Edit + Beta: Vịt

Liên Hồng Nhất thổ vụ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc châm, cô không tiếp tục nói chuyện, lẳng lặng mà tựa vào bên cửa sổ nuốt khói nhả ra, Lư Ninh liền an tĩnh mà ngồi ở một bên chờ cô hút xong.

Liên Hồng Nhất dụi tàn thuốc, Lư Ninh mới nhẹ nói, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, chị Liên, đừng hút nhiều như vậy."

Liên Hồng Nhất nhìn cậu, đột nhiên cười một tiếng: "Cậu như vậy làm cho tôi nhớ tới một người."

Cách làn khói nhìn khuôn mặt kia của Ninh Kinh Hồng càng cảm thấy xinh đẹp, Liên Hồng Nhất nhìn cậu, đột nhiên sinh ra hoài niệm: "A Ninh khi còn sống cũng thường xuyên khuyên tôi như vậy, tiểu hỗn đản...... Rõ ràng không phải thật tâm, còn luôn nói vuốt đuôi lời này."

"Em nhưng là thật tâm."

Lư Ninh âm thầm nắm chặt tay, trên mặt vẫn là mang theo nụ cười: "Tiền bối đều đi một năm rồi, ngài cũng thỉnh bớt đau buồn đi."

Cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngài rất nhớ anh ấy?"

Liên Hồng Nhất nhìn cậu cười: "Tôi đương nhiên nhớ cậu ấy, "Ánh trăng" biến thành bộ dáng hiện tại này, có cậu ấy ở đây, ít nhất có thể giúp tôi gánh vác một chút, nhưng hiện tại chỉ còn dư lại mình tôi...... Ai."

"Ánh trăng" Quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Lư Ninh suy nghĩ một chút, hỏi: "Tình huống bây giờ không lạc quan như vậy sao?"

"Đâu chỉ không lạc quan."

Liên Hồng Nhất nói tới đây lắc lắc đầu, không nói thêm nữa, ngươi đừng Lư Ninh chủ ý cũng không phải thật sự muốn hỏi cô ta tình hình của "Ánh trăng", cậu đột nhiên nhăn lông mày lại: "Chị Liên, chị đừng buồn, em mặc dù kém tiền bối, nhưng cũng sẽ cố gắng giúp chị. Danh sách và tài liệu khách hôm nay tới tham gia tang lễ cho em nhìn chút đi, em trở về nghiên cứu chút."

Liên Hồng Nhất cố ý hỏi: "Vột như vậy?"

Lư Ninh lộ ra biểu tình ngượng ngùng: "Em chỉ là cảm thấy tình huống không cho phép tiếp tục kéo dài nữa......"

Liên Hồng Nhất cười liếc cậu một cái, mở máy tính ra: "Mang theo USB không?"

"Cái này...... Em quên rồi."

"Ai...... Mấy đứa nhỏ các cậu a, làm việc chính là không đáng tin, sau này mấy thứ này đều phải tùy thân chuẩn bị."

Lư Ninh ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, nhưng đối phương cũng không chỉ đạo cậu rốt cuộc phải tùy thân chuẩn bị cái gì, cho nên cậu tạm thời đoán không ra Liên Hồng Nhất có ý gì. Cô sau khi tải tư liệu trong máy tính xuống, đưa USB cho Lư Ninh: "Đừng làm mất cái tôi chuẩn bị, mới mua đấy."

Lư Ninh trong lòng buồn cười — cậu ngược lại nghĩ trước đây, cô chịu đưa sao? Tài liệu của "Ánh trăng" bất kỳ một cái nào bán đi cũng có thể có một khoản tiền nhỏ, cô e rằng đặc biệt chọn cái mới.

Cậu trên miệng nói cảm ơn, một bên đứng lên: "Vậy chị Liên, em hôm nay về trước đã. Bạn em tới đón em, có lẽ có việc gấp."

Liên Hồng Nhất cười lạnh một tiếng, cũng không biết cô ta cười cậu lười biếng hay là cái khác, nhưng cũng không giữ cậu. Lư Ninh đi tới cửa, Liên Hồng Nhất đột nhiên gọi cậu lại: "Là Trần Huy đi."

Lư Ninh ở cửa đứng lại, khẽ nghiêng đầu quay lại nhìn về phía Liên Hồng Nhất.

"Vì tốt cho cậu...... Cách xa hắn một chút đi."

Lư Ninh gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Hóa ra người kia tên là Trần Huy.

Xem ra hắn cùng với Ninh Kinh Hồng tương đối quen thuộc, Liên Hồng Nhất đều biết sự hiện hữu của hắn. Bất quá cô tại sao phải nhắc nhở cậu cách Trần Huy xa một chút? Từ chung đụng vừa nãy mà nhìn, Trần Huy rõ ràng đối với Ninh Kinh Hồng còn rất tốt, chỉ là điểm bất chấp mưa đưa ô này, đã làm người ta cảm động.

Trước khi tra ra chân tướng, cậu không thể nào tin giải thích của bất cứ ai.

Mưa bên ngoài càng tinh mịn, Trần Huy đứng ở dưới hành lang hoa, nhìn thấy Lư Ninh đi ra ngoài liền dùng lực phất phất tay về phía cậu, người sau theo bản năng gật đầu một cái, cũng không biết hắn có nhìn thấy không.

Trần Huy che ô chạy tới, che ô ở đỉnh đầu Lư Ninh, nương vào ánh đèn lờ mờ Lư Ninh nhìn ra môi hắn có chút tái nhợt, có thể là bị đông cứng.

Lư Ninh âm thầm cau mày — cậu vẫn cảm thấy người này đối với Ninh Kinh Hồng rất tốt, theo lý thuyết Liên Hồng Nhất không thể nào can dự tới sinh hoạt cá nhân của nhân viên cấp dưới, bình thường cho dù bọn họ làm khách hàng cô đều nhắm một mắt mở một mắt, có cần thiết đặc biệt nhắc nhở cậu cách xa Trần Huy một chút sao?

"Sao thế? Bà chủ bọn em đồng ý em buổi tối về sớm chút sao?"

"Vâng, đi thôi."

Trần Huy mang theo Lư Ninh bảy rẽ tám ngoặt, từ đường lớn xa hoa truỵ lạc đi vào một cái hẻm nhỏ, trong hẻm ánh sáng mờ mờ, mặt đường cũng biến thành không còn là nhựa đường, mà là đá và bùn lầy.

Hắn một đường đi đều nói chuyện mình đi làm thêm, không có công việc ổn định, việc vặt cũng là đông làm chút tây làm chút, bình thường đại khái kiếm không được bao nhiêu tiền, trước mắt ở một siêu thị làm nhân viên bán hàng, chỉ có thể khó khăn lắm làm cho mình không chết đói.

Một đường đi Lư Ninh cũng không làm sao mở miệng, Trần Huy nói cậu liền nghe, phụ họa gật đầu. Trước mắt cậu cần phải làm là nắm giữ nhiều tin tức hơn, cũng bảo trì tin tức của mình không bị người khác biết, bất luận khi nào, nghe nhiều nói ít đều là sáng suốt nhất.

Đường dưới chân dần dần trở nên rất hẹp, Trần Huy đột nhiên đưa tay ôm lấy vai Lư Ninh, người sau không kịp phản ứng, đã bị đối phương dùng sức kéo, kéo vào trong ngực.

Lư Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, Trần Huy cười đến không có chút nào ngăn cách: "Nơi này đường không dễ đi, cẩn thận một chút."

Lư Ninh nhìn hắn, ánh mắt có chút lóe lên — chung quanh đây quá an tĩnh, trong hẻm nhỏ cũng đen kịt một mảnh, càng nói khoa trương chút, nơi này tệ tới căn bản không giống người có thể ở.

Cậu đột nhiên cảm giác mình không nên qua loa như vậy theo một người lạ tới chỗ như thế, đối phương từ ban đầu chính là đơn phương biểu hiện ra quen thuộc với "Ninh Kinh Hồng", mà Liên Hồng Nhất mặc dù nhắc tới Trần Huy, nhưng cậu lại không biết Trần Huy hình dạng ra sao......

Nghĩ tới đây Lư Ninh thậm chí có chút sởn gai ốc, cậu dùng lực hất tay Trần Huy: "Em tự mình có thể đi."

Đối phương nghi ngờ nhìn cậu một cái, ngược lại không đem tay một lần nữa gác lên, chỉ lẩm bẩm một câu: "Đứa nhỏ xấu xa, thời kỳ thanh xuân phản nghịch a......"

Lư Ninh cố chấp mà cùng Trần Huy kéo ra khoảng cách, không bao lâu, bọn họ vào một căn nhà có chút cũ, Trần Huy thu ô, hai người cùng nhau leo lên lầu. Nhà này lầu cũng rất cũ, cầu thang là làm bằng gỗ, dẫm lên kẽo cà kẽo kẹt, trong hành lang đen kịt một mảnh, Lư Ninh nhịn không được bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Theo lý thuyết cậu một đại nam nhân, trên người lại xu tiền không có, khả năng bị nửa đường bắt cóc là không lớn, nhưng ai biết "Ninh Kinh Hồng" có quá khứ hoặc lịch sử đen tối gì, vạn nhất cậu ta theo người kết thù? Trần Huy vạn nhất là một biến thái cuồng theo dõi? Ninh Kinh Hông khuôn mặt họa quốc ương dân như vậy, hơn nữa mới vừa hành động kia...... Luôn cảm thấy tên Trần Huy này gay gay! Đặc thù này a phát sinh chút gì ngoài ý muốn ai có thể nói rõ ràng?!

Chứng vọng tưởng bị hại của Lư Ninh một khi phát tác, nhìn ai cũng có bệnh, cậu hiện tại trên mặt cười đến ngược lại đẹp mắt, trong lòng không chừng tính kế Trần Huy tới trình độ nào rồi.

Cậu đang suy nghĩ, Trần Huy bên cạnh đột nhiên dừng lại, Lư Ninh tinh thần căng thẳng, hai mắt chăm chú nhìn hắn — cậu tùy thời chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường (*), Trần Huy một khi hành động khinh xuất, Lư Ninh liền sẽ không chút do dự đẩy ngã hắn trên đất.

((*) ra tay trước nhận được lợi thế)

Qua một lúc lâu, bên cạnh truyền đến thanh âm nghi ngờ của Trần Huy: "Kinh Hồng, về đến nhà rồi, mở cửa a?"

Lư Ninh lúc này mới phát hiện bọn họ đã đứng trước một cánh cửa, cậu nhìn chằm chằm Trần Huy không dời tầm mắt, tay không hướng trong túi quần sờ: "Em quên mang theo chìa khóa."

Trần Huy "A?" một tiếng, đưa ô cho Lư Ninh: "Cầm lấy, anh tìm xem dự phòng còn ở đây hay không."

Bên ngoài cửa nhà Ninh Kinh Hồng có một cửa chống trộm kiểu dáng phi thường cũ, nước sơn bên ngoài mặc dù đã loang loang lổ lổ tróc hơn nửa, nhờ ánh sáng lờ mờ trong hành lang vẫn là nhìn ra được, nước sơn bên ngoài chính là màu lục.

Cũ kỹ.

Trần Huy cầm cửa chống trộm kéo lên, duỗi dài cánh tay ở trong một cái lỗ trên trần nhà sờ soạng một lúc lâu, sau đó "Bịch" một tiếng nhảy xuống: "Vẫn thật sự ở đây, tật xấu em không mang chìa khóa lúc nào mới có thể đổi. Chìa khóa sau này cũng đừng để ở đây, nhiều nguy hiểm."

Lư Ninh cười một cái, có lệ nói: "Lúc ra cửa quá gấp, quên mất." Cậu rất có tâm mà sau khi Trần Huy mở cửa đút chìa khóa vào túi áo.

— Người dũng cảm vừa tới trong hoàn cảnh xa lạ thám hiểm, lựa chọn tốt nhất chính là gặp cái gì cất vào balo cái đó.

Nhà Ninh Kinh Hồng không cũ rách như bề ngoài của nó, vừa vào cửa bên tay trái chính là phòng rửa tay. Lư Ninh đại khái quét mấy lần, khẽ thở phào nhẹ nhõm — nơi này diện tích nhỏ, nhìn một cái là có thể nhìn rõ ràng các phòng là chức năng gì, đợi lát nữa không tới mức phát sinh loại sai lầm cấp thấp đi nhầm phòng.

Trần Huy biểu hiện tới so với Lư Ninh còn muốn thoải mái hơn, hắn giống như ở nhà mình vậy, đối với bất kỳ bài trí nào đều quen thuộc hơn, hắn ở cửa tùy tiện cầm khăn lông phủ lên đầu, sau đó ngồi vào trên ghế salon lau đầu.

Lư Ninh nhất thời vẫn là đoán không ra giữa bọn họ là quan hệ gì, nhưng càng phát giác được giữa Trần Huy và Ninh Kinh Hồng không minh bạch, cậu suy nghĩ một lát, đột nhiên nói:"Em muốn tắm rửa."

Trần Huy đầu cũng không ngẩng: "Mau đi đi, trên người em đều ướt rồi."

Lư Ninh theo bản năng liếm môi dưới — chẳng lẽ...... Cậu đoán sai rồi?

Trần Huy đại khái cảm nhận được tầm mắt Lư Ninh, đột nhiên ngẩng đầu: "Nhanh đi a, em tắm xong anh lại tắm."

...... Hắn cũng muốn ở đây tắm?

"Còn có chuyện khác?"

Lư Ninh lắc lắc đầu, trực tiếp đi vào phòng ngủ tìm quần áo sạch.

Phòng của Ninh Kinh Hồng rất loạn, ngược lại cái gì cũng không thiếu, điện thoại di động chìa khóa ví tiền...... Hết thảy ném trên bàn, Lư Ninh thuận tay nhét mấy thứ này vào ngăn kéo. Trên bàn còn đặt một cái laptop, màn hình đen.

Trong phòng coi như ấm áp, Lư Ninh cũng chỉ cần đồ ngủ trên giường tới phòng tắm, lúc đi ngang qua phòng khách Trần Huy đang xem TV, thanh âm ríu ra ríu rít dò ra, nghe tới có chút không thành thật.

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa phòng rửa tay, khóa trái cửa, Lư Ninh xoay người lại, liền nhìn thấy gương đối diện với cửa, bên trong lại lần nữa chiếu ra khuôn mặt không thuộc về cậu.

Lư Ninh nhìn chằm chằm gương sửng sốt thật lâu, lúc này mới dựa lưng vào cửa trượt ngồi xuống đất — cậu thật sự không phải nằm mơ, Lư Ninh đã chết, cậu bây giờ là Ninh Kinh Hồng...... cậu bây giờ là Ninh Kinh Hồng......

Hoang đường!

Lư Ninh từ ban đầu vẫn luôn cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, cậu không thể ở trước mặt người khác ra vẻ khác thường, tình huống đã đủ phức tạp, không thể tiếp tục phức tạp.

Bất luận như thế nào, cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hung thủ, cậu nhất định phải làm cho kẻ giết cậu kia trả giá đắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play