Không chỉ là Thủy Y Họa, liền ngay cả Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất, thậm chí cả Huyền Vũ khi nhìn đến gương mặt thật của Bạch Hổ đều ngẩn ra. Người này tuyệt đối là có quan hệ thân thích với Ôn Cẩn Hiên , bằng không bộ dạng sẽ
không có giống như vậy .
Tần Khuyết kéo kéo ống tay
áo của Kiếm Thập Nhất , thấp giọng hỏi, " Sao vậy , mọi người biết hắn ? Nếu không vì sao đều giật mình như vậy ?"
"Bộ dạng rất
giống Mặc Ngọc công tử Ôn Cẩn Hiên của nước Tuyết Ly ." Kiếm Thập Nhất
trả lời, đối với Tần Khuyết , tính nhẫn nại của hắn luôn cực kỳ tốt .
Nếu đổi là một người khác hỏi hắn, hắn đều lười đáp lời, có lẽ ngay cả
liếc mắt cũng cũng sẽ không cho .
Bạch Hổ nhìn phản ứng
của mọi người , tự giễu cười, từ từ nói: "Ta là Ôn Hạo Nhiên, các ngươi
đoán không sai , ta quả thật có dính
dáng chút quan hệ với Ôn gia . Không, phải nói là có quan hệ rất sâu xa. Về phần kết quả có cái gì sâu xa, đây là chuyện của bản thân ta cùng Ôn gia , thứ tại hạ không tiện bẩm báo."
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm gần như đã lãnh khốc vô tình , rõ ràng mang theo cừu thị.
Chỉ cần liếc mắt một cái, mọi người liền biết, Ôn Hạo Nhiên đối Ôn gia nhất định là hận thấu xương, chẳng qua nguyên nhân mọi người nhưng không
biết mà thôi.
"Mộc Ly , thân phận thật sự của Bạch Hổ
chắc hẳn ngay từ đầu huynh đã biết đi?" Thủy Y Họa ghé sát vào Cơ Mộc Ly , dùng nội lực truyền âm hỏi.
Cơ Mộc Ly hơi có chút
giật mình, nội lực của Y Họa khi nào thì tiến bộ đến mức này rồi hả ? Đã có thể lấy nội lực truyền âm! Thật sự là làm cho hắn kinh hỉ.
" Y Họa , nàng đoán không sai, ta biết rõ thân phận thật sự của hắn , chờ hồi phủ ta sẽ nói tỉ mỉ với nàng ." Cơ Mộc Ly cũng dùng nội lực truyền
âm đáp lại .
Sau Bạch Hổ , Huyền Vũ cũng tháo mặt nạ lá
cọ xuống , lộ ra một gương mặt tuấn tú dễ nhìn. Bởi vì tất cả mọi người chưa thấy qua Liên Nguyệt công chúa của nước Tuyết Ly , huống chi Huyền Vũ vẫn là nam nhân . Cho nên từ đầu không biết người trước mắt này đó
là vị tứ công chúa thần bí kia .
Đợi đến khi Huyền Vũ bình thản nói về bản thân , mấy người đều phải khiếp sợ so với những người trước .
"... Thân phận nguyên bản của ta là Liên Nguyệt công chúa của nước Tuyết Ly
." Xem mọi người há hốc miệng , Huyền Vũ mặt không biểu cảm tiếp tục
nói: "Tên thật là Thượng Quan Điệt Nhị, mà không là Thượng Quan Điệp
Nhi. Về phần hoàng huynh ta vì sao sẽ tuyên bố ta là tứ công chúa mà
không là Tứ hoàng tử, đó là ý tứ của tiên hoàng , tiên hoàng vì sao làm
như vậy, nói vậy tôn thượng đã tìm được đáp án rồi."
Kiếm Thập Nhất vụng trộm liếc mắt nhìn Tần Khuyết , ánh mắt nhưng lại dẫn
theo vài phần trêu tức. Giống như muốn nói, thế nào hai người các ngươi
không chỉ đều có quỷ đồng tử, cũng đều thích đóng giả nữ nhân, thật đúng là có duyên phận.
