– Lãnh Huyết, ta thật sự là Lâm Phong, không phải Vô Tình – Lâm Phong lần thứ 2 nói rõ thân phận của mình với Lãnh Huyết, lúc đó cách hôn lễ của hai người có một tháng.
– Nếu ngươi không phải Vô Tình thì Vô Tình thật sự đang ở đâu?
– Vô Tình có lẽ đang ở năm 2007, cách đây khỏang 1000 năm, đó cũng là thời đại mà ta sống.
– Vô Tình, nếu huynh không muốn gả cho ta thì cứ nói thẳng, ta có thể chấp nhận được, thế nên mong huynh đừng đem chuyện này ra mà đùa nữa!
Lãnh Huyết hiện tại vẫn không sao đối mặt nổi với chuyện này. Kỳ thực là hắn đang trốn tránh, trốn tránh tình cảm của mình. Vì hắn căn bản không xác định được tình cảm của mình, chính hắn cũng không biết người mà mình thích là Vô Tình hay là người đang đứng trước mắt và tự xưng là Lâm Phong. Kỳ thực hắn vốn tin những gì Lâm Phong nói, lần đầu tiên hắn gặp lại Vô Tình trên đường thì hắn có một cảm giác rất kỳ quái. Trước đây Vô Tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, thông minh nhưng lời nói lại rất cay độc, rất hay làm tổn thương người khác. Nhưng truớc mắt hắn là một Vô Tình ấm áp, thân thiết, vui tươi họat bát, thậm chí mang theo một chút thần bí, ngoại trừ việc rất thích ăn. Nhưng hắn thà tin là Vô Tình mất trí nhớ, chỉ là… bởi vì mất trí nhớ nên tính cách mới thay đổi nhiều như vậy!
– Lãnh Huyết, ngươi nhất định phải tin ta, ta thật sự không phải Vô Tình – Lâm Phong không muốn Lãnh Huyết lại hiểu lầm nữa và y cũng không muốn làm thế thân của Vô Tình nữa.
– Vậy huynh chứng minh cho ta thấy đi! – Lãnh Huyết chưa từng dùng ngữ khí đó nói chuyện với Vô Tình, chẳng qua hiện tại đầu óc hắn đang rất loạn, rất cần thời gian để bình tĩnh lại.
– Chứng minh? – Lâm Phong đau đầu nghĩ – Ta lấy cái gì để chứng minh?
– Nếu huynh không thể chứng minh được thì có nghĩa là huynh chính là Vô Tình! – Lãnh Huyết chặn Lâm Phong lại, không cho y nói tiếp nữa.
Lâm Phong buồn bã xụ mặt xuống.
**********
Lam Nhược Phi tỉnh lại việc đầu tiên là hỏi thăm tình hình của Vô Tình. Thiết thủ vỗ về Lam Nhược Phi và nói:
– Cô nương vừa tỉnh lại, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút! Vô Tình không sao cả, cô cứ yên tâm đi. Ngày mai tại hạ sẽ mời Tang y sư đến xem bệnh cho cô nương.
– Ừm – Lam Nhược Phi vừa nghe nói Vô Tình không sao thì yên tâm rồi, nàng lui dần về dựa lưng vào đầu giường.
– Tang cô nương!– Lâm Phong không ngờ rằng lại sớm đụng phải Tang Chỉ Nghiên nữa rồi, y mới được bình an có mấy ngày nha!
– Muội đến là để xem bệnh cho Lam cô nương. Vô Tình, huynh vẫn khỏe chứ? – Tang Chỉ Nghiên ra vẻ thập phần quan tâm đến tình trạng hiện tại của Vô Tình.
– À…ta vẫn tốt.
– Lãnh Huyết đâu? – Tang Chỉ Nghiên bắt đầu giở giọng bà tám.
– Hắn vẫn tốt! – Cô ả này rốt cục muốn làm gì đây?
Tang Chỉ Nghiên nhẹ nhàng thốt lên một câu:
– Vô Tình, huynh có biết không…kỳ thực, muội rất yêu huynh.
– Tang y sư, cô đã đến rồi à? – Thiết Thủ thấy Vô Tình đỏ mặt xấu hổ liền chạy lại giải vây cho y.
– Thiết thủ, chào huynh! – “Ta vừa nói yêu Vô Tình, không biết Thiết Thủ có nghe thấy không?” Tang Chỉ Nghiên liền chột dạ mà cúi đầu xuống.
**********
Đêm khuya thanh tĩnh, một bóng đen nhẹ nhàng không gây chút tiếng động nấp bên cửa sổ, rồi cửa cũng rất nhẹ nhàng mà mở ra.
– Vô Tình ơi? – Trong phòng thật sự ngay cả cái lông chân cũng không thấy chứ đừng nói con người.
Chuyện gì thế? Lâm Phong vừa đi WC, trở về thì thấy chẳng những cửa phòng bị mở mà còn có một hắc y nhân lẻn vào phòng mình.
– WHO? còn không ra, ta sẽ phóng ám khí đó! – Lâm Phong giở giọng uy hiếp, tay bất giác run lên – Nguyên lai Thần Bộ Ti này cũng không được an toàn lắm, có lẽ ta nên thuê một bảo an 24/24 để bảo vệ mới được nha.
>- – Là muội!
Có nguời trong phòng, người đó đương nhiên là Tang Chỉ Nghiên rồi, nhưng Vô Tình cố ý không nhận ra cô ta:
– Ngươi là kẻ nào? – Lão tử thách ngươi dám đánh lén ta lần nữa đó!
– Tang Chỉ Nghiên! – Người trong phòng đành lên tiếng giới thiệu. Còn bên ngoài, Vô Tình thủy chung không chịu buớc vào.
– Đúng là cô à? A, nhưng ta làm sao biết là ngươi không gạt ta chứ? – Lâm Phong cố ý dụ khị Tang Chỉ Nghiên bước ra ngòai.
Tang Chỉ Nghiên bất đắc dĩ phải đi ra, thầm nghĩ Vô Tình thật là chả rành chuyện phong nguyệt gì cả!
– Tang cô nương, thật sự là cô à? – Lâm Phong cố ý trưng ra bộ dạng giật mình.
Đêm khuya im lặng như tờ, giọng nói Lâm Phong lại đột nhiên cao vút không gì sánh được, liền khiến cả Thần Bộ ti được một phen náo động.
– Kẻ nào to gan đến nỗi giữa đêm dám xông vào Thần Bộ Ti? Chán sống rồi chắc? – Là giọng của Truy Mệnh, hắn hận nhất kẻ nào đang đêm phá mộng đẹp của hắn!
– Tang cô nương!
Cả Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết một phen giật mình. Tang Chỉ Nghiên đang vận một bộ y phục dạ hành đen thui.
– Tang cô nương, vì sao đang lúc canh ba nữa đêm, cô lại còn mặc y phục dạ hành lẻn vào khuê phòng (!) của Vô Tình? – Gia Cát tiên sinh bắt đầu chất vấn.
Khuê phòng? Thì ra Thần Bộ ti từ trên xuống dưới đều xem Vô Tình như một tiểu thư khuê cát, Lâm Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
– Ừm…Tôi nghĩ Vô Tình…
– Là chuyện gì? – Gia Cát tiên sinh liền truy hỏi, người từng trải như ông nhìn ra được Tang Chỉ Nghiên đối với Vô Tình chỉ có một ý niệm: là yêu đương!
– Lẽ nào cô không biết Vô Tình và Lãnh Huyết sẽ mau chóng thành thân sao?
– Có thể nguời này không phải là Vô Tình thật sự! Giọng nói Tang Chỉ Nghiên tuy nhỏ những cũng đủ làm chấn động cả Thần Bộ ti.
– Ngươi nói cái gì, Tang Chỉ Nghiên? Ngươi có gan thì lặp lại xem nào!
Truy Mệnh mất hết kiên nhẫn, đùng đùng nổi giận. Nhưng Lãnh Huyết chỉ ngơ ngác nhìn đâu đó, ngay cả Tang Chỉ Nghiên cũng có thể cảm nhận được người này quả thật không phải Vô Tình, còn hắn vì sao lại không thể chấp nhận được việc người đang đứng trước mắt mình không phải Vô Tình thực sự?
– Tang cô nương, mặc kệ sự thật ra sao thì đây cũng là việc riêng của Thần Bộ ti chúng tôi, không can hệ gì tới cô cả!
– Có quan hệ đấy, vì người tôi thích là Vô Tình, ta không thể giương mắt nhìn y gả cho một người căn bản không hề yêu thương y!– Tang Chỉ Nghiên chưa từng có biểu hiện kích động như thế.
– Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Ai cũng biết chuyện Lãnh Huyết yêu thích Vô Tình! – Thiết Thủ giơ đôi tay sắt thép lên dọa đánh Tang Chỉ Nghiên.
– Người Lãnh Huyết thích là Vô Tình chứ không phải người này! – Lời Tang Chỉ Nghiên rõ ràng có thâm ý, mỗi câu mỗi chữ đều đánh vào địa vị của Vô Tình trong lòng Lãnh Huyết.
– Lãnh Huyết, đệ nói gì đi! – Thiết Thủ không hiểu vì sao Lãnh Huyết thủy chung vẫn im lặng đứng ngòai xem. Lãnh Huyết và Vô Tình thật ra đã xảy ra chuyện gì?
– Đệ…
Lãnh Huyết đưa ánh mắt đau thương sang nhìn Lâm Phong, thật không thể thốt ra nỗi chữ nào. Hắn rốt cuộc là yêu Vô Tình hay người đang đứng trước mặt?
– Mọi người đừng cãi nữa, ta thật sự không phải Vô Tình… thật sự không phải mà. Tóm lại cái gì muốn tới rồi sẽ tới, thời gian sẽ chứng minh tất cả thôi!
Rất an tĩnh, đặc biệt an tĩnh…năm phút sau…..
……người của Thần Bộ Ti bắt đầu bàn luận, rồi bàn đến bốn tiếng sau…
Thế là cuộc hội kiến diễn ra suốt đêm. Ngọai trừ Tang Chỉ Nghiên, Vô Tình và Lãnh Huyết ra, tất cả mọi người đều thảo luận rất kịch liệt, hình như tất cả đều hướng về Vô Tình, chẳng mảy may nào liên quan đến Lãnh Huyết cả.
**********
-Vô Tình…bất luận như thế nào, thế thúc vẫn trước sau tin tưởng con – Gia Cát tiên sinh rõ ràng cho rằng đầu óc Vô Tình lại hỏng lần hai rồi
– Vô Tình….bọn đệ cũng đứng về phía huynh! Thiết Thủ cùng Truy Mệnh phụ họa, rõ ràng đã thống nhất từ trước với Gia Cát tiên sinh rồi.
– Về phần Tang cô nương, ta nghĩ chuyện này nên dừng ở đây. Cho dù cô thật tâm yêu thích Vô Tình đi nữa thì cũng khó lòng nghịch lại Thánh ý – Hứ, cả gan dụ dỗ Vô Tình nhà ta à!
– Thế thúc, người sao có thể thả cho Tang Chỉ Nghiên đi? Người có biết cô ấy chính là nội gian trong Thần Bộ Ti hay không?
Lâm Phong trong lòng vạn phần phiền muộn, không chỉ trên dưới Thần Bộ ti cho rằng đầu óc y lại có bệnh nữa rồi mà cái ả Tang Chỉ Nghiên kia lại có thể bình an vô sự mà đi khỏi Thần Bộ Ti nữa chứ.
– Vô Tình, Thần Bộ ti chúng ta làm việc xem trọng chứng cứ, thế thúc tự có dự định riêng. Chúng ta tuyệt đối không thể có nhược điểm gì để cho Thái Kinh có thể nắm cán được. Còn chuyện con có thật sự là Vô Tình hay không…thế thúc thật sự không nghĩ đến – Gia Cát tiên sinh nhìn Lâm Phong với một ánh mắt hết sức thân thiết khiến y không thể không cảm động.
– Thế thúc…
– Ta cũng biết con rất thích Lãnh Huyết, con hãy cho hắn ít thời gian để hắn nghĩ thật thông suốt.
Đột nhiên Lâm Phong thấy Gia Cát Chính Ngã thật giống thế ngoại cao nhân, sao mà siêu phàm thoát tục quá, hình tượng anh minh sáng suốt ngời ngời như mặt trời, ánh mắt lấp lánh như sao trên cao…
– Vâng ạ – Lâm Phong gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT