"Không có việc gì, sẽ không đói, ngươi ăn đi, ta đi nha." Nàng đứng dậy sau đó ném bạc ở trên bàn liền sải bước ra ngoài cửa, ném Mặc Thanh Vân một mình ngồi ở chỗ đó, ngây ngốc nhìn nàng rời đi.

Không lâu sau mấy người bọn họ cũng dùng cơm xong, khách trong quán rượu cũng đều một nhóm tiếp một nhóm lần lượt rời đi, đám người Thượng Quan Cẩn Nam cũng chính thức lên đường, hướng Tuyết sơn phía bắc Mạc Bắc chạy tới.

"Ca, nghe nói muốn đi Tuyết Sơn phải đi qua rừng Ma Vực, bên trong hình như có rất nhiều quái vật hung thần ác sát, là thật sao?" Thượng Quan Cẩn Du tò mò hỏi vị nam tử bên cạnh nàng, nàng cũng không phải vì sợ mới hỏi , mà bởi vì lòng hiếu kỳ quấy phá, mặc kệ bên trong rừng rậm Ma Vực có cái gì, chỉ cần có ca ca nàng ở bên cạnh thì nàng đều không sợ, mặc kệ có cái gì nguy hiểm, ca ca cũng sẽ giúp nàng cản trở .

"Du nhi, đương nhiên là thật, chỉ là nàng không cần phải sợ, ta sẽ bảo vệ nàng không để nàng phải chịu một chút tổn thương nào, yên tâm đi." Hiên Viên Triết vội vàng tiếp lời , hướng về phía Thượng Quan Cẩn Du hiến ân cần.

Mà sự ân cần lấy lòng của hắn cũng không được Thượng Quan Cẩn Du ưu ái, mà đổi lấy một ánh mắt xem thường của đối phương , không vui liếc hắn một cái sau đó lại lôi kéo ống tay áo của Thượng Quan Cẩn Nam, mở miệng lần nữa hỏi "Ca, nếu quả thật gặp nguy hiểm huynh sẽ giúp muội đúng không?"

Nhưng bước chân của Thượng Quan Cẫn Nam vẫn không hề ngừng lại, vẫn bước lên phía trước, chỉ hơi hơi nhìn nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái coi như là ứng tiếng, sau đó liền không tiếp tục để ý tới nàng nữa, sải bước đi về phía trước,một nhóm mấy người bọn họ cũng không có đi cùng một chỗ, Thượng Quan Cẩn Nam cùng Độc Cô Hạo, Nam Cung Tuyệt cùng đi ở phía trước, sau lưng xa mấy mét là Mặc Thanh Vân cùng Đông Phương Ngưng, còn Thượng Quan Cẩn Du cùng Hiên Viên Triết thì bị lắc tại phía sau cùng, cách chỗ Đông Phương Ngưng mười mấy mét.

"Ca, chờ ta một chút a. . ." Nàng thật sự là đi không được, nhưng những người trước mặt càng đi lại càng nhanh, nàng đều sắp mệt chết đi được.

Nghe được tiếng la của nàng,lúc này Thượng Quan Cẩn Nam mới dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng một cái, sắc mặt không tốt nói: "Tất cả mọi người đều đã nói là đường xá xa xôi, sợ muội không chịu nổi nên không để cho muội theo tới, nào ngờ muội nhất định len lén đi theo, hiện tại có thể trách được người nào?" Cô muội muội này của hắn mãi cứ đi theo hắn, mặc kệ hắn đến đâu nàng đều muốn đi theo, trước kia còn chưa tính, đi chơi mang theo nàng cũng không có việc gì nhưng hôm nay là ra ngoài làm chánh sự, mình kiên quyết không mang theo nàng ra ngoài, thật không nghĩ đến nàng lại còn len lén đi theo, xem ra về sau hắn không thể tiếp tục thuận theo tính tình của nàng, nếu không chỉ biết làm hư nàng thôi.

"Du nhi khiến ca ca thêm phiền toái rồi, thật xin lỗi!" Xin lỗi nhìn hắn một cái, biết sai cúi đầu.

"Ai, muội luôn là như vậy, lần sau không cho như vậy nữa, không đúng, nên sớm một chút để cho muội lập gia đình, chỉ có như vậy muội mới có thể học biết lớn lên." Thấy nàng có thái độ nhận lỗi, mình cũng không thể tiếp tục trách cứ, dứt khoát để cho nàng sớm lập gia đình là được rồi, lần này trở về mình phải nhất định nói chuyện với phụ thân, để ông sớm ngày gả đi vị muội muội cho bốc đồng này.

Lúc Thượng Quan Cẩn Du nghe thấy muốn đem mình lập gia đình cũng không vui lòng rồi, tiến lên một bước, lôi kéo tay áo của hắn không chịu buông tay,làm bộ đáng thương nói: "Ca, muội không muốn lập gia đình, Du nhi muốn cả đời ở cùng với huynh, ai cũng không gả!" Nàng mới không cần gả đi, phóng tầm mắt nhìn tới, những người đồng lứa cũng chỉ có ca ca là được, chỉ có ca ca mới có thể làm, cũng là một nam tử xuất sắc nhất, nàng không muốn gả ra ngoài, chỉ cần cả đời ở cùng với ca ca là tốt rồi.

"Không thể nói bậy, con gái lớn lên chung quy đều phải lập gia đình, tại sao có thể ở cùng với ta mãi được? Hơn nữa, coi như muội không muốn gả cũng không được, theo như lời phụ thân nói, gần đây hoàng thượng đã tại bắt đầu chọn ngày hoàng đạo rồi, chờ chọn xong ngày liền đem muội gả đi, muội không thể tùy hứng nữa." Ngăn lại bàn tay đang bắt lấy ống tay áo của nàng, sưng mặt lên không vui nói.

"Đúng vậy, Du nhi, nào có cô nương gia trưởng thành không lấy chồng? Yên tâm đi, chờ nàng gả cho của ta, ta nhất định sẽ đối với nàng thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu uất ức nửa phần." Hiên Viên Triết tức thời bu lại, vẫn như cũ chỉ lấy được một cái liếc mắt xem thường của mỹ nhân, không thể làm gì khác hơn là rụt cổ một cái, giống như con chó nhà có tang .

"Ca, muội không muốn lập gia đình, đợi sau khi trở về huynh thì giúp muội năn nỉ cha nha, người ta muốn cả đời không lấy chồng." Thái tử Hiên Viên Triết quá vô dụng, ngay cả một đầu ngón chân của ca ca cũng không sánh nổi, nàng mới không cần gả cho hắn.(Pe: bao giờ mới xong cái con điên này đây, (-.-) tự nhiên thấy edit mấy con điên này tốn chất xám quá!!!)

"Chớ có nói bậy! Còn dám nói nhiều thêm một câu muội liền lập tức trở về cho ta!" Làm con cái, hôn nhân đại sự làm sao có thể làm chủ? Tất cả đều phải lấy lợi ích của gia tộc làm trung tâm, tư tình nhi nữ đều phải đặt qua một bên.

"Được rồi, muội không nói. . ." Uất ức cúi đầu, cũng không dám nói thêm câu nào nữa, ca ca đã tức giận, chỉ còn phải chờ thêm một thời gian nữa thôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play