Tần Khuyết trong lòng bốc hỏa, nhắm ngay chân sau của hắn đạp một cước.
Kiếm Thập Nhất hơi hơi lảo đảo, sau đó lại lập tức đứng vững. Cũng may không có người chú ý tới tình huống bên này . Hai người lại đứng vào thẳng
tắp, cho rằng không chuyện gì phát sinh.
Cơ Mộc Ly nhẹ
nhàng khoát tay, ý bảo mấy người ngồi xuống , " Kế tiếp bản tôn muốn nói chuyện các ngươi phải cẩn thận nghe . Nếu khiến ta phát hiện có người
có nhị tâm, đừng trách bản tôn không để ý tình cảm, để hắn chết không tử tế được. Đương nhiên, bản tôn nói lời này là không có khả năng phát
sinh trên người các vị đang ngồi đây , các ngươi đều là những người mà
bản tôn tín nhiệm nhất . Nếu ngay cả các ngươi cũng tin không nổi, vậy
bản tôn liền đâm đầu chết luôn ."
Lời nói vừa dứt, Đông Phương Lăng thật sự nhịn không được nở nụ cười , thấy vô sổ ánh mắt
đánh tới, lập tức che miệng ho nhẹ hai tiếng, rồi sau ngồi nghiêm chỉnh.
Lúc này đây, không có người chặn ngang , Cơ Mộc Ly đem chuyện bốn bức họa cổ và bảo tàng nói rõ ràng.
Mấy người Đông Phương Lăng cùng Kiếm Thập Nhất đã biết trước , lúc này cũng không có nhiều phản ứng, nhưng Bạch Hổ Ôn Hạo
Nhiên cùng Huyền Vũ Thượng Quan Điệt Nhị lại khác . Nhất là Thượng Quan
Điệt Nhị, hắn đã sớm từ trong miệng Quỷ Sát Huyết Tôn biết được tác
dụng của quỷ đồng tử . Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, quỷ đồng tử
lại có thể là chìa khóa để mở được bảo tàng , chỉ cần hai người có quỷ
đồng tử tụ cùng một chỗ, có thể nhìn ra bí mật trong họa cổ !
"Hiện tại các ngươi có cái gì nghi vấn đều có thể hỏi bản tôn, bản tôn sẽ nói tất cả những gì mà mình biết ." Cơ Mộc Ly cười nhạt quét mấy người liếc mắt một cái.
Ôn Hạo Nhiên thu hồi kinh ngạc trong mắt , trong lòng lại quay cuồng không ngừng.
Dựa theo lời nói của tôn thượng , loại bí mật kinh thiên động địa này chỉ
có quốc quân của bốn nước mới biết được, mà bốn bức họa bị quốc quân của bốn nước cất chứa. Nếu bí mật này là thật sự, hắn khó có thể tin, nhiều năm hòa bình như vậy đến cùng là như thế nào duy trì được? Dù sao bí
mật này đủ để cho bất cứ một quốc quân nào cũng có thể nảy sinh dã tâm .
"Tôn thượng, ý của người là, chỉ cần tập hợp đủ bốn bức họa cổ , rồi tìm đến Song Hàng Quỷ Tử , chúng ta liền có thể mở ra bảo tàng trong truyền
thuyết ? Tôn thượng chẳng lẽ tưởng... Nhất thống thiên hạ?"
Một câu cuối cùng Ôn Hạo Nhiên hỏi lo lắng không đủ. Nếu Cơ Mộc Ly thật
muốn nhất thống thiên hạ . Hắn đã sớm thành tân hoàng của Hỏa Vũ , thì
ngôi vị hoàng đế làm sao có thể đến phiên Đại hoàng tử Cơ Văn Kỳ ngồi .
Ôn Hạo Nhiên tuy rằng đoán không ra suy nghĩ của Cơ Mộc Ly , lại biết bí
mật này nếu là lộ ra ngoài, nhất định khiến cho một hồi gió tanh mưa
máu. Đến lúc đó không chỉ là quốc quân của bốn nước , trong chốn giang
hồ một ít người có dã tâm nhất định cũng sẽ không từ bỏ mọi thủ đoạn để
truy đuổi bảo tàng. Dù sao, bảo tàng hấp dẫn thật sự là quá lớn.
Cơ Mộc Ly khinh thường cười nhạo một tiếng, "Bảo tàng? Đưa cho bản tôn,
bản tôn cũng không hiếm lạ . Cho nên mục đích của bản tôn , đó là tìm
được bảo tàng , rồi sau... Hủy nó đi ."
Lời này vừa nói ra, trong điện giống như chết lặng .
"... Mặc kệ huynh làm cái gì, ta đều duy trì huynh ." Thanh âm trong trẻo của Thủy Y Họa bỗng nhiên đánh vỡ sự yên lặng.
Ôn Hạo Nhiên liếc xéo nàng một cái, ngay sau đó nói: "Mặc kệ tôn thượng
quyết định như thế nào , thuộc hạ đều không có dị nghị."
Mấy người khác tự nhiên cũng không có ý kiến, bọn họ vốn là người không có
dã tâm này , nhưng mà kích động là khẳng định có . Dù sao đây chính là
bảo tàng có thể thống nhất thiên hạ trong truyền thuyết . Nếu có thể tìm được bảo tàng này , mặc kệ là hủy diệt hay là làm gì khác, đều là một
chuyện làm cho người ta cảm thấy kích động !
Tần Khuyết
cùng Thượng Quan Điệt Nhị liếc nhau, do dự hỏi: "Vương Gia, hiện thời
Song Hàng Quỷ Tử đều trình diện , Vương Gia là muốn hiện tại liền
nghiệm chứng bảo tàng trong truyền thuyết ?"
Cơ Mộc Ly cười mỉm, lấy một bức họa từ trong tay áo ra, rồi sau đó trước mặt mấy người mở tấm họa cổ đang cuộn tròn ra .
Đó là một bức họa hoa mai trong tuyết nở rộ, hoạ sĩ tinh thấu, có thể nói
là kiệt tác. Nhưng là vô luận xem bao lâu, cũng chưa có người có thể từ
trong họa nhìn ra manh mối.
Mà Tần Khuyết cùng Thượng
Quan Điệt Nhị từ lúc nhìn đến bức tranh hoa mai , nhưng lại lộ ra thần
sắc giật mình .
" Sao vậy , Khuyết Nhi, có phải ngươi nhìn thấy gì đúng không ?" Kiếm Thập Nhất lập tức hỏi.
Tần Khuyết khẽ nhíu mày, ánh mắt luôn luôn nhìn bức tranh , thấp giọng nói: "Ở trong bức hoa mai giống như có một ngọn núi."
"Nhưng là ta nhìn thấy không phải là núi , mà là một chữ linh." Thượng Quan
Điệt Nhị kinh ngạc chuyển hướng Tần Khuyết, ánh mắt của hai người lúc
nhìn đến bức họa cổ đã tự động biến thành màu xanh , vô cùng quỷ dị.
"Mộc Ly , xem ra Song Hàng Quỷ Tử quả thật có thể nhìn đến nhũng thứ mà
thường nhân chúng ta nhìn không tới , không chỉ như vậy, liền ngay cả
bọn họ nhìn thấy cũng khác nhau ." Thủy Y Họa nói.
Cơ
Mộc Ly vội để Đông Phương Lăng mang tới giấy bút. Tần Khuyết miêu tả dãy núi mà hắn nhìn đến , mà Thượng Quan Điệt Nhị lại viết chữ Linh mà hắn
nhìn thấy xuống bên cạnh .
"Tạm thời còn nhìn không ra đây là núi gì , mà chữ này ý nghĩa cũng rất mơ
hồ. Nhưng mà đợi tập hợp đủ bốn bức họa , tin tưởng hết thảy đều sẽ rõ
ràng ." Cơ Mộc Ly trầm giọng nói. Lần này hắn chỉ mang theo bức tranh
hoa mai , từ Lam Đằng trộm được bức tranh hoa lan , còn bức hoa cúc mà
Hạc Thần Uyên trộm được từ hoàng cung của Tuyết Ly thì để ở vương phủ .
Cơ Mộc Ly cảm thấy chuyện này hẳn là bàn bạc kỹ hơn, dù sao bức họa thứ tư còn chưa tìm được . Hạc Thần Uyên trước khi đi đã bảo đảm với hắn , nói bức họa của Đông Diệu rất nhanh có thể tới tay Tuy rằng không biết Hạc
Thần Uyên vì sao như thế khẳng định, nhưng là mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng trước, hắn không tính toán để cho người khác biết hắn đã tập hợp đủ ba
tấm họa cổ .
"Bạch Hổ, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ tốt
Huyền Vũ, hơn nữa không muốn cho người khác phát hiện hắn có quỷ đồng tử , Thập Nhất , ngươi bảo hộ Tần Khuyết, lời dư thừa ta không nói nữa .
Các ngươi hẳn là hiểu ý tứ của ta ."
"Gia yên tâm, ta sẽ không để cho người khác xúc phạm tới Khuyết Nhi!" Kiếm Thập Nhất lập
tức nói, thật sâu nhìn Tần Khuyết liếc mắt một cái.
Tần Khuyết xấu hổ quay đầu, hừ nói: "Bản thân ta tự bảo hộ mình , không cần ngươi nhiều chuyện."
Kiếm Thập Nhất trong mắt tràn đầy ý cười.
" Thập Nhất , thánh điển tế kiếm nhanh đến , mà Kiếm gia lại là người
đứng ra tổ chức ngươi lưu ý chút." Cơ Mộc Ly căn dặn xong, ánh mắt nhìn
về phía Ôn Hạo Nhiên, nửa đứng đắn nửa oán trách nói: "Bạch Hổ, khúc mắc vẫn sớm nên cởi bỏ , ngươi mặt mũi suốt ngày âm trầm , lão tử thật sự
là xem đủ. Lần này Ôn gia nhất định sẽ đến, muốn làm như thế nào chính
ngươi xem làm."
Ôn Hạo Nhiên lập tức liền hiểu ý tứ của
Cơ Mộc Ly , trong lòng không khỏi ấm áp, hiện thời có toàn bộ Tiêu Dao
cung làm hậu thuẫn cho hắn , hắn quả thật không cần lại băn khoăn thế
lực của Ôn gia . Tam đại gia tộc lại như thế nào, chỉ cần hắn xuất động
tám mươi mốt Quỷ Sát quân của Tiêu Dao cung , như thường có thể diệt Ôn
gia.
•
Ngày gần đây, chuyện bốn nước đàm luận
nhiều nhất đó là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc lớn nhất Kiếm gia tổ chức thánh điển tế kiếm . Cái gọi là thánh điển tế kiếm , đó là nghi thức dành cho những người hữu duyên tìm kiếm được những bảo kiếm chưa
khai quang .
Kiếm gia lấy kiếm thuật nổi tiếng thiên hạ, cũng nổi tiếng vì Kiếm gia trang luyện ra bảo kiếm . Không chỉ giang hồ lục lâm hảo hán, liền ngay cả võ tướng triều đình đều sẽ mộ danh đi
tham gia. Mà thánh điển tế kiếm còn có một loại tác dụng khác , đó là
mượn buổi lễ long trọng này để tăng thêm danh tiếng , củng cố quan hệ
lẫn nhau , cũng hoặc là nói là so đo lẫn nhau , để một lần nữa sắp xếp
lại thứ tự của ba đại gia tộc .
Càng ngày càng nhiều
người xa lạ xuất hiện tại thành Đông Liệt của nước Hỏa Vũ , có người ăn
mặc kiểu giang hồ , cũng có người mặc cẩm bào thế gia công tử.
Trong thành Đông Liệt các khách sạn lớn đều đã chật cứng người, nhất là khách sạn Họa Vũ mới xây không lâu , từ phòng chữ Thiên loại một cho đến
phòng chữ hoàng loại bốn đều đã đầy người . Nơi này nước trà đồ ăn ngon , trang hoàng cũng thật tinh xảo, mà giá tiền lại hợp lý , cho nên từ
người trong hoàng thất , cho tới phổ thông dân chúng, đều thích lựa chọn nơi này.
Lúc này, vài người giang hồ đang tụ tập ngồi
chung một bàn lớn ở gần cửa sổ uống rượu nói chuyện phiếm , tiếng cười
không ngừng.
"Lần này ta nhất định phải xông vào cửa Ất
của kiếm tràng , lấy một thanh bảo kiếm mang về !" Trong đó một người
lời thề son sắt nói.
Bên cạnh một người cười nói: "Dựa
vào bản lĩnh của Vương đại ca , tiến cửa giáp đều không thành vấn đề ,
lần này vào được cửa giáp là có bảo kiếm thượng đẳng cơ ! Đến lúc đó
Vương đại ca nhớ cho chúng ta ngó một chút phong thái của bảo kiếm nhé
!"
"Ha ha, ta chắc không được, có thể được đến một thanh bảo kiếm ở cửa Ất là đã tốt lắm rồi, bảo kiếm ở cửa Ất của Kiếm gia
cũng đã là thượng thừa ..."
Mấy người lẫn nhau a dua nịnh hót một phen, một trận tiếng cười qua đi, lầu một khách sạn bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Mọi người ào ào nhìn xuống cầu thang , cái nhìn này qua đi, nguyên bản còn
có một chút xì xầm lần này xem như hoàn toàn không có.
Nam tử áo trắng từng bước một đi xuống dưới, tư thái tao nhã thong dong,
dung nhan càng là ôn nhuận tuấn mỹ. Phía sau nam tử áo trắng đi theo năm sáu người hạ nhân ăn mặc kiểu tùy tùng, dung mạo đoan chính.
Người nọ nhận thấy được tầm mắt của mọi người , hai mắt nhìn xung quanh một
vòng khách sạn , mặt cười yếu ớt, quả nhiên là ôn nhuận Như Ngọc.
"Là người thừa kế đời sau của Ôn gia , Mặc Ngọc công tử Ôn Cẩn Hiên!" Có
người nhận ra tới lập tức hô nhỏ một tiếng. Ý thức được bản thân vô lễ,
người nọ vội vàng che miệng lại.
Công tử áo trắng tuấn nhã nhưng không có để ý người khác thất lễ , chỉ nhìn không chớp mắt rồi đi xa.
Sau khi xác định người nọ đã đi xa , lấu một khách sạn lại sôi trào hừng hực.
Thánh điển tế kiếm bốn năm một lần, lần trước người Ôn gia tới không phải là
Mặc Ngọc công tử Ôn Cẩn Hiên , ngày đó tới cũng là một nam tử áo trắng
nho nhã tuấn mỹ , chính là người nọ ánh mắt thoạt nhìn có cảm giác sắc
bén hơn mấy phần so Ôn Cẩn Hiên , vừa thấy liền biết là người không dễ
chọc . Đáng tiếc , nghe nói đại điển lần đó , người nọ bởi vì tuyển chọn kiếm chết ở cửa Giáp của kiếm tràng .
Bảo kiếm thượng
đẳng nghe nói rất khó thuần phục , nếu có thể thuần phục kiếm kia , bảo
kiếm sẽ trở thành tùy tùng cả đời cùng ngươi, nhưng nếu tâm trí định lực không đủ, thật dễ dàng bị kiếm phản phệ.
Người thừa kế đời trước của Ôn gia đã chết ở buổi tế kiếm đó , người này tên gọi hình như là Ôn Hạo Nhiên.
Nghe chung quanh mọi người bàn tán chuyện vầ Ôn Cẩn Hiên , nam tử áo trắng
ngồi ở góc đột nhiên đứng dậy, mấy bước đi nhanh liền biến mất ở trong
khách sạn Họa Vũ .
Mọi người chỉ còn kịp nhìn đến bóng lưng và đại đao lóng lánh trên lưng người nọ .
Mạng che mặt bị gió thổi bay lên , lộ ra ánh mắt người nọ , tối tăm mà tràn đầy thù hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT