Ăn xong cơm tối, lúc rời khỏi "Sơn Trân Hải Vị", Lư Ninh và Thích Thiên Bách gặp được một người không ngờ tới.
Hạ Quân Hoắc.
Không biết có phải nguyên nhân gần đây mới bắt đầu để ý hắn hay không, tần số người này xuất hiện trong cuộc sống của mình tăng cao, là trùng hợp sao? Thích Thiên Bách chú ý tới vẻ mặt Lư Ninh không đúng, theo tầm mắt cậu nhìn sang, liếc mắt liền thấy Hạ Quân Hoắc.
"Âm hồn bất tán!"
So với Lư Ninh, Thích Thiên Bách đối với Hạ Quân Hoắc chỉ có chán ghét, hơn nữa lúc anh và Lư Ninh ra ngoài hẹn hò, gặp hắn chính là xui xẻo về đến nhà.
Cách gần như vậy Lư Ninh nghe rõ Thích Thiên Bách nói gì, liếc anh một cái, không biết đang cảnh cáo anh đừng nói chuyện hay là tỏ vẻ đồng ý. Nhưng mà đối phương đối diện đi tới, cũng không thể giả bộ không nhìn thấy, người ta hiện tại dù gì cũng là bác sĩ chủ trị của mẹ Ninh.
"Bác sĩ Hạ, cũng tới ăn cơm?"
Bên cạnh Hạ Quân Hoắc còn có phụ nữ, mặc váy ngọc trai lấp lánh màu đỏ thẫm, phác thảo ra đường cong hoàn mĩ của thân thể phái nữ, chỉ bất quá bây giờ là mùa đông, người phụ nữ kia lại ở bên ngoài mặc một cái áo lông cáo trắng, giữ ấm lại lộ vẻ ung dung hoa quý.
Cô nàng từ tướng mạo tới trang phục đều rất chói mắt, Lư Ninh theo bản năng nhìn về phía cô nàng, đối phương có lễ phép cười cười với cậu, Lư Ninh cũng gật đầu ra hiệu với người phụ nữ kia, sau đó cười nói: "Hóa ra là hẹn hò với người đẹp."
Hạ Quân Hoắc khẽ mỉm cười, đối với phán đoán tính chất nửa giỡn của Lư Ninh không có đáp lại gì: "Có thể ở đây gặp mặt cũng là khéo léo, hai vị cũng vậy...... Có hẹn với người đẹp?"
Thích Thiên Bách không đợi gặp Hạ Quân Hoắc, căn bản không định tiếp lời, ngược lại Lư Ninh lại cười tán gẫu với hắn hai câu, hai người đi đường chưa nói bao lâu, liền ở cửa tách ra.
Lư Ninh tới lúc trên xe, đều như có điều suy nghĩ mà nghĩ sự tình, Thích Thiên Bách vặn chìa khóa một cái, lại có chút tức giận: "Nghĩ gì thế, gặp biến thái kia liền giống như mất hồn."
Lư Ninh sờ cằm nói: "Anh có phát hiện chỗ nào không bình thường không?"
Thích Thiên Bách bận rộn khởi động xe hơi, thuận miệng hỏi: "Chỗ nào không bình thường?"
"Chính là đồ bác sĩ Hạ cầm trong tay...... Anh vừa nãy cũng nhìn thấy chứ, cái hắn cầm trong tay là hộp cơm đóng gói sao?"
Thích Thiên Bách lái xe từ gara "Sơn Trân Hải Vị" ra, mới nói: "Em vừa nói như vậy anh liền nghĩ tới, lúc ấy đã cảm thấy chỗ nào là lạ, hai người kia ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, một tây trang giày da, một mặc dạ phục, trong tay xách hộp cơm đóng gói giống cái gì."
Lư Ninh tựa ở chỗ ngồi, nhìn đường phía trước gật đầu đồng ý: "Hắn là muốn đóng gói cho ai ăn?"
Thích Thiên Bách dành thời gian liếc cậu một cái: "Làm sao biết hắn là đóng gói cho người khác, nói không chừng cuộc sống của họ Hoắc chính là tiết kiệm như vậy."
Lư Ninh buồn cười hỏi: "Người có thể ở đây ăn cơm, cần tiết kiệm?"
Thích Thiên Bách nhíu nhíu mày, Lư Ninh lại nói: "Bất quá anh cũng nên bỏ xuống chút địch ý với hắn đi, cái khác không nói, hôm nay anh thấy đấy, người ta là một thẳng nam, ở bên cạnh chính là em gái, đối với em loại đàn ông này không có hứng thú."
"Nói không chừng."
Thích Thiên Bách như đinh đóng cột mà phủ định suy đoán của Lư Ninh, trọng giọng anh còn mang chút trào phúng: "Nhân mô cẩu dạng của họ Hạ, ai biết bên trong và bên ngoài hắn không giống nhau."
— Mặc dù người đàn ông trong video kia anh không xác định có phải Lư Ninh hay không, nhưng một người khác, nhất định là Hạ Quân Hoắc.
Tên bác sĩ này cũng là thích chơi kiểu điên loan đảo phượng, dẫn theo phụ nữ ra ngoài — nhất là dẫn theo phụ nữ xinh đẹp ra ngoài, đủ khả năng bề ngoài hơn nữa, còn hắn thích rốt cuộc là nam là nữ, chỉ có bản thân hắn biết.
"Em không phải nói hắn cầm hộp cơm đóng gói sao, đồ đóng gói, nói không chừng chính là cấp dưỡng tiểu bạch kiểm ở nhà ăn."
"Sshh...... Tư tưởng của anh có thể khỏe mạnh chút không?"
Thích Thiên Bách mãnh liệt đánh tay lái một cái, Lư Ninh không ngồi vững, trực tiếp cắm vào trong ngực anh. Lư Ninh ngọ ngoạy hồi lâu không bò dậy được, Thích Thiên Bách rũ mắt cười với cậu: "Sao thế, đấu khẩu với anh càng đấu càng mê, dây an toàn cũng quên thắt."
"...... Thích thiếu gia, anh cũng không sợ em trực tiếp nện phế anh đi."
Lư Ninh đầy mặt hắc tuyến mà nằm trên đùi anh, mặt cách mấy tầng vải dán vào trên vị trí lúng túng nào đó của Thích Thiên Bách. Cậu đang nghĩ, Thích Thiên Bách lại dùng một tay đè má cậu: "Em thử chút xem phế không......"
"Há?"
Lư Ninh không rõ mà nhìn về phía Thích Thiên Bách, người sau không nói chuyện, cười với cậu tới rất gian trá.
"......"
***
Cuộc sống của Lư Ninh lại khôi phục tiết tấu khẩn trương lại bận rộn, trên người Hạ Quân Hoắc có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời cơ điều tra hắn, cấp bách trước mắt, cậu nên tra rõ ràng quỹ Đại Thịnh và Ninh Tuyết Phong. Lư Ninh có thể tin chắc, cái chết của mình không liên quan tới Hạ Quân Hoắc, giống như cậu có thể xác định cái chết của mình có liên quan với Ân Tiểu Dung và Ninh Tuyết Phong, đoán chừng cũng là dựa vào linh cảm nào đó đi.
"Hiệp nghị hai bên đánh cược sao?"
Lư Ninh sau khi tra mấy chuyện về "Hiệp nghị hai bên đánh cược", còn hỏi Thích Thiên Bách thứ phương diện này.
"Ông cụ kia nhà bọn anh, hình như cũng từng đánh cược — đương nhiên, là làm bên đầu tư. Loại hiệp định này đối với bên đầu tư và diễn viên kỳ thực đều có chỗ tốt, chỉ bất quá thua cược thì khá khó xử, công ty môi giới sẽ yêu cầu diễn viên ở trong khoảng thời gian ngắn đi bổ khuyết chỗ hở kinh tế, tới lúc đó liền rất thảm."
Thích Thiên Bách cả ngày nói không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng làm Thái tử gia của Thích gia, anh nếu không cảm thấy hứng thú hơn nữa cũng biết được một ít, giống như anh không nguyện ý thừa kế công ty vốn 2 trăm triệu kia, cũng phải thừa kế.
"Hiện tại rất nhiều nghệ sĩ không bằng lòng nhận mấy chương trình thực tế, thậm chí vì kiếm tiền nhận tiếp rượu, phần lớn có liên quan tới cá cược hai bên — thua cuộc sẽ phải trả tiền."
Thích Thiên Bách không sao cả mở tay: "Bất quá, nghệ sĩ cuối cùng gặp phải áp bách như thế nào là chuyện của công ty môi giới bọn họ, bọn họ có phải sẽ mệt chết hay không không liên qua tới bọn anh — Ban đầu ôm ý nghĩ từ bên đầu tư chiếm tiện nghi, thắng thua đều xem vận khí, cái này gọi là chịu cược chịu thua."
Lư Ninh cười híp mắt nhìn anh, chờ Thích Thiên Bách nói xong, cậu vươn tay ôm chặt anh, nhiệt tình mà hôn tới: "Thích thiếu gia, em thật sự yêu sắc mặt nhà tư bản lãnh khốc hút máu này của anh lắm luôn."
Thích Thiên Bách liếm liếm môi, cạn lời hồi lâu: "...... Em có phải đang nói dối lòng hay không? Dùng diện mạo hình dung chồng em??"
Lư Ninh rất chân thành nói: "Không có, hút máu cũng tốt hơn bị hút máu, ngày nào đó đầu óc anh ngắn lại, bắt đầu phá sản, em liền đá anh."
"Em kiếp trước nhất định là Grandet đi."
(Grandet là một người giàu có, khôn ngoan và cực kỳ keo kiệt. Xem thêm ởđây: https://vi.wikipedia.org/wiki/Eug%C3%A9nie_Grandet)
Cho nên vì không biến thành "Phá gia chi tử" trong miệng Lư Ninh, Thích Thiên Bách càng nghiêm túc học tập làm thế nào quản lý công ty, làm thế nào kiếm tiền, để chiếm được hoan tâm của tên hám tiền này.
Lư Ninh rất vui vẻ nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của Thích Thiên Bách, như vậy cậu liền có càng nhiều thời gian đi chuẩn bị chuyện bản thân muốn làm, trước khi quyết định đi trộm sổ sách của quỹ Đại Thịnh, Lư Ninh không báo với Thích Thiên Bách, tóm lại mật thám mà đối phương đặt ở bên cạnh cậu cũng không rút về, bên cạnh có người của Thích Thiên Bách đi theo, cũng sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Kỳ thực có một số việc làm cũng không khó khăn giống như trong tưởng tượng, Ninh Tuyết Phong không biết chìa khóa kia của mình bị trộm, càng không biết có người đã theo dõi gã, dĩ nhiên là không nghĩ tới bí mật khóa ở trong két sắt ngân hàng sẽ bị đào ra.
"Xin chào, ngài vẫn nhớ tôi chứ? Ha ha, đúng, tôi là trợ lý của Ninh tiên sinh, tới thay ông ấy lấy ít đồ."
Lư Ninh cười chào hỏi lễ tân, thuận lợi tìm được két sắt của Ninh Tuyết Phong.
— Đối với một bước này, Lư Ninh cũng coi như tính toán qua.
Mấy hôm trước chính là ngày mà Ninh Tuyết Phong tới kiểm tra tài liệu, Lư Ninh và gã ở bên ngoài ngân hàng "Vô tình gặp mặt", hai người cùng nhau vào ngân hàng, tiếp đón bọn họ chính là tiểu thư lễ tân này. Lúc ấy Ninh Tuyết Phong lạnh nhạt với cậu, Lư Ninh đương nhiên sẽ không lại ở trước mặt người ngoài và Ninh Tuyết Phong nói chuyện, chỉ cần ở trên đường đi về phía phòng két sắt tỏ vẻ thân mật của hai người là được rồi.
Nhân viên ngân hàng An Tâm bày tỏ đều treo trên tường, hôm nay vừa vặn lại là vị tiểu thư này đi làm, Lư Ninh đoán chắc thời gian, dựa vào khuôn mặt độ thừa nhận cực cao này của cậu làm cho đối phương nhớ mình đương nhiên không khó.
Lư Ninh sau khi tìm được két sắt của Ninh Tuyết Phong, cắm chìa khóa vào trong lỗ két sắt, hồi tưởng mật mã trong ghi nhớ kiếp trước của cậu.
— Chẳng lẽ cái chết của cậu thật sự có liên quan tới quỹ Đại Thịnh? Nếu không trong đầu cậu làm sao sẽ nhớ mật mã két sắt của Ninh Tuyết Phong?
"Két."
Két sắt ngân hàng An Tâm là bảo hiểm hai tầng, muốn mở ra chẳng những cần mật mã điện tử, còn cần một chìa khóa 6 cạnh, từ nhân viên ngân hàng đến người sử dụng két sắt, đều đối với biện pháp bảo hiểm của bọn họ có tín nhiệm tuyệt đối.
Két sắt được mở ra, Lư Ninh nửa ngồi trên mặt đất, duỗi tay vào, lấy ra một mảnh chip nho nhỏ.
Rất nhiều mảnh vỡ kí ức tựa như đã từng quen biết giống như bộ phim điện ảnh từ chỗ sâu trong não xông ra, cảnh tượng trước mắt Lư Ninh lúc sáng lúc tối, cả người cậu giống như bị đặt vào phòng chiếu phim dùng màn che dày cộp che kín, 7 dải ánh sáng bẩn cùng với bóng tối tràn ngập tầm mắt cậu.
Cũng may lần này không làm cho chứng đau đầu của Lư Ninh phát tác, Thích Thiên Bách không có ở bên cạnh, vạn nhất ở chỗ như này ngất đi, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lư Ninh cắn răng bỏ con chip kia vào trong đầu lọc thẻ, mở ba lô lấy laptop ra, sau đó tìm tòi mọi thứ trong con chip.
— Căn bản không cần xác nhận nữa, thứ trong con chip này, chính là đồ cậu muốn tìm.
Lư Ninh cũng không biết mình là tự tin từ đâu tới, có lẽ bởi vì là hồi còn sống từng làm việc một lần đi, hiện tại lại làm liền hết sức thuận tay.
Sau khi chuyển tài liệu xong, Lư Ninh đem tất cả mọi thứ đều trở lại dáng vẻ trước khi đến, chỉ là trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, không có cách nào thẳng người. Lư Ninh đeo balo tới phía sau, giống như người mắc bệnh suyễn, hai tay ấn sàn nhà thở gấp không ngừng, kí ức vụn vặt giống như mang theo đạn nhiệt độ, từng viên bắn vào chỗ sâu trong óc.
"Bộp."
Tiếng bước chân.
Lư Ninh nhắm mắt lại, vịn tường từ từ đứng lên — tiếng bước chân vừa nãy không phải trong ký ức, mà là có người đi về phía bên này.
Bị phát hiện sao?
Tiếng bước chân càng ngày càng dồn dập, Lư Ninh chặt chẽ cau mày, mật thám dùng để bảo vệ cậu theo lời Thích Thiên Bách lại chậm chạp không có xuất hiện. Rốt cục, đôi chân kia dừng ở phía sau cậu, Lư Ninh kéo kéo khóe miệng, biểu tình cực kỳ giống miễn cưỡng tươi cười.
"Thích thiếu gia......"
Cậu xoay người nhìn về phía người tới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: "Anh luôn tới kịp thời như vậy."
"Anh không phải nói em nếu tới lấy đồ, nhất định phải báo với anh sao!"
Thích Thiên Bách cúi người xuống muốn ôm ngang Lư Ninh lên, bị người sau lắc đầu ngăn cản: "Em không sao, bình tĩnh chút là ổn rồi, anh trước đi ra ngoài đi, chúng ta tách nhau đi ra ngoài, nếu không sẽ làm cho người ta nghi ngờ."
Thích Thiên Bách cũng ở chỗ này mở tủ sắt ra, thuần túy vì để ngừa vạn nhất, Lư Ninh vừa nãy không thấy "Mật thám" của Thích Thiên Bách xuất hiện, liền đoán người tới có thể là anh — Nếu như là người lạ, cái người chịu trách nhiệm bảo vệ cậu kia, sẽ không thờ ơ.
Thích Thiên Bách khuyên không được cậu, đành phải trước từ nơi này rời đi, Lư Ninh nghỉ ngơi một lát, từ từ từ phòng bảo hiểm đi ra ngoài. Thích Thiên Bách vẫn luôn đối với loại hành động cậy mạnh này của cậu nhìn không thuận mắt, nhưng mà Lư Ninh hết lần này tới lần khác lại rất bướng bỉnh, rất nhiều chuyện nhất định muốn tự mình đi tra.
Cậu ngồi ở vị trí phó lái, sắc mặt vẫn tái nhợt, hai má lại hiện ra đỏ ửng có chút bệnh tật, Lư Ninh nghiêng đầu nhìn Thích Thiên Bách một cái, mang theo vui sướng và điên cuồng kìm nén.
...... Cái nhìn này nhìn tới lửa giận trong lòng Thích Thiên Bách vọt lên, rất muốn lập tức lột sạch cậu, đặt ở ghế sau làm.
Lư Ninh duỗi tay cầm lấy tay anh cầm vô lăng, không biết là hưng phấn hay là khẩn trương, cậu cười nói: "Anh nhớ em đã từng nói với anh không, một năm trước em xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện đoạn thời gian đó đều quên hết."
Thích Thiên Bách cầm ngược lại tay Lư Ninh, người sau cùng anh dùng lực nắm lấy, sau đó rút tay ra: "Anh chuyên tâm lái xe, trở về lại nói với anh."
Thích Thiên Bách đành phải kiềm chế tâm tình, tiếp tục nhấn ga.
Lư Ninh trầm mặc hồi lâu, sau đó thoải mái mà thở dài — Tiếng cậu thở dài giống như giữa mùa hè ăn lẩu, sau đó uống một cốc coca lạnh: "Anh có lẽ không thể hiểu đi, loại cảm giác hưng phấn sau khi đối với kí ức thiếu hụt của mình chết lặng, đột nhiên nhớ lại."
Bất kể là trí nhớ tốt, hay trí nhớ xấu, chúng đều là một phần trân quý thời cậu làm "Lư Ninh", là chứng cứ tồn tại của cậu. "Lư Ninh" Ở trên thế giới này đã chết, không ai sẽ nhắc tới cậu, vậy ít nhất mình không thể quên mình là ai, bất kỳ thứ nào thuộc về "Cậu", Lư Ninh cũng không nguyện vứt bỏ.
Thích Thiên Bách nhận thấy được cảm xúc của Lư Ninh, nhịn không được nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Lư Ninh đặt tay trên đùi Thích Thiên Bách nhè nhẹ vỗ hai cái: "Không nói nữa, về nhà hẵng nói, về nhà hẵng nói."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT