*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồi trẻ Jang Young Soo từng được công nhận là “mỹ nam”.

Năm xảy ra vụ việc không tặc Yodogo ông ta chỉ mới mười bảy tuổi, tướng mạo tuấn tú dáng vẻ đường đường, đương nhiên thu hút mọi ánh mắt của mọi người.

Về sau khi đổi tên là “Jang Young Soo”, ông ta nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở Triều Tiên. Lại mượn quan hệ hôn nhân với Kim Seong Hee, người ngoại lai này đã dung nhập hẳn vào “huyết thống núi Paektu”, không còn sót lại nửa điểm bóng dáng của người Nhật.

“Tôi tiếp nhận uỷ thác của nguyên soái*, bày tỏ lòng ngưỡng mộ cao quý nhất.”

(*Kim Jong Un vừa là lãnh đạo tối cao vừa là nguyên soái của CNHD Triều Tiên, nguyên soái ở đây nhắc đến Kim Jong Un.)

Hôm nay, Jang Young Soo mặc trang phục nhân dân màu lam* đứng trên bục, cao giọng tuyên đọc quyết định khen thưởng của lãnh đạo tối cao. Đèn pha chiếu xuống, huy hiệu lãnh tụ trên vạt áo ông ta sáng lấp lánh.

(*Là kiểu trang phục tối màu theo phong cách Mao Trạch Đông mà lãnh đạo Kim Jong Un thường mặc, ảnh.)

c45

Hội trường trong bệnh viện Bonghwa không lớn lắm, dù không cần thiết bị âm thanh thì tiếng phát biểu cũng vẫn truyền rõ tới khắp xó xỉnh.

Gác gậy chống vào ghế, Lee Jung Ho ngồi nghiêm ở giữa hàng đầu, hai tay đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng thớm cao ngất như tùng. Dù người anh rất gầy, nhưng vì tập trung cao độ chú ý nên trông anh toát lên vẻ đẹp tinh thần.

Bên trái anh là hai người “tù chính trị bị giam dài hạn” cùng ngồi xe về nước.

Bà lão đã thôi lẩm bẩm, nhưng ki cơ thể dần khôi phục thì ánh mắt lại ngày càng trống rỗng.

Bà ta tên là Park Jeong Hwa, là một lữ hành Nhật kiều. Vào những năm 70 bà được phái đi làm nhiệm vụ xâm nhập vào Nam Triều Tiên, thành công kêu gọi nhiều vị quan lớn đầu hàng, cuối cùng bị bắt vào đầu thế kỷ 20.

Khi ấy quan hệ chính trị của Triều Hàn vẫn đang tốt đẹp, Cơ quan Tình báo Quốc gia cũng không công bố các tin tức liên quan, phía Triều Tiên cho rằng Park Jeong Hwa đã chết nên cũng thôi truy tìm tung tích.

Mãi tới khi kế hoạch di dời tù nhân bị bại lộ, bà mới có thể thấy lại mặt trời một lần nữa.

Dựa theo quy định nội bộ, ngay cả khi tù nhân đã được giải cứu thành công thì thông tin danh tính của họ vẫn được bảo mật tuyệt đối, không được phép tuyên truyền rộng rãi. Tuy nhiên, thật khó để tưởng tượng nổi Park Jeong Hwa đã bị tra tấn hành hạ tàn khốc đến mức nào, trước khi về nước tinh thần đã suy sụp hoàn toàn, tư duy logic và biểu hiện cảm xúc nằm ngoài tầm kiểm soát.

Bà cứ trơ mắt nói từ ban ngày cho đến đêm, trừ khi y tá lấy băng bịt miệng thì sẽ không dừng nói.

Càng về sau, các nhân viên y tế tham gia cấp cứu và bao gồm cả Lee Jung Ho ở đối diện phòng bệnh, cũng dần hiểu ra bà đã từng trải qua bi kịch gì qua những lời thì thầm thần kinh đó.

Nhà tù là địa ngục Tu La nhân tạo, phụ nữ chịu tra tấn còn nhiều hơn đàn ông.

Trước nghi lễ trao huân chương lần này, đội ngũ y tế của Park Jeong Hwa đã đầu hàng, chỉ có thể dùng thuốc để bệnh nhân yên lặng chứ không định khôi phục lại lý trí cho bà.

Ngồi bên cạnh Park Jeong Hwa chính là Jo Sung Woo.

Cậu ta là tù nhân bị thương nặng nhất, và cũng là người trẻ nhất trong bốn người. Cũng vì lý do đó nên khôi phục nhanh nhất, không để lại bất kỳ hậu di chứng nào. Chỉ cần da thịt lên lại bình thường là có thể xuống giường đi lại được.

Dù vết sẹo bỏng vẫn chưa lành lặn, nhưng bộ đồng phục sĩ quan cấp tá không tương xứng với độ tuổi cũng đủ để biểu dương thân phận cậu ta.

Chỉ có ông cụ người mù đó, nghe nói vừa xuống máy bay đã lập tức ngừng thở, dù bác sĩ đã dốc hết sức vẫn không thể xoay chuyển trời đất được.

Thậm chí Lee Jung Ho còn không biết tên ông ấy.

Đọc quyết định khen thưởng xong, Jang Young Soo vừa nói vừa đứng dậy chào, nhìn ba người bên dưới với ánh mắt vô cùng chân thành: “Mấy người chính là hoá thân của tín niệm và ý chí, là anh hùng chân chính của nước cộng hoà.”

Mọi người có mặt rối rít vỗ tay rào rào vô cùng kích động, âm thanh vang dội gần như lật cả nóc hội trường.

Có lẽ để bù đắp cho sự hối tiếc khi không thể công khai, mấy người Lee Jung Ho nhận được nhiều vinh dự hơn những “tù chính trị bị giam dài hạn” khác: là anh hùng của nước cộng hoà, đạt được danh hiệu “chiến sĩ yêu nước thống nhất”, đồng hồ đeo tay có khắc tên ba vị lãnh tụ…

Ở Triều Tiên, phần lớn mọi người có hao phí tâm sức cả đời cũng không có được một phần vinh dự đó.

Sau khi nghi lễ kết thúc, Park Jeong Hwa tinh thần thất thường được đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi, còn hai người trẻ tuổi khác thì ở lại ngồi trò chuyện với lãnh đạo.

Trong phòng họp sát hội trường, chùm đèn pha lê tinh xảo rũ xuống như thác, trên ghế da phủ một tấm thảm len, sàn gỗ sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, đèn pha lê lấp lánh ánh sáng chói loá.

Jang Young Soo ngồi xuống trước rồi thân thiết gọi bọn họ đến gần mình. Thư ký và tuỳ tùng tự giác lùi ra bên cạnh, vị lãnh đạo nở nụ cười hoà ái: “Cơ thể khôi phục thế nào rồi?”

“Nhờ phúc của nguyên soái, đã khoẻ hẳn rồi ạ.”

Bầu không khí nhiệt liệt trong hội trường vẫn chưa tan đi, Jo Sung Woo kích động giành trả lời trước.

Lee Jung Ho cụp mắt, im lặng theo thói quen.

Jang Young Soo nhìn cậu ta một cái rồi lại quay sang nhìn Jo Sung Woo: “Nghe được tin này, nhất định lãnh đạo tối cao sẽ rất vui.”

Dừng lại một lúc, ông làm như buột miệng hỏi: “Sau này hai người có dự định gì không?”

Nếu nói buổi nghi lễ trước đó chỉ là hình thức, thì lúc này mới là thời điểm có động thái thật – Lee Jung Ho biết, đối phương đang đại diện tổ chức trưng cầu ý kiến của bọn họ, thuận lợi sắp xếp công việc sau này.

Ở Triều Tiên, mọi công việc đều do quốc gia thống nhất bố trí, cá nhân không có quyền lựa chọn.

Song, “tù chính trị bị giam dài hạn” lại có ý nghĩa tượng trưng đặc biệt: một mặt, ý chí và lập trường của bọn họ đã trải qua khảo nghiệm tàn khốc nhất, đáng để tin cậy tuyệt đối; mặt khác, Đảng và chính phủ cũng cần tạo tấm gương, khích lệ dân chúng noi gương anh hùng.

Dù chỉ có thể bí mật quay về nước, không được giống trống khua chiêng chào đón rộng rãi, nhưng đối với công tác tình báo đấu tranh kịch liệt thì mọi phẩm hạnh của mấy người Lee Jung Ho tuyệt đối là hiếm có.

Với ý nghĩa ấy, bọn họ có thể chọn lựa cương vị mà mình thích.

Jang Young Soo thấy hai người không trả lời ngay thì cũng không gấp gáp tạo áp lực, xoa dịu nói: “Không cần phải căng thẳng, nghĩ đến gì thì nói cái đó.”

Dẫu sao Jo Sung Woo vẫn còn trẻ, không kiên nhẫn nổi, cậu ta hắng giọng hỏi: “Thật sự cái gì cũng nói được?”

Jang Young Soo vỗ tay cười đáp: “Đương nhiên rồi.”

“Tôi muốn đến Cục Bảo vệ nguyên thủ.”

Lời vừa nói ra, ngay đến Lee Jung Ho cũng ghé mắt nhìn sang, kinh ngạc trước dũng khí của người này – mà nên nói là trí tưởng tượng thì đúng hơn.

Cục Bảo vệ nguyên thủ là cơ quan thần bí nhất ở Triều Tiên, ngay cả hệ thống đặc cần nội bộ cũng không biết được cơ cấu tổ chức của nó. Cơ quan này chịu trách nhiệm bảo vệ các nhà lãnh đạo cao nhất, tất cả các thành viên đều đeo súng, quân trang khảm nạm huy hiệu ngôi sao năm cánh đặc thù, cấp hàm thấp nhất cũng phải là thượng tá, phần lớn đều là sĩ quan cấp tướng.

Ngoại trừ họ tên, Lee Jung Ho không biết gì về bối cảnh của Jo Sung Woo, nhưng chỉ dựa vào tuổi tác và lý lích của cậu ta thì rõ ràng không đủ để gia nhập Cục Bảo vệ nguyên thủ.

“Nghé con mới sinh không sợ cọp.” Jang Young Soo cảm khái gật đầu, lại không đưa ra lời đáp trước yêu cầu đấy mà quay sang Lee Jung Ho, “Còn cậu thì sao?”

Sau khi lấy lại tỉnh táo, Lee Jung Ho đã chủ động báo cáo những chuyện gặp phải trong hai năm qua: cuộc đụng độ trên “con tàu ma”, phiêu lưu đến vùng biển Nhật Bản, lén quay về bán đảo Triều Tiên, cuối cùng bất ngờ bị bắt.

Anh không nhắc đến Sourin, không phải cố gắng che giấu mà chỉ là không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

Khoé miệng hơi cong, sống lưng ghê rợn, xúc giác mềm mại, tiếng rên như có như không… tất cả sớm hoá thành tia sáng đẹp đẽ nhất vụt qua, biến thành ký ức không cách nào dung hợp với thực tế.

Sâu trong thâm tâm, Lee Jung Ho vẫn không muốn tin rằng cô đã chết, chết trong thung lũng đen nhánh u ám.

Dù là đối mặt với tra khảo nặng nề của kẻ địch hay từng bước dẫn dụ của tổ chức, thì trước sau anh vẫn giữ im lặng – như thể chỉ cần không nói ra thì có thể tránh được sự thật tàn khốc trở thành thật.

Sinh mệnh và niềm tin được tổ quốc giải cứu, thế nhưng anh lại không thể trung thành báo cáo hết tất cả, Lee Jung Ho cho rằng mình không có tư cách yêu cầu gì cả.

“Tất cả đều tuân theo sắp xếp của tổ chức.” Anh đứng thẳng lưng, kiên định nhìn vào đối phương.

Jang Young Soo mím môi, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, do dự nói: “Với tình trạng cơ thể của cậu lúc này, quả thật không thích hợp để thi hành nhiệm vụ tuyến đầu nữa… Bộ Tư lệnh Bảo vệ thì sao?”

Bộ Tư lệnh Bảo vệ quân đội nhân dân là cơ quan phản gián điệp chuyên biệt, đảm nhận trọng trách giám sát quân đội, theo dõi gắt gao các nhiệm vụ, chịu trách nhiệm lục soát và bắt giữ tội phạm – mà Lee Jung Ho có kinh nghiệm thực chiến phong phú, lại trải qua khảo nghiệm ở lao ngục, làm công việc trong bộ phận như thế thực quá thích hợp.

Chuyển trọng tâm lên đùi phải, anh dùng hết sức đứng dậy, cắn răng giơ tay chào, giọng nói không hề có vẻ run rẩy: “Tuyệt đối không phụ lòng tin tưởng!”

Jang Young Soo vội vã đến gần, một tay đỡ vai Lee Jung Ho vỗ an ủi: “Đừng kích động, ngồi yên nào.”

Đỡ người ngồi xuống ghế, Cục trưởng Cục Điều tra vui vẻ yên tâm: “Các cậu đều là cấp dưới của tôi, là tinh anh trong các tinh anh, nhất định sau này còn có thể cống hiến nhiều hơn cho tổ quốc.”

Còn chưa dứt lời, Jo Sung Woo toan đứng dậy chào thì lại bị Jang Young Soo cản lại.

“Sung Woo à,” Trải qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bầu không khí giữa ba người cũng hoà hợp ít nhiều, Jang Young Soo thân thiết gọi, “Cậu muốn gia nhập Cục Bảo vệ nguyên thủ là rất tốt, có điều…”

Nghe thấy chuyển biến trong câu nói, Jo Sung Woo lập tức biện luận: “Tôi làm gì cũng được, sẵn sàng học tập mọi thứ, chỉ cần là vì lãnh tụ tối cao thì dù tan xương nát thịt cũng không tiếc!”

Jang Young Soo đưa tay ngăn cậu ta lại, trong giọng có mấy phần bất lực: “Tôi vẫn chưa nói hết, đừng cuống cuồng như thế. Tôi định để cậu tham gia trại đào tạo đặc biệt trước, bao giờ rèn luyện được bản lĩnh vững vàng thì lại đi bảo vệ lãnh tụ tối cao thật tốt.”

Không biết có phải ảo giác hay không mà Lee Jung Ho cảm thấy sự thân mật giữa hai người họ có phần hơi quá, không giống như lãnh đạo trực thuộc và sĩ quan cấp dưới.

Nhưng rất nhanh, anh không có tâm tư đâu để suy nghĩ về cảm giác quái dị trong này được nữa, bởi vì mọi sự chú ý đều bị một cái tên thu hút.

“Gọi điện thoại cho Sourin,” Jang Young Soo ngoắc tay với thư ký, “Bảo cô ấy đến đón người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play