“Mục hoán, tiện thể mang ta đi xem người hầu trung thành của ngươi đi”.
Sáng sớm, ánh rạng đông vừa hiện, ba người nam nữ ăn mặc không chút tầm thường bước vào tứ hợp viện mà ban nãy Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch đi vào, trong đó gồm một nữ tử mặc váy màu lục thủy mềm mại tươi cười, quay lại đối với một thanh y nam tử đi phía sau cười nói.
“Dạ, chủ tử”. Thanh y nam tử, cũng chính là Mục Hoán không chút do dự trả lời, ánh mắt hàm xúc nhìn nam tử bộ dạng lạnh lung cũng đi phía sau nữ tử, tựa hồ có điểm cố kỵ, biểu tình muốn nói lại thôi, thần tình do dự.
“Có chuyện gì?” Nữ tử dừng cước bộ, xoay người, nhìn Mục Hoán bộ dáng do dự, đôi lông mày liễu khẽ nhướn lên, nụ cười thường trực có chút thay đổi, tựa tiếu phi tiếu nhìn y, đầy vẻ bí hiểm khiến Mục Hoán tim thoáng nhảy nhịp, mặt mũi tái nhợt.
“Kì thật, nói là người hầu, nên nói là công cụ thì đúng hơn, cũng không thể nói là trung thành hay không trung thành.” Cuối cùng Mục Hoán dưới ánh mắt của nữ tử chính là Nguyệt Hàm khẩu khí vừa mang chút bất đắc dĩ, vừa mang chút đắc ý nói. Cái gì là người hầu trung thành chứ, kẻ khác có thể không biết, thế nhưng y rất rõ ràng, nếu không phải y là chủ nhân, nếu không phải hắn không thể không tuân lệnh y, chỉ bằng y sao có thể có một người hầu cường đại như vậy.
“Phải không? Là công cụ a, nhìn cách đối xử của người với hắn trước đây, quả thật là ngươi coi hắn là công cụ, có điều ta cảm thấy có chút kì lạ, hắn sao có thể tận tâm hết sức làm việc cho ngươi? Nếu không phải vì hắn trung thành, vậy thì vì cái gì? Tựa hồ hắn chỉ nghe lời mình ngươi”. Nếu không phải như thế, nàng đã sớm động thủ đoạt về, đáng tiếc cái kẻ lúc nào cũng đội nón kia thật sự là quái lạ, ngoài Mục Hoán ra, ai cũng không thể sử dụng, quả thực là kì quái, có nói cũng không có được đáp án.
Trong lòng thầm nghĩ, Nguyệt Hàm xoay người, tiếp tục hướng nơi kia đi tới, nàng muốn biết rõ về kẻ kia, để dễ bề hành động, thế nhưng vô luận nàng truy nguyên cách nào, đều không thể biết rõ, cảm giác hắn vô cùng trống rỗng, kết quả này khiến nàng càng cảm thấy tò mò về hắn, nhất là nàng thực sự không hiểu một kẻ cường đại như hắn, sao lại tình nguyện để Mục Hoán sử dụng, tuy rằng võ công Mục Hoán không kém, thế nhưng cũng không tới mức phi phàm, mà chính mắt nàng nhìn thấy, chiêu thức của hắn chiêu nào chiêu nấy đều đánh bại nhất lưu cao thủ, hơn nữa kể cả bị nhất lưu cao thủ vây đánh, cũng là trong thời gian ngắn nhất giết sạch bọn họ, người như thế khó có thể không khiến cho nàng hứng thú, nhất là người này còn không thích danh lợi, đối với những danh lợi nàng dùng để dụ dỗ đều không chút động tâm, lại còn chỉ nghe lời tên thuộc hạ của nàng, này cũng không phải là chuyện tốt nha, nếu một ngày nào đó Mục Hoán phản bội nàng, nàng tin rằng kết cục của nàng cũng không mấy tốt đẹp.
Có ý nghĩ này, Nguyệt Hàm đường nhiên không thể mặc kệ chuyện này, để tránh một ngày nào đó vô ý trở thành hồn ma dưới tay thủ hạ, chậc chậc, tuy rằng hiện tại nàng cần sử dụng y, chính là chỉ khi nắm trong tay mọi sức mạnh mới có thể chân chính an toàn, nếu không chỉ có thể nghĩ biện pháp đem phá hủy, nàng cũng không muốn y sau này trở thành kình địch của nàng.
“Đúng, hắn xác thực chỉ nghe mệnh lệnh của ta, thế nhưng không phải bởi vì hắn trung thành với ta, hắn đối với ta không có một chút tình cảm gì, có thể nói, hắn đối với bất luận kẻ nào cũng không có nửa điểm tình cảm, hay có thể nói hắn căn bản là vô cảm”. Khẩu khí Mục Hoán tràn đầy chua xót, trong tay khống chế một công cụ cường đại như vậy, kết cục sau này thế nào, chính y trong lòng rất rõ ràng, bởi vậy kẻ thông thấu như y cũng hiểu những chuyện gì thời điểm nào nói thì thích hợp, những chuyện gì nên giấu giếm, dù sao y cũng còn trẻ như vậy, y không muốn mình sau này chút tiền đồ tốt đẹp cũng không có.
“Ồ? Vì sao lại như vậy, như vậy cũng không đúng, thế gian này nào có người nào lại vô cảm?” Nguyệt Hàm đang đi phía trước hơi dừng cước bộ, rồi lại dường như không có việc gì tiếp tục bước đi, chỉ có điều trên mặt lộ rõ vẻ không đồng ý, vô cảm? Thế gian này nào có người nào lại vô cảm? Cho dù một kẻ vô tình như nàng cũng có người để nhớ cơ mà? Cái gọi là vô tình, cũng chỉ là đối với những người mà nàng không quan tâm mà thôi.
“Chủ tử, thuộc hạ trước đó đã từng nói hắn chẳng qua chỉ là một cái công cụ mà thôi”. Mục Hoán tuy rằng không tận mắt nhìn thấy biểu tình của Nguyệt Hàm, chính là chỉ cần tử giọng nói y hiểu được chủ nhân không tin tưởng y, trong lòng cũng một trận bất đắc dĩ, thầm nghĩ chủ tử hiện tại không tin tưởng y bởi con át chủ bài hiện tại nằm trong tay y chứ không phải trong tay nàng, Mục Hoán cũng không nói thêm gì, bởi át chủ bài tuyệt đối chỉ có thể nằm trong tay y, y cũng không phải ngu ngốc, một khi át chủ bài vào tay chủ nhân, thì y cũng đừng hòng mong sống, ai có thể an tâm để át chủ bài nằm trong tay kẻ khác, tùy thời đều có thể uy hiếp mình?
“Công cụ? Mục Hoán, ngươi đối hắn luôn miệng gọi là công cụ, quả thật, ngươi coi hắn là công cụ để đối xử, nhưng là, chủ tử ta thật không hiểu được, cho dù một người có vô tình tới thế nào, sao có thể thực sự làm một cái công cụ, một tồn tại như vậy, thật khiến cho người ta không an tâm, công cụ thì không thể cử động”. Công cụ? Nếu thực sự đúng là công cụ, nàng giành lại có ngại gì, công cụ thì sẽ không phản khảng, có điều công cụ kia tựa hồ không giống như vậy, hắn nếu đúng là công cụ sao lại không nghe mệnh lệnh của người khác? Hảo một cái công cụ, ngay cả bản chất thật cũng không chịu lộ cho nàng biết, xem ra mờ ám trong này không phải ít.
“Chủ tử, đợi lát nữa gặp Huyết Linh, thuộc hạ lập tức sẽ đem lại lịch của hắn nói rõ cho ngài nghe, đến lúc đó chủ tử tự nhiên sẽ hiểu được.” Mục Hoán thấy Nguyệt Hàm lòng nghi ngờ đối hắn càng tăng, cũng biết lúc này nói thêm cái gì cũng chỉ vô dụng, liền cười khẽ nói, thế nhưng những gì y định nói, y nhất định sẽ nói ra hết thảy, ít nhất điều đó đối với y chỉ có lợi chứ không có hại, có lẽ còn làm chủ tử càng thêm tín nhiệm mình, về phần bí mật của Huyết Linh, có gì phải sợ? Đương nhiên bí mật này không thể nói, y cũng không muốn chết không minh bạch.
“Ồ, vậy sao? Xem ra chủ tử ta thật nóng lòng.” Trêu chọc nói một câu, hai người liền không hề nói tiếp, từ đầu tới cuối Nguyệt Khang đều mặt lạnh đi theo, không có tham gia câu nào, chẳng qua khi nhìn Nguyệt Hàm hắn chợt cảm thấy có chút bất đắc dĩ cùng chua xót mà thôi.
Trong đình viện hương hoa điểu ngữ, không khí sớm mai vừa thanh tĩnh lại vừa linh động, dưới ánh nắng sớm mai, hoa hương, cây cỏ đều phô bày vẻ đẹp vốn có, khiên cho đình viện thanh linh vô cùng.
Hướng Tây đình viện là một loạt phòng trống, phòng của Huyết Linh vẫn mang vẻ ảm đạm như cũ, căn phòng không chút sinh khí khiến không ai tưởng tượng rằng trong căn phòng này lại có người ở, tuy rằng không có vẻ u ám, thế nhưng lại phảng phất đâu đó mùi máu tươi, chẳng qua mùi thật nhẹ, khiến cho người ta nếu không chú ý thì không thể phát hiện ra mà thôi.
Trong phòng, Huyết Linh vẫn như trước khoanh chân ngồi trên giường, đôi mắt nhắm lại, khuôn mặt thanh tú bình thản, mang theo nhè nhẹ lãnh ý, dường như là đang tu luyện, thế nhưng hắn đã sớm chìm trong suy nghĩ của bản thân, sau khi gặp đôi phụ tử kia, hắn không thể nào thanh tĩnh bình thản trở lại, những lại Vân Vũ Trạch nói vẫn phảng phất bên tai hắn, hắn không muốn nghĩ nhiều, thế nhưng những thanh âm đó cũng không mảy may rời đi, tình trạng này khiến cho Huyết Linh cảm thấy có chút phiền, nhưng cũng không có ý trách cứ Vân Vũ Trạch, bởi hắn biết, là do hắn tâm không tịnh, hắn cũng hiểu rằng, cho dù hôm qua Vân Vũ Trạch không nói với hắn những lời kia thì hắn cũng không nhẫn nại thêm được bao lâu nữa.
Đột nhiên, thần sắc Huyết Linh khẽ động, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, bởi kẻ kia lại tới, hơn nữa còn dẫn theo những người khác.
Tuy rằng trong lòng rất không vui, hắn thật sự không muốn nhìn thấy kẻ kia, nhưng hắn có năng lực gì phản đối? Y là chủ nhân của hắn, hắn sao có thể muốn không gặp là không gặp? Đột nhiên Huyết Linh lại nhớ tới hình ảnh Vân Vũ Trạch dựa trong ngực Vân Ngự, thần sắc bình tĩnh cùng ôn hòa, hắn có thể cảm nhận được, nếu hắn có thể gặp người như thế, chỉ cần người đó ở bên hắn, hắn sẽ cảm thấy an tâm, cái loại cảm giác này cũng thật là kì diệu, Huyết Linh trong lòng suy nghĩ, lại càng thêm khát vọng được tự do, nếu hắn có thể có tự do, hắn cũng sẽ tìm cho mình một người để hắn có thể an tâm dựa vào.
Ba loại hơi thở tiến tới càng ngày càng gần, Huyết Linh lấy chiếc nón che mặt đặt ở trên giường đội lên, hắn biết diện mạo của mình không giống người, mà kẻ kia đã ra lệnh cho hắn không được để bất luận kẻ nào nhìn thấy khuôn mặt của hắn, tuy rằng không rõ vì sao, thể nhưng trong lòng Huyết Linh mơ hồ hiểu được, có thể bởi vì mình cùng con người không giống nhau, sẽ dọa đến người ta, tuy rằng tối qua hai người kia không có nửa điểm bộ dáng bị dọa, có điều những người trước đó hắn gặp khi nhìn thấy bộ dạng của hắn đều sợ hãi phát run.
Quả nhiên một lát sau cửa phòng được đẩy ra, một người đứng trước, hai người đến sau xuất hiện trước mặt hắn, Huyết Linh nhìn thấy bọn họ, một chút phản ứng cũng không có, ba người này đều là người hắn biết, cũng thật sự không có gì hay để mà xem, trong ba người chỉ có nam tử khuôn mặt lạnh lùng là khiến nó cảm thấy thoải mái một chút mà thôi, còn cái người luôn cười, cười tới khó xem kia , cái người luôn không có chuyện gì cũng tìm hắn nói chuyện ấy, cũng không phải kẻ có hảo ý, hắn một chút cũng không thích, cảm giác mà người nọ mang lại cho hắn so với cảm giác mà Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch mang lại cho hắn tồi tệ hơn không biết bao nhiêu lần, nếu không hắn sẽ không không nói chuyện với nàng, về phần chủ nhân của hắn, đương nhiên là kẻ mà hắn ghét nhất, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến việc hắn bị kẻ này khống chế, hắn liền một trận không thoải mái, liền lại nghĩ muốn động thủ giết y, đáng tiếc chỉ cần nghĩ đến việc y chết hắn cũng phải chết, hắn liền không muốn giết y, huống hồ cũng không có khả năng hạ thủ được, dù sao hắn cũng muốn trên thế giới này cảm thụ một chút cuộc sống.
“Chậc chậc, ngay ở trong phòng cũng đội mũ che mặt, là không muốn cho chúng ta thấy hay là nhận không ra người?” Nguyệt Hàm nhìn thấy cái kẻ mà nàng muốn gặp ở trong phòng cũng đội nón che mặt trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, khẩu khí theo đó cũng xấu đi, tựa hồ muốn xông tới bóc đi lớp mặt nạ của hắn, cho dù có tiểu nhân những cũng làm nàng thấy thoải mái hơn, đáng tiếc hắn căn bản coi nàng như không tồn tại, đối với sự châm chọc của nàng một chút phản ứng cũng không có, ít nhất là không có biểu hiện ra mặt.
“Chủ tử, để hắn che mặt là ý tứ của thuộc hạ, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy”. Mục Hoán vừa nghe khẩu khí của Nguyệt Hàm,liền biết trong lòng chủ tử mất hứng, cái khác không nói, chỉ cần nghĩ đến mỗi lần cùng Huyết Linh nói chuyện, Huyết Linh cũng không để ý tới nàng, hơn nữa lại không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của Huyết Linh, nếu thỉnh thoảng như vậy còn cảm thấy thú vị, nhưng thường xuyên như vậy khiến cho nàng sinh khí, kẻ có địa vị cao lại nếm mùi thất bại liền trở nên không hề lí trí, chủ tử này của hắn cũng là một kẻ như thế.
“Ồ, tại sao lại vậy? Chẳng lẽ bộ dạng của hắn nhìn không giống người?” Cái này khiến Nguyệt Hàm vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới nàng chẳng qua là buồn bực nói ra miệng mà thôi, không ngờ lại chính là đáp án, thật đúng là ngoài dự kiến của nàng, bất quá mặc kệ thế nào, xem ra Mục Hoán cũng định đem lai lịch Huyết Linh nói cho nàng, đây là chuyện tốt, Mục Hoán quả nhiên là người sáng suốt.
“Này…đúng, mà cũng không phải.” Mục Hoán nghĩ nghĩ, nhất thời cũng không biết giải thích thế nào, nhìn về phía Huyết Linh nãy giờ không nhúc nhích, thầm nghĩ không biết có nên để chủ tử nhìn mặt Huyết Linh một lần, chỉ hy vọng tới lúc đó chủ tử không bị Huyết Linh dọa sợ, dù sao bề ngoài của Huyết Linh thật sự quá đặc biệt.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Huyết Linh nghe tới người khác hết lần một, lần hai nói hắn không giống người, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, ngực ẩn ẩn đau, một chút cảm giác chua sót tự nhiên nổi lên, khiến cho Huyết Linh trong lòng đang khó chịu đột nhiên sinh khí, tâm hồn bình lặng liền nổi sóng không thôi, rồi đột nhiên thần khí lạnh băng trừng nhìn Nguyệt Hàm, khuôn mặt vốn trong trẻo lạnh lùng đột nhiên càng thêm băng lạnh.
“Di?” Kinh ngạc nhìn về phía Huyết Linh, Nguyệt Hàm trong lòng không khỏi cả kinh, ánh mắt của Huyết Linh thật rõ ràng, mặc dù nhờ chiếc nón che đậy làm Nguyệt Hàm không thấy được rõ ràng, có điều tầm mắt lạnh băng cùng lửa giận băng lãnh Nguyệt Hàm vẫn cảm nhận được, hơn nữa sự tức giận này hướng về kẻ vẫn nói hắn không giống người, Nguyệt Hàm.
“ Huyết Linh không được vô lễ”. Không chỉ Nguyệt Hàm cảm giác được mà cả Nguyệt Khang cũng cảm giác được, ánh mắt nhìn Huyết Linh không khỏi có chút kì quái, chẳng qua cơ thể nãy giờ vẫn đứng bất động giờ di chuyển, đứng chắn trước người Nguyệt Hàm, chặn lại tầm mắt của Huyết Linh. Chứng kiến một màn này, cảm nhận được thay đổi của Huyết Linh, Mục Hoán kinh ngạc tới sững người, bất quá rất nhanh y liền phản ứng, lạnh giọng ra lệnh.
Huyết Linh không đáp lại lời của Mục Hoán, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Mục Hoán, sau đó không thèm để ý tới mà nhắm mắt lại,không muốn nhìn bọn họ, mặc dù cảm giác linh mẫn khiến hắn “xem” bọn họ tới nhất thanh sở thị.
“ Thật bất ngờ nha, hôm nay Huyết Linh lại sinh khí, đây chính là chuyện trước giờ chưa từng có nha”. Tự biết Huyết Linh tức giận là do mình, nhưng Nguyệt Hàm vẫn ngạc nhiên nghiêng đầu, ngó ra từ phía sau Nguyệt Khang, tò mò đánh giá Huyết Linh vẫn đang ngồi tĩnh tại như cũ, ánh mắt không kiên nhẫn lúc nãy đã biến mắt, hơn nữa trong mắt còn nổi lên một mạt thú vị.
Quả thật không lạ khi Nguyệt Hàm cảm thấy thú vị, ngay đến Mục Hoán, kẻ mang Huyết Linh theo bên người suốt bao năm qua cũng rất kinh ngạc, trong lòng nổi lên một tia bất an, phải biết rằng, trước kia mặc kệ Nguyệt Hàm chọc giận hay trên đùa thế nào, hắn đều không chút phản ứng, hôm nay chỉ vì một câu nói hắn không giống người của Nguyệt Hàm lại khiến hắn sinh khí, loại tình huống này trước giờ chưa từng xuất hiện, trước kia Nguyệt Hàm cũng không phải chưa từng nói như thế với Huyết Linh.
“Này thuộc hạ cũng không hiểu được, đáng lẽ Huyết Linh không có khả năng biểu hiện tình cảm mới đúng”. Mục Hoán cũng nghi hoặc khó hiểu, phải biết Huyết Oa trước kia cũng chưa từng biểu hiện tức giận, hiện tại là Huyết Linh, đây cũng là lần đầu, chẳng lẽ Huyết Linh cũng giống Huyết Oa, là một cái thất bại phẩm? Chính là trong lòng Mục Hoán cũng không dám khẳng định, lúc đó y vì muốn giải quyết lão ngưu đầu kia nên mới thuận miệng nói bậy, có điều tại sao Huyết Linh lại có biểu hiện này?
“Tốt lắm, không nói tới chuyện đó, người trước tiên để hắn cởi nón ra, để ta nhìn xem bộ dạng hắn ra sao mà không thể để người khác nhìn thấy”. Nguyệt Hàm quyết tâm theo đuổi ý định ban đầu mở miệng nói, nhìn thấy biểu hiện vừa xuất ra của Huyết Linh, nàng càng thêm hứng thú với dung mạo thật sự mà Huyết Linh đã che giấu nhiều năm. Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Mục Hoán, nàng nghĩ Huyết Linh tuy rằng công lực cao cường, nhưng khuôn mặt xấu xí không chịu nổi, nếu không đã không phải luôn đội nón, chuẩn bị tâm lí, Nguyệt Hàm yên tâm lệnh cho Mục Hoán bắt Huyết Linh cởi nón ra, người tự chủ như nàng cho dù Huyết Linh khuôn mặt có xấu xí đến đâu thì nàng vẫn có thể trấn định.
“Này…Được rồi, hy vọng chủ tử chuẩn bị tâm lí thật tốt”. Mục Hoán thấy Nguyệt Hàm quyết tâm nhìn tướng mạo Huyết Linh, chỉ có thể đáp ứng, vì vậy chỉ có thể bình tĩnh nói với Huyết Linh: “ Còn không cởi nón.” Khi nói với Huyết Linh, Mục Hoán hoàn toàn là bộ dáng lãnh ngạnh, so với khi nói chuyện với chủ tử của y, Nguyệt Hàm hoàn toàn bất đồng, bởi một người là chủ tử của y, một kẻ chẳng qua chỉ là nô lệ của y mà thôi, khẩu khí nói chuyện đương nhiên cũng không giống.
Huyết Linh tuy rằng nhắm mắt lại, không muốn để ý Mục Hoán cùng Nguyệt Hàm, có điều bọn họ ở ngay trước mắt hắn, lúc hai người nói chuyện hắn đương nhiên nghe được rõ ràng, mặc dù trong lòng có chút không muốn, thế nhưng chỉ có thể đáp ứng cởi xuống nón che mặt, đem khuôn mặt che giấu nhiều năm lộ ra ngoài.
Tĩnh, tĩnh lặng, cả căn phòng trừ Mục Hoán thần sắc bất động ra, còn Nguyệt Hàm và Nguyệt Khang tuy rằng trấn định tốt vẫn là trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Huyết Linh, mà Nguyệt Hàm dường như đang nghĩ tới điều gì, sắc mặt nàng trắng bệch, thần sắc khó coi, sau đó liền hung hăng trừng đôi mắt tràn đầy nghi vấn nhìn Mục Hoán.
“Hắn là Huyết Oa?” Nghe như nghi vấn, nhưng lại là khẳng định, sắc mặt Nguyệt Hàm lúc này muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi. Thà rằng khuôn mặt Huyết Linh có xấu tới thế nào nàng cũng không để trong lòng, chính là khuôn mặt trước mắt nàng thanh tú như nữ tử, không thể nói là xấu, làm nàng thất thố tới vậy chính là mái tóc đỏ cùng đôi mắt đỏ kia.
Chuyện mười năm trước như hiện rõ trước mắt, huyết án năm đó một nửa là trách nhiệm của nàng, đương nhiên là do nàng cố ý tham gia, năm đó nàng muốn tạo thế lực tại Hưởng Hằng, vì tâm nguyện của mình mà chuẩn bị thật tốt. Có điều Hưởng Hằng quá mức cường đại, mặc dù nàng cố gắng thế nào, chỉ cần tại Hưởng Hằng quốc xuất hiện một thế lực nhỏ không phải của người Hưởng Hằng liền gặp không ít trở ngại, cũng bởi vậy, nàng một lần lại một lần thất bại, mãi cho tới khi nàng phát hiện ra một bí mật.
( Trời ạ, Nguyệt Hàm có từ thời cách đây 10 năm, vậy bà cô này bao nhiu tuổi a =)) ).
Bí mật này hiện tại có còn là bí mật nữa hay không nàng không biết, chính là từ khi phát hiện ra được bí mật này, nàng đã tìm được cách để mình có thể yên ổn tại Hưởng Hằng quốc, nàng đã lợi dùng bí mật này, tọa sơn quan hổ đấu, làm ngư ông đắc lợi, nàng đã thành công, và kẻ cường đại giúp nàng thâu tóm mọi thế lực chính là Huyết Oa.
Ngay từ đầu, nàng cũng không để ý tới Huyết Oa, chính là chỉ nghĩ hảo hảo lợi dụng lão nhân kia, để thu lấy hết thảy nàng muốn có tại Na Lam, nơi phồn vinh chỉ sau kinh thành của Hưởng Hằng quốc. Dù sao Tử Vận thành không phải là nơi tốt nhất để nàng xây dựng thế lực, đó là kinh thành, ngay tại kinh thành, nơi đề phòng cẩn mật mà xây dựng thế lực không phải là việc sáng suốt, nàng không có ngu ngốc tới mức mang chính mình dâng miệng cọp, cho nên Na Lam là lựa chọn tốt nhất, mà lão nhân kia lại có huyết cừu với tứ đại gia tộc, cơ hội hiếm có ấy, nếu không lợi dụng thì nàng thật ngu xuẩn, cho nên nàng lợi dụng lão nhân kia diệt trừ tứ đại gia tộc, lại gián tiếp thông qua lão để lợi dụng Huyết Oa, làm cho Huyết Oa huyết tẩy tứ đại gia tộc, mà nàng liền sau màn độc thủ này liền thu lấy đại bộ phận thế lực của tứ đại gia tộc, mặc dù trong quá trình đó, có thế lực khác nhúng tay vào cản trở, có điều nàng vẫn thu được lợi ích không nhỏ, có điều, Huyết Oa quá mức cường đại, khiến cho Huyết Oa, kẻ trước giờ vẫn không ở trong lòng nàng hiện tại khiến nàng cảm thấy bị uy hiếp, dù sao thứ cường đại như vậy, nếu không nắm giữ được trong tay mình thì hủy diệt đi là tốt nhất, bằng không một ngày sẽ trở thành kẻ địch của nàng, đó cũng chính là nguyên nhân khiến Huyết Oa bị coi là thất phẩm và bị hủy diệt.
Chính là nếu Huyết Oa đã bị giết, vậy người trước mắt nàng là ai? Lai lịch ra sao? Tuy rằng nàng chưa từng trực tiếp gặp Huyết Oa, thế nhưng việc Huyết Oa có một sức mạnh kinh hồn cùng với mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ là việc nàng cũng biết, có điều chính nàng nhớ rõ, Mục Hoán đã nói với nàng Huyết Oa đã bị tiêu diệt, vậy Huyết Linh kia là sao?
“Này, hắn quả thực là Huyết Oa, chính là không phải là Huyết Oa năm đó”. Mục Hoán suy tính, cuối cùng vẫn quyết định thành thực bẩm báo, vì tiền đồ của chính mình, y không thể không làm thế, huống chi Huyết Linh hôm nay tựa hồ có chút không thích hợp, hơn nữa y càng ngày càng phát giác mình không thể nắm Huyết Linh trong tay, nếu sự tình đúng như y nghĩ, y tốt nhất nên vì chính mình mà chuẩn bị, kẻo sau này đường lui cũng không có. Huyết Linh lần này là át chủ bài để bọn y tiến quân vào Hưởng Hằng, tại thời điểm mà át chủ bài này không còn trong khả năng nắm giữ của y, vậy thì nên buông tay, nói cách khác, y sớm có tâm lý vứt bỏ Huyết Linh.
“Có ý tứ gì? Chẳng lẽ Huyết Oa không chỉ có một?” Nguyệt Hàm thấy Mục Hoán trả lời vấn đề mình hỏi, sắc mặt cũng tốt hơn một ít, hôm nay nàng quyết tâm đem hết thảy nghi vấn giải đáp.
Huyết Oa? Bên kia Nguyệt Hàm nghi hoặc, bên này Huyết Linh lại càng thêm nghi hoặc, hắn không rõ, hắn không phải gọi là Huyết Linh sao? Tại sao luôn có người hỏi hắn có phải là Huyết Oa hay không? Thật sự kì quái, càng thêm kì quái chính là kẻ nói hắn là Huyết Linh hiện tại lại nói hắn là Huyết Oa, rốt cục là thế nào? Tại sao hắn nghe không hiểu bọn họ nói gì?
“Không, đương nhiên quả thật chỉ có một Huyết Oa, chẳng qua Huyết Oa năm đó đã bị hủy, sau đó lại xuất hiện ra một Huyết Oa khác, Huyết Oa không phải là duy nhất, mà đã từng được luyện chế ra, đều là Huyết Oa, đương nhiên Huyết Linh không phải là con người, là do thuộc hạ luyện chế ra, đương nhiên, cũng là Huyết Oa, chẳng qua, vì tránh một ít phiền phức, thuộc hạ mới gọi hắn là Huyết Linh, tuy rằng Huyết Linh đối với người dân đất nước ta ảnh hưởng tuy không lớn, thế nhưng một vài thế lực lớn vẫn biết về chuyện của Huyết Oa, cho nên thuộc hạ đành phải gạt mọi người”. Mục Hoán nói thật nhẹ nhàng, thế nhưng thực sự thế nào, chỉ một mình y hiểu, y năm đó luyện chế Huyết Oa là vì bản thân, mà một công cụ cường đại như thế, đương nhiên không thể để nhiều người nắm giữ, đó là lá bài bảo mệnh của hắn, nếu để cho kẻ khác biết y có cách luyện chế Huyết Oa,khẳng định sẽ tìm tới y, mà với công lực của y, nếu không có Huyết Oa bảo hộ, muốn giết y là chuyện thực dễ dàng, y đương nhiên không thể mạo hiểm.
“Nói như vậy, Huyết Linh quả thực là Huyết Oa.” Nói xong, Nguyệt Hàm khôi phục thần sắc thường ngày của nàng, có điều để biểu hiện nàng đang bình tĩnh, Nguyệt Hàm liền đi tới chiếc ghế duy nhất trong phòng, không nói lời nào mà ngồi xuống, thần sắc thái độ đều thực tự nhiên, khiến người ta nhìn không ra nàng trước đó thất thố.
“Đúng vậy, chủ tử”. Mục Hoán thấy Nguyệt Hàm đã khôi phục như bình thường, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở phào, thầm nghĩ ít nhất chủ tử cũng không có ý trách cứ y, bằng không y khẳng định sẽ không sống hảo.
“Như vậy…xem ra ngươi cơ phương pháp luyện chế Huyết Oa.” Nguyệt Hàm có chút đăm chiêu nhìn Mục Hoán, vẻ mặt cười mà không cười, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn về phía Mục Hoán, dường như muốn nhìn ra cái gì từ thần sắc của y, có điều làm nàng thất vọng rồi, bởi Mục Hoán không chút do dự nói với nàng: “Dạ”. Chỉ tử đây cũng nhìn ra được, Mục Hoán không có ý tứ gạt nàng, có điều thủ hạ của nàng lại lừa gạt nàng chuyện đại sự này những mười năm trời mà nàng không hề hay biết, quả thật khiến nàng có chút mất mặt.
“Chủ tử, phương pháp luyện chế Huyết Oa là do lão nhân kia truyền thụ cho thuộc hạ, có điều chủ tử có phương pháp này cũng vô dụng”. Mục Hoán không chút nghĩ ngợi liền nói, điều y nói đều là sự thật, phương pháp khủng bố cùng huyết tinh như vậy, cho dù là kẻ có tàn nhẫn như thế nào cũng vô pháp xuống tay, huống chi nguyên liệu để luyện chế ra Huyết Oa cũng không dễ tìm, cho dù có thu thập cũng vô cùng nguy hiểm.
“Vô dụng? Phải không? Ta như thế nào lại không cảm thấy thế?” Nói xong Nguyệt Hàm còn cổ quái liếc mắt nhìn Huyết Linh nãy giờ vẫn nhắm mắt bất động, ý tứ rất rõ ràng, sao phương pháp này lại vô dụng? Không phải dùng phương pháp đó đã luyện chế được một Huyết Oa cường đại đó sao? Hơn nữa có phương pháp, nàng cũng muốn tự mình luyện chế, có thế nắm trong tay một thứ cường đại, thậm chí là nhiều thứ cường đại như Huyết Oa, vậy thiên hạ chẳng phải tùy tay nàng xếp đặt hay sao?
“Chủ tử, Huyết Oa này, hay nói cách khác là Huyết Linh, kỳ thực không phải thuộc hạ tự mình luyện chế, nguyên liệu luyện chế ra Huyết Oa không giống như các binh khí thông thường, kì thực phương pháp luyện chế Huyết Oa rất đơn giản, đó là lấy máu tươi của một ngàn trẻ sơ sinh cùng với thu thập một ngàn oán linh, còn dùng đỉnh đặc chế để luyện, liền xác suất thành công rất cao, bất kể là Huyết Oa năm đó hay Huyết Linh bây giờ đều làm một lần là thành công.” Mục Hoán bình thản nói cho Nguyệt Hàm, y tin tưởng phương pháp tràn đầy huyết tinh này, Nguyệt Hàm không có khả năng làm, mặc dù nàng coi trọng sinh mệnh của mình, thế nhưng vì danh dự, nàng cũng không thể như năm đó làm ra chuyện thương thiên hại lí như vậy.
“Cái gì?” Quả nhiên lúc Nguyệt Hàm nghe được phương pháp luyện chế Huyết Oa, liền cả kinh không giữ nổi trấn tĩnh, thần sắc kinh hoảng nhìn Huyết Linh, tựa hồ nhìn thấy một ngàn trẻ sơ sinh cùng một ngàn oán linh trên người Huyết Linh.
“Thực sự như thế? Mục Hoán, ngươi sẽ không phải cố tình hù dọa chủ tử ta đi.” Thần sắc phức tạp nhìn Huyết Linh, Nguyệt Hàm lần này bị dọa tới rồi, ngẫm lại một ngàn cái oán linh thì không tính, dù sao chỉ là bắt giữ, thế nhưng máu tươi của một ngàn trẻ sơ sinh…
“Những lời này của thuộc hạ đều là thật, thỉnh chủ tử minh giám, nếu chủ tử không tin, trong tay thuộc hạ còn có cổ thư lấy được của lão nhân năm đó, phương pháp luyện chết Huyết Oa đều ở trong này.” Nói xong Mục Hoán lấy ra cổ thư, hai tay dâng lên Nguyệt Hàm.
Nguyệt Hàm không chút chần chừ tiếp nhận cổ thư, cẩn thận đọc hồi lâu, sau đó mới thở dài một hơi, thần sắc càng phức tạp.
“Ngươi sao có thể luyện ra Huyết Linh, cũng theo phương pháp này mà làm?” đừng nói với ta rằng người tại quốc gia ta giết nhiều trẻ sơ sinh như vậy! Nguyệt Hàm mắt lạnh nhìn chằm chằm Mục Hoán. Tuy rằng nàng cũng không coi trọng sinh mệnh của người khác, nàng cũng không thể tiếp nhận chuyện một ngàn trẻ sơ sinh ở quốc gia nàng trở thành vong linh.
“Không, thuộc hạ đã từng nói, Huyết Linh không phải do thuộc hạ luyện chế, Huyết Linh là phục chế phẩm của Huyết Oa, tuy rằng cũng là Huyết Oa thế nhưng không thể có lực lượng cường đại như Huyết Oa.” Mục Hoán thần sắc như thường trả lời Nguyệt Hàm, tuy trong lòng âm thầm kinh hãi, nhưng y che giấu rất tốt, nửa điểm cũng không lộ ra, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn rằng năm đó y không bị lợi ích làm cho mờ mắt mà làm ra loại chuyện đó, bằng không khó qua cửa này của Nguyệt Hàm.
“Phục chế phẩm? Có điều sức mạnh cường đại của Huyết Linh chúng ta đều tận mắt nhìn, hơn nữa đó chẳng qua chỉ là một phần nhỏ sức mạnh của Huyết Linh mà thôi”. Nguyệt Hàm căn bản không tin một cái phục chế phẩm lại có thể cường đại như thế, như vậy nếu tạo ra nhiều phục chế phẩm như thế nàng cũng không phản đối, đương nhiên người nắm chúng trong tay phải là nàng.
“Đúng vậy, Huyết Linh quả thật là phục chế phẩm, bởi vì Huyết Linh chính là từ trái tìm năm đó của Huyết Oa luyện ra”. Đó chính là lai lịch của Huyết Linh, không có Huyết Oa tồn tại liền không có Huyết Linh, không có kẻ nào chân chính gặp Huyết Oa nên không biết sức mạnh kinh khủng của Huyết Oa, Huyết Linh hiện giờ so với Huyết Oa năm đó chỉ là một kẻ yếu kém mà thôi. Đương nhiên mấu chốt của việc luyện chế Huyết Linh là trái tìm của Huyết Oa, nếu không có trái tim của Huyết Oa, y hẳn đã bị mờ mắt mà luyện chế ra một Huyết Oa khác.
“Nói như thế, Huyết Oa thực sự rất cường đại.” Nguyệt Hàm có chút đăm chiêu nói, nàng cũng tin lời Mục Hoán, bởi một quốc gia, cho dù dân cư có đông tới đâu, một ngàn trẻ sơ sinh biến mất cũng sẽ gây chấn động quốc gia, mà suốt mười năm qua, Lãm Nguyệt quốc của nàng không có chuyện đó, vậy lai lịch Huyết Linh hẳn là như thế.
Hai người nói chuyện với nhau, Nguyệt Khang cùng Huyết Linh tự nhiên nghe được rõ ràng, dù sao hai người cũng không che giấu, Nguyệt Khang sau khi biết lai lịch Huyết Linh, đã giảm bớt sợ hãi cùng căm ghét việc Huyết Linh tùy ý giết người, dù sao hắn cũng là kẻ bị khống chế, hơn nữa hắn là công cụ được luyện chế ra, này càng khiến người ta đồng cảm với hắn, cho dù lãnh tình như Nguyệt Khang, cũng không tránh khỏi động lòng, nhìn về phía Huyết Linh ánh mắt một mạt đồng tình cùng thương tiếc.
Về phần Huyết Linh, sau khi biết lai lịch của mình, liền ngơ ngẩn, đầu óc trống rỗng, hôm nay nghe được lai lịch của mình, hắn quả thật có chút kinh ngạc, sau đó, Huyết Linh đột nhiên nghĩ tới Vân Vũ Trạch, nhớ tới Vân Vũ Trạch đã từng nói, hắn và hắn giống nhau, đều là công cụ bị luyện chế, chẳng qua sau khi chết hắn mới trở thành Vân Vũ Trạch.
Cũng giống hắn? Vậy hắn có phải là Huyết Oa năm đó? Có phải là chủ nhân trước kia của trái tim? Chẳng lẽ hắn là vật thay thế Huyết Oa năm đó? Nghĩ tới đây, Huyết Linh có chút mờ mịt, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Chính là, trái tim là cái gì? Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT