CHƯƠNG 8: VÂN NGỰ.

Hắc y nhân vừa rời đi, Vân Ngự định tự mình bế lục hoàng nhi hôm nay mới gặp quay trở lại tẩm cung – ngự long cung, thì hai tiểu cung nữ mà hắn đã quên Lục Nhu cùng Tiểu Tĩnh lại cẩn trọng bước tới trước mặt hắn.

“hoàng…… Hoàng Thượng, thỉnh đem lục điện hạ giao cho nô tỳ ”. Tiểu Tĩnh bước tới trước mặt Vân Ngự, quỳ xuống bạo gan nói, thanh âm có chút run rấy, mặc dù nàng vào cung đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp hoàng thượng, không thể không sợ hãi bất an, Có câu nói “Gần với vua như chơi với hổ”, dù nàng là Tiểu Tĩnh bạo gan tới mấy cũng không dám mạo phạm long uy.

Vân Ngự không trả lời, ngắm đứa nhỏ nằm trong lòng, có một chút không muốn giao cho hai cung nữ.

“Hoàng thượng…?” đợi một lúc không thấy hoàng thượng có hành động gì, Lục nhu do dự lên tiếng.

“Các người có dám cam đoan sẽ bảo vệ tốt lục hoàng tử, không để lục hoàng tử phát sinh chuyện giống như vừa rồi?”, Vân Ngự cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng thanh âm làm cho Lục Nhu và Tiểu Tĩnh tự nhiên cảm thấy vô cùng bất an.

Hoàng thượng phải chăng là đang trách các nàng không chăm sóc tốt Lục hoàng tử, khiến cho hoàng tử gặp nguy hiểm?

“Đêm nay để cho điện hạ gặp nguy hiểm, chúng nô tì có lỗi, nhưng nô tì mặc dù không dám cam đoan bảo vệ tốt lục điện hạ, nhưng xin đem hết sức mình tận lực bảo vệ điện hạ, cho dù hi sinh cũng không quản , xin hoàng thượng xem xét, chúng nô tì xin thề. ”, xem ra là hoàng thượng cố ý khó dễ các nàng, Lục Nhu cất tiếng trả lời, thanh âm không chút sợ hãi.

“Ồ, vậy sao? Các ngươi có gì khiến trẫm tin tưởng? đêm nay xảy ra chuyện, không phải là một ví dụ tốt nhất sao? ”, Vân Ngự biểu tình không chút thay đổi hỏi lại.

“Thưa…nô tì biết tội”. Này, nàng phải trả lời thế nào? Nàng cũng không ngờ khi nàng mới dời đi trong chốc lát đã có kẻ trộm đột nhập bắt cóc lục hoàng tử, nếu không phải nhờ gặp được Tiểu Tĩnh, nàng còn không biết lục hoàng tử bị bắt cóc đi đâu.

“Hoàng thượng, nô tì cùng Lục tỷ tỷ chỉ là những cung nữ có năng lực nhỏ nhoi mà thôi, thời điểm này là Tết, chăm sóc lục điện hạ vẫn chỉ có hai chúng nô tì, căn bản không ai bận tâm tới Vũ Miên cung, lại không hề có thị vệ nào tuần tra ở đây, quả đúng là chúng nô tì có tộ, nhưng nếu thị vệ hoàng cung để Vũ Miên cung ở trong lòng, đem an toàn của lục điện hạ để ở trong lòng, sao có thể phát sinh sự việc đêm nay? Nếu không nhờ nô tì phát hiện sớm, lên tiếng cầu cứu, liệu có ai biết lục điện hạ bị bắt cóc? Trời sinh bản tính Tiểu Tĩnh trái ngược vời Lục Nhu, nàng bộp chộp nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói đấy, không giống Lục Nhu điềm tĩnh, sâu sắc, càng không biết rằng hoàng thượng đang thử các nàng, nàng trong lòng trách cứ hoàng thượng không quan tâm lục hoàng tử, đem những thương tiếc cho lục hoàng tử chất chứa bảy năm trong lòng phát ra, không hề kìm nén, mặc cho Lục Nhu bên cạnh ra sức kéo áo nhắc nhở, nàng vẫn thờ ơ.

Kì thực, không phải vì nàng có gan làm loạn, cũng không phải là nàng không biết thế nào là trời cao đất dày, càng không phải là nàng không biết phạm thượng sẽ bị xử tội chết. Tiểu Tĩnh sợ chết, nhưng bắt nàng nhẫn nhịn, tham sống sợ chết nàng quyết không chịu, nghĩ vậy, Tiểu Tĩnh ngẩng mặt, tuy là vẫn không dám nhìn thẳng hoàng thượng, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ không phục.

“Hoàng Thượng, tiểu tĩnh còn nhỏ, không hiểu chuyện, đã mạo phạm long nhan, xin hoàng thượng thứ tội”, Lục nhu thấy Tiểu Tĩnh không để ý tới nàng ra hiệu, vẫn quyết tranh luận, không khỏi lo sợ thay cho Tiểu Tĩnh, lập tức quỳ xuống thay nàng xin thứ tội, tính khí của Tiểu Tĩnh có lẽ là không thể sửa đổi.

“Lục tỉ tỉ,” Tiểu Tĩnh kinh ngạc nhìn Lục Nhu đang quỳ, xin hoàng thượng khai ân, nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Lục Nhu mới nhớ ra mình vừa mạo phạm long nhan, sẽ liên lụy tới Lục Nhu, Tiểu Tĩnh cảm thấy vô cùng áy náy, cảm thấy hối hận về hành động lỗ mãng của mình.

Tiểu Tĩnh a Tiểu Tĩnh, ngươi hành động sao lại không nghĩ tới hậu quả, để liên lụy tới người khác? Thật xin lỗi Lục tỉ tỉ.

“Đứng lên đi, trẫm không định trách tội nàng ta”, Vân Ngự hứng thú nói.

Quả là không tồi, một người điềm tĩnh, quan sát tỉ mỉ, một người dám nói dám làm, thà chết chứ không chịu khuất phục, ha hả, không ngờ trong hoàng cung của hắn vẫn còn những cung nữ như vậy, cả hai nàng đều là hai cung nữ duy nhất của Vũ Miên cung, quả thật là đáng để bội dưỡng.

“Tạ ơn hoàng thượng”, Lục Nhu nghe hoàng thượng nói thế, tâm tư trở nên nhẹ nhõm, thầm nghĩ hoàng thượng quả là người hiểu lí lẽ, dù vậy sau này khi quay về nhất định phải giáo huấn Tiểu Tĩnh một trận, để sau nàng không hành xử lỗ mãng như thế nữa.

Tiểu Tĩnh hướng mắt nhìn hoàng thượng, thấy ánh mắt hoàng thượng vẫn lạnh lùng như cũ, thầm nghĩ, tuy rằng Hoàng Thượng thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng tâm người rất tốt, vậy quyết định sau này sẽ tôn kính người.

“Vương khanh, những lời vừa nãy hẳn ngươi cũng nghe rồi, trẫm không muốn những việc như hôm nay xảy ra lần nữa”. Vân Ngự nhìn Vương Uy với ánh mắt lạnh băng, giọng nói mang theo lãnh khí cùng ý cảnh cáo.

“vi thần biết tội, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội”. Vương Uy nhận thấy lãnh khí trong giọng nói của Vân Ngự, vội quỳ xuống xin tha. Ai, Vương Uy hắn đêm nay quả thật là vô phúc, chẳng những để kẻ trộm lọt vào hoàng cung bắt cóc hoàng tử, lại còn gặp lúc hoàng thượng hứng thú tham dự việc này, đều do hắc y nhân đáng ghét kia chọn đúng lúc này mà đến.

“Hừ, lần sau không được tái phạm, thu dọn đi”, Vân Ngự hừ lạnh một tiếng.

“vi thần tuân lệnh”, Vương Uy thấy hoàng thượng không truy cứu nữa, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đi thi hành mệnh lệnh, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.

“Về phần hai ngươi, hai ngươi tên gọi là gì?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng..”

“Nô tì Lục Nhu”

“Nô tì Tiểu Tĩnh”

Lục Nhu cùng Tiểu Tĩnh đồng thanh trả lời, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, Hoàng thượng tự nhiên sao lại hỏi tên các nàng? Bình thường các vị đại nhân đâu quan tâm chú ý xem nô tì các nàng tên là gì? Huống hồ người này lại là đương kim hoàng thượng.

“Ừm”, Vân Ngự cảm thấy hài lòng, trong cung người có thể trước mặt hắn mà bình tĩnh như vậy quả thật không nhiều, nhất định phải bồi dưỡng hai kẻ này.

“Các người hãy lui xuống nghỉ ngơi, đêm nay hoàng nhi sẽ ở tẩm cung nghỉ ngơi cùng trẫm, sáng sớm mai hai ngươi đến ngự long cung đợi lệnh.”

“Nô tì tuân lệnh”.

Lục Nhu cùng Tiểu Tĩnh nghe vậy đều hưng phấn đáp.Cũng khó trách các nàng sao lại hưng phấn thế, đêm nay tuy nói lục điện hạ bị bắt cóc, quả có chút hoảng sợ, nhưng cuối cùng cũng không gặp nguy hiểm gì, sau lại nghe hoàng thượng cùng hắc y nhân nói chuyện, đoán được lục điện hạ hình như có chuyển biến tốt, không những vậy, hoàng thượng còn muốn cùng điện hạ ngủ trong tẩm cung, bảo sao các nàng không vui mừng. hừ, lũ hạ nhân rác rưởi các ngươi về sau còn dám khi dễ điện hạ?

“Ân”. Thấy hai người bọn họ vui sướng như vậy, Vân Ngự cũgn không nói gì, chỉ ôm hoàng nhi nhỏ bé vào trong ngực, ra lệnh cho Tiểu thuận tử: “Tiểu thuận tử, bãi giá, hồi cung.”

“Nô tài tuân mệnh”. Tiểu thuận tử cúi người cung kính đáp, đoạn quay xuống phía dưới khoát tay hô “Bãi giá, trở về Long cung.”

“Cung tiễn hoàng thượng”. Trong chớp mắt, tất thảy đều quỳ xuống hô vang.

Vân Ngự ôm hoàng nhi xinh đẹp trở về ngự long cung, cũng không qua ngự thư phòng, hắn quen biết quốc sư đã lâu, quốc sư ngay sau khi hắn rời đi hẳn cũng nhanh chóng rời đi.

Trở về ngự long cung, Vân Ngự khoát tay cho các cung nữ và thái giám lui xuống, ôm hoàng nhi đến đặt trên long sàng, động tác cực kì ôn nhu, còn đắp chăn cho hoàng nhi.

Động tác quả thật là vô cùng ôn nhu dịu dàng, nếu theo như tính cách của Vân Ngự mà nói, thì quả thật là không thể tin nổi. Nhưng Vân Ngự không nghĩ nhiều như vậy, hắn bước tới dục trì (phòng tắm), cởi bỏ long bào, nhẹ nhàng thanh tẩy.

Lúc này, trên long sàng, làn mi kiều diễm của lục hoàng tử chợt lay động, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra, đôi mắt to linh động nhìn xung quanh đánh giá. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play