CHƯƠNG 68: MƯA ĐỒ NGỌT

Ngày thứ hai trong Đại sảnh đường Hogwarts, mọi người đang dùng cơm liền nghênh đón đám cú mèo oanh tạc vào phòng, lần lượt cầm lấy thư gửi từ nhà và báo chí mà cú mèo bỏ lại.

“Merlin! Prince thành Bậc thầy Ma dược!”

“A, là Bậc thầy Ma dược trẻ tuổi nhất!”

Trên bàn dài của các nhà truyền đến từng hồi tiếng kêu kinh ngạc, toàn bộ các phù thủy đều đưa tầm mắt nóng bỏng về phía phù thủy thiếu niên tóc đen mắt đen, vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi trên bàn dài của Slytherin. Avery và Regulus ngồi ở bên cạnh Severus cũng nói lời chúc mừng. Đám người Evan Rosier vốn có ác cảm với Severus thì vẻ mặt khó dò nhìn chằm chằm mấy chữ to màu đen trên Nhật Báo Tiên Tri. Rabastan cùng vài thủ lĩnh của nhà khác lần lượt gật đầu ra hiệu với Severus.

Bên bàn dài của Gryffindor, trên gương mặt xinh đẹp của Lily Evans lộ ra vẻ kiêu ngạo, Sirius cũng vô cùng vui vẻ, chỉ là vẻ mặt ghen ghét của James đã rơi vào trong mắt của Remus và Pettigrew.

“A, ma dược máu trong?!”

Sirius bỗng nhiên kêu to thành tiếng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, hiện tại gần như toàn bộ các phù thủy nhỏ đều đã nghe nói về ma dược máu trong, nghe tiếng vội vàng nhìn lại, quả nhiên trên Nhật Báo Tiên Tri có nhắc đến vị Bậc thầy Độc dược trẻ tuổi này đã thành công chế tạo ra ma dược máu trong, sau đó đều là một đống xác nhận.

Đại sảnh đường của Hogwarts lập tức rơi vào cuồng loạn. Mấy ngày nay đám rắn nhỏ Slytherin không hề bài xích phù thủy xuất thân Muggle và máu lai, lại thêm việc giáo sư Voldemort đối xử bình đẳng với nhóm động vật nhỏ, khiến các phù thủy nhỏ sinh ra ở thế giới Muggle có niềm mong đợi mãnh liệt là có thể được toàn bộ thế giới phép thuật chấp nhận, nhất là nghe nói về chuyện ma dược máu trong, đều chờ mong ma dược máu trong sớm ngày được chế tạo thành công, liền không phải lo lắng về vấn đề chỗ cất trữ của Prince không có đủ, không ngờ chỉ trong thời gian một tuần, nguyện vọng của bọn họ liền trở thành sự thật!

Trên bàn của giáo sư, Voldemort mang theo nụ cười mỉm ưu nhã mê người nhìn về phía bàn dài của Slytherin, đám rắn nhỏ dường như cũng vô cùng phấn chấn, hắn cũng không cảm thấy đây là vui vẻ vì sự vĩ đại của hoàng tử của hắn, mấy con rắn nhỏ cao ngạo này vẫn không thể dễ dàng tiếp nhận phù thủy xuất thân từ Muggle mà máu lai như vậy, chỉ là vì ma dược máu trong có thể thay đổi dòng máu của con cháu đời sau mà vui vẻ. Chỉ là không biết sau khi xâm nhập tìm hiểu về Muggle, những con rắn nhỏ vô cùng kiêu ngạo này không biết sẽ có cảm tưởng gì về thân thế của mình?

Giáo sư Slughorn vừa lúc ngồi bên cạnh Voldemort, đối với việc học sinh của mình lấy được thành tựu cũng rất vừa lòng.

“Voldemort, Severus quả thực rất xuất sắc, trẻ tuổi như thế đã có thể đạt được thành tựu thế này thật sự là không dễ dàng. Hơn nữa chuyện ma dược máu trong có liên quan đến sự kế thừa của phù thủy, chắc chắn toàn bộ phù thủy đều sẽ vì thế mà kiêu ngạo!”

Voldemort cười như không cười đưa mắt nhìn Slughorn, hắn còn không hiểu rõ ‘lão sên già’ có đam mê tích trữ nhân tài sao? Trông cậy vào việc khi đám học sinh yêu quý này đạt được tiếng tăm và thành tựu, hừ, chỉ cần nghĩ đến lão đưa bản [Giải mã đỉnh cao Nghệ thuật Hắc ám] tồn tại thiếu hụt nghiêm trọng cho mình, hắn liền thấy có một ngọn lửa không tên dâng lên trong lòng, hắn lại còn ngu xuẩn mà tin vào lão già tham lam này!

“Nghĩ đến Severus có được thành tựu này, ít nhiều cũng có sự chỉ dẫn của ngài, câu lạc bộ Slug không phải là được thiết lập vì như thế hay sao?”

Slughorn vẻ mặt ngượng ngùng quay đầu đi, Prince tuy rằng thật sự là học sinh của ông, nhưng lúc trước khi tổ chức ‘Câu lạc bộ Slug’ thì, ông cũng không xem trọng máu lai âm trầm nghèo khổ này, dù sao không để ý đến tình hình thực tế mà qua lại với một Máu bùn Gryffindor, thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt, cho nên lúc đầu ông cũng không mời Prince, đợi đến sau năm thứ tư, Prince lại dứt khoát từ chối.

Voldemort tất nhiên là biết, lần trước tra tư liệu, hắn gần như đã ghi nhớ hết tất cả những việc mà Severus đã trải qua từ lúc nhập học đến nay vào trong đầu.

Bà Pomfrey đang ngồi ở bên cạnh Pomona Sprout nói nói cười cười, từ sau sự kiện người sói vào năm thứ tư, bà vẫn luôn chú ý đến Slytherin trầm mặc này, đang vui mừng cho Prince, sau lại nhìn thấy Voldemort và Slughorn nói chuyện, không khỏi che miệng cười khẽ, trong khoảng thời gian này Voldemort dường như có chút thành kiến với Slughorn, mà Slughorn dường như vô cùng sợ hãi người từng là học sinh yêu quý này.

Dumbledore đã biết Severus trở thành Bậc thầy Ma dược từ sớm cũng giật mình, dù sao việc kiểm tra cũng được đóng kín toàn bộ, không có sự cho phép của mấy Bậc thầy Ma dược quyền cao chức trọng kia, nội dung kiểm tra cũng không thể tiết lộ ra. Ông không khỏi giống như mọi người cùng nhìn về phía Severus bình tĩnh tự nhiên, sau đó lại nhìn nhìn Voldemort đang ngồi cách đó không xa.

Động tác liên tiếp mấy ngày nay của người thừa kế dòng họ Slytherin này, Dumbledore giỏi về suy đoán lòng người thực ra đã phát hiện, Voldemort tuy rằng tôn trọng máu trong và sức mạnh, nhưng dường như quả thực không hề chán ghét phù thủy xuất thân từ Muggle, lại vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy sự khẩn trương bất an của ông.

Trong lòng ông hơi hơi thả lỏng đồng thời cũng dở khóc dở cười, xem ra Voldemort vẫn là ghi hận ông, chỉ là nếu hắn có thể không chán ghét Muggle như trước thì tốt rồi. Dumbledore vẫn rất lo lắng, Voldemort sẽ vì cảnh ngộ gặp phải lúc còn bé mà bị che mất hai mắt, lại bị sức mạnh to lớn khiến tâm trí u mê, một trận chiến đẫm máu sẽ không thể tránh được, lại chưa từng giống như Grindelwald.

Dumbledore nghĩ đến Grindelwald liền ngẩn ra, cách thời điểm hắn ra tù đã hơn nửa tháng, bên phía Đức vẫn vô cùng yên tĩnh, rốt cuộc là hắn muốn làm gì chứ? Dumbledore đa nghi trong lòng hơi trầm xuống, hành vi của Gellert khác lạ, mà nếu như toàn bộ biểu hiện của Voldemort đều chỉ là giả bộ, hoặc là hiện tại hắn làm chỉ là muốn gây dựng lực lượng thống nhất thế giới phép thuật, như vậy liệu có thể sẽ có âm mưu càng đáng đáng sợ hơn, đến lúc đó phù thủy xuất thân từ Muggle và máu lai đã hoàn hoàn bị hành động của Voldemort mê hoặc, còn thứ gì có thể ngăn cản hai đời Chúa tể Hắc ám hợp tác?

Voldemort là người phát hiện ra cảm xúc của Dumbledore bị dao động trước tiên, khóe miệng không khỏi nhếch lên, hắn vô cùng hiểu rõ tính đa nghi của Dumbledore, lần này sự kiện ma dược máu trong đã chính thức đánh vỡ quan niệm kết hôn vốn có của phù thủy máu trong, huyết thống không còn là ngăn cách, nếu không cần suy xét việc kết hôn của gia tộc sẽ mang đến lợi ích thì, phù thủy máu trong bình thường đều sẽ tiếp nhận việc kết hôn với các phù thủy xuất thân từ Muggle và máu lai, dù sao phù thủy xuất thân từ Muggle và máu lai cũng không hề thiếu phù thủy xuất sắc. Chỉ là việc này có nghĩa là phù thủy sinh ra từ Muggle sẽ không cần lựa chọn quay lại chán ghét thế giới Muggle của bọn họ, này dường như càng gia tăng ngăn cách giữa phù thủy và Muggle thêm một bước lớn, Dumbledore nhất định là đang lo lắng.

Chỉ là, hắn lại rất vui vẻ đứng xem việc này. Voldemort quay đầu nhìn chăm chú xuống phía dưới, Merlin, đám sư tử nhỏ kia không khỏi quá kích động rồi, đám chồn con của Huflepuff cũng đang có xu thế nhảy nhót, Ravenclaw đều lấy bút lông ra vẽ vẽ gì đó trên các tờ báo, Voldemort chuyển tầm mắt về phía đám rắn nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ưu nhã, khóe miệng cong lên vừa lòng.

Bữa ăn nhanh chóng biến mất khỏi bàn dài, đám động vật nhỏ vẫn như cũ hưng phấn không thôi đều châu đầu ghé tai đứng dậy chuẩn bị rời bàn, bỗng nhiên, trên không trung của Đại sảnh đường đột nhiên rơi xuống thứ gì đó sáng lấp lánh, đủ mọi màu sắc.

Một phù thủy nhỏ tò mò đưa tay lên đón lấy:

“A! Là ếch chocolate!”

Sau đó cách đấy không xa lại truyền đến tiếng kêu kinh ngạc vui vẻ tiếp theo:

“Là kem dừa hộp mình thích nhất!”

“Ha ha, mình lấy được bong bóng đường thổi cực to!”

Gần như toàn bộ các phù thủy nhỏ lập tức hiểu ra đây là cái gì, lần lượt đón lấy đồ ngọt không ngừng rơi xuống.

Có người tự xưng là thông minh định dùng sách để đón lấy, lại phát hiện ngoại trừ dùng tay có thể bắt được, những thứ khác đều sẽ biến mất không thấy đâu, đám động vật nhỏ thấy thế, vội vàng vươn hai tay ra bắt đồ ngọt.

“Lại có mưa đồ ngọt rơi xuống, quá tuyệt vời!”

Đám phù thủy nhỏ năm nhất bởi vì còn bé, hưng phấn nhảy nhót nhận lấy đồ ngọt, bọn chúng đã phát hiện đồ ngọt rơi xuống chạm vào bàn sẽ biến mất không thấy đâu.

Đám rắn nhỏ Slytherin ngây người nhìn đồ ngọt rơi xuống trên người, có vài người theo phản xạ đỡ lấy được, sau đó nhìn trái nhìn phải, phát hiện phần lớn mọi người đều giống như mình, quay đầu nhìn về phía bàn giáo sư, kinh ngạc phát hiện Chúa tể Hắc ám cao quý ưu nhã, bình tĩnh tự nhiên đưa tay bắt được một món rơi xuống, không chút để ý bóc giấy gói kẹo cho vào trong miệng, con ngươi giống ruby chói mắt hơi hơi nheo lại.

“Coi như ăn mừng phù thủy vị thành niên có thể đạt được thành tựu khiến người khác kiêu ngạo như thế! Rất không tệ, đúng không?”

Giọng nói thuần hậu đầy từ tính không cần tốn quá nhiều sức đi vào trong lỗ tai của mỗi phù thủy nhỏ.

Đại sảnh đường yên tĩnh lại trong một giây, sau đó đám người lại bùng nổ mạnh mẽ gần như khiến Đại sảnh đường nổ tung. Đám rắn nhỏ cũng cởi bỏ sự băn khoăn đưa tay bắt lấy đồ ngọt rơi xuống trước mắt, đương nhiên bọn họ vẫn phải giữ nguyên dáng vẻ ưu nhã, tự nhiên không thể giống như những động vật nhỏ khác nhảy lên nhảy xuống tranh cướp từng đám đồ ngọt.

Severus là người tận mắt nhìn thấy Voldemort mua hết hàng trong kho của Công Tước Mật, hình như còn viết thư đặt hàng thêm một phần nữa, lại thế nào cũng không ngờ hắn lại làm mưa đồ ngọt rơi trong Đại sảnh đường, đương nhiên làm như vậy quả thực sẽ khiến đám động vật nhỏ chưa trưởng thành mừng rỡ như điên, nhưng mà, Severus không nói gì nhìn về phía bàn giáo sư, Albus là người duy nhất xung quanh không có thứ gì.

Đám động vật nhỏ bị cơn mưa đồ ngọt đủ màu sắc ngăn cản không nhìn thấy một màn này, nhưng các giáo sư thì đã chú ý đến, liên tiếp nhìn về phía Dumbledore và Voldemort, lời nói vừa rồi đã nói rõ trận mưa đồ ngọt này là chiến công của vị Chúa tể Hắc ám kia, nhưng Albus ham mê đồ ngọt mọi người đều biết đến, không chút kiêng nể gì mà khiến bốn phía xung quanh Albus không có một chút gì, không ngại ngần biểu đạt sự không vui và chán ghét với Albus, thật là khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Gương mặt già nua nhăn nheo của Albus rối rắm, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt màu xanh da trời lộ ra ý cười, làm như thế ở nơi công cộng, tuy rằng đám động vật nhỏ bị vây trong trạng thái hưng phấn không có chú ý đến, lại ngừng mưa đồ ngọt ở trên bàn giáo sư trước tiên, nhưng mà không hề e dè biểu lộ sự bất mãn với ông, phải chăng đã nói rõ Voldemort thực ra đã từ bỏ oán giận từng có?

Một ngày này Hogwarts tràn ngập trong vui vẻ, cơn mưa đồ ngọt rơi trong khoảng mười phút khiến mỗi động vật nhỏ đều chiếm được ít nhất là mười món đồ ngọt (ngoại trừ đám rắn nhỏ đứng ngây ra mất vài phút), có người nhanh tay nhanh chân thậm chí còn lấy được hai mươi mấy cái, James mặc dù có chút băn khoăn vì trận mưa đồ ngọt này là hưởng ké vinh quang từ Prince, nhưng rõ ràng là vô cùng thích hơp để cầm đến lấy lòng Lily. Nhìn đi, Lily không phải là khó có được một lần khích lệ cậu sao!

“Potter, không ngờ cậu thật đúng là tay chân nhanh nhẹn, không hổ là Tầm thủ Quidditch, mình mới lấy đến cái thứ mười một, cậu đã lấy được gấp ba lần mình rồi.”

“Quả thực là rất nhanh!”

Remus và Pettigrew ai oán liếc mắt nhìn James một cái, bọn họ đã phải cống hiến ra một nửa, Sirius bật cười khì khì, căn cứ vào trận mưa đồ ngọt lần này là ích lợi có được từ người cậu thích, cậu là người duy nhất không bị James cướp kẹo ngọt.

James ngây ngô cười hắc hắc, đương nhiên là vì nhận được sự khen ngợi của Lily. Một đám Gryffindor dọc theo hành lang đi về phía lớp học Biến hình đều nói nói cười cười. Trước sau cũng có rất nhiều phù thủy nhỏ vội vội vàng vàng đi lên lớp, mỗi người đều hân hoan nhảy nhót, trò chuyện vui vẻ.

“A, Severus cũng thật giỏi, mình đã nói cậu ấy nhất định có thể chế được ma dược máu trong mà. Nói không chừng ma dược máu trong cậu ấy dùng lần trước chính là do tự mình chế ra!”

Vẻ mặt Lily tràn đầy vinh quang. Một đám phù thủy nhỏ cũng gật gật đầu.

James thấy lực chú ý của mấy người này đã quay lại trên người Prince, bĩu môi, nhưng dù sao cũng đã nhận được bài học, thấy Lily ngắm nhìn kẹo ngọt trên tay, lại tiến sát đến.

“Lily, cậu nói xem trận mưa đồ ngọt này là kiệt tác của ai? Lại hào phóng đến như thế, toàn bộ phù thủy trong trường đều có phần! Nếu nói ra thì mình nghĩ nhất định là Hiệu trượng Dumbledore, ngài ấy thích nhất là đồ ngọt của Công Tước Mật!”

Lily kinh ngạc quay đầu:

“Cậu nói cái gì thế, sao có thể là Hiệu trưởng Dumbledore được! Ngài ấy thích ăn đồ ngọt liền hạ mưa đồ ngọt xuống cho chúng ta, đây là suy luận gì đây?! Rõ ràng là giáo sư Voldemort chuẩn bị, cậu không nghe thấy lời ngài ấy nói sao? Không phải ngài ấy thì sao lại nói như vậy, hơn nữa Severus đi kiểm tra không thấy là Malfoy cùng đi à? Giáo sư Voldemort là người lãnh đạo trực tiếp của Malfoy nhất định là biết rất rõ ràng kết quả!”

Phyllis đi đến bên cạnh Lily đồng ý mở miệng:

“Đúng vậy, lại nói Prince là Slytherin, giáo sư Voldemort sao có thể để giáo sư Dumbledore giành trước mình chứ!”

Đối với phù thủy xuất thân từ Muggle như bọn họ mà nói, Prince hiện tại quả thực là may mắn của bọn họ, giáo sư Voldemort chấp nhận nguồn gốc của bọn họ, lại dạy bọn họ sự đối xử thực sự khác nhau như thế nào với Muggle và phù thủy, thậm chí ngay cả mấy con rắn nhỏ kiêu ngạo của Slytherin này, cũng sẽ không vô duyên vô cớ trừng mắt với bọn họ, cuộc sống như vậy khiến cho họ tràn đầy hy vọng, cho nên nói đến Slytherin cũng không còn mang theo khinh miệt và oán giận nữa.

Rivers cũng cười nói:

“Thực ra ra tay hào phóng như vậy, về cơ bản cũng chỉ có thể là quý tộc tiêu tiền như nước làm ra. Mưa đồ ngọt mười phút, chuyển toàn bộ kho hàng của Công Tước Mật đến còn có thể là không đủ mà.”

Đám phù thủy nhỏ nghe vậy liền hưng phấn không thôi.

“Khẳng định là giáo sư Voldemort! Thì ra giáo sư Voldemort thật sự là chỉ tôn trọng sức mạnh của máu trong và sự kế thừa của phù thủy. Nếu không lần này ông ấy không cần vì ma dược máu trong của Prince mà ra tay hào phóng như thế. Lần này cha mình gửi thư đến nói, nếu thế giới phép thuật không hề chán ghét chúng ta như vậy, liền đồng ý cho mình sống và làm việc ở thế giới phép thuật.”

“Đúng vậy, nói như thế nào chúng ta cũng là phù thủy, cho dù sau này chúng ta trưởng thành có thể che giấu được ma lực, con của chúng ta cũng không thể, đến lúc đó lại phải trốn chạy khắp nơi!”

Remus nhìn các bạn học cao hứng phấn chấn ở phía trước, sờ sờ cánh tay bị thương, kéo Sirius lại thấp giọng hỏi:

“Đưa cho Prince chưa?”

Sirius chớp mắt mấy cái lắc đầu:

“Vẫn chưa, một lát nữa sẽ đưa cho cậu ta.”

Sau ngày lấy được nguyên liệu, cậu vẫn không tìm được cơ hội để nói chuyện, cuối tuần Severus ngay cả cửa hầm cũng không ra, có lẽ chính là để chuẩn bị cho việc kiểm tra tư cách Bậc thầy Ma dược.

Remus gật gật đầu, sự kỳ vọng tràn đầy trong mắt. Hiện tại cậu tin tưởng vào đề nghị của Pettigrew, ma dược máu trong nghe nói là vô cùng khó làm, nếu cậu thật sự có thể vượt qua đêm trăng tròn mà không cắn người, hy vọng có lẽ là ở trên người Prince.

Sirius vỗ vỗ vai cậu, Remus quá mức tự ti với thân phận người sói của mình, nhưng đây cũng không phải lựa chọn của cậu ấy. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play