CHƯƠNG 71: LẬP THÁI TỬ!

“Hoàng thượng lâm triều !”

Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, bên trong tẩm cung tĩnh lặng, Vân Ngự đứng dậy tự mình mặc long bào, cầm khăn mặt Tiểu Thuận Tử đưa, sơ rửa qua.

“Vào đi”. Trong tẩm cung thanh tĩnh, bỗng Vân Ngự cất tiếng nói, khiến người không biết hẳn sẽ cảm thấy khó hiểu, có điều Tiểu Thuận Tử đã đi theo Vân Ngự nhiều năm, nên đã quen với những việc xung quanh Vân Ngự, bởi vậy y cũng không thắc mắc gì, vẫn chăm chú làm công việc của mình.

“Thuộc hạ tham kiến chủ thượng”.Ngay khi Vân Ngự lên tiếng, một thân ảnh màu đen thoắt cái xuất hiện tham kiến trước mặt Vân Ngự, quỳ xuống tham kiến,thân thủ của hắc y này rất nhanh, khiến cho người thường không kịp nhìn.

“Có chuyện gì?” Gương mặt Vân Ngự vẫn lạnh băng như cũ, không thể hiện sắc thái biểu cảm gì, nhưng hiện tại, hắn rất quan tâm tới thông tin mà hắc y nhân này- thuộc hạ do Vu Tắc bồi dưỡng – mang tới, ắt hẳn thông tin này liên quan tới Tiểu Vũ đáng yêu rồi.

“Chủ thượng, Đường chủ lệnh cho thuộc hạ mang thứ này tới, thỉnh chủ thượng xem”. Hắc y nhân vẫn quỳ dưới mặt đất, lấy từ trong ngực mình ra một phong thư, cung kính hai tay dâng lên Vân Ngự.

Vân Ngự cầm phong thư, mở ra đọc.

Cầm trên tay phong thư do Vu Tắc tự mình viết, Vân Ngự đọc rất chăm chú, tựa hồ như sợ bỏ sót chi tiết nào, nội dung trong thư quả như Vân Ngự dự liệu, là nói về Vân Vũ Trạch, chỉ thỉnh thoảng mới nhắc tới Vân Tại Vũ, đại khái là nói qua rằng hiện tại Vân Tại Vũ không gặp khó khăn hay tình huống nguy hiểm nào, với cái bản tính nghịch ngợm của Vân Tại Vũ, thì đi tới đâu thì cũng vậy thôi, không có vấn đề gì, có điều Vân Vũ Trạch có chút không ổn.

Đọc tới đây, Vân Ngự tưởng chừng như thông qua phong thư này mà tưởng tượng tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Vũ Trạch, tưởng tưởng tới bộ dáng nghĩ ngợi tới ngẩn người của Tiểu Vũ , bảo bối của hắn vẫn rất đơn thuần, nhưng có chút cố chấp, bảo bối của hắn xem ra vẫn chưa nguôi ngoai được sự kiện mười năm về trước.

“Tiểu Thuận Tử, chuẩn bị giấy bút”. Xem ra hắn cần an ủi bảo bối của hắn, tuy rằng đã sớm lường được tình huống này, nhưng quả thật hắn không yên lòng, hắn không nỡ để bảo bối của hắn sầu khổ.

“Dạ”. Cung kính lên tiếng trả lời, Tiểu Thuận Tử lui xuống chuẩn bị, y biết Hoàng thượng nôn nóng muốn viết thư như vậy tới tám, chín phần là viết cho tiểu điện hạ đáng yêu Vân Vũ Trạch rồi, nói thật, lâu như vậy không được gặp hai vị điện hạ đơn thuần đáng yêu ấy, tới y dù chỉ là một nô tài mà còn cảm thấy nhớ, vậy nên người vô cùng yêu thương Tiểu Vũ điện hạ như Hoàng thượng, đương nhiên là muốn vội vàng viết thư cho tiểu điện hạ rồi, có điều, y cảm thấy Hoàng thượng nên sớm cho hai vị điện hạ hồi cung thì hơn, trong Ngự Long cung này, thiếu bóng dáng hai vị tiểu điện hạ, thật là buồn chán tĩnh mịch quá đi.

Vẫn vừa làm vừa nghĩ ngợi, nhưng tay chân của Tiểu Thuận Tử vẫn lanh lợi như cũ, nhanh chóng chuẩn bị giấy mực rồi lui xuống, để Vân Ngự có thể chuyên tâm viết thư.

Vân Ngự quết bút lên nghiên mực, ngẫm nghĩ một lát rồi bắt đầu viết, đem những điều trong lòng viết ra giấy, sau đó cẩn thận gấp lại, bỏ vào thư vào bao, đưa cho Hắc y nhân đang đứng hầu bên cạnh. Vân Ngự còn dặn dò thêm: “ quay về hãy nói với Vu Tắc rằng, chỉ cần bảo vệ thật tốt an toàn cho hai vị thiếu chủ, những việc khác không cần quan tâm, còn thư này hãy nói Vu Tắc giao cho Tiểu Vũ thiếu chủ”.

“Thuộc hạ rõ”, Hắc y nhân khom người tiếp nhận phong thư, thái độ cung kính giống như đang tiếp nhận thánh chỉ bởi với bọn hắn mà nói, Vân Ngự không chỉ là chủ tử, Vân Ngự thật giống như thần thánh, phong độ bất phàm, võ nghệ cao cường, toàn thân luôn toát ra khí thế của bậc vương giả.

“Được, lui xuống đi”.

“Thuộc hạ cáo lui”, thanh âm còn vang vọng, thân ảnh đã biết mất, khinh công tuyệt luân này, đến kẻ đi theo hầu hạ Vân Ngự nhiều năm, hiểu biết nhiều như Tiểu Thuận Tử cũng không khỏi khâm phục.

“Đi thôi”. Hôm nay hắn nên thượng triều sớm.

“Dạ”. Đi theo Vân Ngự đã lâu, nhìn sắc mặt của Vân Ngự ngày hôm nay, Tiểu Thuận Tử linh cảm được rằng buổi thiết triều ngày hôm nay sẽ xảy ra việc chấn động cả thiên triều.

Vũ nhi, đợi phụ hoàng, sẽ rất nhanh thôi, phụ hoàng nhất định sẽ buông bỏ hết thảy, mãi mãi ở bên Vũ nhi.

“Hoàng thượng, việc sắc lập thái tử…”

Trên triều, văn võ bá quan đứng chỉnh tề hai bên, mấy ngày nay, cái trò hề này lại tái diễn, các văn võ bá quan trong triều ngày nào cũng nhắc đến chuyện sắc lập thái tử, ra sức ủng hộ cho vị hoàng tử mà bọn họ theo phò, bởi vậy nên tranh cãi nhau rất kịch liệt. Mà hiện tại, đấu tranh kịch liệt nhất chính là Hữu tướng đại nhân, lão vô cùng muốn cháu ngoại lão lên ngôi thái tử, để rồi từ đó đường đường chính chính kế vị ngai vàng. Hữu đại tướng là một con cáo già, trong bụng chất đầy mưu mô xảo trá, lão biết rõ ngoại tôn của mình bất tài vô tướng, vậy vì cái gì mà lão lại ủng hộ một kẻ tài trí bình thường? Đương nhiên là vì kẻ đó là ngoại tôn của lão, hơn nữa, một kẻ như vậy thì lão càng dễ khống chế và điều khiển trong tay.

“Hoàng thượng, vi thần cho rằng Đại hoàng tử nhất định có thể đảm nhận chức vị thái tử”. Cáo già đã xảo quyệt, hồ li cũng xảo quyệt không kém, kẻ đối nghịch với Hữu tướng đại nhân kia chính là Tả tướng, thấy Hữu tướng định tấu trình việc sắc lập thái tử, Tả tướng liền nhanh nhẹn cướp lời liếc mắt nhìn Hữu tướng, điệu bộ tả tướng dương dương tự đắc thật khiến cho Hữu tướng khí đầy bụng.

“Ồ?” Vân Ngự nhướn đôi mày, dường như để khuyến khích Tả tướng và Hữu tướng, đương nhiên, Vân Ngự hiểu rõ khả năng của các Hoàng tử tới đâu, chẳng qua điệu bộ của hắn là muốn xem diễn trò mà thôi.Đại hoàng tử Vân Liên Lợi nghe thấy tên mình được đề cử liền trở nên hưng phấn ra mặt, quay đầu hướng về phía Tả tướng như để cổ vũ, tán thưởng Tả tướng tiếp tục.Còn Tứ hoàng tử lúc này mặt mày xám ngoét, còn đôi song sinh Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh, phong thái nhàn nhã quan sát khắp lượt quan viên trên triều, không phải bọn họ không quan tâm xem ai làm Thái tử, cũng không phải bọn họ bất tài, nhưng vốn là người thông minh, đa mưu, hai người bọn họ đương nhiên nhận thấy hai kẻ bất tài kia đương nhiên không thể trở thành thái tử được, đối với hai người họ, chỉ có hai kẻ kia mới có khả năng làm đối thủ.

“Hoàng thượng, Tứ hoàng tử…” Nhận thấy Hoàng thượng hôm nay bỗng nhiên có hứng thú với chuyện lập thái tử, tuy rằng việc này không giống với Hoàng thượng thường ngày vẫn tránh chủ đề này, nhưng đây quả là cơ hội hiếm hỏi, không thể bỏ qua vội vàng tiếp tục.

“Hoàng thượng, Tứ hoàng tử tuy rằng không gây ra lỗi lầm trầm trọng, nhưng cũng không lập nên công lao gì, còn Đại hoàng tử là con cả, lại là con của hoàng hậu, bởi vậy đương nhiên phải ngồi lên ngôi thái tử . ”Nói tới đây, Tả tướng liền quan sát vị cửu ngũ chí tôn đang ngồi ở trên kia, vẻ mặt đang vô cùng ôn hòa, miệng nở nụ cười bất phân, hắn cũng không quản việc Tứ hoàng tử Vân Khiếu Thiên đang tức giận trừng mắt nhìn hắn, hay kẻ đang hưng phấn ngẩng cao đầu Vân Liên Lợi.

Hắn thừa biết, Hoàng thượng đã tự có sắp xếp an bài trong việc sắc lập thái tử, hắn vốn là quan viên do chính Hoàng thượng sắp xếp để ngầm theo dõi nội tình các quan văn võ trong triều, bởi vậy việc theo phò vị hoàng tử nào đối với hắn hoàn toàn không có ý nghĩa, chủ nhân hiện tại của hắn chính là đương kim Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn hắn phò trợ vị hoàng tử nào, hắn nhất định sẽ phò trợ vị hoàng tử ấy, đương nhiên, việc của hắn chính là âm thầm phò trợ, từ xưa đến nay đều như thế, còn về Đại hoàng tử, chẳng qua đó chỉ là tấm khiên để hắn đối nghịch với Hữu tướng mà thôi, chứ hắn hoàn toàn không có ý định phò trợ Vân Liên Lợi, còn vì sao hắn không lợi dụng cặp hoàng tử song sinh kia, bởi vì hai người đó rất thông minh, hắn không muốn trêu vào bọn họ.

“Hoàng thượng, Tả tướng đại nhân nói đúng, Đại hoàng tử rất xứng đáng với ngôi vị thái tử”. Nghe thấy Tả tướng Vu Nhất Hướng đột nhiên lại ủng hộ Đại hoàng tử, bè đảng của Đại hoàng tử cảm thấy rất ngạc nhiên, liền nhanh chóng phụ họa theo Tả tướng.

“Tứ hoàng tử năng lực hoàn toàn không thua kém Đại hoàng tử, Dung quý phi cũng…”

“Hoàng thượng, vi thần cho rằng….”

…….

Tranh cãi kịch liệt nổi lên, thế nhưng sắc mặt của Vân Ngự vẫn tươi cười không đổi, cũng chính bởi vậy, các đại thần mới dám góp lời tranh cãi, trong lúc nhiều đại thân đang mải tranh cãi, thì một bộ phận quan viên lại im lặng quan sát, chẳng lẽ nhóm quan viên này ở phe trung lập? Không phải, bọn họ cũng có vị hoàng tử mà bọn họ theo phò, đó chính là nhị vị hoàng tử luôn luôn như hình với bóng là Nhị hoàng tử Vân Thủy Liễm và Tam hoàng tử Vân Thủy Lương (trùi ui, từ mấy chương đầu tới giờ toàn nhị hoàng tử với tam hoàng tử, tới hum nay mới bít tên các em =.=!). Nhóm quan viên này từ đầu tới giờ luôn trầm mặc không tham gia tranh luận đương nhiên là do nhận lệnh từ nhị vị hoàng tử, nhị vị hoàng tử đã dặn, cho dù người mà Hoàng thượng chọn lựa không phải là ai trong hai người họ, nhất định cũng không được oán thán, phản bác.

Các quan viên vô cùng cảm động trước phong thái của Nhị vị hoàng tử, bọn họ cảm thấy rằng mình theo phò nhị vị hoàng tử là đúng đắn, bọn họ còn cảm động vì sự quan tâm chăm sóc đến thuộc hạ của nhị vị, bội phục năng lực của nhị vị hoàng tử. Đối với các quan viên này, thì trừ Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử luôn ở trong Ngự Long cung, khiến bọn họ không mấy hiểu, thì Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử so với tất cả các hoàng tử khác,làm việc luôn cẩn trọng, lại có năng lực, tấm lòng quảng đại, tuyệt đối không giống Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận. Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử là người đa mưu túc trí, đều vô cùng thích hợp với vị trí của thái tử, chỉ cần là kẻ có đầu óc, khôn ngoan, nhất định sẽ chọn lựa bọn họ, đương nhiên, đấy là trong trường hợp không có Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, hai vị hoàng tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất.

Vậy Hoàng thượng sẽ lựa chọn như thế nào? Điều này khiến mọi người đều tò mò, và bọn họ không biết rằng, đáp án cho câu hỏi này sắp được công bố.

Xem ra đủ rồi đi? Vân Ngự thầm nghĩ, Vân Ngự đã chán việc xem trò hề này diễn ra, thật là lãng phí thời gian. Mặc dù một phần của trò hề này có hắn làm xúc tác.

“Vệ khanh, ngươi nghĩ thế nào?” Vân Ngự quét mắt khắp lượt văn võ bá quan rồi dừng mắt tại nơi vị nhất phẩm đại thần Vệ Tuyệt Nhiên đứng, giọng điệu ôn hòa hoàn toàn không có chút uy hiếp nhưng câu hỏi lại vô cùng rõ ràng.

Vệ Tuyệt Nhiên nãy giờ vẫn trầm mặc bởi hắn ít nhiều đã đoán được ý định của Hoàng thượng , việc Hoàng thượng hỏi hắn chẳng qua chỉ là để kiểm tra xem hắn hiểu được ý Hoàng thượng đến đâu.

“Hoàng thượng ”ngay khi Vệ Tuyệt Nhiên lên tiếng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, trong đó không thiếu ánh mắt nghi ngờ, đe dọa, nhưng Vệ Tuyệt Nhiên vẫn bình thản, hoàn toàn không lo lắng, bước lên phía trước trả lời: “ Thần vì triều đình làm việc, vì nhân dân mà làm việc, chứ không phải vì hoàng tử mà làm việc, thần nghe lệnh của Hoàng thượng, mệnh lệnh của Hoàng thượng là tuyệt đối, bởi vậy người lập vị hoàng tử nào, thì người ấy chính là thái tử”. Điều này không phải vì Vệ Tuyệt Nhiên muốn nói những lời có cánh để Hoàng thượng nghe, đây hoàn toàn là sự thật, là điều mà hắn vẫn luôn tâm niệm, cũng chính bởi vậy, hắn mới vui vẻ nhận mệnh lệnh từ nhị vị hoàng tử song sinh kia, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử trí tuệ thông minh hơn người, điều này hắn hiểu, mà Hoàng thượng lại rất công bằng rõ ràng, việc này nhị vị hoàng tử kia cũng phi thường rõ ràng, bởi vậy không cần phải phí nước miếng tranh cãi.

Vân Ngự thâm thúy nheo đôi mắt, trong mắt xoẹt qua một tia quang ảnh nhìn người mà hắn trọng dụng Vệ tuyệt nhiên rồi nói: “ Được, vậy Trẫm sẽ tuyên bố quyết định của Trẫm, kể từ hôm nay Nhị hoàng tử Vân Thủy Liễm sẽ là thái tử, các hoàng tử khác sẽ được phong vương, Đại hoàng tử được phong vương tại Tây Nam, Tứ hoàng tử được phong vương ở Đông Bắc, Ngũ hoàng tử phong vương tại Đông Nam, Tam hoàng tử thì ở lại Tử Vận thành.” Trong khoảnh khắc, Vân Ngự liền ra một mệnh lệnh khiến tất thảy mọi người phải giật mình : “Ngày mai, trừ thái tử, còn các thân vương đều phải ra khỏi cung, trở về vương phủ được ban tặng, nếu không có thủ dụ của trẫm hoặc của thái tử, không được vào cung .”

“Hoàng thượng, việc này không thể được”. Ngay khi Vân Ngự vừa tuyên bố xong, triều đình trở nên vô cùng hỗn loạn, trừ Vân Thủy Liễm và Vân Thủy Lương, còn lại kẻ thì đứng ngốc lăng, kẻ thì ầm ĩ nhốn nháo, buổi thiết triều vốn bình thường an tĩnh bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.

“Hữu tướng, đây là quyết định của trẫm, sao lại không thể?” Vân Ngự lạnh lùng quét mắt nhìn bá quan văn võ, ánh mắt băng lãnh khủng bố khiến cho các quan viên bỗng chốc trở nên yên lặng.

“Hoàng thượng, này…” kẻ vừa buột miệng nói không thể chính là Hữu tướng quân, lúc này trong bụng lão ngập đầy hối hận, chết tiệt, sao lão lại bất cẩn như vậy, thừa biết rằng Hoàng thượng hoàn toàn không ôn hòa như cái vẻ ngoài của người, vậy mà lão lại không biết sống chết, hành động như vậy, giờ thật lão không biết phải tìm cớ gì để biện giải cho mình.

“Phải chăng Hữu tướng cho rằng quyết định của Hoàng thượng là sai lầm?” Tả tướng quyết không bỏ qua cơ hội tát nước theo mưa này.

“Vậy sao? Ái khanh thực nghĩ như vậy?” Khóe miệng Vân Ngự gợn lên nụ cười, nhưng là nụ cười lạnh, miệng cười mà mắt không cười, ánh mắt sắc bén quét xuống Hữu tướng, khí thế bức người còn duyệt qua một lượt Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng bè đảng của bọn chúng. Khí thế này còn uy nguy, uy hiếp hơn long uy bình thường rất nhiều, người nào ở trong phạm vi ảnh hưởng đều không thể cảm thấy thoải mái tự nhiên, trừ phi là có nội công thâm hậu hơn Vân Ngự.

“Hoàng thượng tha tội, thần không có ý này, thần…thần ….thần chỉ là thấy Hoàng thượng chưa phong thưởng cho Lục hoàng tử nên….nên mới….” Hữu tướng trong phút nguy cấp, cố vắt nát óc để tìm sơ hở trong lời nói của Vân Ngự thì chợt phát hiện ra Hoàng thượng chưa phong thưởng cho Lục hoàng tử, người mà Hoàng thượng sủng ái nhất, nên vội nói ra nhằm tránh hứng chịu tiếp Long uy.

Ai, Hoàng thượng chung quy thật đúng là Hoàng thượng a, uy thế thật kinh người!

Tả tướng tự cảm thán trong lòng, mắt liếc nhìn Hữu tướng đang quỳ dưới đất, trong lòng không khỏi thương hại, thật là ai không đắc tội, lại đi đắc tội với Hoàng thượng, thật chẳng khác gì tự mang đao kề tận cổ mình, mà chết rồi thì danh lợi liệu có mang theo được không?

“Thì ra là thế, Lục hoàng tử phong là Tiêu Dao vương, được cấp Tiêu Dao phủ.” Vân Ngự cũng không định phạt tội Hữu tướng vì dầu sao lão già ấy đối với hắn vẫn còn giá trị sử dụng, một quốc gia nếu quá mức thanh bình, yên ả thì không thể nào bồi dưỡng được một bậc đế vương xuất sắc, Vân Thủy Liễm còn cần tôi luyện nhiều, lưu lại Hữu tướng và bè đảng của lão, coi như là một dịp để Nhị hoàng nhi tôi rèn đi.

“Các khanh còn muốn tấu trình gì không?” Hỏi chỉ là để hỏi mà thôi, chứ hắn biết thừa bên dưới nào ai dám có ý kiến gì, thiên hạ nằm trong tay hắn

Các quan viên lúc này, trừ Vân Thủy Liễm và nhóm quan viên ủng hộ ra, thì toàn bộ những người còn lại, bao gồm cả Vân Liên Lợi và Vân Khiếu Thiên đều cảm thấy vô cùng bức bối, toàn thân toát mồ hôi lạnh, thân thể dường như không phải của mình, đến mở miệng ra để thở mà còn cảm thấy khó khăn. Chẳng lẽ Hoàng thượng của thật là chân nhân Long tử?

“Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Vệ Tuyệt Nhiên cùng Tả tướng đồng thanh hô to.

Thấy có người đi tiên phong, quan viên theo phò Nhị hoàng tử cũng quỳ xuống, còn những quan viên khác, dù không muốn, nhưng ai dám không quỳ, ai dám nhận cái tội bất kính với Hoàng thượng đây?

Bởi vậy việc sắc lập thái tử coi như đã an bài ổn thỏa, khiến cho một số kẻ có tâm tư riêng trở tay không kịp. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play