìm xuống. Cậu còn có ý thức, cậu trơ mắt nhìn mình chìm xuống hồ nước phảng phất không có đáy.
Có cổ lực vô hình kéo cậu đi xuống không ngừng, cậu không biết mình mất đi dưỡng khí, có thể ở trong nước chống đỡ bao lâu.
Rõ ràng, vô tận trong nước vươn từng khúc xương tay, kích động bắt lấy cậu, kéo mạnh xuống.
Cậu thất kinh, ra sức giãy dụa.
Không còn kịp rồi, tay kéo cậu xuống, kéo vào thế giới “Chúng nó”.
Ngôn Thâm nhìn từng cánh tay cũng không biết vươn từ đâu, nắm chặt thân thể cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích.
Hoàn toàn không thể động vô lực khiến cậu thực sợ hãi, tiếp, cậu nhìn đến gương mặt đối diện, cha cũng là bị vô số cánh tay bắt lấy, cũng lơ lửng không nhúc nhích nổi, cậu cảm thấy tuyệt vọng.
Ngôn Thâm không biết khí lực từ đâu đến, kéo lấy tay mình, bơi qua chỗ cha, vừa bơi vừa né tránh cánh tay không ngừng đưa ra.
Nhất định phải sống! Ngôn Thâm không ngừng ở trong lòng khẩn cầu.
Cánh tay khô gầy làm cậu bị thương, tuy không đến mức chảy máu, lại cũng đau đớn không thôi.
“Giống như rất đau.” Một nam tử cùng bộ dạng Chung Khuê giống nhau như đúc, lông tóc vô thương đi gần cậu, “Xem như chúng ta lần thứ hai gặp mặt.” Đáng sợ nhất là, nam tử có thể ở trong nước mà không dính nước, thậm chí ở trong nước nói chuyện và hành tẩu bình thường.
Ngôn Thâm nhớ rõ hắn, y chính là người khi cậu té xỉu nhìn thấy, ánh mắt như diều hâu, tươi cười dữ tợn.
Thật đáng sợ…
Chẳng biết tại sao, người này so cánh tay bên người còn làm người ta sợ hãi hơn.
“Lệnh tôn dấu hiệu sinh mệnh rất yếu ớt, lại tiếp tục ngẩn người mà nói, hắn nhất định phải chết.” Nam tử âm trầm nở nụ cười, rời khỏi Ngôn Thâm, đi qua Lục Nhân.
“Ta còn chưa hảo hảo giới thiệu chính mình.” Y đột nhiên nhớ tới, hắn xoay người, đối Ngôn Thâm nói: “Ta gọi là Chung Khuê, cùng [Chung Khuê] trước mi nhận thức trùng tên trùng họ, ta là một nửa khác của hắn.” Y cách Lục Nhân vỏn vẹn một cánh tay.
Y đột nhiên bóp cổ Lục Nhân, bộ mặt dữ tợn, đối với Ngôn Thâm hung hăng nói: “Ta là một nửa khác tà ác của hắn, ta muốn giết cứ giết, ta muốn cứu liền cứu!”
Dừng tay! Ngôn Thâm đẩy tay không ngừng vươn tới, toàn lực muốn bơi tới bên người bọn họ. Rõ ràng rất gần lại làm sao cũng bơi không đến đích.
“Thực bất lực a!” Y bén nhọn cười, “Ta hạ kết giới bốn phía quanh mi.”
Đê tiện! Ngôn Thâm nộ trừng.
“Bộ dáng thật đẹp, nếu có thể giết chết mi, không biết ta có đẹp không.” Y liếm liếm khóe miệng, “Đáng tiếc, một nửa khác của ta nói cái gì cũng không cho ta động mi.” Y tiếc nuối nói.
“Bất quá, có thể nhìn mi thống khổ cũng không tệ.” Y cười lớn, tay bóp Lục Nhân chặt lại, Lục Nhân thống khổ cau mày, mắt lại mở không ra.
“Lệnh tôn bộ dáng thống khổ cũng rất mỹ diệu.” Y cười nói.
Ngôn Thâm trừng y, trực giác người này quả thực là khó hiểu tới cực điểm! Nói cái gì muốn nhìn bộ dáng cậu thống khổ! Trọng điểm là, cậu căn bản là không biết y!
Biến thái! Ngôn Thâm chỉ có thể ở một bên nhìn cha bị bắt, cậu cái gì cũng không làm được.
Đột nhiên vẻ mặt của y biến đổi, tiếc nuối nhìn Ngôn Thâm nói: “Hắn đến đây. Hôm nay đành phải trước như vậy. Lần sau, ta nhất định sẽ giết người quan trọng nhất của mi.” Nói xong, y liền biến mất.
Một ngọn lửa phá kết giới, hồ ly lôi Ngôn Thâm ra khỏi vực sâu; Chung Khuê phụ trách cứu Lục Nhân.
Bọn họ song song ngã vào vườn hoa ngoài sân, bộ dáng Ngôn Thâm đặc biệt chật vật không chịu nổi, hồ ly hóa thành nhân hình đưa hắn ôm vào trong ngực. Rõ ràng hình thể giống nhau như đúc, Ngôn Thâm đặc biệt có cảm giác nhỏ xinh.
Chung Khuê quay đầu, lập tức lấy phù chú phong kín bốn phía hồ nước, hạ kết giới. Kết giới này duy trì không được bao lâu, hắn trong lòng biết rõ ràng.
Lập kết giới chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc. Chỉ là hồ nước này oán khí quá nặng, đều là “Chung Khuê” kia đưa tới tử linh, hắn cũng bất lực.
“Khụ khụ ——” Lục Nhân tỉnh lại, suy yếu thở hổn hển.
“Thả ta xuống.” Ngôn Thâm nói, sắc mặt so với Lục Nhân càng tái nhợt.
[Sắc mặt ngươi rất khó xem.] Hồ ly nói, có chút không yên lòng. Sau khi y thả cậu xuống, sẽ không lập tức té xỉu chứ.
“Ta không sao, thả ta xuống.” Ngôn Thâm nói. Hồ ly buông cậu xuống, nhìn cậu đi qua Lục Nhân. Cậu quỳ gối bên cạnh Lục Nhân, lẳng lặng khóc.
Thiếu chút nữa đã mất đi cha.
Ngay lúc đó bất lực, Ngôn Thâm là vĩnh viễn khó quên, cậu chưa từng như hôm nay oán hận chính mình vô năng.
Chung Khuê tiến lên, muốn an ủi cậu, lại bị hồ ly chặn lại, y lạnh lùng thốt: [Đừng đụng cậu ta.]
Chung Khuê hai tay giơ lên làm tư thế đầu hàng, đứng ở bên người Ngôn Thâm.
“Tôi có lời hỏi anh.” Ngôn Thâm lạnh lùng nói.
“Đối với cậu, tôi hữu vấn tất đáp.”
“Bất quá không phải hiện tại.” Ngôn Thâm thật cẩn thận khiêng Lục Nhân lên.
“Muốn tôi giúp cậu hay không?” Chung Khuê hỏi, nhìn cậu rõ ràng đã chật vật không chịu nổi, còn phải ôm người.
“Không cần.” Ngôn Thâm cự tuyệt hảo ý của hắn, ngược lại đối hồ ly nói, “Có thể giúp ta hong khô quần áo không?”
[Ngươi coi ta là máy sấy à!] Lời tuy nói như vậy, lại ngoan ngoãn để hỏa hồ vây quanh cậu.
Chung Khuê nhìn bọn họ càng ngày càng xa, kỳ thật trong lòng rất hâm mộ bọn họ.
Hai người gắn bó không thể phân, đúng không.
Bọn họ trở lại trước mặt dì Triệu, Ngôn Thâm cùng Lục Nhân quần áo cũng khô, nhưng mà Ngôn Thâm biểu tình trắng bệch như trước.
“Sao vậy?” Dì Triệu kinh hô, cô nhìn Lục Nhân, sao một người một giây trước còn hảo hảo, giây tiếp theo liền hôn mê bất tỉnh?
“Dì Triệu, có thể phiền toái dì đưa cha con đi bệnh viện không?” Ngôn Thâm mở cửa xe đem Lục Nhân bỏ vào.
Đây là cậu lần đầu tiên biểu hiện không thân cận, mà Triệu Thi Vân một lòng ở trên người Lục Nhân, cũng không để ý nhiều. Cô lái xe, vội vàng rời vườn trường.
“Đi rồi chưa?” Ngôn Thâm hỏi, tới gần hồ ly.
[Rồi.]
Ngôn Thâm thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh. Tỉnh đến bây giờ, toàn dựa vào lực ý chí.
[Thật thích cậy mạnh.] Hồ ly khiêng cậu lên vai, tuyệt không ngoài ý muốn cậu sẽ té xỉu. Hỏa hồ xuất hiện, y quyết định, đi Quỷ đạo tương đối nhanh.
Kết quả, Lục Nhân chỉ là gặp chút ít kinh hách, cũng không lo ngại. Vào một bình dinh dưỡng, ngủ một đêm giường bệnh, cách ngày liền ra viện.
Sau hỏi hắn, đến tột cùng là gặp kích thích gì, hắn cũng quên.
Ngược lại là Ngôn Thâm, bị cảm mạo nặng, khiến trong nhà long trời lở đất.
Đông đông đông ——
Nồi ngã nổ.
Ba ba ba ——
Tiếng dầu chiên đến bạo tạc.
Đóa đóa đóa ——
Tiếng ra sức thái thức ăn.
Này thật sự là đáng sợ.
Hồ ly ôm đầu, kêu thảm, [Lục Ngôn Thâm! Bảo bọ họ đừng phá nữa.] Bọn họ trong miệng y, cũng chính là Lục Nhân cùng Triệu Thi Vân, hai ngu ngốc trong phòng bếp.
Ngôn Thâm nhẹ nhàng cười, “Có sao đâu? Cùng lắm thì uống nhiều thuốc dạ dày chút.” Nói nói, cầm ra vỉ thuốc, một lần uống mười viên.
Ngươi cũng ăn nhiều lắm đi! Hồ ly ở trong lòng kêu to.
Hồ ly ngăn cản Ngôn Thâm chuẩn bị nuốt vào mười viên thuốc dạ dày, hung tợn đối cậu nói: [Ngươi chính là uống thuốc bậy như vậy, bệnh mới không khỏe được.]
Ngôn Thâm vô lực xụi lơ trên người hồ ly, có chứa ý tứ hàm xúc làm nũng nói: “Tiểu hồ ly, ta không muốn uống thuốc, sẽ rất thống khổ.” Lời của cậu nếu để hai người phía dưới nghe, bao chuẩn khóc đến ầm ĩ.
[Ngươi thống khổ qua?] Hồ ly lườm cậu một cái. Cậu ốm đau cái gì, toàn bộ đều truyền cho y, còn thống khổ cái gì?
“Đừng như vậy, ta luyến tiếc ngươi đau.” Ngôn Thâm cười hì hì nói, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
[Phương pháp trị tận gốc nhất, chính là kêu hai người phía dưới kia đừng tiếp cận phòng bếp!] Hồ ly nói, đem thuốc dạ dày bỏ về hòm thuốc, hơn nữa cất kỹ.
“Có thể bọn họ chơi rất vui vẻ.” Ngôn Thâm dựa vào hồ ly, lắng nghe thanh âm dưới lầu. Dì Triệu nhẹ tiếng cười, cùng tiếng cười thoải mái của cha.
Cậu nhắm mắt lại, nỉ non: “Ta rất ít nghe cha cười to.” Một loại cảm giác rất hạnh phúc, không khí rất tốt, cậu khẽ mỉm cười, thân thể rất mệt mỏi, ánh mắt nhanh không mở ra được.
[Ngươi… ] đừng ngủ ở trên người của ta! Vốn hồ ly muốn nói như vậy.
“Ân?” Ngôn Thâm buồn ngủ nồng than nhẹ, thanh âm không tính là hỏi.
[Không có việc gì.] Hồ ly nói, xem phân lượng cậu là bệnh nhân, bỏ đi.
Leng keng bộp ——
Lại không quy luật, tiếng ầm ĩ không hài hòa lại vang lên, như là khúc thôi miên, hồ ly nhìn mặt Ngôn Thâm ngủ, buồn ngủ.
Đột nhiên một ý niệm trong đầu chợt lóe, nếu như có thể như vậy thật dài thật lâu, tựa hồ cũng không xấu.
Hồ ly dựa vào Ngôn Thâm đang ngủ say, không hề phòng bị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT