Ngự Long cung lúc này không khí không còn tịch liêu như trước. Một vài nô tì và thái giám đang đứng trong một cái sân nhỏ của Ngự Long cung, tất thảy đều che miệng trộm cười.
Trong sân viên này, trên thảm cỏ xanh dày được kê hai cái bàn nhỏ, trên bàn là một ít giấy viết và sách, có hai đứa nhỏ đang ngồi tại bàn, tay cầm bút lông tập viết chữ. Tiểu Tĩnh và Lục Nhu ngồi xổm cạnh hai tiểu điện hạ, vừa xem hai tiểu điện hạ tập viết .
“Thiếu chủ, bút không phải cầm như vậy, phải cầm như thế này mới đúng”.
Hai đứa nhỏ ngồi đây chính là Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ, lúc này hai người bọn họ đang ngồi học, ngoài Liễu Thanh đang dạy hai người viết chữ, Liễu Phàm và Đồng Nhan không có việc gì làm rảnh rỗi ngồi nhìn, thú vị nhìn Vân Vũ Trạch, cách đó không xa, trong rừng phong, Vu Tắc cũng đang luyện kiếm, đối với Vu Tắc, mấy ngày này thật quá nhàm chán.
“Hắc hắc, Vũ Trạch, chữ của ngươi thật xấu, trông như giun bò, ngươi xem chữ của hoàng huynh ta đây có đẹp không?” Vân Tại Vũ cười hì hì, đặt bút xuống, cầm trang giấy hắn vừa viết khoe Vân Vũ Trạch, vẻ mặt rất đắc ý.
“Hừ. ” Bất mãn hừ một tiếng, Vân Vũ Trạch không thèm để ý Vân Tại Vũ, Vân Vũ Trạch trong lòng rất là không phục, cúi đầu, Liễu Thanh thấy vậy liền sửa lại tư thế cho Vân Vũ Trạch, thực ra đây là lần đầu Vân Vũ Trạch viết chữ, Vân Vũ Trạch cũng không biết những chữ nó viết có nghĩa gì, nhưng không quan trọng, sau này sẽ biết được nghĩa, giờ việc quan trọng nhất là viết chữ cho thật đẹp, chờ phụ hoàng về hảo hảo khoe phụ hoàng.
Vân Ngự trước khi thượng triều đã nói muốn xem chữ nó viết, nên Vân Vũ Trạch cố gắng ra sức viết, hy vọng rằng khi phụ hoàng quay về, có thể viết được những chữ thật đẹp để khoe phụ hoàng, để được phụ hoàng khen ngợi. Thật đáng tiếc, lần đầu tiên viết chữ sao có thể viết đẹp ngay được, nhưng việc đó, Vân Vũ Trạch cũng không biết, chỉ càng cố gắng viết, nó không thật để ý Vân Tại Vũ chê chữ nó xấu, cắm cúi tập viết.
“Tốt lắm, nhưng ngươi đừng có mà đắc ý, ngươi không nhớ lần đầu tiên tập viết, chữ của ngươi thế nào?” Đồng Nhan che cái miệng nhỏ xinh của mình, nàng cảm thấy rất buồn cười khi nhìn vẻ mặt đắc ý của Vân Tại Vũ,cười nói. Nàng tuy rằng ngạc nhiên khi thấy Vân Tại Vũ tuổi còn nhỏ mà chữ viết rất đẹp, nhưng cũng không quá khen ngợi Vân Tại Vũ, ngược lại nàng cãi giúp Vân Vũ Trạch, theo bốn người bọn nàng thấy thì tình cảm huynh đệ giữa Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ rất tốt, cả hai người cũng không phải là người nhỏ mọn nên bọn nàng thường xuyên nói đùa.
“Hừ, ta đây rõ ràng chữ viết rất đẹp, Nhan tỷ tỷ sao lại nói giúp Vân Vũ Trạch?” Vân Tại Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn la hét, bất mãn vì mĩ nhân xinh đẹp Đồng Nhan không có khen hắn.
“Đúng không? Thiếu chủ cũng thật là lợi hại a” Đồng Nhan giả bộ biểu tình kình ngạc, sùng bái để đùa Vân Tại Vũ.
“Đúng vậy”. Nghe thấy thế, Vân Tại Vũ rất là đắc ý, dù sao hắn cũng được một mĩ nhân sùng bái, đây thật là chuyện tốt vô cùng.
“Chậc chậc…Điện hạ thật đúng là, thật hết nói…điện hạ còn không biết ngẫm lại, chữ đẹp như vậy ra do đâu? Còn không phải nhờ thường xuyên chép phạt nên mới được ư”. Tiểu Thuận Tử lắc đầu, thấp giọng than thở, y thật bội phục chủ nhân của y da mặt dầy.
“Nguyên lai là như vậy a”. Tiểu Thuận Tử nói rất nhỏ, đến Vân Tại Vũ ở ngay trước mặt cũng không nghe được, thế nhưng nhóm Liễu Thanh cũng đâu phải người thường, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Vân Tại Vũ, khiến tất cả đều bật cười, khiến cả Ngự Long cung rộn vang tiếng cười, cái không khí thanh tịnh lạnh lẽo của Ngự Long cung bị quét không còn dấu vết.
“Hì hì…” Vân Tại Vũ không biết mấy người nhóm Liễu Thanh cười cái gì, nhưng lại đoán là bọn họ cười khen ngợi hắn, nên càng tự đắc, điệu bộ lúc này thật giống mèo con tinh nghịch.
Khi Vân Ngự quyết định chọn Vân Tại Vũ làm bạn học cho Vân Vũ Trạch, người vui vẻ nhất thật ra không phải là Vân Vũ Trạch mà là Vân Tại Vũ, hắn ghét đọc sách , thường xuyên trốn học nên thường hay bị phạt chép, nhưng nguyên nhân chính khiến hắn ghét không muốn tới giảng viện chính là do các hoàng huynh của hắn, ngoài ra một người yêu thích mĩ nhân như hắn suốt ngày phải nhìn thấy bộ mặt già nua của lão thái phó thật là chuyện nhàm chán.
Hiện tại, hắn không cần lo bị các hoàng huynh bắt nạt, không phải nhìn bộ mặt già nua của lão thái phó, thậm chí còn có một tỷ tỷ xinh đẹp làm người dạy hắn, hắn cầu còn không được, chỉ có một điểm làm hắn không vui, đó là phải học võ cũng cái người mặt như băng tuyết ngàn năm kia, bất quá, so với khuôn mặt nhăn nheo của lão thái phó thì khuôn mặt anh tuấn của Vũ Tắc đáng yêu hơn.
Về phần Vân Vũ Trạch, đây là do phụ hoàng an bài, nó không thắc mắc, phụ hoàng bảo nó đọc sách, nó liền đọc sách, phụ hoàng bảo nó cần học võ, vậy thì nó học, có điều đối với những việc này nó cũng cảm thấy hứng thú.
“Nhìn đi”. Vân Vũ Trạch buông bút, đưa tờ giấy đầy những chữ viết mà nó vừa viết tới trước mặt Liễu Thanh, ánh mắt chờ mong.
“Ân, so với lúc nãy chữ đã đẹp lên nhiều, thiếu chủ cố gắng thêm chút nữa, chờ chủ nhân trở về, đưa cho chủ nhân xem, khẳng định chủ nhân sẽ vừa lòng”. Liễu Thanh vẻ mặt thành thật nói, thực ra nói là nói vậy, chứ chữ viết của Vân Vũ Trạch vẫn khiến hắn buồn cười, có thể sử dụng một từ để nhận xét: Vô cùng thê thảm! Nhưng Liễu Thanh là một lão sư có trách nhiệm nên hắn động viên Vân Vũ Trạch.
“Thật sự?” Vân Vũ Trạch nghiêng đầu nhìn Liễu Thanh, rồi lại nhìn chữ viết của nó, gương mặt nhỏ nhắn gợn lên chút nghi hoặc.
Sao nó chả có cảm giác gì là mấy chữ viết này của nó so với mấy chữ nó viết hồi nãy tốt hơn rất nhiều? Nó thấy chả khác chút nào.
“Thật sự”. Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ ấy hiện ra thần sắc nghi hoặc, Liễu Thanh liền khẳng định, trong lòng lại cảm thán dung mạo tuyệt trần của Vân Vũ Trạch.
Vân Vũ Trạch xinh đẹp bất phàm, điều này bốn người nhóm Liễu Thanh đã nhận thấy ngay lần đầu gặp mặt, đã khiến họ vô cùng kinh ngạc, hiện tại, bọn họ càng tiếp xúc lầu càng cảm thấy Vân Vũ Trạch xinh đẹp hơn nữa, trong thiên hạ này may ra chỉ có Huyết Oa trong truyện thuyết dung mạo mới có thể sánh ngang với thiếu chủ.
Liễu Thanh nghĩ vậy là bởi hắn cũng không biết Huyết Oa chính là Vân Vũ Trạch hiện tại.
“Ồ”. Nghe được lời khẳng định, Vân Vũ Trạch không nghĩ ngợi nữa, lại cắm cúi luyện chữ.
Tại hoa viên xinh đẹp này, tiếng cười nói cứ thế vang lên, các cung nữ thái giám không dám đứng xem lâu, đứng một lúc liền tản ra, lo công việc của mình, Vân Tại Vũ vẫn cùng đám người Đồng Nhan hoạt nháo, Vân Vũ Trạch vẫn cắm cúi viết, Liễu Thanh muốn thả lỏng Vân Tại Vũ một chút, để sức học của Vân Vũ Trạch có thể ngang với Vân Tại Vũ, rồi sau đó sẽ dạy đồng đều cho cả hai người. Còn Vân Vũ Trạch không để ý tới người khác, chỉ chăm chú luyện chữ, trong đầu vẫn thầm nghĩ về phụ hoàng.
“Phụ hoàng có đẹp không?”
Tại bữa trưa trong đại sảnh, một bàn ăn lớn được dọn ra, trên bàn đầy những cao lương mĩ vị, mùi thơm ngào ngạt kích thích vị giác, thật khiến người ta chảy nước miếng.
Vân Vũ Trạch lúc này lờ đi sự hấp dẫn của đồ ăn trên bàn, một mực chờ mong nhìn Vân Ngự.
Đám người Liễu Thanh được lệnh của Vân Ngự, cùng đến dùng bữa trưa, đang ngồi đối diện Vân Ngự, Vân Tại Vũ sau khi được lệnh của phụ hoàng ở lại dùng bữa, liền báo cho Tiểu Thạch về Điệp Vũ cung báo lại cho Điệp phi rồi nhu thuận ngồi ở phía tay trái Vân Ngự, bộ dạng rất ngoan ngoãn, ánh mắt hào hứng chăm chăm nhìn những món ăn hảo hạng trên bàn, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng lại chóp chép, dường như sắp chờ không nổi.
“Ngạch…”Vân Ngự bất đắc dĩ nhìn tiểu tử đang ngồi trong lòng mình, lại nhìn đến trang giấy đầy những chữ không thể luận nổi, có chút không biết nói sao.
“Đáng xấu hổ lắm sao?” Vân Vũ Trạch hơi thất vọng nhìn Vân Ngự, cái đầu nhỏ đang ngẩng cao nhìn Vân Ngự liền cúi xuống, bộ dạng ảo não.
“Không, chữ viết của Vũ nhi sao có thể đáng xấu hổ chứ, không, phụ hoàng đang thưởng thức mà”. Vân Ngự thấy bảo bối của mình không có tinh thần, vội cười nói, còn sợ rằng Vân Vũ Trạch không tin, còn cầm giấy lên nhìn thêm lần nữa.
“Thật vậy chăng?” Vân Vũ Trạch nghe vậy, tinh thần rất cao hứng, ngẩng đầu lên, mắt to tròn nhìn phụ hoàng.
“Đương nhiên là thật, phụ hoàng có bao giờ lừa Vũ nhi?” Vân Ngự nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Vân Vũ Trạch, giả vờ rất bất mãn việc Vân Vũ Trạch hoài nghi đối với hắn.
“Ân?” Vân Vũ Trạch cô nghi nhìn Vân Tại Vũ liếc mắt, lại nhìn phụ hoàng, nó nghĩ lúc nãy Vân Tại Vũ nói chữ nó rất xấu, sao bây giờ phụ hoàng lại nói là đẹp?
Như cảm nhận được Vân Vũ Trạch đang nhìn mình, Vân Tại Vũ quay người nhìn Vân Vũ Trạch, lại nhìn thấy cảm xúc không rõ hiện trên mặt phụ hoàng, vội cúi thấp đầu, hy vọng Vân Vũ Trạch đừng kể chuyện lúc nãy, nếu không phụ hoàng yêu thương tiểu đệ như thế, biết chuyện có thể sẽ phạt hắn, Vân Tại Vũ lúc này tự trách mình miệng mồm nói không suy nghĩ, nói chữ của Vân Vũ Trạch nhìn thật xấu.
“Vũ nhi tin tưởng phụ hoàng.” Suy nghĩ một hồi lâu, Vân Vũ Trạch ngọt ngào cười nhìn Vân Ngự, nó tin tưởng phụ hoàng của nó hơn.
Trừ bỏ Vu tắc chưa nhìn thấy chữ viết của Vân Vũ Trạch, còn ba người trong nhóm Liễu Thanh cố nén cười, nếu không phải lúc này không nên cười, ba người bọn họ đã ôm bụng cười to. Vu Tắc nhìn bộ dáng ba người bọn họ, trong lòng cảm thấy kì lạ.