Nhìn từ xa, khách sạn Caravelle* với hơn mười tần, như một ngọn núi nổi bật với những tòa nhà xung quanh. Xung quanh nó là ba cái cây nhỏ như những vũ công điệu nghệ cùng với một cây cao tương đương như người mẹ già luôn dõi theo đứa con nhỏ. Đặc biệt, đây cũng là nơi mà người ta chứng kiến hàng loạt các dòng xe sang trọng, cùng những kẻ quyền quý với bộ trang sức lấp lánh như một vường địa đàng giữa một Sài Gòn tràn đầy ăn mày, trẻ mồ côi, giang hồ, người chết đói vì không đủ ăn....
Trong khi đó, tại một giang phòng sang trọng, biểu tượng đại bàng đầu trắng của nước Mỹ được treo lên như để khẳng định quyền lực tối thượng của Hoa Kỳ. Phía trên trần nhà, ánh đèn tỏa ánh sáng nhè nhẹ, tạo cho người ta cảm giác thư thái. Dưới ánh sáng đó, có một cố gái người châu Á với bộ váy màu xanh làm mọi người phải ngước nhìn. Cô gái đó có vóc dáng vừa phải, cao cao lại không gầy, cân đối một cách kỳ diệu, tóc đen, xõa ngang vai, luôn mềm mại đong đưa theo những cái nghiêng đầu tạo ra một góc nhìn xinh đẹp. Về khuôn mặt, mọi người đều cảm thấy đây không phải là một khuôn mặt xinh đẹp thoát tục như ngôi sao Hollywood, thế nhưng khí chất văn tĩnh điềm đạm này lại dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Lúc này, Robert, trong bộ quân phục sĩ quan Mỹ đi tới gần Vân.
"Vân tiểu thư, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không?" Robert nói bằng tiếng Anh
"Có vẻ như tôi không thể từ chối rồi" Vân lên tiếng.
Trong tiếng nhạc du dương, hai ngươi di chuyển một cách vô cùng linh hoạt
"Buổi tiệc hôm nay được tổ chức nhân dịp Campuchia đã trở thành một phần của thế giới tụ do. Rồi đất nước này cũng sẽ như vậy. Tiện thể, với cách nhìn của người châu Á, không biết cô thấy bữa tiệc này thế nào?" Robert nhìn Vân rồi lên tiếng.
"Đúng theo chuẩn phương Tây" Vân trả lời ngắn gọn.
"Chỉ có vậy thôi à. Mà cô không hỏi giáo sư Minh ở đâu sau? Hai người ở chung mà" Robert nói
"Có vẻ như ngài tìm cách ở cậu ta ở lại tổng kho Long Bình" Vân trả lời
"Cô là một cô gái thú vị. Phụ nữ Việt Nam mà tôi gặp phần lớn đều muốn ở bên tôi hoặc giết tôi. À mà cũng từng có cô phóng viên gốc Á bị tôi dọa đến bỏ chạy nữa chứ" Robert cười. Tuy hắn đã cố kiềm chế nhưng vẫn không chặn được điệu cười không gây thiện cảm của mình
Đột nhiên, một tên lính đi vào nói nhỏ với Robert. Một chút nhíu mày, hắn lên tiếng:
"Xin lỗi, tôi phải đi một chút"
Đi ra một khoản xa, hắn mới bắt đầu nói:
"Không quân đã xuất phát rồi phải không?"
"Vâng thưa ngài nhưng hai thực thể di chuyển quá nhanh. Họ không bắt kịp" Tay sĩ quan dưới quyền lên tiếng.
"Tuyệt đối không được giao chiến, mọi thứ phải theo kế hoạch đã định" Robert gằng giọng
"Rốt cuộc Thiên Ý Phái đang làm cái trò gì vậy. Mấy hôm trước thái độ Cao Biền còn bình thường mà. Gọi Thiếu Văn Hoa tới đây" Robert nói một cách tức giận
Và những lời đó đã lọt vào tay của Vân.
......................
Mấy phút trước
Trong khu vực an ninh nghiệm ngặt nhất, hàng loạt binh lính, kể cả Siêu chiến binh, đồng loạt ngất xỉu. Khắp nơi bị bao quanh bởi một biển sương mù kỳ lạ. Tuy nhiên, Nhật Minh vẫn cử động bình thường. Bằng năng lực của bản thân, cậu nhanh chóng tới nơi ngọn nguồn của sự việc.
"Cậu làm cái gì thế" Nhật Minh lên tiếng
"Quả nhiên cường độ khói mê không đủ để hạ gục cậu, Đội trưởng Việt Nam" Một người thanh niên đeo một cặp kính dày cộm lên tiếng. Cậu ta có dáng người trung bình. Khuôn mặt cùng với dáng người nhìn có chút giống ông địa trong dịp múa lân
"Cậu biết tôi. Cậu làm việc cho ai? Liên Xô, Trung Quốc hay thế lực nào khác"
"Cậu nghĩ là đám quốc gia đó đáng để cho tôi làm việc cho sao? Nói thật, tôi rất ngưỡng mộ quân Giải phóng các người. Dám đối đầu với người Mỹ. Đừng lo, tôi chưa kể cho ai hết. Mà tiện thể, tên của tôi là Thanh Phong. " Vừa nói, từ trong hư không một thanh kiếm xuất hiện. Nó lao về phía Nhật Minh như một quả tên lửa
"Tu chân giả" Nhật Minh nói thầm.
Với người Trung Quốc, Tu chân giả là thần thánh nhưng thực ra, bọn họ cũng chỉ là biết chút ít phép thuật. Đồng thời, bọn chúng chính là tay sai của Ma tộc trên Địa cầu.
"Loài người đã quá thối nát rồi. Sớm muộn gì các người cũng ném bom hạt nhân vào nhau" Thanh Phong la lớn. Sau đó, cậu lấy lọ linh hồn để lại gần cổ. Tiếp đó, lọ linh hồn nhanh chóng chui vào bên trong. Sau đó, một sinh vật có hình dạng như con cua, đầu như cá mập đầu búa xuất hiện, hai tay như cánh chim ưng. Con quái vật mặt một bộ áo giáp thời Bắc Tống. Trên người còn có một lá cờ ghi chữ Tống. Đó là linh hồn của Quách Quỳ**
"Tự biến mình thành Ma Binh. Cậu điên rồi" Nhật Minh lên tiếng.
Không để ý tới lời nói của nói của Nhật Minh, hắn nhanh chóng hay chân giẫm lên thanh phi kiếm. Sau đó, theo một cách phi vật lý, hắn phá tường, bay ra ngoài
Hiện giờ, một chiến binh mang theo một cây nỏ có đầu hình con rùa, thân màu đen, cánh cung màu cam cùng bộ áo giáp màu vàng, có vô số lông thú và biểu tượng Kim Quy xuất hiện.
"Thần Kim Quy, xin hãy giúp tôi"
Sau đó, một con rùa lớn xuất hiện từ giữa hư không. Nhật Minh nhanh chóng leo lên lưng của con rùa bay ra ngoài theo. Thế là, trên không phận của tổng kho Long Bình, hai vật thể di chuyển với vận tốc âm thanh xuất hiện. Đồng thời, việc này cũng đánh động cả hệ thống radar dày đặc ở nơi đây. Một lúc số, một số chiếc Northrop F-5*** xuất hiên trên bầu trời nhưng sau đó, chúng lại bay trở về căn cứ.
Về phần trận chiến, cả Nhật Minh và Thanh Phong lao xuống một vùng đất hoang gần căn cứ. Cú va chạm mạnh đến nỗi người dân ở xa cứ nghĩ là quân đội Mỹ lại ném bom. Trong khi đó, nguyên nhân của vụ va chạm trên vẫn đang tông vào nhau như một bầy voi hung tợn.
"Ức Trai tiên sinh xin (1) hãy cho tôi mượn sức mạnh" Nhật Minh lên tiếng.
Sau đó, cậu bỏ lọ linh hồn của Nguyễn Trãi vào khe trên thắt lưng.
"NGUYỄN TRÃI. PHÒ TÁ LÊ LƠI, ĐÁNH ĐUỔI GIẶC NGÔ. DOANH NHÂN VĂN HÓA. GIÁNG LÂM" Một âm thanh vang lên
Sau đó, một loạt các lá cây(2) cùng bộ bút lông thư pháp xuất hiện. Xung quanh nó chính là bản Bình Ngô đại cáo (3) được viết bằng chữ Nôm. Tiếp theo sau, tất cả kết hợp lại, tạo thành bộ giáp mới của Đội trưởng Việt Nam. Một chiến binh với nữa bên màu vàng cũng những dòng chữ của Bình Ngô đại cáo và nữa bên màu xanh của lá cây xuất hiện
Tiếp theo sau, Nhật Minh lao vào tham chiến với tên Ma Binh. Mỗi đòn chưởng cậu đánh ra, một loạt lá cây cùng bút lông xuất hiện, lao thẳng về phía quân địch như tên lửa. Tiếp đó, cậu tung một chưởng vào con quái vật, làm nó bay đi xa. Tiếp đó, một loạt các dòng chữ trên Bình Ngô đại cáo xuất hiện, tập hợp trên tay Nhật Minh, tạo thành một chùm sáng màu vàng rực rỡ. Sau cùng, Minh tung ra một chưởng cực mạnh, như cú đá của người khổng lồ giáng vào con quái vật. Đất đá như được đào xới lên nhiều lần. Thấy mình bất lợi, Ma Binh định dùng phi kiếm tẩu thoát nhưng lại bị một đám lá cây chặn lại. Sau đó, từ trên trời câu, bảng Bình Ngô đại cáo xuất hiện. Như núi ngũ hành sơn đè Tôn Ngô không, nó đè con Ma Binh một lực mạnh khủng khiếp. Một cột lửa màu xanh bốc lên như thường lệ
Thanh Phong lúc này, đang nằm bất động trên đất. Trên mặt cậu nổi lên những gân xanh to như bắp chân.
"Cậu đang bị gì vậy" Minh nói
"Độc của Thuồng Luồng Tinh, không cứu kíp đâu nhưng tôi muốn cho cậu biết một bí mật"
"Bí mật gì" Minh hỏi
"Có khả năng Nguyễn Thành Công vẫn còn sống" Thanh Phong lên tiếng.
"Không thể nào"
"Tôi cũng không rõ, nhưng tôi đã nghe sư phụ và Thuồng Luồng Tinh nói như vậy" Thanh Phong nói trước khi tan thành khói bụi.
Trong khi Nhật Minh còn đang bàn hoàng vì những lời nói cuối cùng của Thanh Phong, một âm thanh vang lên trong đầu của cậu.
"Minh, tớ và Dũng đang đánh nhau với Dơi Tinh. Cậu mau tới đây đi"
.......................
Vài tiếng trước, bên ngoài khách sạn Caravelle.
Ở bên ngoài, Dũng, với vai trò lúc này là tài xế, đang ngồi đợi Vân. Cậu không khỏi thừa nhận lá bùa Vân đưa cho cậu thực sự có thể giúp cậu giả dạng làm người bình thường. Cả đám cảnh sát đi qua mà cậu vẫn không hề bị bắt. Nhìn cái đám quan chức mập như heo, sống như viện trợ Mỹ với hút máu của dân là hai lòng bàn tay của mình nắm chặt lại. Lúc còn sống ở khu ở chuột cùng ông ngoại, cậu đã chứng kiến không biết bao nhiêu người phải chết đói trong chính ngôi nhà của mình. Thực sự, gần đây, cậu bắt đầu có suy nghĩ như một người cách mạng thực thụ. Hoặc có thể chính cuộc sống làm cậu như vậy.
"Đúng là mình bị bọn họ ảnh hưởng thực sự rồi" Dũng tự nói với bản thân
Mà cũng có lẽ, đó là con người thật của cậu.
Bất chợt, Vân bước ra ngoài, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu
"Thằng Mỹ đó có làm gì cô không?" Dũng hỏi một cách lo lắng.
Tuy nhiên, Vân không trả lời câu hỏi của Dũng
"Hắn đã biết điều gì đó. Rõ ràng hắn đang khống chế suy nghĩ của mình" Vân nói thầm nhưng đủ để Dũng nghe được.
Dũng cũng không hiểu được Vân có ý gì. Cậu chỉ lái xe chạy về phòng trà Thiên Vân. Cũng may, cậu học hỏi rất nhanh. Bản thân đường phố Sài Gòn cũng vắng nên việc lái xe cũng không quá khó khăn. Sau đó, đột nhiên, khi đi qua một con đường vắng, cả chiếc xe ngã nhào như bị một người khổng lồ nhấc bổng lên
Sau đó, Dơi Tinh xuất hiện. Bất ngờ, một bóng đen xuất hiện tấn công hắn. Lúc này, giống như có bàn tay khổng lồ xuất hiện trong đầu Robert làm hắn cảm thấy đau đớn dù minh không ở trạng thái người thường. Sau đó, áp lực tác động lên hắn ngày càng tăng không tài nào khống chế được. Tiếp theo, một lưỡi dao di chuyển vào thẳng Robert. Hắn định lấy kiếm ra đỡ nhưng không kịp. Do đó, Robert đánh lấy cánh tay ra đỡ. Một cơn đau nhẹ xuất hiện. Sau đó, hắn lấy một con răn nhỏ mà Thuồng Luồng Tinh cho hắn, cắn vào cánh tay của Vân. Sau đó, cô ngất xỉu. Phải nói thật, từ việc triệu gọi Yết Kiêu tới cả đống việc phải làm gần đây thực sự làm cô kiệt sức. Dù vậy, Vân vẫn có chịu nhưng khi đánh nhau với Dơi Tinh thì khả năng của cô đã tới mức cực hạn, lại cộng thêm độc gây mê của Thuồng Luồng Tinh
Bất ngờ, một gã thanh niên chui ra từ chiếc xe đổ nát. Ánh bắt của gã kiên định như sẵn sàn xé bỏ bất kỳ thứ gì cản đường.
"Đừng hòng tao để mày đem nhỏ Vân đi" Dũng lên tiếng. Một tay của cậu đấm vào dơi tinh. Không may, Dơi Tinh liền giữa cả hai tay cậu. Lúc này, Dũng cảm thấy hai tay tay bị trói lại bằng dây xích khổng lồ, không tài nào cử động được.
"Ngươi nghĩ mình đánh lại ta hả." Robert, trong dạng Dơi Tinh lên tiếng. Sau đó, hắn đấm thẳng vào mặt Dũng. Cậu văng thẳng vào vách tường. Bức tường gần như nứt ra.
Lúc này, đột nhiên Thuồng Luồng Tinh xuất hiện, chắn trước Robert và Dũng đang nằm dài trên đất trong đau đớn
"Đừng có gây rắc rối mà không nói ta chứ" hắn nói
"Siêu năng lực của con bé này quá đáng sợ. Hơn nữa, rõ ràng cô ta đã biết được chuyện gì đó" Robert, trong hình dạng dơi tinh, lên tiếng.
Nhân cơ hội này, Dũng cõng Vân chạy đi như một chiếc xe hơi nhấn hết ga. Robert đang định đuổi theo thì bị Thuồng Luồng Tinh chặn lại. Dù hắn không làm gì, Robert cũng cảm nhận một bức tường vô hình đang chặn mình lại.
"Sao cũng được, ta đã lệnh cho đám Chó vàng ba sọc bao vậy chúng lại rồi"
Đúng như Robert nói, một đám Chó vàng ba sọc xuất hiện bao vây Dũng và Vân.
"Hơn mười năm trước. Ta đã để cô ấy chịu đựng một mình. Tuyệt đối sẽ không có chuyện này xảy ra lần nữa" Dũng la lớn dù biết đám quái vật này không hiểu được. Hắn giống như một người đang khó nhọc trên sườn núi, nhìn thấy những chuyện đang xảy ra trên đỉnh núi. Một lần, hai lần, hắn không một để tâm nhưng khi người con gái hắn quen lúc nhỏ gặp nạn, hắn quyết không bỏ qua. Dù biết sức mình không đủ, hắn vẫn muốn làm
Bất ngờ, từ trên cao, một âm thanh vang lên
"THẬP ĐẠO TƯỚNG QUÂN, LÊ HOÀN. ANH HÙNG PHÁ TỐNG BÌNH CHIÊM. GIÁNG LÂM"
Nhật Minh, trong bộ dạng của Đội trưởng Việt Nam, dùng cây cày tấn công từng con Chó vàng ba sọc. Một vài con cố gắng dùng móng vuốt tấn công lại nhưng Nhật Minh né kịp. Sau đó, cậu dùng lưỡi cày tung đòn quyết định, chém tất cả con Chó vàng ba sọc. Từng cột lửa màu xanh bốc lên, chấn động cả khu vực.
"Cậu đưa Vân về đi. Tôi phải quay trở lại Tổng kho Long Bình" Nhật Minh lên tiếng
"Cậu không lo cho cô ấy sao?" Dũng nói
"Chính vì lo nên tôi mới biết cô ấy sẽ luôn quan tâm tới đại cục trước tiên" Nhật Minh nói
.......................
Tầng hầm dưới phòng trà Thiên Vân
Vân từ từ mở mắt ra. Lúc đầu, mọi thứ cứ như một màn sương mù mờ ảo. Sau đó, tất cả mới rõ ràng dần
"Xem ra mọi chuyện vẫn ổn" Vân nói với chất giọng yếu ớt
Dù vậy, nó cũng đã đánh thức mạnh Dũng.
"Không hiểu cái thằng cha nó nghĩ gì. Sao lại không quan tâm cậu một chút nào vậy" Dũng nói một cách bực mình.
"Như tôi đã kẻ với anh, khi tôi bị bắt trong căn cứ của Mỹ, họ đã ép tôi phải tạo ra lọ linh hồn doanh nhân. Thêm vào đó, tôi còn bị tẩy não để trở thành vũ khí chống lại phong trào đấu tranh của nhân dân ta. Khi tôi được cứu ra, rồi xuất hiện ở ngoài Bắc, tôi đã có chút lạc lõng. Khi đó, tôi đột nhiên gặp một chàng trai kì lạ. Cậu ta làm tôi nhớ tới Công, người bạn của mình lúc nhỏ. Sau đó, chính đồng chí Minh là người cho tôi dũng khi để dùng sức mạnh của mình bảo vệ người dân Việt Nam. Chính tay tôi đã triệu hồi sức mạnh của Trần Quốc Toản Ngoài ra, cái xe mà đồng chí Minh sử dụng chính là do tôi triệu gọi linh hồn chiến tượng của hoàng đế Quang Trung tạo thành."
Ngừng một chút, Vân lại lên tiếng:
"Đồng chí Minh luôn quan tâm tới mọi người. Cậu ta hi vọng cậu cũng có thể đi trên con đường cách mạng để bảo vệ mọi người" Vân nói
"Thứ người như tôi, sống như sâu bọ suốt mấy năm thì làm cách mạng kiểu gì"
"Đừng nghĩ như vậy, trong thâm tâm tôi luôn hi vọng một ngày nào đó sẽ gọi cậu một tiếng đồng chí" Vân nói. Ánh mắt trong veo như sương mai của cô nhìn thằng vào ánh mắt của Dũng.
"So với các người tôi thực sự quá nhỏ bé. Làm sao có tư cách được gọi là đồng chí chứ" Dũng nói. Những bất công của thời cuộc anh đã thấy nhiều nhưng suốt mấy năm anh vẫn chỉ nhắm mắt làm ngơ.
"Cũng chưa chắc đâu. Quân đôi nhân dân Việt Nam ra đời từ những con người nhỏ bé. Dù biết sức mình không đủ, dù phải đối mắt với kẻ địch mạnh gấp hàng trăm lần, bất chấp sự sợ hãi của bản thân, họ đã đứng lên. Hôm nay, Dũng, cậu đã làm được điều đó" Vân nói. Cô nhận ra trong ánh mắt của Dũng có cái gì đó cay cay
"Cậu đã biết rồi à" Dũng nói
"Tớ nghi ngờ một khoản thời gian rồi" Vân nói.
"Có điều này, tớ phải nói. Nếu gặp lại thằng Công, tớ nhất định sẽ đánh nó một trận" Dũng nói
"Cứ như vậy đi" Vân nói.
...........................
Trên đường Công Lý (3), một chiếc xe hơi sang trong đang chạy. Vẻ ngoài đẹp đẻ, bóng loáng của nó thu hút những người dân nghèo khổ xung quanh nhưng rồi họ cũng chú tâm vào công việc của mình. Bên cạnh đó chuyện hai vật thể không xác định đánh nhau trên Tổng kho Long Bình đã bị quân đội Mỹ che dấu hết tất cả thông tin.
Phía bên trong, Cao Biền vẫn đang cố thích nghi với phương tiện di chuyển của thế kỉ hai mươi với thái độ kinh thường rõ ràng. Một đệ tử của hắn dùng phi kiếm của đã nhanh hơn cái thứ vớ vẩn này rồi.
"Thanh Phong làm ta quá thất vọng. Nó chết là đáng" Cao Biền lên tiếng
Sau đó, hắn lại nói
"Theo ta đoán không lầm, có lẽ phía Thất Sơn phái sẽ tấn công vào Tổng kho Long Bình. Dù sao chúng ta cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy mà. Sắp có kịch hay xem rồi. Lê Văn Sơn, ta muốn xem lần này ngươi thoát ra kiểu gì." Cao Biền lên tiếng. Đồng thời, lão ta đang xem những bức ảnh màu của Đội trưởng Việt Nam
"Sư phụ, người còn có nội gián khác trong quân Giải phóng miền Nam sao?" Một giọng nữ vang lên
"An Hạ ơi An Hạ. Trong số các đệ tử của ta suốt cả ngàn năm nay, con là thông minh nhất nhưng có những chuyện mà con không nên biết. Nhân tiện, từ lúc ta sắp xếp con gặp lại người của Thất Sơn phái đã bao lâu rồi nhỉ" Cao Biền nói.
"Thưa sư phụ. Đã gần gần tám năm rồi" An Hạ lên tiếng.
An Hạ của Cao Biền cũng chính là An Hạ đang ở cùng với Dũng, Minh và Vân.
vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv
* Khách sạn Caravelle SaiGon là một khách sạn 5 sao nằm ở số 19, Công Trường Lam Sơn, P. Bến Nghé, Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh.
** Quách Quỳ, (tiếng Trung: 郭逵, 1022—1088), tự Trọng Thông, tổ tiên là người gốc Cự Lộc (nay là huyện Trác, Hà Bắc, Trung Quốc), sau di cư tới Lạc Dương[1]. Ông là con trai thứ của Quách Bân, một danh tướng của Bắc Tống.
***F-5 là một gia đình máy bay tiêm kích siêu âm hạng nhẹ hai động cơ được sử dụng rộng rãi, do hãng Northrop tại Hoa Kỳ thiết kế và chế tạo bắt đầu vào thập kỷ 1960.
(1) Nguyễn Trãi (chữ Hán: 阮廌, 1380 – 19 tháng 9 năm 1442), hiệu là Ức Trai (抑齋), là một nhà chính trị, nhà thơ dưới thời nhà Hồ và nhà Lê sơ Việt Nam.
(2) Nguyễn Trãi từng phết mỡ lên lá cây để cho kiến ăn theo tạo thành chữ để động viên dân chúng chống giặc.
(3) Bình Ngô đại cáo (chữ Hán: 平吳大誥) là bài cáo viết bằng văn ngôn do Nguyễn Trãi soạn thảo vào mùa xuân năm 1428, thay lời Bình Định Vương Lê Lợi để tuyên cáo về việc giành chiến thắng trong cuộc kháng chiến với nhà Minh, khẳng định sự độc lập của nước Đại Việt.
(4)Nay là đường Nguyễn Văn Trổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT