*”Phu xướng phụ tùy”: (Nghĩa đen) Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.
Cơ Mộc Ly nghe Thủy Y Họa nói thì lập tức mở cờ trong bụng, đến tận lúc về đến Vương phủ, mặt mày hắn vẫn vô cùng rạng rỡ.
Lão quản gia hai mắt rưng rưng chạy ra đón họ: "Vương Gia, cuối cùng ngài cũng đã về rồi!"
Trước kia trong phủ có không biết bao nhiêu nam sủng, ông lấy tư cách người đứng xem, vui vẻ bàng quan nhìn đám nam sủng ấy đấu đá, tranh giành sủng ái của Vương gia với nhau. Nhưng mà bây giờ thì vương phủ đã không còn đám nam sủng nữa, chỉ còn lại vài người mà trước kia là nam sủng, nhưng giờ lại biến thành thuộc hạ dưới trướng của vương gia, người nào người lqđ nấy thần thần bí bí, toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi*.
Tuy rằng có rất nhiều chuyện Cơ Mộc Ly không nói rõ với ông, nhưng trong lòng lão quản gia vẫn luôn trung thành, tận tâm và hiểu rõ bổn phận của mình. Mấy người nam sủng còn giữ lại kia, giờ đã bị chủ tử phái ra ngoài làm việc rồi. Còn cả nha đầu Thu Diệp, nha hoàn bên cạnh Vương phi kia, cũng thường xuyên đi ra ngoài làm việc, hình như là đang làm nhiệm vụ nào đó mà Vương phi giao. Vì vậy, bây giờ trong phủ vắng tanh vắng ngắt, như là chỉ còn mỗi cái vỏ rỗng.
Mấy ngày trước, khi vương phi trở lại có mang về theo một cô nương trẻ tuổi, hắn còn tưởng là sau bao nhiêu cuối cùng thêm nha đầu kia sẽ đông vui hơn. Ai mà ngờ được, cô nương kia dù trẻ tuổi nhưng lại cùng một cái đức hạnh với Kiếm công tử, cả ngày chỉ giữ một cái bản mặt, giống y như người chết. Làm sao mà còn thèm để ý tới lão già này là người sắp chết vì buồn chán rồi!
Thủy Y Họa nhìn bộ dạng bức ép đến độ vô cùng đau khổ của Vương lão quản gia, miệng không khỏi cong cong lqđ lên đầy ý cười. Quả thật trong phủ này quá vắng vẻ, lạnh lẽo rồi.
Lão quản gia vội vàng kêu người làm đi nấu cơm và nấu nước nóng, hai vị chủ tử đi đường vất vả, mệt mỏi, chắc là bây giờ đang rất muốn lấp đầy bao tử và tắm rửa sạch sẽ rồi. Cứ lăn qua lăn lại như vậy, vốn là trong phủ không có nhiều người làm, nên ngay lập tức đã trở nên vô cùng bận rộn.
Không biết Kiếm Thập Nhất đã bận việc gì, cho nên không có chạy tới đón đầu tiên, phải đợi đến một khắc sau, mới thấy hắn vội vã chạy tới Trúc Hương các.
Cơ Mộc Ly đang chuẩn bị trộm hương thì nghe thấy động tĩnh, ngay lập tức ngoan ngoãn thu lại móng vuốt, mặt không thay đổi nhìn hắn: "Gia trở về đã khá lâu rồi, ngươi sớm không đến, muộn lqđ không đến, lại đến đúng lúc này, quả thật đúng là kẻ chuyên phá hỏng chuyện tốt của gia mà!"
Thủy Y Họa liếc xéo hắn một cái, tiếp tục tựa vào giường êm đọc sách. Ánh mắt trong lúc vô tình quét qua Kiếm Thập Nhất, hơi ngẩn ra.
"Kiếm Thập Nhất, sao trên mặt của cậu lại có dính nhọ nồi vậy?" Thủy Y Họa cười nói, trên mặt người này rõ ràng đã bị hun thành đen sì rồi, trắng đen xen kẽ , giống y như một con mèo tam thể.
Trên mặt Kiếm Thập Nhất luôn không có gì biểu tình vậy mà lúc này lại từ từ hiện lên một tia đỏ ửng.
Có vấn đề!
Thủy Y Họa lập tức ngồi thẳng người.
Cơ Mộc Ly cũng nhận ra Thủy Y Họa đang lqđ đầy hứng thú với việc này, sau đó hắn cũng bắt đầu nghi ngờ, tiểu tử này tuyệt đối đang có vấn đề !
"Nói đi, trong thời gian gia và Vương phi không có ở đây, tiểu tử ngươi đã làm chuyện gì không muốn cho người khác biết rồi hả?" Cơ Mộc Ly ôm đầu vai Thủy Y Họa, bộ dạng hai người rõ ràng là xem kịch vui. Khóe miệng cười yếu ớt, mang theo ba phần lười biếng, hai phần hài hước. Quả thật hai người này càng ngày càng giống nhau rồi.
Trước kia chỉ có là một kẻ gian trá, da mặt dày, bây giờ đã thành hai !
Kiếm Thập Nhất âm thầm cắn răng, cúi đầu nói: "Khi nghe thấy tin Gia sắp trở về, thì thuộc hạ lại thấy nhân lực trong phòng bếp không đủ, nên vừa rồi mới vào trong phòng bếp giúp một tay. Sau đó, lúc biết Gia và Vương phi đã về, nên đã chạy tới ngay, cho nên không kịp sửa soạn lại."
"Ồ ~ Kiếm Thập Nhất , ta không ngờ người như cậu lại thích chạy tới phòng bếp như vậy đấy ? Từ lúc nào mà kiếm khách lạnh lùng lại trở thành người nhiệt tình giúp đỡ người khác như thế vậy ? " Thủy Y Họa lqđ khẽ cười một tiếng, trong mắt hoàn toàn là sự trêu chọc.
Cơ Mộc Ly chợt nhíu mày, cũng cười theo : "Thật ra thì Thập Nhất là vốn người nhiệt tình. Y Họa, nàng đúng là oan uổng cho hắn rồi."
Nhìn hai vợ chồng đang kẻ xướng người họa trước mắt, nét mặt Kiếm Thập Nhất càng ngày càng trở nên cứng ngắc. Thật ra thì hai người này đang nhàn rỗi không chuyện gì làm, cho nên cố ý lấy hắn ra để trêu đùa chứ gì? Nếu là Đông Phương Lăng có ở đây, làm sao mà đau khổ, dằn vặt này đến lượt hắn phải chịu.
"Ngươi còn không mau thành thật khai báo, trong phòng bếp kia có ai mà lại có thể làm cho tiểu tử nhà ngươi không kịp chạy tới tiếp đãi Gia, hả?" Một tay Cơ Mộc Ly ôm cả người Thủy Y Họa, một tay khác để lên hai chân, khỏi phải nói hắn có bao nhiêu tùy tiện.
Thật ra thì mục đích đầu tiên của Cơ Mộc Ly là vì muốn kiếm một chút việc vui từ tên tiểu tử Kiếm Thập Nhất này; thứ hai lqđ là muốn dạy dỗ cái tên này một chút, rõ ràng hắn đã cố ý dặn phải luôn luôn theo sát, một tấc cũng không rời Thủy Y Họa, vậy mà tiểu tử này coi lời hắn thành gió thổi qua tai. Nếu không phải Thủy Y Họa có võ công, mà bản nhân nàng lại xảo trá, thông minh, thì chuyến đi đến Lam Đằng quốc lần này nhất định đã phải bị chịu nhiều uất ức.
Mặt Kiếm Thập Nhất cứng ngắc nhưng vẫn không nói lời nào. Trong lúc không khí giữa mấy người đang căng thẳng, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vương Gia, Vương phi, lão nô tới đưa cơm."
Người vừa gõ cửa là lão ma ma trong phủ. Bà vừa nghe tin Vương Gia và Vương phi trở lại, thì vội vàng đi vào phòng bếp cùng những người làm khác, bận rộn cố gắng làm ra một bàn thức ăn phong phú để mừng chủ tử trở về. Mặc dù lão ma ma không hiểu vì sao Vương phi lại về cùng Vương gia.
Chuyện Thủy Y Họa rời đi thì chắc chắn sẽ không thể giấu được những lão nhân thông minh này trong phủ, cho nên ngay từ đầu Kiếm Thập Nhất đã nói rõ với bọn họ là Vương phi đi ra ngoài làm chuyện riêng lqđ rồi. Mà bây giờ hai người lại cùng một lúc trở về, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
"Tí nữa sẽ hỏi tiểu tử ngươi tiếp." Cơ Mộc Ly liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh cứng ngắc của Kiếm Thập Nhất, sau đó hướng ngoài cửa nói: "Ma ma vào đi.
CHƯƠNG 76 : ĐÔI PHU XƯỚNG PHỤ TÙY VÔ SỈ. (2)
Editor + Beta : Song Ngư nhi.
Khi đã được cho phép bước vào, lão ma ma cẩn thận đẩy cửa ra, đem thức ăn trong tay mang lên.
Cơ Mộc Ly không ngờ người bưng thức ăn tiến vào không chỉ có hai lão ma ma hắn biết, còn có một cô gái trẻ tuổi mà hắn một chưa từng thấy. Nàng cúi thấp đầu, tóc mái thật dài che trước mắt, trong đôi mắt ấy có ánh long lanh lộ ra qua khe hở của những sợi tóc, sống mũi rất đẹp, khuôn môi cũng lqđ rất xinh xắn, màu da nàng là màu lúa mạch khỏe mạnh. Thân hình của nàng cao gầy, nhưng vóc người hơi khô quắt, nhìn có chút giống suy dinh dưỡng.
Sau khi cô gái trẻ tuổi bưng lên hai phần cơm và đũa xong thì liền cung kính thối lui đến sau lưng của lão ma ma, từ đầu đến cuối, nàng ta vẫn luôn cúi thấp đầu.
Ánh mắt Cơ Mộc Ly hơi trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái xa lạ này, trong giọng nói mang theo chút tức giận: "Không có lệnh của Bổn vương, ai lại cho nữ nhân này vào phủ hả? Lão quản gia!"
Kiếm Thập Nhất lập tức ngẩng đầu nhìn về lqđ phía Thủy Y Họa, trong mắt mang theo một chút gấp gáp.
Nữ nhân chết tiệt này, rõ ràng là do ngươi mang về, vậy mà bây giờ lại không nói câu nào!
Thủy Y Họa dù nhìn thấy khuôn mặt đầy sốt ruột Kiếm Thập Nhất vẫn cứ ung dung, khóe miệng nâng lên một độ cong thật nhỏ. Ha ha, ta sẽ không nói đâu, để xem tiểu tử ngươi có thể kiên trì tới khi nào.
Mắt thấy chủ tử giận dữ, những người trong phòng lập tức im lặng như ve mùa đông(2).
(2) Nguyên văn câu này là “Cấm nhược hàn thiền” : Chữ “Cấm” ở đây là chỉ ngậm miệng không nói; Còn “Hàn thiền” là chỉ con ve sầu trong trời rét. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hậu Hán thư – Truyện lqđ Đỗ Mật”. Ý cả câu là chỉ việc muốn nói điều gì đó, nhưng do yếu tố hoàn cảnh, khiến cho không thể nói được.
Hai lão ma ma len lén liếc mắt nhìn nhau, nha hoàn này không phải là do Vương phi dẫn vào sao, vì sao bây giờ Vương phi lại không nói lời nào? Hừ, chẳng lẽ là vì thấy Vương Gia nổi giận, cho nên muốn chối bỏ ?
Trong lòng hai lão ma ma lập tức có sự bất mãn đối với Vương phi.
Lão quản gia vội vàng từ phía sau đi ra, đại khái cũng biết rõ mọi chuyện vừa rồi, nhìn vị Phật sống ngồi kia, à không, phải là hai vị Phật sống chứ, lão thật sự không biết nên trả lời như thế nào nữa. Gia à, rõ ràng nha hoàn này là do chính Vương phi mang về mà! Còn nữa, Vương phi ơi, người phải nói lqđ giúp một chút đi chứ, ai lại như người còn ngồi đấy vui vẻ xem kịch.
"Bổn vương mặc kệ là ai mang vào, các ngươi ngay lập tức ném nàng ném ra ngoài Vương phủ cho ta!" Cơ Mộc Ly vô cùng tức giận nói.
Từ khi Thủy Y Họa gả vào trong Vương phủ, trong phủ của hắn, ngoại trừ có mấy lão ma ma lớn tuổi là nữ nhân ra, thì không hề còn nữ nhân nào khác. Mặc dù trong mắt cảu các hạ nhân ngày hôm nay, hắn cùng Vương phi của mình ân ái vô cùng, dù thế nhưng cũng không có nghĩa là những lời hắn nói trước kia sẽ bị coi thành gió thổi qua tai. Trong tuổi thơ của hắn, thường xuyên phải thấy cảnh nữ nhân trong hoàng cung lục đục đấu đá rồi lại đóng kịch giả vờ thân thiết với nhau, cho nên hắn rất có ác cảm đối với nữ nhân. Dĩ nhiên, ngoại trừ Thủy Y Họa của hắn ra, bởi vì Y Họa khác với những nữ nhân kia, hắn rất rất thích nàng, chỉ hận không thể cầm sợi dây buộc tiểu hồ ly bên mình, không bao giờ có thể rời xa hắn!
Cô gái kia dù sắp bị đuổi đi vẫn cứ cúi thấp đầu, hình như cũng nhận thấy được lửa giận của người trước mắt này rất kinh lqđ khủng, cho nên thân thể theo bản năng mà lui về phía sau.
Kiếm Thập Nhất thấy thế, rốt cuộc không nhịn được nên bộc phát, mở trừng hai mắt, nói mát Thủy Y Họa một câu: "Vương phi, người thật là quá vô sỉ rồi! Hòa Khuyết cô nương là do người dẫn vào phủ, vì sao bây giờ một câu người cũng không nói?"
Cơ Mộc Ly nghe xong thì giật mình, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh mình, lại thấy hai mắt nàng sáng lên, bên trong mắt rõ ràng đầy lqđ giảo hoạt và tính toán.
"Hả? Kiếm Thập Nhất, ngươi vừa nói cái gì thế? Ta là người cho nữ nhân không rõ lai lịch vào phủ sao? Tại sao ta lại không nhớ gì thế?" thủy Y Họa nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Kiếm Thập Nhất, vẻ mặt đầy vô tội, không hiểu gì cả.
"Ngươi đừng giả vờ gải vịt nữa!" Kiếm Thập Nhất giận đến siết chặt quả đấm. Nữ nhân này sao có thể vô sỉ như vậy chứ! So với lqđ Gia còn phải vô sỉ gấp trăm lần!
Kiếm Thập Nhất ngay lập tức nhìn Cơ Mộc Ly, mong có thể làm chủ cho mình, nhưng Cơ Mộc Ly vẫn như kéo dính, ôm Thủy Y Họa, lười biếng híp mắt: "Thập Nhất, nếu Vương phi đã nói không nhớ rõ, thì là do ngươi nhớ lộn. Còn nữ nhân không rõ lai lịch này thì ngươi mau sai người ném ra khỏi phủ đi."
"Gia!" Kiếm Thập Nhất tiến lên một bước, đang muốn nói gì nữa, thì cô gái bên cạnh chợt níu lại tay của hắn, hình như nàng cũng ý thức được hành động của mình không ổn, nên lập tức buông ra, nhỏ giọng nói: "Đa tạ Kiếm công tử đã nói giúp nô tỳ, nô tỳ chỉ là một nha đầu quê mùa, không hiểu biết, nếu như nô tỳ vẫn tiếp tục ở lại Vương phủ, quả thật không ổn."
Nói đến đây, cô gái khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía một nam, một nữ đang ngồi kia : "Ngày mai dân nữ sẽ thu dọn quần áo lqđ rời đi."
Thủy Y Họa nghe vậy, lông mày thon dài hơi nhếch lên, giễu cợt nói: "Ngày mai sao? Hòa Khuyết cô nương này, ta thấy bây giờ vẫn còn sớm, không bằng ngay bây giờ cô nương đi thu dọn quần áo, rối nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn. Thật sự Vương phủ này không thích hợp cho cô nương ở lại."
Ánh mắt Kiếm Thập Nhất đang nhìn cô gái kia, chợt bắn về phía Thủy Y Họa : "Thủy Y Họa, ngươi đừng khinh người quá đáng! Chính người đưa Hòa Khuyết cô nương về phủ, bây giờ lại ngươi nhục nhã nàng trước lqđ mặt Gia, có phải đây mới chính là mục đích của ngươi khi đưa nàng về đây phải không?"
Ánh mắt kia cảu hắn tràn ngập lạnh lẽo như khi nhìn chằm chằm vào kẻ thù của mình vậy, nhưng bây giờ, trên danh nghĩa, nàng ta lại là nữ nhân của chủ tử của hắn - Viêm Đạm Vương phi.
Thủy Y Họa nhìn thấy thế cũng cảm thấy sửng sốt. Tiểu tử thúi này còn tưởng mình nói thật?
Độ cong nơi khóe miệng càng sâu hơn, Thủy Y Họa nhìn Kiếm Thập Nhất, cười hỏi: "Hòa khuyết cô nương còn không nói gì, thế mà ngươi lại xen vào việc của người khác. Kiếm Thập Nhất, ngươi lấy thân phận gì để xem vào chuyện của Hòa Khuyết cô nương vậy?"
Nói xong, nàng nghiêng đầu chăm chú lqđ nhìn vào hắn, nụ cười khóe miệng đã lộ rõ sự trêu trọc.
"Ta --" Kiếm Thập Nhất bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt ngay lập tức đỏ lên. Không ngờ nữ nhân này lại đang gài bẫy hắn!
Vô sỉ! Gian trá!
Cô gái gọi là Hòa Khuyết kia hình như cũng hiểu được câu nói đầy ý tứ của Thủy Y Họa. Lúc này nàng lại cúi đầu càng thấp, trong lúc cúi xuống, trong mắt có sự xấu hổ lóe lên.
"Được rồi, đấy là ta trêu ngươi thôi. Ta rất thích Hòa Khuyết cô nương, nếu không thì đã không đích thân đưa nàng vào phủ rồi." Sau khi Thủy Y Họa trêu ghẹo đủ rồi, rốt cuộc cũng thừa nhận sự thật.
Hai lão ma ma phía dưới nghe được thế thì lqđ chảy mồ hôi lạnh, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ lqđ nhõm. Vương phi à, ngài đùa cũng hơi quá rồi đó.
"Hả? Thì ra là Y Họa nói đùa sao, nàng thật đúng là quá nghịch ngợm mà!" Cơ Mộc Ly cưng chiều nhìn nàng, đưa tay đánh nhẹ mũi nàng, trong mắt tràn đầy nụ cười. Hồi nãy hắn vừa nhìn thì đã đoán ra mục đích của Thủy Y Họa rồi. Hắn không ngờ tiểu tử Kiếm Thập Nhất luôn lạnh lùng này cũng có lúc mềm lòng, thật khó tin, vô cùng khó tin. Nhưng mà với tiểu tử ngốc này, tốt nhất nên kích thích hắn mạnh vào, bằng không, cứ với tốc độ này của hắn, chắc chắn sẽ chậm như rùa.
Thủy Y Họa liếc hắn một cái: "Có người ngoài ở đây, huynh thu liễm một chút cho ta!"
Cơ Mộc Ly nhướng mày lên: "Y Họa là Vương phi của Bổn vương, Bổn vương muốn làm điều gì thì sẽ làm điều đấy. Ai dám nói linh tinh, ta cắt lưỡi hắn." Nói xong, ánh mắt sắc bén quét qua tất cả người còn lại có trong phòng.
Thân thể mọi người không kìm chế được sự lqđ khiếp sợ mà phát run, vội vàng cúi đầu, họ không thấy bất cứ thứ gì, không thấy bất cứ chuyện gì cả.
CHƯƠNG 76 : ĐÔI PHU XƯỚNG PHỤ TÙY VÔ SỈ. (3)
Editor + Beta :Song Ngư nhi.
Kiếm Thập Nhất mím chặt môi, cảm giác lúng túng vừa rồi vẫn chưa hết hoàn toàn, nên hai tai hắn vẫn hơi ửng hồng.
"Hòa Khuyết cô nương, nếu những điều Vương phi vừa nói đều là nói đùa, thì hiểu lầm vừa rồi cũng đã được giải trừ. Về sau cô nương hãy an lqđ tâm mà ở lại Vương phủ này, có chuyện gì không hiểu thì hãy hỏi Kiếm Thập Nhất. Tiểu tử này là thuộc hại mà Bổn vương tín nhiệm nhất đấy."
Ý ngoài lời: Tiểu tử này có tiền đồ rất lớn, nếu cô nương đi theo hắn thì sẽ không phải hối hận đâu.
Chỉ một câu nói như thế mà tất cả người làm có mặt trong phòng còn không biết Kiếm Thập Nhất có ý với Hòa Khuyết cô nương thì nuôi ăn bọn họ nhiều năm như vậy thì cũng phí rồi. Hai ma ma lúc trước có chút bất mãn với Vương phi, thì lúc này lại không nhịn giơ ngón tay cái ở trong lòng.
Với tính cách đó của Kiếm công tử, dù nếu có coi trọng cô nương nhà nào thì cũng sẽ không chủ động theo đuổi, vậy thì phải chờ đến bao lqđ giờ mới được uống được rượu mừng chứ? Nhưng mà Vương phi vừa mới ra tay một cái, thì, chậc chậc, nhìn Hòa Khuyết cô nương một chút đi, bây giờ người ta còn đang mắc cỡ mặt đến độ không dám ngẩng lên rồ kìa. Ít nhất thì lúc này tiểu cô nương người ta cũng đã được hiểu tâm ý của Kiếm công tử rồi, không đúng sao ?
Vương phi quá cao tay!
"Được rồi, không có việc gì thì tất cả lui xuống đi. Đúng rồi, Hòa Khuyết cô nương đi vườn hoa hái cho Vương phi một chút cánh hoa, để lát nữa Vương phi tắm rửa, nhớ phải chọn nhiều loại một chút, nếu không thì chọn cùng một lqđ loại cánh hoa." Cơ Mộc Ly dặn dò một câu, sau đó nhìn Kiếm Thập Nhất một cái, lập tức nói thêm : "Hòa Khuyết cô nương mới đến đây, nên chưa quen với cuộc sống ở trong phủ, Thập Nhất, ngươi đi hái hoa cùng Hòa Khuyết cô nương, không được để lạc người ta giữa đường đấy."
Mọi người yên lặng chảy mồ hôi. Chưa quen với cuộc sống ở trong phủ? Trong vương phủ tổng cộng có bao nhiêu người chứ, Hòa Khuyết cô nương đã làm quen hết với mọi người trong phủ từ lâu rồi, được chưa? Không được để lạc? Mặc dù quả thật Vương phủ rất lớn, nhưng mà cũng không có lớn đến độ có thể để lạc mất người đâu.
Vương Gia à, ngài đang là mở mắt nói mò sao?
Lông mi Kiếm Thập Nhất cụp xuống, nhỏ giọng đáp: "Thuộc hạ đã biết."
Đợi đến khi mọi người đi hết, Cơ Mộc Ly ôm bả vai Thủy Y Họa phá lên cười ha ha: "Y Họa, nàng thật sự quá gian trá rồi, thừa dịp lqđ ta không có ở đây, mà tìm về một nữ nhân!"
Thủy Y Họa lập tức lườm hắn một cái: "Lời này của Gia nói sai rồi, không phải là do ta tìm, mà là trên đường bọn họ có duyên nên mới gặp nhau, huynh có lqđ biết thế nào anh hùng cứu mỹ chưa? Thập Nhất chính là anh hùng, còn Hòa Khuyết cô nương là mỹ nhân."
Cơ Mộc Ly sau khi cười xong thì mặt nghiêm túc lại, nói : "Y Họa, nàng không sợ người này có vấn đề sao?"
"Trong một lần ta vô tình thay nàng bắt mạch thì biết được người này không có chút nội lực nào, hơn nữa --" Thủy Y Họa dừng lại, đưa tay vuốt ve cằm của mình: "Nếu người này không có vấn đề gì thì là tốt nhất, còn nếu lqđ như có vấn đề thì cũng không sao, coi lần này như cho Kiếm Thập Nhất một bài học kinh nhiệm cũng tốt mà. Để cho hắn hiểu rằng, nữ nhân vô tội, đáng thương thì không nhất định là một nữ nhân tốt."
Cơ Mộc Ly nghe xong không khỏi run rẩy, yếu ớt nói: "Y Họa, nàng thật là lòng dạ độc ác mà, ta cảm thấy Thập Nhất thật đáng thương."
"Huynh thì biết cái gì, đừng nhìn bình thường tiểu tử này luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng thật ra thì suy nghĩ của hắn rất đơn thuần, rất dễ bị người lợi dụng mà không biết."
Cơ Mộc Ly: ". . . "
Người bị cho là rất đáng thương cũng chính lqđ là Kiếm Thập Nhất vào lúc này đang theo sát sau lưng Hòa Khuyết, kiếm trong ngực không rời người như cũ.
Nếu là cô gái khác thì rổ hái hoa thường được để ở cánh tay, khi muốn hái hoa gì thì sẽ tạo được phong thái rất đẹp. Như là năm ngón tay tạo thành dáng Lan Hoa Chỉ(3) để hái từng đóa hoa. Lúc hái một đóa hoa sẽ vô tình bị hương hoa mê hoặc mà cúi đầu xuống ngửi một chút, hai mắt khẽ nhắm lại, dáng vẻ vô cùng say mê. Đó sẽ là những việc mà khi hái hoa sẽ không nhịn được mà làm.
[i](3) “Lan Hoa Chỉ” :[/i] Là kiểu tạo dáng tay khi ngón cái chụm vào với ngón giữa, giống cái tay của mấy ông thái giám í ~~~
Đáng tiếc, nếu là Hòa Khuyết cô nương trước mắt này thì sẽ hoàn toàn không làm như thế này. Một tay nàng cầm giỏ hoa, một cái tay khác khi lqđ mà thấy một đóa hoa nào đó sẽ không chút do dự vặn hái xuống, sau đó ném vào trong giỏ.Đến khi hái đã được bảy tám đóa hoa ở chỗ này, thì sẽ đi ngay tới bụi hoa khác.
Nếu là người khác sẽ phải cần đến hai khắc(4), còn nàng thì chỉ cần thời gian một ly trà(5).
Một lát sau, nàng xách giở hoa đã hái xong dủ loại hoa tới trước mặt Kiếm Thập Nhất, ngẩng đầu nhìn lướt qua hắn, rồi lại tiếp tục cúi đầu tự đi về.
Kiếm Thập Nhất nhìn dáng vẻ tùy tiện của nàng, chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút buồn cười.
Đi được vài bước, nàng quay đầu lại nhìn hắn, âm thanh hơi trầm thấp, lại tương đối dễ nghe: "Nô tỳ đã hái đủ lượng hoa rồi, chúng ta có thể trở về."
"Ừ. . ." Kiếm Thập Nhất bước nhanh tới đi theo phía sau nàng, mỗi bước đi của nàng không nhỏ, nên Kiếm Thập Nhất cũng sẽ không cảm lqđ thấy khó chịu khi phải đi theo sau một cô gái suốt ngày bước đi nhỏ nhẹ, quá chậm chạp.
Dọc đường đi, nàng đều cúi thấp đầu, không có nói lời nào thừa thải, mà Kiếm Thập Nhất đi theo phía sau nàng cũng đã quen với sự trầm mặc của nàng, nên cũng thích cảm giác an tĩnh.
Cho đến khi sắp tới Lan Hinh các của Vương phi, cô gái trước mặt mới đột nhiên quay lại nhìn hắn: "Chuyện hôm nay nô tỳ xin đa tạ ngài, lqđ nếu không phải bây giờ nô tỳ không có chỗ nào để đi, thì cũng sẽ không cần nhất định nương nhờ ở đây."
". . . Cô nương không cần phải khách khí, cô nương cứ an tâm ở lại chỗ này, Vương Gia và Vương phi đều là người tốt, về sau cô sẽ thấy." Kiếm Thập Nhất khẽ nghiêng đầu, né tránh tầm mắt của nàng, trên mặt dần dần xuất hiện một màu đỏ ửng khả nghi.
Hòa Khuyết “Ừ” một tiếng thật thấp rồi xách giỏ hoa đi gõ cửa.
Sau khi đã thấy người đã đi vào nhà, Kiếm Thập Nhất ôm kiếm một lát, rồi mới quay đầu đi.
Bình phong trong phòng đã được dựng lên, bồn tắm cũng đã được đổ đầy nước nóng, trong phòng Y Họa đang định cởi quần áo. Nhân lúc nàng lqđ đang cởi quần áo, Hòa Khuyết liền tranh thủ để giỏ hoa ở bên cạnh bồn tắm, nàng còn đang suy nghĩ phải nói gì, thì Y Họa đã nói trước.
"Nhanh như vậy sao?"Thủy Y Họa có chút giật mình, cơ hội mà Cơ Mộc Ly vất vả mới tạo ra được, cứ như vậy bị bỏ lỡ?
"Vâng, vì vườn hoa cách đây không xa, nô tỳ và Kiếm công tử sẽ hái xong rất nhanh." Hòa Khuyết nhỏ giọng trả lời.
Nàng ta không có tạo cho người ta cảm giác mình là người ở tầng lớp thấp nhất mang nô tính trời sinh, cũng không có ý thức đi hầu hạ người lqđ khác, nên tự xưng là nô tỳ. Mà Thủy Y Họa cũng không ngại, mà ngược lại còn cảm thấy cô gái này rất lanh lẹ.
Nàng rất tò mò thân phận của cô gái này, chắc chắn nàng ta không phải là một cô gái nơi thôn dã bình thường!
“Lúc ta tắm rửa không thích người khác hầu hạ, nên ngươi lui xuống trước đi." Thủy Y Họa phân phó nói.
"Vậy nô tỳ lui xuống trước, Vương phi có chuyện gì cứ gọi nô tỳ." Hòa Khuyết cúi đầu nói, sau đó vội vã xoay người rời đi.
Thủy Y Họa nhìn bóng lưng người nọ rời đi, đôi mắt hơi híp lại. Lúc mới vừa rồi khi nàng nói không cần người phục vụ, thì cô gái này lại thở phào nhẹ nhõm?
Xem ra, người này đúng là có vấn đề. Chỉ là nhiệm vụ điều tra thân thế của nữ nhân này đã giao cho Kiếm Thập Nhất rồi. Bây giờ duyên lqđ phận sau này của Kiếm Thập Nhất với cô gái này sẽ như thế nào thì phải đành phải xem vào số phận của hắn thôi.
Chờ đến khi Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa đã tắm rửa xong, hai người đều quay về Trúc Hương các, cửa sổ đều bị khép chặt lại.
Thật ra thì Cơ Mộc Ly rất muốn tắm uyên ương với Thủy Y Họa, nhưng mà Y Họa của hắn nhất quyết sống chết không đồng ý, đành phải hắn chỉ có thể giương mắt nhìn hai người bọn họ chia ra tắm ở hai nơi, tự mình tắm rửa. Nếu là vợ lqđ chồng son khác thì bây giờ không biết đã đại chiến mấy trăm hiệp rồi, còn hắn lại chỉ có thể nhìn và chỉ được sờ có một tí. Hắn chỉ vừa mới nghĩ đến thôi là đã cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
"Y Họa, không phải lúc nãy nàng muốn nói hai chuyện gì đó với ta, phải không?" Cơ Mộc Ly vô cùng thưởng thức nhìn ngắm cô gái sau khi tắm rửa xong thì vô cùng đáng yêu, mái tóc dài tới nửa eo còn chưa khô nên còn vương lại những nước nhỏ log lanh, làm ướt chỗ vải ở bờ vai mềm mại và vòng eo mảnh khảnh, để lộ ra mơ hồ thân thể linh lung được che dấu sau lớp vải, chọc người ta nghĩ linh tinh.
Ánh mắt Cơ Mộc Ly rơi vào vòng eo mảnh khảnh của Thủy Y Họa, trong mắt càng ngày càng trở nên sâu hơn.
Thủy Y Họa cũng không phải là không nhận ra ánh mắt nóng rực phía sau lưng mình kia, nhưng mà lúc này nàng đang rất bận đấy. Trong lqđ tay của nàng đang cầm bức tranh vẽ đóa hoa sen trắng mà nàng mang từ Lam Đằng quốc về, lúc này đây nàng đang vô cùng nghiêm túc quan sát nó. (Ngư : Có ai còn nhớ nó không, nó chính là bức tranh mà Y Họa xin được từ chỗ Cơ Mộc Kỳ đó !)
Bức tranh hoa sen trắng đang được cầm trên tay Thủy Y Họa này, nếu tỉ mỉ quan sát thì sẽ phát hiện ra nó nặng gấp đôi so với những bức tranh bình thường khác, àm cẩn thận quan sát hơn nữa thì sẽ thấy dọc theo bức tranh này, có tới hai tầng giấy xếp chồng lên nhau!
Thủy Y Họa đổ một loại bột thuốc dọc theo chỗ đã được gắn lại của hai bức tranh, sau đó lại xoa đều dọc theo chỗ đã đổ loại bột đó. Chỉ lqđ một lúc sau thì hai tầng giấy này lại có thể từ từ tự tách ra, bức tranh vẽ đóa sen trắng ở phía trước cùng với bức tranh ở phía sau kia hoàn toàn không có chút tổn hại sau khi tách ra.
Mà bức tranh phía sau kia chính là bức tranh vẽ hoa lan rất tỉ mỉ.
Cơ Mộc Ly nhìn thấy bức tranh vẽ hoa lan sau khi được tách ra, khóe miệng run rẩy, khẽ cười nói: "y Họa, nàng quả thật quá thông minh nên lqd mới có thể nghĩ ra biện pháp này." Lúc nói chuyện, trong mắt hắn chứa đầy sự cưng chiều cùng dung túng.
Thủy Y Họa quay đầu nhìn lướt qua hắn, hừ một tiếng nói: "Huynh đừng giả bộ nữa, không phải huynh đã sớm phát hiện rồi sao?"
Cơ Mộc Ly nghe xong cười lên rất vui vẻ, vô cùng thẳng thắn giống như sóng đánh Ngọc Thạch (6) "Quả nhiên chuyện gì cũng qua được mắt của Y Họa. Không sai, mọi chuyện ta đều biết."
[i](6) Nguyên văn của “sóng đánh Ngọc Thạch” là “như lãng kích ngọc thạch” :[/i] đại khái nó có nghĩa là chỉ sự thẳng thắn > Nói xong, hắn chắp tay sau lưng bước đi thong thả đến phía sau lưng nàng, một tay ôm hông của nàng, một tay khác cầm lấy bức họa kia, cằm tựa trên vai nàng, trong mắt chứa nụ cười: " Y Họa, mọi người đều cho rằng đây là bức tranh lqđ giả, nhưng thật ra thì, bức tranh này mới chính là thật! Các thế hệ hoàng thượng của Hỏa Vũ ta đều tương truyền rằng bức tranh cổ của đất nước mình là Mai Hoa Thổ Diễm, còn của Lam Đằng lại tương truyền là bức tranh Quân Tử Lan này. Và trong bữa tiệc ở Lam Đằng quốc đó, thì ngay từ đầu bức tranh này vẫn chưa từng bị đánh tráo!"
Hết chương 76.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT