CHƯƠNG 127 PN9: XUYÊN QUA KHÔNG GIAN SONG SONG

“Ta nghĩ bóp chết hắn không nằm trong kế hoạch đi? Ngươi hình như đã quên mất gì đó, Voldy?”

Trong lúc đang giằng co, một giọng nói mềm mại trầm thấp đánh vỡ bầu không khí khẩn trương quỷ dị.

Voldemort không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người yêu.

Severus hừ nhẹ một tiếng, không hề nhìn đến người đàn ông mắt đỏ ngây người, bỏ áo chùng phù thủy ra đi đến bên miệng chiếc vạc cực lớn. Pettigrew đang ở chỗ đó kêu thảm, Severus rút đũa phép màu đen ra, không chút do dự ếm cho gã một thần chú trói buộc và hóa đá, sau đó lại châm chiếc vạc trống rỗng lên, đồng thời biến ra một chiếc bàn tròn bên cạnh vạc, lại lấy nguyên liệu ma dược từ trong túi không gian ra.

Thời gian từ từ trôi qua, Severus càng lúc càng cho nhiều nguyên liệu ma dược vào trong vạc, phía trên vạc bắt đầu xuất hiện sương mù mờ ảo, mùi ma dược mát lạnh từ từ truyền vào trong mũi mọi người.

Voldemort từ lúc Severus đi đến bên cạnh vạc, liền hoàn toàn trói buộc chủ hồn Voldemort, kéo hắn đi đến bên vạc chờ đợi.

Trong khu mộ một mảnh yên tĩnh, người có thể khống chế được kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy khiến mọi người sợ hãi, chỉ cần nhìn là biết người đàn ông thần bí này có sức mạnh lớn đến mức nào. Mà Tử Thần Thực Tử luôn luôn trung thành lại không có bất cứ động tác nào, cũng khiến người của Hội Phượng Hoàng không biết làm sao.

Dumbledore cũng không biết Bậc thầy Ma dược rốt cuộc là định làm gì, Voldemort bên cạnh y rõ ràng là trạng thái linh hồn, từ trong lời hắn nói cũng có thể phán đoán ra, trong khoảng thời gian này là hắn khống chế thân thể Harry Potter, hơn nữa rõ ràng là có quan hệ tình nhân với Severus. Ông đã hoàn toàn hồ đồ, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi kết quả. Những Tử Thần Thực Tử này, rõ ràng phần lớn là đứng về phía Voldemort có dáng vẻ bình thường.

Chỉ là động tác tiếp theo của hai người khiến mọi người phát ra tiếng kêu sợ hãi, Voldemort lại ném cả người người đàn ông mới bước từ trong vạc ra vào vạc thuốc đang sôi trào, đồng thời cũng ném luôn hai luồng gì đó giống như sương trắng vào bên trong.

Trên sân tập Quidditch ở Hogwarts, các phù thủy nhỏ đã hiểu rõ về thân phận của người đàn ông mặt rắn, thậm chí quên luôn danh tiếng đáng sợ của người đàn ông kia, trong lòng lặng lẽ dâng lên cảm giác đồng tình, nhìn giáo sư Độc dược vẻ mặt bình thản nhìn người đàn ông bị ném vào trong vạc, tiếp tục coi hắn như ma dược mà nấu. ‘Rầm’, ‘rầm’ mấy tiếng, một vài phù thủy nhát gan đã ngã xuống đất ngất xỉu, mà phù thủy bên cạnh bọn họ cũng là không thể động đậy.

Merlin! Thì ra giáo sư Độc dược mới là đáng sợ nhất, hơn nữa chuyện nấu người thành ma dược cũng không phải truyền thuyết mà là sự thật! Mức độ khủng bố của Severus Snape trong lòng các phù thủy nhỏ lại tăng thêm một bậc, ai cũng không dám nói chuyện ‘Nấu người thành một nồi ma dược’ là chuyện đùa nữa.

Harry Potter tỉnh lại trong lòng Sirius cũng lẳng lặng nhìn vào dáng người thon dài cao gầy của giáo sư Độc dược, con ngươi xanh lá một mảnh mờ mịt, dường như còn chưa lấy lại được tinh thần.

Dumbledore chú ý đến vết sẹo mờ nhạt trên trán Harry đã không còn hơi thở phép thuật hắc ám dày đặc, trong lòng hiểu rõ, hai người kia ít nhất cũng không có địch ý với Harry, nhưng Severus nhất định cũng biết kế hoạch ban đầu của ông, cho nên trong khoảng thời gian này mới thay đổi thái độ rõ ràng như thế.

Severus vẫn chưa hề phát hiện ra ánh mắt quái dị và không khí khác thường xung quanh, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bóng người hiện lên trong vạc, khi nhìn thẳng vào một đôi con ngươi màu rượu đỏ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ thì, vẻ mặt không khỏi hoảng hốt một chút. Sau một hồi choáng váng, mở mắt ra, Voldemort đã ôm y ở trong lòng, bên người truyền đến tiếng hít sâu, Severus mới phát hiện ra mình đã là trạng thái linh hồn.

Tầm mắt của mọi người không ngừng chuyển động giữa y và giáo sư Độc dược nằm hôn mê trên đất. Mọi người còn đang ngây người, Dumbledore đã bất chợt nói.

“Các người, không phải là phù thủy của thời không này đi?”

Khóe miệng Severus nhếch lên gật gật đầu, Voldemort cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn là không thích gặp lão ong mật này.

Voldemort đã khôi phục lại bình thường mặc áo chùng phù thủy do Lucius đưa đến vào, vẻ mặt phức tạp cúi thấp người ôm lấy giáo sư Độc dược nằm bên cạnh vạc, quay mặt về phía hai người đàn ông đang ở trạng thái linh hồn.

“Cảm ơn!”

Voldemort quay đầu nói với người giống mình như đúc.

“Ngươi chính là ta, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi. Toàn bộ ký ức ngươi đều có, nên làm như thế nào ngươi tự nhiên là rõ ràng.”

Voldemort nhướng mày cao cao, nhìn về phía người trong lòng người kia giống Bậc thầy Ma dược của mình như đúc.

“Thật sự là khó có thể hiểu nổi, một ta ở thời không khác lại sẽ có một linh hồn bạn đời.”

Trong mắt Voldemort mang theo tươi cười đắc ý nói:

“Đây chính là báu vật ta trải qua bao gian khổ mới có được, về phần ngươi, tốt nhất là trông chừng người kia cho kỹ, Bậc thầy Ma dược cũng không phải là dễ theo đuổi đâu, nhất là với tình hình hiện tại của ngươi.”

Con ngươi đen thâm thúy của Severus lóe lên, giật mình nhìn Voldemort kia và giáo sư Độc dược được hắn ôm chặt vào lòng, quay về phía Voldemort:

“Mảnh hồn trong mũ miện không có ngủ say?”

Voldemort gật gật đầu, vẻ mặt đắc ý, hắn cũng sẽ không cho người khác tiện nghi, cho nên vụng trộm dẫn linh hồn Snape ngủ say ra, đặt vào bên người mũ miện, dù sao Severus cũng rất lo lắng cho sự an toàn của Severus ở nơi này, giao y cho Voldemort đã khôi phục lý trí lại yêu thương Snape, là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Huống chi bản thân mình đời trước, vào trước khi lần thất bại đầu tiên, cũng đã yêu thương Severus chưa phản bội. Voldemort ở nơi này, chỉ cần khôi phục lý trí, cũng sẽ nhanh chóng hiểu rõ tình cảm của mình. Chỉ là rất rõ ràng, Snape phản bội, cùng cái chết của Lily Evans, sẽ giống như khoảng cách cực sâu ngăn giữa tương lai của hai người, hắn tự nhiên không thể nhìn hai người cứ thế bỏ lỡ nhau như vậy.

Severus nhớ tới việc mình từng cảm thấy bên cạnh không chỉ có một người chú ý đến mình, lập tức hiểu rõ, là ngay khi mũ miện đến gần, khiến cho linh hồn Snape vốn ngủ say dần dần khôi phục ý thức, trên mặt bắt đầu cảm thấy nóng đến bốc hơi, cũng may là trạng thái linh hồn không hiện rõ mạt đỏ ửng, không có người chú ý đến sự khác thường của y, ngoại trừ Voldemort vẫn ôm y.

Mọi người ở đây cuối cùng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, rất rõ ràng, hai linh hồn đến từ thời không khác này vẫn đứng về phía Tử Thần Thực Tử, không khí bắt đầu trở nên khẩn trương, Dumbledore đang định nói gì đó, Voldemort bỗng nhiên mở miệng.

“Gellert Grindelwald, ngài còn không xuất hiện sao? Ta sẽ giải quyết lão ong mật vướng víu này nhé?”

Dumbledore kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa rơi tròng mắt xuống, sau đó ngây người nhìn một phù thủy tóc vàng mắt xanh cao lớn xuất hiện từ không khí, đứng ở trước mặt ông.

“Gellert!”

Dumbledore thấp giọng lẩm bẩm, nhìn người yêu đã không gặp trong nửa thế kỷ, hai mắt màu xanh da trời tràn đầy thương cảm.

Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất xuất hiện, khiến các phù thủy đã chịu đủ kinh sợ lại rơi cằm, hơn nữa lời nói của Voldemort còn mờ ám như vậy, mọi người ngây ra nhìn Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất chậm rãi bước lên ôm Phù thủy Chính nghĩa vĩ đại nhất của bọn họ, cảm thấy hôm nay cho dù là Merlin giá lâm cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Khi Severus tỉnh lại thì phát hiện mình đang được ôm vào một vòng tay chắc chắn ấm áp, phản ứng đầu tiên chính là lần tìm đũa phép trong túi áo, tay lại nhanh chóng bị cầm lấy, liền quay đầu lại nhìn, Voldemort tóc đen mắt đỏ đã khôi phục gương mặt anh tuấn đang nhìn thẳng y, đôi mắt sáng rực như hắc diệu thạch của Snapes nháy mắt trở nên trống rỗng giống như một đường hầm tối đem, toàn thân căng cứng lên đề phòng.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Giọng nói mềm mại như lông thiên nga tràn đầy quyến rũ vang lên bên cạnh.

Snape nhìn về phía tiếng nói phát ra, hai người đàn ông tóc đen cao ráo đang nhìn y, rõ ràng là một người đàn ông giống Voldemort đang ôm mình như đúc, và một ‘mình’ khác. Nhìn hai người cử chỉ thân mật trước mặt, hồi tưởng lại giữa đống ký ức hỗn loạn trong đầu từ từ hiện ra, vành tai Snape giấu dưới mái tóc đen hơi dài bắt đầu nóng lên, liều mạng giãy dụa đẩy Voldemort.

Voldemort đang ôm Snape, nhìn vành tai trắng nõn của Bậc thầy Ma dược hiện lên một mạt đỏ ửng, vẻ mặt không khỏi tối sầm lại, nghĩ đến linh hồn y vừa mới thức tỉnh, lo lắng y có động tác quá kịch liệt sẽ khiến bản thân tổn thương, liền nhẹ nhàng thả lỏng ràng buộc. Khi chú ý Dumbledore đã đi về phía bọn họ, vẻ mặt thân thiết lo lắng, cùng Cậu bé Cứu thế đang phẫn hận trừng mắt nhìn hắn, khóe miệng Voldemort chậm rãi cong lên, lộ ra nụ cười ưu nhã lãnh ngạo giống Voldemort như đúc.

Severus thu hết động tác của hai người vào mắt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, y vẫn lo lắng Voldemort sẽ gây bất lợi với Snape, hiện tại xem ra, ít nhất sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nghĩ đến thứ y để lại cho Snape, liền càng yên tâm hơn.

Hơn nữa y và Snape xem như là cùng một người, tự nhiên hiểu rõ bọn họ ở phương diện tình cảm luôn là im lặng không chịu tiến lên, nhưng là bởi vì có được quá ít, cho nên đối với những thứ có được lại đặc biệt quý trọng, Voldemort sau khi hợp nhất linh hồn nếu nguyện ý từ bỏ khúc mắc lúc trước, Snape sẽ hạnh phúc, không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.

Voldemort vẫn chú ý đến động tác của Voldemort kia và Snape, cũng cười hiểu ý, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, hắn hy vọng Snape ở nơi này có thể có được cuộc sống hạnh phúc, đương nhiên căn cứ vào dục vọng độc chiếm mạnh mẽ, hắn cũng tuyệt đối không hy vọng Snape sẽ lựa chọn người khác, cho nên mới đặt linh hồn của Snape và mũ miện ở cùng nhau, lại thêm hành động của ‘hắn’ kia và Snape đều bị hắn thu hết vào mắt, Voldemort yêu thương Snape cũng không có gì lạ.

Nhưng muốn theo đuổi một Slytherin tâm đã như tro tàn sẽ rất khó khăn. Đương nhiên hắn cũng không quan tâm đến điều này, thậm chí còn tiếc hận vì không được xem náo nhiệt, phải biết lúc trước hắn và Severus cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn.

“Snape, ta có thứ để lại cho ngươi, đặt ở phòng ma dược.”

Severus nhìn chính mình ở thời không này, sau đó xoay người nhìn về phía Lucius.

“Lucius, bảo trọng.”

Lucius luôn luôn không ngờ nổi, trong khoảng thời gian này ở chung với hắn lại là Severus ở một thời không khác, nhưng nghĩ đến y không hề giấu diếm chỉ dạy và ở chung không hề có ngăn cách, cũng biết ở nơi đó bọn họ nhất định cũng là bạn tốt, nhìn bóng dáng bọn họ dần trở nên mờ nhạt, trong lòng có chút mất mát, gật gật đầu, hai mắt màu xám không nỡ rời nhìn bọn họ.

Dumbledore và Grindelwald sóng vai rời đi, Grindelwald đã đại khái kể lại mọi chuyện một lần, khói lửa chiến tranh đã được tiêu trừ, ông chỉ có tràn ngập cảm kích với hai người này.

“Cảm ơn hai người, Voldemort, Severus!”

Sắc mặt tái nhợt của Severus chợt lóe lên một chút thương cảm và may mắn, ông bị người có linh hồn giống như mình giết chết, tuy rằng chuyện trong quá khứ đã không thể cứu vãn, nhưng là ít nhất, Dumbledore ở nơi này có thể an hưởng tuổi già.

Voldemort cũng hừ nhẹ một tiếng, hắn mới không thèm lời cảm ơn của Dumbledore đâu, Voldemort ở bên cạnh cũng là vẻ mặt khinh thường, khiến Dumbledore rất bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi bị gãy.

Bất kể là người trên khu mộ, hay là ở trên sân bóng Quidditch, đến lúc này cũng đều hiểu rõ mọi chuyện, lần lượt thở phào một hơi, cho dù là Tử Thần Thực Tử cũng không hy vọng lại xảy ra chiến tranh thê thảm, về phần những Tử Thần Thực Tử điên cuồng vẫn ở Azkaban chưa đi ra, chính là cần Voldemort xử lý.

“Cha đã nói mà, Snape sao lại đột nhiên trở thành vật báu của con chứ? Thì ra chỉ là hiểu lầm thôi!”

Một giọng nói cao cao đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự im lặng của mọi người, mọi người nghe tiếng nhìn lại, Sirius vẻ mặt bừng tỉnh, đưa tay xoa xoa Cậu bé Cứu thế Harry Potter, mà lúc này, cậu bé vàng tóc tai rối bù đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Severus đang đứng sóng vai với Voldemort.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người gần như trong suốt đang ôm nhau, Harry Potter lại giống như bị đánh tỉnh, đứng bật dậy, giống như đạn pháo vọt đến giữa Voldemort và Snape, kéo giáo sư Độc dược tóc đen mắt đen vẻ mặt trống qua một bên.

“Hừ, giáo sư Snape là vật báu của tôi!”

Lời này vừa ra, cằm mọi người liền rơi xuống, không hổ là Cậu bé Cứu thế, lại dám nói chuyện như vậy với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, cho dù là hắn vừa vị một Voldemort khác giống hắn như đúc ném vào vạc, nhưng là nhìn ma áp mạnh mẽ của hắn hiện tại, dáng vẻ anh tuấn, rõ ràng là đã khôi phục đến thời kỳ ma lực mạnh mẽ nhất.

Bàn tay Sirius đặt trên vai Harry cứng ngắc lại, ngây người nhìn con nuôi dũng khí mười phần, gương mặt tuấn tú vặn vẹo lại, sắc mặt xám xịt.

Snape rõ ràng là cũng sửng sốt, hung tợn gạt bàn tay Harry Potter ra:

“Trong đầu cậu đều là cỏ lác hả?”

Voldemort thấy thế, không khỏi liếc mắt khinh miệt nhìn Harry Potter một cái, con ngươi màu đỏ tươi thầm mang theo sát khí, dưới sự đề phòng của Sirius hừ lạnh một tiếng.

Voldemort và Severus buồn cười nhìn một màn trước mắt, rất nhanh một luồng lực kéo mạnh mẽ truyền đến, toàn bộ không gian vặn vẹo, hai dáng người cao ráo hoàn toàn biến mất.

Snape thấy thế, cũng đưa tay cầm chiếc cúc áo màu bạc trên ngực, ngay lúc đám người Voldemort chưa kịp phản ứng lại, biến mất khỏi khu mộ, trực tiếp thông qua Khóa Cảng đi đến cổng lớn của toàn thành Prince.

Voldemort nhìn Snape biến mất, vẻ mặt trầm ngâm, chào hỏi với các Tử Thần Thực Tử rồi cũng rời khỏi khu mộ, chỉ để lại một mình Peter Pettigrew bị Severus trói cứng.

Dumbledore nhìn thấy Snape và các Tử Thần Thực Tử lần lượt rời đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía Grindelwald ở bên cạnh.

“Em lại muốn bắt anh về sao?”

Grindelwald nhìn người yêu đã trở nên già nua.

“Không!”

Dumbledore lắc đầu:

“Anh đã đi ra rồi, ai có thể ép anh quay về, huống chi…”

Dumbledore càng nói càng nhỏ, thậm chí nuốt những lời phía sau lại. Ông từng hoài nghi việc Grindelwald cố ý bị ông đánh bại, hơn nữa tuy rằng chiến tranh đã bị loại bỏ, vấn đề phân tranh của máu trong và phép thuật chính tà vẫn còn tồn tại, nhưng với tuổi của ông bây giờ, đối mặt với Voldemort sau này có thể sẽ ra tay, ông là có tâm mà không có lực, càng không thể nào lại có dũng khí một lần nữa tự tay nhốt người yêu mình vào Nurmegard.

Grindelwald liền mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Dumbledore:

“Đi thôi, đi cùng anh đến một nơi, chuyện em biết, chuyện em cần suy nghĩ, hẳn nên ở mặt khác mới đúng. Voldemort sợ rằng không còn tinh lực tranh với em đâu.”

Dumbledore kinh ngạc:

“Nơi nào?”

Người của Hội Phượng Hoàng cũng tò mò nhìn về phía bọn họ, không gian vặn vẹo, hai vị trưởng giả già nua biến mất, trong không khí chỉ còn lại tiếng nói nhẹ nhàng của Grindelwald phiêu tán:

“Thế giới Muggle.”

—— Phiên ngoại Xuyên qua không gian song song – End ——- Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play