Mùi bạc hà nam tính phả ra từ người cậu hòa quyện vs mùi sáng sớm, quyến rũ vô cùng. Chúng tôi mỗi người một khoảng trời tâm sự, chúng tôi im lặng, chẳng nói lấy một lời. Sự bối rối ngại ngùng trong tôi dần dần đc thay thế bằng cảm giác xao xuyến, hạnh phúc. Trái đất chầm chậm quay, tôi chầm chậm chạy bên cậu ấy. Văng vẳng đâu đây sự lo lắng, lo sợ khi 1 ngày nào đó cả 2 có con đường riêng. Thích một người quả thực rất mệt đúng ko? Lúc nào cũng nhớ đến một người, dõi theo một người rồi lo sợ người đó ko thích mk, lo sợ một ngày nào đó cả 2 ko còn đc gặp nhau nữa. Biết là mệt rồi nhưng vẫn cố chấp, tình cảm mà, nó tự nhiên, nguyên thủy lắm, đố ai tìm ra đc liều thuốc cấm cản nó đấy…
Thời gian chầm chậm trôi, đóa hoa tình yêu trong tôi ngày một bung nở, ngày một tươi đẹp và chờ ngày héo tàn. Nhưng chẳng biết có héo đc ko đây?
Cho đến khi crush mở lời nói bang quơ vài câu, khoảng ko gian im lặng trong chúng tôi mới chấm dứt. Chúng tôi tám vài câu, thỉnh thoảng là tiếng cười nhỏ do cậu ấy pha trò. Crush à, nếu cậu cứ như vậy thì sau này tớ uncrush kiểu j?
- Cái cậu bạn Khôi Nguyên đó, …cậu…thích cậu thích cậu ấy hả?- crush tôi hỏi, câu này có nghĩa là sao?
- Không, tớ ko thích cậu ấy, chỉ đơn thuần là bạn bè thôi.Haizzzzz, hi vọng cậu ấy sẽ tìm đc một cô gái tốt hơn- tôi cười buồn đáp lại
- Vậy sao…- crush tôi đan tay ở sau đầu, trông lười biếng vô cùng. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nghe thấy tiếng thở phào hòa vào gió nhỉ? Bậy nào, tôi ảo tưởng quá rồi