Kinh nghiệm chiến trường vô số lần đã chứng minh, phải phản kích trước rồi đau lòng sau.
Lee Jung Ho ép mình phải tỉnh táo: giờ đây anh thân đang ở chỗ địch, hy vọng về nước vô cùng mỏng manh, lại vừa mất đồng minh duy nhất, vốn không có tư cách đau buồn.
Nhưng cơ thể lại không nghe theo khống chế, hai mắt cứ nhìn đăm đăm xuống thung lũng như thể muốn nhìn thấu bóng đen vô tận.
Anh không khóc, bởi lẽ gió lớn ở vách đá đã thổi khô hốc mắt, băng tuyết vừa lạnh vừa cứng đập vào mặt cũng không có cảm giác đau đớn.
Thời gian dừng lại và thế gian ngừng xoay, tất cả đều đóng băng trong khoảnh khắc cô biến mất, như thể chỉ có vậy thì mới thay đổi được thực tế; suy nghĩ dừng lại, cơ thể cứng ngắc, trí nhớ ùa đến như thủy triều, liên tục nhắc nhở về chuyện mới xảy ra.
Ngực bị khoét một mảng rót đầy gió tuyết, nơi đầu ngón tay chỉ còn lại hư vô trống rỗng, Lee Jung Ho nằm rạp tại chỗ, mặc cho nhiệt độ cơ thể hạ dần.
Rồi sau đó, anh nghe thấy tiếng hít hơi, sau đó là tiếng hà hơi.
Tiếp đó nữa là tiếng *bùm* đầy thê lương phá trường không, đạn tín hiệu đỏ rực bừng sáng trên đỉnh đầu, chiếu sáng cả ngọn núi Namhan.
“Nếu tôi là anh, tôi sẽ lo cho mình trước.” Im Dong Kwon xuất hiện sau lưng anh, vừa khóa còng tay vừa mơ hồ nói.
Lee Jung Ho nhắm mắt, xoay mình nằm ngửa trên nền tuyết, im lặng không nói gì.
Cánh quạt trực thăng xoay mòng mòng khuấy loạn luồng khí lưu ở bốn phía, cành khô lá héo xen lẫn hoa tuyết theo gió bay lên, đèn pha công suất cao chiếu sáng đến phạm vi mà mắt không thấy được.
Lính đặc chủng đầu đội mũ nồi đỏ, đeo huy chương bạc từ trên trời đáp xuống, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trán anh, ám thị quyền uy không thể chống đối.
“Đứng lên!”
“Giao vũ khí ra!”
Gã thanh niên kia cố ý bóp giọng cho trầm bớt, tưởng rằng như thế thì có thể dọa được người khác —— Đội điều hợp chiến đấu CCT* được xem là bộ đội đặc chủng ưu tú nhất Nam Triều Tiên, trên thực tế cũng chỉ là vậy —— Lee Jung Ho nghĩ bụng.
(*Bộ đội đặc chủng của Không quân Hàn Quốc được gọi là Đội điều hợp chiến đấu (Combat Control Team), đây là một trong những công việc nguy hiểm nhất.)
Thân là tù binh, dù bị thương khắp ngươi thì vẫn phải tự đứng lên; Im Dong Kwon ở bên cạnh được đặt lên cáng, quân y đang bắt đầu sơ cứu cho anh ta.
Thấy Lee Jung Ho bị áp giải đến gần, người kia giãy dụa bò dậy, giơ cái mặt sưng vù như đầu heo ra, cười gằn nói: “Các người phải trả giá đắt…”
Lee Jung Ho nhổ phụt một ngụm nước bọt, rồi ngay lập tức bị nhét vào trực thăng.
Dưới chân còn chưa vững thì trên mặt đã bị đấm một phát, nhất thời tiếng ong ong không ngừng vang lên bên tai, người áp giải chụp túi vải lên đầu anh. Còng tay đổi thành xích sắt to đùng, trói chung với mắt cá nhân, không tài nào nhúc nhích được.
Vết thương vẫn liên tục chảy máu, máy bay rung lắc kịch liệt, cuối cùng bọn họ cũng đã cất cánh.
Trong màn đêm vô tận nhưng không có chút nào sợ hãi, cảnh tượng lặp đi lặp lại trước mắt đều là nụ cười nhíu mày của người kia; giọng cô liên tục vang vọng bên tai: “Lee Jung Ho, anh nợ tôi.”
Trong đêm đen bất tận, anh vẫn vô vọng ảo tưởng rằng, tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng đáng sợ.
Không lâu sau trực thăng hạ cánh, bốn phía vang lên tiếng bước chân dày đặc. Không thấy được đường đi, không giữ được thăng bằng, anh bị kéo lôi về phía trước như một bao cát không có mạng sống.
Cho tới khi vết thương đụng vào ván giường, thần trí mới bị cơn đau nhói lay tỉnh.
Luồng sáng đột ngột khiến anh không mở mắt nổi, trong căn phòng ảm đạm có một bác sĩ y tá mặt mũi cũng ảm đạm.
Bác sĩ đeo khẩu trang, vừa kiểm tra cho anh vừa đưa ra chỉ thị đơn giản. Y tá phụ trách ghi lại vào bệnh án từng vết thương một.
Cuối cùng hai người lôi cồn và tăm bông ra, cưỡng ép khử trùng vết thương.
“Tất cả đều là vết thương ngoài da, không có vấn đề lớn.” Giọng của bác sĩ rất bình tĩnh.
Y tá lại càng giống một cỗ máy hơn, máy móc thi hành mọi chỉ thị không chút chần chừ.
Trong nửa tháng dưỡng thương ở tu viện, Lee Jung Ho đã khôi phục được hơn nửa, dù bị Im Dong Kwon đánh lén song vẫn không để lại hậu quả nghiêm trọng.
Anh đại khái biết được sắp xảy ra chuyện gì, nên cũng không tùy tiện phản kháng mà chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp tục phối hợp lấy vân tay rồi lấy máu.
Trong phòng giam không có cửa sổ, không thấy được tình hình ở ngoài phòng, cũng không chắc chắn được thời gian cụ thể.
Sau khi kiểm tra xong, cánh cửa sắt lần nữa mở ra, bác sĩ y tá lui ra ngoài.
Rồi tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng lại gần, một tiểu đội gồm ba người lính cùng một con chó tiến vào.
Ngoài chó ra, các binh lính đều đeo mặt nạ đên, chỉ để lộ mỗi cặp mắt lạnh lùng. Con chó săn cao cỡ nửa người nhảy bổ đến, hai chân trước đạp lên vai anh, miệng há to như chậu máu dán chặt vào cổ họng, nghiến răng phát ra tiếng uy hiếp.
Một luồng hôi thối phả ra từ trong miệng con chó, hàm răng sắc nhọn gần ngay trước mắt, song Lee Jung Ho vẫn không đổi sắc, duy trì hô hấp đều đặn.
Thấy tù nhân có phản ứng như vậy, hai tên lính đi tới lôi anh dậy, người còn lại kéo chó ra, xoay người đấm một phát.
“Tên khốn, ‘ngày tốt’ của mày chỉ mới bắt đầu thôi.”
Ở bất kỳ nơi hạn chế tự do nào thì cũng phải có “sát uy bổng”* thiết lập quyền uy, bác sĩ kiểm tra chính là để đảm bảo khả năng chịu đựng của anh.
(*Ngày xưa, trước khi các phạm nhân bị đày đi sung quân đều bị đánh hai mươi côn để dập kiêu căng của người đó, nên mới gọi là “sát uy bổng”.)
Vết thương mau chóng ứ máu, Lee Jung Ho không thấy rõ cảnh trước mắt mà chỉ cảm thấy quyền cước như mưa rơi xuống người mình. Con chó săn liếm nước dãi liên tục sủa to, chỉ chốc lát trong phòng giam chật hẹp đã ngập tràn mùi máu tanh bạo lực.
Anh có kinh nghiệm phản thẩm vấn, biết lúc không được đối xử tốt thì nên giữ im lặng như thế nào.
Cũng như Mỹ, Hàn Quốc cũng là nước ký “Công ước Genève”, có trách nhiệm phải đối xử nhân đạo với tù binh. Nhưng từ sau sự kiện “11 tháng 9″*, an ninh quốc gia biến thành hành động ngụy trang cho việc bất nghĩa, ngược đãi tù nhân cũng trở thành chuyện đương nhiên.
(*Sự kiện 11 tháng 9 là một loạt bốn vụ tấn công khủng bố có mục tiêu bởi nhóm khủng bố Hồi giáo al-Qaeda chống lại Hoa Kỳ vào sáng thứ Ba, ngày 11 tháng 9 năm 2001.)
Lee Jung Ho cuộn tròn mình, cố không để hở nhiều tiết diện cơ thể, cắn chặt răng không lên tiếng, vừa tránh kích thích dục vọng ngược đãi của đối phương, đồng thời không để hắn có được cảm giác thành tựu.
Bạo lực đơn thuần nhanh chóng trở nên tẻ nhạt vô vị, mấy người lính bắt đầu thờ dốc, con chó cũng vì phấn khích quá độ mà khàn giọng, còn dưới người anh máu chảy thành bãi.
Vết thương ở khóe mắt nứt toác, trong tầm mắt chỉ là một mảng đỏ thẫm. Giữa hơi thở chỉ toàn một mùi máu tanh, tai ong ong liên hồi, môi sưng vù không lên tiếng được. Ở mắt cá chân và cổ tay máu chảy thành dòng, anh nhanh chóng mất đi tri giác, hình như lại gãy thêm một cây xương sườn nữa rồi, các cơ cọ sát với nhau phát ra tiếng.
Con chó kia vẫn nhe răng toét miệng với anh, sủa trợ uy cho kẻ bạo hành.
Lee Jung Ho áng chừng khoảng cách, rồi đột nhiên anh thẳng lưng lên, ngẩng đầu cắn phập vào cổ con súc sinh kia, lập tức nghe thấy tiếng nức nở thảm thiết.
Chó săn vốn diễu võ dương oai chợt im bặt, chỉ biết dùng móng vuốt sắc bén cào lên ngực anh.
Da thịt bị cào xước máu tươi đầm đìa, thế nhưng Lee Jung Ho vẫn cắn chặt răng để mặc con chó điên cuồng giãy giụa, lắc lư qua lại, tuyệt không buông lỏng một khắc nào.
Đám lính nhanh chóng xúm đến, một lần nữa cơn mưa quyền cước rơi trên người anh.
“Thả ra, thằng điên này!”
Tiếng kinh hô, quát tháo, còi báo động, kéo xé uy hiếp, mọi tạp âm ồn ào huyên náo khuấy động với nhau, khiến cả căn phòng trở nên ầm ĩ.
Cuối cùng anh cũng tìm đúng điểm, nghiêng đầu tóm mạnh cắn đứt khí quản, chấm dứt tính mạng của con chó.
Trong vũng máu, người đàn ông nhổ phụt da thịt máu xương dính đầy miệng đi, lộ ra hàm răng trắng hếu, rồi anh nở nụ cười làm kẻ khác trông mà giật mình. Con chó bị đứt khí quản nằm ngã một bên, tứ chi giật giật hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Chuyện chỉ xảy ra trong thời gian mười mấy giây ngắn ngủi, đợi đến lúc ba gã lính kia hoàn hồn thì thế cục đã không thể cứu vãn.
Ngoài cửa vang lên tiếng báo động, một người mặc đồng phục sĩ quan đứng trong hành lang, chán ghét nhìn căn phòng bừa bãi, ngoắc tay tỏ ý những người khác đi vào.
Lee Jung Ho bị kéo ra, thi thể con chó nằm lại dần lạnh ngắt.
Máu tươi kích thích thú tính trong người, đau đớn thúc đẩy adrenaline tiết mạnh, lúc bị ném vào phòng thẩm vấn, anh vẫn đang rất phấn khích. Không thấy vẻ chán chường của người bị nhốt, trái lại trông anh như dũng sĩ giác đấu muốn được xông trận, bất cứ lúc nào cũng có thể quyết tử chiến một trận với kẻ địch.
“Điên rồi, đúng là điên rồi.”
Một gương mặt nhìn qua kính thủy tinh sau lưng, Im Jin Kuan túm tóc, cảm nhận bất lực và thất bại chưa từng có.
Cấp dưới cũ vỗ vai ông trấn an: “Tổng trưởng Im, ông yên tâm, trong vòng 12 tiếng nhất định chúng ta có thể cạy miệng hắn.”
“Dong Kwon nói con ả kia đã chết, mà giờ vợ con tôi cũng đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt…” Quân nhân ngay thẳng kiên trung là thế, song lúc nhắc đến vợ cũng không kìm được đỏ mắt.
Im Jin Kuan nhậm chức ở Cơ quan Tình báo quốc gia đã nhiều năm, phụ trách công việc ở Đông Á, là nhân viên phái hành động thực tế được công nhận. Lần này bị dính vào sự kiến “thoát Bắc giả” nên ông tự nhận trách nhiệm từ chức khỏi vị trí tổng trưởng thường trú Nhật Bản, các đồng liêu đều thấy tiếc thay ông.
Sau khi xảy ra sự kiện đầu độc, toàn bộ hệ thống tình báo Hàn Quốc đã làm việc ở mức hiệu suất cao chưa từng có. Nhưng vì không thể chắc chắn được động cơ gây án nên công cuộc điều tra mãi không tiến triển.
Một đêm trước, Im Dong Kwon để lại di thư rồi một mình rời đi, khi ấy mới tiết lộ mọi chuyện.
Công việc tình báo là cuộc chiến bí mật trong thời bình, Im Jin Kuan thân là thủ lĩnh gián điệp, trong tay cũng có không ít người. Ông biết báo ứng sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng chẳng ngờ nó lại xảy ra với vợ mình, còn suýt nữa còn kéo cả Im Dong Kwon vào.
Cậu cháu này là huyết mạch duy nhất của dòng họ Im, tuy không đến nỗi hoành tráng như cha chú, song cũng chưa trốn tránh trách nhiệm bao giờ.
Im Jin Kuan nhớ lại lần hai chú cháu nói chuyện trong bệnh viện Tokyo, lòng vô cùng nuối tiếc – nếu lúc đó ông không tạo áp lực thì đã không cho kẻ bên ngoài thừa cơ lợi dụng, càng không thể ép Im Dong Kwon bí quá hóa liều, phải đồng thau ô hợp với lính đánh thuê và tên khốn cộng sản, cuối cùng càng lún càng sâu.
Trong bức di thư kia, Im Dong Kwon nhận định cả thím và em họ dính líu là vì mình, nếu không thể bắt được kẻ thù, thì chết trong tay đối phương cũng coi như lấy người tạ tội.
Đạn tín hiệu bắn lên ở núi Namhan, là sự cứu rỗi của hai chú cháu họ.
Nghĩ đến đây, Im Jin Kuan sực tỉnh, gật đầu với cấp dưới cũ, thấp giọng nói: “Bắt đầu đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT