Nếu mười bốn năm trước, người dân Việt Nam được tự do bầu cử theo đúng hiệp định Geneve * thì cuộc sống của họ đã tốt hơn nhiều. Tiếc thay, do tham vọng điên cuồng của một siêu cường cùng những kẻ phản bội đi theo sau họ đã làm dân tộc này phải chịu cảnh chia cắt, phân ly. Không còn cách nào khác, người dân phải cầm súng chiến đấu một lần nữa.

Tạm thời quên đi dòng chảy suy nghĩ của mình, Lê Văn Sơn tiếp tục dạo bước trên con đường dẫn tới phòng trà Thiên Vân. Tính kỹ ra thì cũng đã hơn hai mươi năm kể từ ngày ông nhận lệnh sư phụ dùng pháp lực của mình giúp đỡ Cách mạng và giờ đây ông đã là một người cộng sản nhưng mong ước lúc đó cũng hai vị sư huynh đệ của mình vẫn chưa hoàng thành

Nhìn bề ngoài, ông là một người đàn ông trung niên với đôi mắt to, lông mày rậm. Khuôn mặt chữ điền phúc hậu không lấn át đi nước đi mạnh mẽ dứt khoát.

Bước vào trong phòng tra, tiến tới chỗ người phục vụ, ông Sơn lên tiếng

"Tôi tới tìm đồ"

"Ở đây không có đồ" Người phục vụ bình tĩnh trả lời

"Những có con voi lớn không?" Ông Sơn trả lời

"Chỉ có con hổ sử triệt hạ con voi tàn bạo" Lúc này người phục vụ thật sự khẳng định có cán bộ cao cấp tới thăm.

"Xin đồng chí đợi một chút" Nói rồi người phục vụ đi vào trong nói với chú Giang vài chuyện, nghe xong ông liền chạy ra ngoài mời người bạn cũ vào trong

Trong lúc này, ở dưới tầng hầm, tâm trạng của Dũng khá bực bội, như một nồi nước sôi:

"Nè, sao cậu thích cứu người vậy hả? Cậu là gián điệp mà"

"Tôi nói rồi. Đó là vì tôi là bộ độ cụ Hồ" Minh trả lời, không thèm nhìn mặt Dũng

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, một lọ linh hồn nữa xuất hiện trong làn khói sương mờ ảo. Nhìn kỹ, nó có hình hai chàng trai khỏe mạnh đang đánh nhau với con hổ dữ, anh em Phùng Hưng. Đồng thời, trong lớp khói sương, Vân bước ra với bộ dạng miệt mỏi thường thấy:

"Tôi đi ngủ một chút, đừng làm phiền"

Cùng lúc này, Minh cầm lấy lọ linh hồn cầm vào một cái lỗ trên tường. Nhìn kĩ, ở trên trường có một vòng tròn kì lạ. Trên đó khắc đầy biểu tượng hình chim Lạc với hơn chục cái lỗ nhỏ ở xung quanh.

"Cái gì vậy" Dũng lên tiếng hỏi.

"Tôi cũng không biết" Minh trả lời.

"Có cái mà cậu cũng không biết à?" Dũng chế giễu. Phải nói là từ khi về đây, cái tên Nhật Minh này luôn tỏ ra là mình biết mọi thứ. Với người không được học hành như cậu chả khác gì đanh chửi thẳng vào mặt mình

Trong lúc Dũng và Minh còn đang trò chuyện, chú Giang cũng một người nữa bước vào. Người này mỗi bước chân đều vô cùng mạnh mẽ tựa như ngàn vạn đại quân.

Ngay khi Lê Văn Sơn xuất hiện, Minh dùng tư thế chào cao quý nhất của quân đội. Với cậu cũng như mọi người mà nói, đây chính là một trong những chỉ huy cao cấp của Lữ Đoàn Không, hay nói theo một cách khác, chính ông là người đã lập ra lực lương này. Là một trong những đệ tử xuất sắt của môn phái Thất Sơn vang danh Nam kỳ lục tỉnh, khi cách mạng Tháng Tám thành công, ông cùng với những người tu đạo khác tham gia sáng lập Lữ Đoàn Không, dưới sự chỉ huy của Đảng, trừ ma diệt yêu, bảo vệ thành quả cách mạng. Nhờ có họ, loại đạn đặc chế, chuyên dùng để đánh các sinh vật siêu nhiên, đã được sản xuất từ những cách rừng ngập mặn ven Sài Gòn tới những cứ điểm ở Việt Bắc, cũng chính là loại đạn mà các chiến sĩ bắn tỉa của quân Giải phóng đã đánh nhau với bọn Chó vàng ba sọc.

"Vây ông có thể sử dụng sức mạnh danh nhân như Minh hả" Lúc này Dũng lên tiếng

Ông Sơn nhìn Dũng một hồi. Nhìn bên ngoài, đây chỉ là một gã thanh niên bình thường nhưng không biết vì lí do gì mà có cảm thụ hơn người, sau này chắc chắn cấp bậc tu luyện sẽ tiến nhanh không thể tả

"Cái đó thì hiện giờ chỉ có Minh làm được thôi. Tôi có thể triệu hội linh hồn danh nhân nhưng chưa tới mức như đồng chí Minh đây. Mà thực ra nguồn gốc của khả năng này phải kể đến thời gian nghiên cứu Khối lập phương ở Điện Biên từ sau chiến dịch Tây Bắc**"

Sau đó, ông quay sang hỏi Minh

"Đồng chí Vân vẫn khỏe chứ"

"Mỗi lần tạo ra một lọ linh hồn đều tổn thương nguyên khí, cảm giác cực kỳ mệt mỏi nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc" Vừa nói cậu vừa nhìn Vân đang nằm trên giường.

Sau đó, mọi người tiến hành bàn bạc công chuyện, thông qua những thông tin đã biết thì chuyện quan trong trước mắt là tìm người có tên Huỳnh Đình Ngô vì hắn chính là đầu mối chủ chốt

"Thực sự lí do đồng chí từ Mật khu R*** tới đây chắc không phải vì chuyện này chứ" Minh lên tiếng hỏi

"Các đồng chí còn nhớ trận đánh Điện Biên Phủ mười sáu năm về trước chứ?"

"Trận đánh mà một phần linh hồn của Thánh Mẫu Âu Cơ đã đại chiến với Thuồng Luồng Tinh" Chú Giang lên tiếng

"Cái gì mà Thánh Mẫu với cả yêu quái nữa" Lúc này, Dũng thực sự không hiểu được bọn họ đang nói về chuyện gì. Trận Điện Biên Phủ thì hắn có nghe vài người trung niên kể lại nhưng còn Thánh Mẫu Âu Cơ thì không phải hơi quá sức tưởng tượng rồi sau.

"Dường như hắn đang ở đây nhưng không biết chính xác là hắn đang ở đâu trong Sài Gòn này"

"Mà cũng tới lúc tới tổng kho Long Bình rồi" Minh lên tiếng.

Buổi sáng, tổng kho Long Bình cũng không khác biệt lắm so với thường ngày. Lá cờ to tướng của nước Mỹ tung bay theo gió như đang cố thể hiện chủ quyền ở một vùng đất không thuộc về mình

Trong dãy hành lang dường như kéo dày vô tận, Nhật Minh, Robert cùng Thiếu Văn Hoa đang đi bộ tới phòng nhiên cứu

Trên đường đi, Robert băn khoăn về câu hỏi của Nhật Minh

"Huỳnh Đình Ngô, ở tổng kho này có người tên đó sau? Bộ hắn liên quan gì tới nhà khoa học Nguyễn Thành Công sao?"

"Nguyễn Thành Công?" Nhật Minh băn khoăn

Sau đó, Robert liền ra hiệu cho Văn Hoa. Ngay làm tức, hắn chạy đi tìm kiếm trong đống tài liệu cao như quả đồi. Sau một thời gian, hắn chạy tới cầm một tấm hình đen trắng đưa cho Minh. Nhìn kỹ, cậu ta là một gã thanh niên với dáng người gầy gò. Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhưng cũng ranh mãnh như cáo. Hàng lông mài mỏng như cọng lông vũ cùng khuôn mắt tương đối vuông tạo một ấn tượng khó tả

"Đây chính là Nguyễn Thành Công" Robert lên tiếng

"Là cậu ta sao?" Nhật Minh hỏi.

"Đúng vậy cũng chính là người phụ trách nghiên cứu Khối Lập Phương trước cậu. Với mọi người, cậu ta là thiên tài hàng đầu thế giới nhưng với những người thực sự quen biết cậu ta thì biệt danh của cậu ta là.."

Ngập ngừng một hồi, Robert lên tiếng

"Ác quỷ"

Sau đó, Thiếu tá Mỹ bỏ đi, để lại Nhật Minh còn đang băn khoăn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bất chợt, hắn dừng lại

"À mà đúng rồi, cậu làm thêm một báo cáo chi tiết sâu hơn về Khối Lập Phương cho tôi. Làm ngay tại đây luôn. Không làm xong không đi đâu hết"

Trong khi đó, tại căn cứ, sau nhiều thời gian điều tra, cuối cùng, cả bọn đã tìm được Huỳnh Đình Ngô hiện đang ở đâu. Cũng do đó, kế hoạch điều tra cũng bắt đầu.

Đêm tối, vẫn như thường lệ, Sài Gòn, một thành phố mang tiếng "hòn ngọc viễn đông" chìm vào đêm đen. Trong cái đêm tối ấy, tại một khu nhà cao cấp nằm gần trung tâm thành phố, một nhóm người đang di chuyển. Họ di chuyển kín đáo tới mức, kể cả khi họ xuất hiện ngay bên cạnh, chuyện phát hiện ra cũng là bất khả thi. Với bản thân Dũng, đây cũng là lần đầu tiên cậu được chứng kiến cách quân giải phóng hành động.

"Thật sự không ngờ là khả năng của các người lại đáng sợ như vậy" Dũng cảm thán.

Vân không để ý câu nói đó của Dũng. Lúc này, trông cô toàn thân mặc một bộ đồ đen giống như tử thần đồi mạng vào ban đêm, trái ngược hẳn với cô ca sĩ khiêu sa của phòng tra Thiên Vân. Tuy nhiên, dù ở trong hoàng cảnh nào, trên người cô vẫn thể hiện một vẻ đẹp phi thường, khó diễn tả.

Sau đó, cả bọn tiến hành đột nhập vào căn nhà một cách trôi chảy. Tuy căn nhà có lính canh nhưng cũng chi là con cừu nhỏ dưới tay của các chiến sĩ biệt động.

Trong biệt thự sang trong, một người đàn ông mập mạp, dáng người cao lớn cùng cái đầu hói đang chờ bọn họ.

"Tôi biết các người sẽ tới" Huỳnh Đình Ngô lên tiếng

"Chuyện gì đã xảy ra với Hà Mạnh Dũng" Dũng, đang đeo khăn che mặt, lớn tiếng hỏi.

"Về cậu ta à? Vậy giúp tôi một chuyện, tôi sẽ nói cho các người những gì tôi biết"

"Chuyện gì?" Vân, lúc này cũng đang đeo mặt nạ lên tiếng hỏi

"Người thân của tôi hiện đang bị Prometheus giam giữ, hãy cứu họ. Đây là đia chỉ" Nói rồi ông cầm một tờ giấy đưa cho một người chiến sĩ.

"Tận Châu Đốc**** lận sao?" Vân lên tiếng

"Nhân tiện, cái gì mà "rô" với "mi"?" Dũng thắc mắc

"Prometheus, vị thần Hy Lạp đã trao ngọn lửa cho loài người nên bị Zeus trừng phạt" Vân lên tiếng.

Sau đó, mọi người tiến hành rời đi trong yên lặng. Lúc này, một lớp sương mù kỳ quái xuất hiện. Sau đó, Dơi Tinh hiện ra

"Làm tốt lắm"

"Vậy người nhà của tôi đâu?"

Sau lời nói đó, Huỳnh Đình Ngô cảm thấy cực kì khó chịu. Mọi thứ trước mắt như một màn sương mờ ảo

Sau một hồi, không biết là bao lâu, cuối cùng ông đã tỉnh dậy trong một quan tài trong suốt làm bằng thủy tinh, hai tay bị trói bằng khung thép. Dù sức khỏe của ông ta hơn hẳn người bình thường nhưng vẫn không tài nào thoát ra được. Trong cơn tuyệt vọng, ông ta ra lớn

"Thả tôi ra. Tại sao?"

Trước những tiếng thét điên cuồng đó, Dơi Tinh ở một vị trí cao, nhìn xuống kẻ đang la hét như nhìn loài sâu bọ

"Ngươi đã làm tay sai khá tốt. Sức mạnh này coi như là ta thưởng cho mi đi"

Trong khi đó, tại căn cứ:

"Quá mạo hiểm. Ông ta khai quá dễ dàng. Đây rõ ràng là cái bẫy" Lê Văn Sơn lên tiếng. Với kinh nghiệm nhiều năm, không lý nào mọi chuyện lại diễn ra trôi chảy như vậy được.

"Nếu đồng chí không phiền thì có thể để tôi đi chung với Mạnh Dũng cho an toàn" Mary lên tiếng.

"Tôi thấy đề xuất này cũng có tính khả thi" Chú Giang lên tiếng.

"Nhưng mà có điều cậu cũng phải hóa trang một tí" Mary lên tiếng, anh mắt ranh mảnh

"Ý cô là sao?"

Bến phà Thủ Thiêm, một trong những địa danh nổi tiếng ở Sài Thành, dưới bầu trời xanh ngắt, những ngôi nhà nhỏ như những cành cây ngọn cỏ cố gắng xinh tồn trong tiết trời giông bão. Xen lần với những ngôi nhà kia, hàng dừa xanh như những vũ công múa trong vũ khúc của gió. Nếu không tính những chiếc ca nô tuần tra nhưng những con thú săn mồi đang di chuyển trên sông, nơi đây thực sự là một cảnh đẹp mê hồn.

Trong thời điểm này, Mary nhớ tới câu thơ nói về Sài Gòn.

Sài Gòn có bến Chương Dương,

Có Dinh Độc Lập, có đường Tự Do,

Phường Chợ Quán, khóm Cầu Kho,

Bến xe Lục Tỉnh, con đò Thủ Thiêm,

Ô tô buýt chạy khắp miền,

Vườn chơi có Thảo Cầm Viên, Tao Đàn

"Nè cô đang nói gì vậy" Dũng lên tiếng.

"Một bài thơ. Thưa bà" Mary nhấn mạnh, lúc này cô nhìn vào Dũng trong bộ dạng bà lão. Dù chỉ là hóa trang nhưng nếu nhìn từ xa thật khó lòng phân biệt được.

"Hình như cậu từng tới đây rồi phải không?"

"Ừ mà lúc đó chạy gần chết với lại sau một lúc là bay vô rừng luôn rồi" Dũng gật đầu trả lời.

"Mà nè, ta đi tới tỉnh Châu Đốc bằng cách nào vậy" Sau đó, cậu lại hỏi.

"Cậu thấy con tàu đằng kia không. Nó chuyên môn chở vỏ đạn pháo từ chiến trường bán cho người Hoa (4), chúng ta sẽ đi trên con tàu đó" Mary lên tiếng, rồi chỉ vào con tàu ở xa xa. Nhìn bên ngoài, nó thực sự quá nhỏ trước sông nước, công thêm số bao tải to lớn chở đầy vỏ đạn pháo, thực sự là một cực hình với nó.

"Tàu buôn lậu hả?" Dũng ngạc nhiên

"Chứ sau? Từ sau hai đợt Tổng tiến công (5), đám lính quản lý kỹ lắm. Với lại, để tránh chú ý, đi tàu lậu tiện hơn"

"Mà phải công nhận, cô sống ở nước ngoài mấy năm mà sau rành ở Sài Gòn vậy"

"Tôi cũng từng sống ở đây mà" Tới đây, ánh mắt của Mary có hồi tưởng.

"À mà tiện thể, tên thật của cô là gì?"

"À đó là..."

Bỗng nhiên, vô số đám lính kéo tới với khẩu M16 xương như lần trước. Thực tế, loại nguyên liệu dùng cho cả hai phe chính là một loại kim loại đặc thù mà chỉ có thể rèn bằng ma thuật.

" Thằng Dũng, mày tưởng ngụy trang thì tui tao không nhận ra mày hả" Một tên lính lên tiếng.

Sau đó, hắn cho nguyên cái báng súng thẳng vào mặt Dũng. Kết quả, cậu lăn một vòng lớn dưới đất. Sau đó, một loạt tên lính nữa xông tới. Lúc này, Dũng nắm trong tay lọ linh hồn có hình con rồng đấm thẳng vào ngực của một tên lính. Kỳ lạ thay, hắn như một quả pháo, bị đấm bay đi xa. Đồng thời, một luồng sáng hình con rồng xuất hiện.

"Được lắm tao cho bọn bây...."

Tuy nhiên, cậu đang bị bao vây bởi số lượng lớn kẻ địch. Nên nhớ là loại đạn bọn chúng bắn ra, Đội trưởng Việt Nam còn không dám chịu trực diện nữa là cậu.

Bất ngờ thay, từ tên cao một khẩu súng màu cam có dạng như AK47 nhưng lại chỉ to gấp đôi khẩu súng lục. Nồng súng nhìn như một khẩu súng máy sáu nòng. Từ trong nồng súng nhưng viên đạn nhìn như những mũi tên đồng được bắn ra liên tục.

Trong cơn hoảng loạn, đám lính chỉ kịp la lên

"Đội... trưởng Việt Nam... á"

Tiếp đó, Minh nhảy xuống như một vị thần

"Sao cậu ở đây" Dũng thắc mắc

"Nằm xuống Minh lên tiếng" Không trả lời câu hỏi của Dũng, Minh chỉ lên tiếng.

Sau đó cậu lần lược dùng khẩu súng đặc biệt của mình bắn hạ đám lính xung quanh. Trước hàng vạn mũi tên như giông bão, tất cả bọn họ lần lượt ngã gục. Tiếp đó, cả bọn nhanh chóng tìm chỗ núp

Tuy Minh đủ Mạnh để hạ hết bọn họ nhưng đây không phải nhiệm vụ, chưa nói sẽ gây rắc rối không cần thiết. Đặc biệt là khi còn chưa biết người Mỹ đang có kế hoạch gì

Trong lúc này, trên bầu trời, những chiếc trực thăng UH1, như chim ưng săn mồi bay khắp mọi nơi. Dưới mặt đất, đám lính không ngừng tìm kiếm

Trong khi đó, trong một kho hàng, Minh, Dũng và Mary đang ẩn nấp

"Tên Robert đó đột nhiên bắt tôi làm báo cáo. Cũng may là mọi chuyện tạm ổn" Minh lên tiếng.

"Ừ mà hình như cái bọn thí nghiệm tên mọi người là "rô mi thi ớt" gì đó" Dũng có gắng phát âm tên của tổ chức đó

"Prometheus. Cái đó Vân với đồng chí chỉ huy nói cho tôi biết rồi. Chính họ bảo tôi tới đây cứu mấy người nè" Minh vừa phát âm cho đúng tên kẻ địch và giải thích mọi chuyện với Dũng"

Sau đó, hít một hơi thật sâu. Dũng quyết định hỏi Minh:

"Điều gì làm cho cậu phải chiến đấu, trở thành bộ đội cụ Hồ"

Nghe câu hỏi này, Minh chỉ mỉm cười rồi trả lời một cách đơn giản:

"Nói thật lúc đầu là do tôi muốn tìm lại ký ức của mình. Trong thời buổi chiến tranh như vầy như việc thành Đội trưởng Việt Nam có lợi thế hơn. Nhưng rồi sau đó, tôi cảm nhận được niềm vui khi bảo vệ mọi người. Cảm giác khó chịu khi mọi thứ đang diễn ra, từng người chết mà bản thân không làm được gì. Nên khi có sức mạnh, giống như hàng triệu người thanh niên đang chiến đấu trên khắp dãy đất hình chữ S này, tôi cũng muốn làm gì đó. Cũng vì lí do đó, tôi không ngại đi vào sâu trong lòng địch chấp nhận nguy hiểm tính mạng"

Lúc này, Mary lại chợt nhớ tới bộ dạng vui vẻ khi cứu hai mẹ con khỏi tay linh hồn của Cao Chính Bình, anh mắt đó, bộ dáng đó, vừa giống như hình ảnh người bộ đội bảo vệ bà con vừa mang nét riêng của một người anh hùng. Sau đó, cô nở một nụ cười

"Trong cuộc chiến này, không có phần thưởng nào hết vì phần lớn sẽ chết một cách tàn khốc trước khi có cài gọi là hòa bình. Tất cả chỉ chiến đấu vì ngày mai, vì tương lai"

vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv

*Hiệp định Geneve quy định về việc tập kết hai miền trong thời hạn nhất định, vĩ tuyến mười bảy làm ranh giới quân sự tạm thời, một cuộc tổng tuyển cử vào năm 1956 để chọn ra người lãnh đạo đất nước Việt Nam

** Chiến dịch Tây Bắc (từ 14 tháng 10 đến 10 tháng 12 năm 1952) là chiến dịch tiến công của Quân đội Nhân dân Việt Nam (QĐNDVN) trên hướng Tây Bắc Việt Nam nhằm tiêu diệt sinh lực đối phương, giải phóng một bộ phận đất đai, làm thất bại ý đồ của thực dân Pháp lập "Xứ Thái tự trị".

*** Mật khu R – Căn cứ địa cách mạng chiến khu Bắc Tây Ninh (Trung ương Cục miền Nam)

****Châu Đốc là tỉnh cũ ở miền Tây Nam Bộ (Đồng bằng sông Cửu Long), Việt Nam. Tỉnh Châu Đốc được thành lập vào ngày 1 tháng 1 năm 1900, tồn tại vào thời Pháp thuộc và bị chính quyền Việt Nam Cộng hòa giải thể vào cuối năm 1956, tuy nhiên sau đó tỉnh Châu Đốc lại được chính quyền Việt Nam Cộng hòa tái lập vào năm 1964 tỉnh lỵ là thị xã Châu Phú, tiếp tục tồn tại và bị mất tên gọi đơn vị hành chính cấp tỉnh từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 cho đến nay.

(4) Một số tướng lĩnh quân đội Sài Gòn chuyên bán đạn pháo cho người Hoa dù cố vấn Mỹ đã ra lệnh phải thu hồi lại.

(5) Hai đợt Tổng tiến công: chiến dịch tổng tiến công Tết Mậu Thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play