CHƯƠNG 17: BỊ TÉ NHÀO!

Tại Ngự Hoa Viên, trong chòi nghỉ mát, sau khi đám người Dung quý phi lui xuống, Vân Ngự cũng khoát tay cho Tiểu Thuận Tử và đám Lục Nhu lui xuống, còn lại một mình hắn bế tiểu bảo bối ngồi nghỉ lại trong chòi, thưởng thức hoa đẹp cùng gió mát.

Vân Vũ Trạch cựa quậy trong lòng Vân Ngự, cúi xuống thấy Vũ nhi ngồi chăm chú ngắm hoa, thả mình trong dòng suy nghĩ.

“Vũ nhi”, cảm thán một tiếng, Vân Ngự tựa cằm lên cái đầu nhỏ xinh của Vân Vũ Trạch, một mùi hương tươi mát nhẹ nhàng đi vào cảm nhận của Vân Ngự, vốn cảm thấy hơi mệt mỏi, giờ Vân Ngự lại thấy tinh thần của mình đột nhiên thoải mái dễ chịu.

“Ân? Phụ hoàng?” Vân Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu.

“Vũ nhi chẳng phải đang có thắc mắc nghĩ mãi không hiểu sao?” Vân Ngự mỉm cười vuốt ve mái tóc mềm mại của Vũ nhi, trong lòng cảm giác rất vui vẻ.

Còn nhớ rõ, lúc trước do dinh dưỡng không tốt, mái tóc Vũ nhi rất thô ráp, mới nửa tháng chăm sóc, vậy mà giờ mái tóc trở nên phiêu dật mềm mại, khuôn mặt trước kia tái nhợt, giờ đã tốt lên rất nhiều, tuy rằng vẫn còn hơi tái nhưng hắn tin rằng thêm chút thời gian để hắn tiếp tục chăm sóc, khuôn mặt kia hẳn sẽ thành tuyệt thế mĩ nhân, trở nên trắng hồng, mịn màng ghê người.

“Ân”.

“Vũ nhi nếu có gì không rõ cứ hỏi phụ hoàng, nếu phụ hoàng biết sẽ giải đáp cho Vũ nhi”. Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Vũ nhi, Vân Ngự thanh âm thật ôn nhu. Hắn luôn muốn giải đáp nghi hoặc cho Vũ nhi, dù cho câu hỏi của Vũ nhi nhiều lúc khiến kẻ khác bật cười, hoặc là khiến người ta quả thật không thể trả lời, vậy nên dù hắn đường đường là vị vua uyên bác, nhưng có nhiều vấn đề dù hắn biết nhưng cũng khó có thể giải thích đầy đủ cho Vũ nhi hiểu rõ.

“Ta gọi là Lục hoàng tử, ta là con của ngươi, kẻ lúc nãy gọi là Tứ hoàng tử, phải chăng cũng là con của ngươi? ” Vừa nghe thấy Vân Ngự sẽ giải đáp cho nó, Vân Vũ Trạch lập tức không chút khách khí hỏi.

Không hiểu vì sao, khi nghĩ kẻ gọi là Tứ hoàng tử cũng là đứa con của phu hoàng, nó liền cảm thấy không thoải mái.

“Đúng vậy, nguyên lai bảo bối của ta là đang nghĩ cái này a”. Vân Ngự thấy Vũ nhi ngửa đầu nhìn mình sẽ kiến Vũ nhi bị mỏi, liền lấy tay xốc nách Vũ nhi, đem bé ngồi đối mặt với mình.

“Vậy có phải phụ hoàng còn có Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử , Ngũ hoàng tử, hoặc Thất hoàng tử? ” Vân Vũ Trạch hỏi Vân Ngự, tuy nhiên nó cũng hiểu được có Lục hoàng tử, có Tứ hoàng tử, đương nhiên sẽ có các hoàng tử khác, đều là con của phụ hoàng.

Tuy rằng không hiểu cảm giác này là gì, nhưng Vân Vũ Trạch cũng rất không thích cái cảm giác này, cái này giống như là phụ hoàng không phải của một mình nó, mà là của nhiều người, mà phụ hoàng sủng ái nó như vậy, những người này cũng đều được sủng ái như thế, không thích, cái cảm giác này làm trong lòng rất khó chịu, có thể cảm nhận được, nó phải chia sẻ phụ hoàng với người khác, nó nghĩ thật muốn phụ hoàng chỉ sủng ái một mình nó, vì nó không biết khi nào thì nó lại trở thành Huyết Oa, cô độc, không ai yêu thương như trước kia, cho nên hiện giờ, nó thật muốn độc chiếm sự ôn nhu sủng hạnh này.

“Ha hả…” thấy Vân Vũ Trạch khẩu khí có chút hờn giận, Vân Ngự cảm thấy buồn cười, mặt có ý trêu tức nhìn Vân Vũ Trạch, vuốt vuốt khuôn mặt mịn màng:

“Như thế nào? Vũ nhi không thích phụ hoàng có đứa con khác ngoài Vũ nhi sao? Vũ nhi không muốn có nhiều tỉ muội huynh đệ để cùng chơi với Vũ nhi sao? Phụ hoàng có rất là nhiều đứa con a”

Vân Ngự cố ý trêu đùa Vân Vũ Trạch, cảm thấy bộ dạng bất mãn của Vũ nhi hiện giờ rất là đáng yêu, thật là đã có giống tính cách của con người, tuy rằng vẫn còn mộc mạc, nhưng so với nửa tháng trước giống như một búp bê thì bây giờ thật là tốt, phải biết rằng khi mới tỉnh dậy, cách nói chuyện của Vũ nhi rất là băng lãnh, cứng nhắc, trên mặt không có chút biểu tình tình cảm nào, Vũ nhi như vậy khiến hắn cảm thấy đau lòng thay cho bé, tự nhiên cảm thấy dù chỉ mới tỉnh dậy mà giống như đã trải qua huyết tinh sát nghiệt (tội ác đẫm máu), trên người luôn mang một hơi thở có chứa tử khí lạnh lẽo. Tuy rằng hắn không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn thật hy vọng bảo bối của hắn không trải qua những chuyện đó, cũng tuyệt đối không để Vũ nhi đối mặt với những trường hợp như thế.

“Hừ!” Vân Vũ Trạch bất mãn lên tiếng, cái đầu nhỏ quay sang một bên, không nhìn tới Vân Ngự, cái miệng nhỏ nhắn hơi trề ra, biểu tình bất mãn.

Tự nhiên động tác cả Vũ nhi khiến hắn bật cười.

“Không cho phép”. Vân Vũ Trạch nhìn thấy phụ hoàng cười trông thực…thực cái gì ấy nhỉ? Nga, đúng rồi, là bộ dáng trông thực đáng giận, trong lòng cảm thấy khó chịu, nâng bàn tay trắng noãn che miệng Vân Ngự, thanh âm mềm mại, khẩu khí tức giận nói.

“Được, không cười, không cười”. Nhìn bộ dáng của Vũ nhi, Vân Ngự liền biết Vũ nhi của hắn thật sự đang tức giận, lập tức cầm bàn tay đang cố che miệng mình xuống nắm trong lòng bàn tay, mềm nhẹ xoa nắn, trấn an.

“Hừ”, cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình thật ấm áp, ấm áp lan tỏa trong lòng, Vân Vũ Trạch trong lòng cũng dịu xuống.

“Phụ hoàng quả thật có mấy hoàng nhi, đúng vậy, ngoài Vũ nhi và Tứ hoàng huynh vừa đi ra lúc nãy, Vũ nhi còn có Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh cùng Ngũ hoàng huynh, Vũ nhi chính là hoàng tử út của phụ hoàng. Phụ hoàng còn có ba công chúa, Đại hoàng tỷ, Nhị hoàng tỷ và một hoàng muội , về sau Vũ nhi tự nhiên sẽ quen bọn họ”.

Thấy Vũ nhi đã bình tĩnh một chút, Vân Ngự mới lên tiếng giải thích.

“Ồ”. Thản nhiên lên tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút chua chua, mắt cũng cảm thấy khô khốc, Vân Vũ Trạch không biết cảm giác này là gì, vùi đầu vào ngực phụ hoàng, theo bản năng không muốn phụ hoàng nhìn thấy biểu hiện hiện tại của nó, về phần nó, biểu lộ của nó hiện giờ là gì, nó cũng không biết gọi là gì.

“Vũ nhi làm sao vậy?” Phát hiện trong lòng mình, bé có chút bất thường, Vân Ngự đưa tay phải nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Vũ Trạch, phát hiện bảo bối của hắn vẻ mặt rầu rĩ không vui, đôi mắt to đen đã hơi ửng đỏ, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể lo lắng, chờ mong Vũ nhi nói cho mình biết.

“Phụ…phụ hoàng…”, thanh âm mềm mại nghẹn ngào vang lên, bắt gặp ánh mắt của Vân Ngự, một giọt nước mắt trong suốt đột nhiên tràn ra.

“Vũ nhi, ngoan, đừng khóc, bảo bối của phụ hoàng”. Đột nhiên nhìn thấy bé khóc, Vân Ngự trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của hoàng nhi, nhẹ nhàng an ủi nói, trong lòng trách cứ chính mình, tuy rằng không rõ là vì cái gì, nhưng hắn vẫn cảm nhận được bảo bối của hắn khóc chính là tại hắn.

“Phụ hoàng…phụ hoàng, Vũ nhi không thích phụ hoàng đối xử với người khác giống như phụ hoàng đối xử với Vũ nhi, Vũ nhi không cần…” Vân Vũ Trạch khẩu khí có chút bốc đồng nói, kéo kéo tay áo của Vân Ngự, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Ngự.

“Ngạch…” vì vậy mà khóc? Vân Ngự thầm nghĩ trong lòng, nhìn Vân Vũ Trạch.

“Phụ hoàng?” thấy Vân Ngự không trả lời nó, Vân Vũ Trạch trong lòng cảm thấy rất khổ sở, hai mắt ầng ậng nước, trông thật đau lòng.

“Đừng…đứa nhỏ ngốc, Vũ nhi là bảo bối của phụ hoàng, là bảo bối duy nhất của phụ hoàng, là bảo bối phụ hoàng luôn đặt trong lòng bàn tay, vì sợ biến mất, luôn cất giấu trong miệng (câu này giống câu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa), sao có thể so sánh với người khác? Bọn họ chỉ là hoàng nhi của phụ hoàng mà thôi, còn Vũ nhi là duy nhất, là bảo bối của phụ hoàng, phụ hoàng chỉ yêu thương mình Vũ nhi, tình yêu của phụ hoàng phụ hoàng cho Vũ nhi hết”. Nhìn thấy bảo bối của mình nước mắt lại rơi, Vân Ngự vô cùng đau lòng, lập tức chân thành nói.

“Thật sự?” Vân Vũ Trạch chớp chớp đôi mắt to, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Ngự hỏi, chỉ sợ lúc nãy là do phụ hoàng muốn trấn an nó nên mới nói vậy.

“Đương nhiên là thật, phụ hoàng thề”. Vũ nhi chính là bảo bối của hắn, là bảo bối duy nhất, không kẻ nào có thể thay thế.

“Ân”. Cảm thấy Vân Ngự nói rất thực lòng, Vân Vũ Trạch vui vẻ lên tiếng, cái miệng đỏ thắm lộ ra nụ cười vui vẻ, nhìn thẳng vào mắt Vân Ngự.

“Vũ nhi vừa lòng chứ?”

“Ân”, cái đầu nhỏ xinh hơi nghiêng, cái miệng nhỏ xinh lộ ra nụ cười tươi hơn.

Hách! Tim Vân Ngự đập thình thịch liên hồi, nhìn đôi mắt đen đó, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.

“Đúng rồi, phụ Hoàng, cái gì là con chuột, lúc nãy Tứ hoàng tử đào hang, vậy hắn phải là con của con chuột,vậy phụ hoàng cũng la con chuột a? ” Dù sao người kia chính là con của phụ hoàng, vậy phụ hoàng khẳng định là con chuột.

Nghe thấy câu hỏi này, Vân Ngự chợt khựng lại.

“Vũ nhi”

Lúc sau, một thanh âm mê hồn nhưng mang chút khẩu khí bất đắc dĩ từ trong chòi nghỉ mát truyền ra. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play