Nàng đã sớm biết đám người kia có liên quan đến Nhậm Tư. Lúc này hắn đang lúng túng xoa xoa ót, “Mộ Mộ, ta…nhưng mà ta không hề có ác ý.”

Khi đó hắn quả thực không muốn lấy Quận chúa Thịnh gia, ăn chơi lêu lổng bao lâu khiến hắn nghe nói nữ nhân Mạc Bắc hung hăng như hổ, lấy về nhà chỉ có nước làm ngựa cho họ cưỡi, không những thế còn không cho phu quân nạp thê thiếp, Nhậm Tư mặc dù không có suy nghĩ muốn có năm thê bảy thiếp nhưng đường đường là một nam nhi đại trượng phu lại phải để cho nữ nhận ngoại bang về đè đầu cưỡi cổ, khác nào làm trò cười cho cả hoàng cung với lũ đệ đệ kia.Đám hoàng đệ kia thì cũng thôi đi, nhưng hắn không muốn giống với phụ hoàng, đội lên trán hai chữ sợ vợ sống hết đời.Đôi mắt Thịnh Trì Mộ nhuốm màu ảm đạm.

Lòng Nhậm Tư như bị nhéo một cái, hôm qua gặp lại nàng, rồi cả hỉ tiệc liên miên khiến hắn nhất thời quên đi việc quan trọng, lúc đó hắn chỉ muốn nàng bị đám người kia hù cho sợ hãi, tiện thể nhắc nhở bọn chúng không được để lại dấu vết, không được giết người, chỉ cần khiến An Ninh quận chúa thấy khó mà lui.

Không ngờ tới vẫn bị nắm thóp thế này, hắn đúng là tự tạo nghiệp mà.

“Mộ Mộ, ta đúng là một tên đốn mạt, là ta không tốt… nàng, đừng giận ta, có được không?” Nhậm Tư ở phía sau nàng rút ra một chiếc khăn lụa Tô Châu đưa nàng, “Là do ta nghe lời tiểu nhân xúi bẩy, chứ không phải ta thù ghét nàng, thật đó, tha thề độc nhé!”

Thịnh Trì Mộ không nghe vào tai lời của hắn, là vì bụng dưới của nàng đang khó chịu. Kinh nguyệt của nàng đều đến rất đúng ngày, lần này đột ngột tới sớm, nên gây khó chịu là điều không tránh được.

Nàng cau cau đôi mày ngài, Nhậm Tư đưa chiếc khăn lụa mà mãi nàng không nhận, hắn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, phút chốc sững sờ, tiến tới đỡ nàng “Cảm thấy chỗ nào không khỏe?”

“Truyền thái y!”

Thịnh Trì Mộ nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt vẫn ôn nhu dịu dàng, nhưng hai gò má đã không còn hồng hào như mọi ngày, trên trán cũng xuất hiện tầng mồ hôi bàng bạc. Nhậm Tư sống bao năm nay nào đâu thấy cảnh này bao giờ, thấy nàng cúi đầu đỏ mắt, liền đoán được chỗ kia của nàng không khỏe. Ôm nàng đặt lên giường lớn, ánh mắt Thịnh Trì Mộ rơi xuống bờ vai hắn.

Đột nhiên nơi bụng dưới xuất hiện một cánh tay áp sát vào.

Lòng bàn tay hắn nóng ấm, khiến cả hai bên tai Thịnh Trì Mộ cũng nóng lên theo.

Xá Yên đi mời thái y đã về, trong lúc thái y bắt mạch, lông mày Nhậm Tư không ngừng cau chặt lại, ngồi ở bên giường ôm lấy eo Thịnh Trì Mộ không rời.

Thịnh Trì Mộ được hắn ôm, đầu dựa vào lồng ngực hắn, thân thể nữ nhân mềm yếu trong lòng khiến Nhậm Tư cứ sợ một lúc nào đó nàng sẽ biến thành một luồng khói, biến mất giữa thế gian, không còn chút tung tích.

Hồ thái y chẩn mạch xong liền trầm mặc, đóng lại hộp gỗ ánh mắt như có lời muốn nói.

Nhậm Tư nhìn ra ý tứ của Hồ thái y, để cho thái y ra ngoài chờ, đặt thê tử trong lòng lại giường, đắp lại chăn, chỉnh lại gối cẩn thận, “Ta ra ngoài một lát.”

Thịnh Trì Mộ không nói gì, nhưng ấn đường vẫn chưa hề dãn ra, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm chiếc chăn tân hôn đỏ thắm thêu Mẫu đơn bốn phía.

Rất nhanh, hắn sẽ biết thôi.

Mẫu thân từng nói, nàng nên gả cho một nam nhân bình thường, nếu không thể sinh con nối dõi cũng sẽ giảm đi phần nào sự khinh thường từ nhà chồng.

Kỳ thực mẫu thân cũng giống nhũ mẫu vậy, đều từng cân nhắc qua Tiêu Chiến, nhưng mẫu thân sợ Bình Nam vương phủ khinh thường nàng nên mới không theo mối đó nữa, cơ thể nàng, muốn làm mẹ thật không dễ dàng.

Hồ thái y vai đeo hòm thuốc, trầm mặc thật lâu, mãi mới thấp giọng nói, “Thái tử phi nương nương…trời sinh thể hàn, sợ là không thể sinh con.”

“Ngươi nói cái gì?”

Nhậm Tư vừa nghe đã giật nảy mình, mắt trừng lớn khiến người ta khiếp sợ.

Không tự chủ được hắn lại nghĩ tới Tiêu Chiến. Đúng rồi, kiếp trước bọn họ thành thân mấy năm, nhưng nàng vẫn không thể sinh cho hắn lấy một mụn con, lúc đầu hắn còn không để ý mà vẫn yêu thương nàng, nhưng càng về sau, hắn càng lấy nhiều thê thiếp, còn sinh mấy đứa con trai.

Đến tận bây giờ hắn mới biết nguyên do, thì ra Mộ Mộ…

Hồ thái y sắc mặt rầu rầu, mãi hồi lâu sau mới lại mở miệng, “Nhưng cũng không thể nói chính xác được, nếu như thái tử phi cố giữ gìn sức khỏe, cái này… thái tử điện hạ lại là người thân thể cưỡng kiện, việc con cái cũng không thể chắc chắn…”

Nhậm Tư sửng sốt hồi lâu, tay nắm lấy ống tay áo của Hồ thái y, “Còn không mau chóng kê thuốc?”

Hồ thái y bị hù mất hết hồn vía, vội nói, “Vâng…vâng…”

Đôi mày anh tuấn của Nhậm Tư nhăn tít lại, giống như đất bằng dậy cơn sóng dữ, con ngươi đen như mực khẽ động, “Chuyện này, tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài, nhất là với hoàng hậu.”

“Cựu thần hiểu. Điện hạ an tâm, cựu thần sẽ kín mồm kín miệng.”

Phải nghe Hồ thái y hứa lên hứa xuống Nhậm Tư mới để ngài ấy đi. Sắc mặt của Hồ thái y nhìn cũng thật tội, đang yên đang lành được thái tử gia truyền gọi, mới đó thôi cũng đã có cái mớ bòng bong này rớt trúng đầu, Hồ thái y tuổi đã cao, quả thực chịu không nổi.

Thịnh Trì Mộ nghe được tiếng cung nhân ngoài cửa, ánh mắt rơi xuống đóa mẫu đơn thêu trên chăn gấm, bên cạnh còn có đủ loại sắc hoa rực rỡ, đóa nào đóa ấy sống động tinh tế, nàng không khỏi ngẩn người, cũng có thể tưởng tượng ra được, sau khi biết bệnh trạng của nàng, Nhậm Tư hắn sẽ có phản ứng như thế nào.

Đối với nam nhân, nhất là người của hoàng thất, việc sinh con nối dõi là việc thiên mệnh do trời cao giao phó, trách nhiệm vô cùng nặng nề.

Nàng hôm nay là thái tử phi, nhưng sau khi hắn lên ngôi, người ngự trong Vĩnh Yên cung là ai còn chưa thể nói.

Nàng kiên nhẫn chờ hắn quay lại trách mắng, nhưng chờ mãi, đập vào tầm mắt nàng lại là một đóa tường vân, nàng khẽ nhíu mày, lại nghe thấy tiếng nam nhân bên tai, “Mộ Mộ, nàng đừng suy nghĩ nhiều.”

Hắn lại lặp lại chính xác, rõ ràng một lần nữa, “Ta thật sự không trách nàng, nàng dù thế nào cũng vẫn là thái tử phi của ta, còn là hoàng hậu tương lai nữa.”

“Ngộ nhỡ ta…” Thịnh Trì Mộ mấp máy đôi môi trắng bệch, “Điện hạ nên vì đại cục mà cân nhắc chu toàn.”

Góc giường bên cạnh bị lún xuống, nàng ngẩn đầu lên, đụng phải một ánh mắt ôn nhu, chân tình tha thiết, hắn kéo tay nàng, nói giọng đều đều, “Phụ hoàng ta cả đời độc sủng một mình mẫu hậu. Ta từng nghĩ, nếu trước đây mẫu hậu không sinh hạ ta, cũng không sinh tam đệ, tứ đệ, liệu phụ hoàng có vì chuyện đó mà nạp thêm thêm thê thiếp? Phụ hoàng là nam nhân yêu thương thê tử, cũng là một nam nhân sợ vợ có tiếng, phụ hoàng có làm như vậy không?

Thịnh Trì Mộ khẽ run, muốn nói cái gì nhưng bị Nhậm Tư che miệng lại, “Có điều loại giả thiết này không thể nào phát sinh với phụ hoàng ta được.”

Nàng đẩy tay hắn ra, thanh âm mềm mại truyền tới, “Hoàng thượng yêu hoàng hậu, thế nên mới không muốn có kẻ thứ ba chen ngang, thế nhưng….chúng ta không hề có thứ tình cảm đó.”

“Vậy, nàng có muốn cùng ta đánh cuộc không?”

Bất thình lình, hắn cúi xuống, thấy nàng đang lúng túng, hồi lâu mới hỏi, “Đánh cuộc gì?”

Nhậm Tư nhếch khóe môi, “Nếu như tacó cách giúp nàng mang thai, thì không cho phép nàng nhắc ta nạp thêm thê thiếp.”

Những lời này có chút vô sỉ đúng không.

Thịnh Trì Mộ không biết làm sao, có lẽ do hắn đang gần sát nàng khiến nàng thấy khó xử.

Thịnh Trì Mộ nói thật nhỏ, “Thế nhưng chúng ta không thể đánh cuộc cả đời. Thái tử điện hạ là người có thân phận thế nào, không thể tùy tiện như vậy…”

“Hai năm” môi Nhậm Tư như có như không hôn lên mái tóc mềm mại như mước của nàng, “Hai năm, có được không?”

Hai năm không tính là lâu, Thịnh Trì Mộ thầm nghĩ, đương kim thánh thượng vẫn đang xung sức, tại vị ít nhất phải mười năm nữa. Nhậm Tư biết rõ, kiếp trước mẫu hậu hắn thân thể không được tốt lắm, thế nên phụ hoàng vị chuyện đó mà hao tâm tổn sức, đưa mẫu hậu đi khắp nơi tìm kiếm danh y chữa trị, việc triều chính cứ thế đổ hết lên đầu hắn. Đáng tiếc lúc đó hắn không đủ lực, cuối cùng lại chết trong tay loạn thần tặc tử.

Thịnh Trì Mộ ôn uyển thuận theo, “Vâng”

Mi tâm nàng dãn ra không ít, xem ra vấn đề cơ bản đã được giải quyết.

Bên ngoài truyền vào tiếng nói nhỏ nhẹ, “Điện hạ, thuốc đã sắc xong.”

Mới vừa rồi thái y để lại đơn thuốc, Nhậm Tư lập tức đưa cho nhũ mẫu đi sắc. Bí mật này của Thịnh Trì Mộ toàn bộ Định viễn hầu phủ không mật ai biết cả, ngay đến nhũ mẫu cũng không biết. Liếc nhìn đơn thuốc nhũ mẫu cũng chỉ đoán già đoán non rằng Thịnh Trì Mộ trên đường tới Trường An bị nhiễm phong hàn nên cần tĩnh dưỡng, không dám chậm trễ, ngay tức khắc đi sắc thuốc.

Nhậm Tư truyền Khinh Hồng vào, thấy nàng ta bưng một chén thuốc đen sì sì, mi tâm hắn hơi nhăn, thuốc này đến nhìn thôi đã khó coi như vậy, để thê tử hắn uống thế nào?

“Mang chút mứt tới đây.”

Khinh Hồng hành lễ, “Vâng”

Dứt lời đi ngay, Thịnh Trì Mộ nói, “Không cần.”

“Thiếp không cần đến mứt.”

Dù sao cũng là nữ nhân Mạc Bắc, xuất thân từ võ gia, nhưng trên người Thịnh Trì Mộ không hề có hơi thở mạnh, cũng không có gì cũng trưng ra ngoài mặt, đối diện với mọi chuyện, nàng đều ung dung bình tĩnh. Cho dù gió thổi mưa vùi, nàng cũng vẫn thong dong không đổi.

Nhậm Tư cầm chén thuốc đặt vào tay nàng, Thịnh Trì Mộ cũng không cần đến thìa, mà một hơi uống cạn sạch.

Những thứ thuốc này nàng đã uống bao năm nay, đơn thuốc mà Hồ thái y kê cùng lắm cũng chỉ là bình mới rượu cũ, mùi vị quen thuộc này nàng có thể dễ dàng đoán ra được.

Dùng thuốc xong, Nhậm Tư đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

Gò má nàng mềm mịn, kiều tú, thanh sạch, nhìn kĩ còn thấy mấy mạch máu lờ mờ dưới da. Cả người nàng như khối bạch ngọc thanh nhã.

“Điện hạ, người cũng mệt mỏi rồi, giờ này nên nghỉ ngơi.” Khinh Hồng nói, “Nô tỳ sẽ trông coi thái tử phi nương nương ạ.”

“Được, có chuyện gì phải lập tức bẩm báo.”

Nhậm Tư lưu luyến nhìn thê tử mình mấy lần, sắc mặt phức tạp mà rời đi. Lúc này hắn mới nhớ tới lời của phụ hoàng nói lúc ở trong thư phòng rằng Bình Nam hầu phủ hôm nay tế tổ, Tứ công tử- Tiểu quận vương được gọi về thăm người nhà.

Thật khéo, tứ công tử của Bình Nam quận vương cũng đang ở Trường An.

“Rõ thật là âm hồn khó tan.” Nhậm Tư đá một cước vào con sư tử đá cạnh hành lang gấp khúc, thái tử điện hạ sắc mặt lạnh tanh hừ mạnh một tiếng.

Kiếp này không chính tay bóp chết Tiêu Chiến, hắn nhất định không mang họ Nhâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play