Quý Trạch An cùng mấy người nói lời từ biệt, đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu cơm, trực tiếp trở về nhà. Đến nhà, trong lòng Quý Trạch An có chút vội vàng không yên lòng, cậu luôn không khống chế được nhớ tới lời Giang Khâm Dật nói. Sau khi ly khai hiện trường cậu ngược lại kịp phản ứng lại hắn đang biểu đạt những thứ gì, ý tứ mịt mờ dưới những lời kia là cái gì. Một mùa nghỉ hè yên tâm thoải mái ăn tình yêu tiện lợi cùng sữa mỗi ngày Du Dịch đưa đến đoàn phim, cậu ngược lại chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa ý nghĩa phía sau, kết hợp cùng lời hôm nay Giang Khâm Dật nói, cậu ngược lại kịp phản ứng .
Xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, quét dọn vệ sinh xong, tắm rửa xong Quý Trạch An cứ theo lẽ thường chuẩn bị đặt bình thủy tinh không có sữa lên cửa sổ lại nhịn không được ngẩn người
Du Dịch đối tốt với cậu cậu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, bởi vì nguyên nhân có hảo cảm với hắn nên rất nhiều chuyện quá mức yên tâm thoải mái , chỉ cần cậu cẩn thận ngẫm lại có thể nghĩ dạng này là không đúng , cậu tựa hồ lại nhảy vào vòng luẩn quẩn không muốn thoát khỏi “Lòng tốt” của người khác. So với Nghiêm Cẩm, nam nhân này rõ ràng càng thêm có tính nguy hiểm. Trừ bỏ biết tên cùng mặt của hắn còn lại cậu hoàn toàn không biết gì cả, cậu cũng không hiểu biết nhiều về tính đặc biệt của chức nghiệp hắn, đến hôm nay cậu mới biết được hắn cư nhiên sắp ba mươi, thậm chí cùng Giang ảnh đế là huynh đệ, gia thế bối cảnh của hắn và cậu cũng không giống nhau .
Quý Trạch An có chút phiền toái muốn thở dài, hé miệng, rốt cuộc không phát ra âm thanh. Sự tình xin phép còn chưa có giải quyết, tâm tình hơi chút tốt hơn một chút lại bị một lời Giang ảnh đế nói hôm nay phá hủy. Cậu dời tầm mắt khỏi nước xanh mượt, rủ mắt nhìn chén nước trong tay, dừng một chút, từ ghế trên đứng dậy, sau đó cẩn thận thêm nước cho cái chai.
Lời Giang ảnh đế nói hôm nay đã nhắc nhở cậu không cần quá thân cận cùng Du Dịch, Du Dịch muốn có nhân sinh bình thường, có lẽ hiện tại hắn có hảo cảm với cậu, chính là tương lai hắn sẽ kết hôn sinh con , người nhà của hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý hắn cùng một chỗ với một nam nhân.
Quý Trạch An thêm nước cho mỗi cái cái chai, sau đó đem tẩy sạch sẽ cái chén trong tay, cuối cùng đặt ở vị trí ban đầu.
Đi đến phòng ngủ, mặt hướng xuống trực tiếp ngã lên trên giường, mặt chạm đến gối đầu mềm mềm.
Cậu với Du Dịch là ý nghĩ gì?
Chính là cảm thấy ở một chỗ cùng hắn thực thoải mái, lại không muốn thay đổi cảm giác được người nhớ thương, càng thêm không muốn…
Không muốn mất đi.
Quý Trạch An không phủ nhận chính mình thực ích kỷ, bởi vì người ích kỷ sẽ đối với mình càng tốt, cho nên trọng sinh cậu liền cố hết sức ích kỷ quyết định một số việc.
Xoay người, mặt hướng lên, không có tắt chụp đèn hình tròn bên trên có viết tự làm trong lòng ấm áp đi.
(. . ) tiểu An, đừng thương tâm, sự tình gì đều sẽ qua . Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đến trường, ta sẽ ngủ cùng ngươi.
Khóe miệng Quý Trạch An kéo ra, cười cười nhìn chụp đèn cho dù được cậu gỡ xuống chà đến thực sạch sẽ lại bởi vì đã có từ lâu mà có chút vàng, “Cám ơn.”
Cậu đứng dậy tắt đèn, sau đó trong bóng đêm chính xác tìm được vị trí giường, nằm xuống, mở chăn chuẩn bị đi ngủ.
“Ngủ ngon.” Quý Trạch An nhẹ giọng niệm một tiếng. Phòng tối sầm, cậu không nhìn thấy tất cả văn tự, nhưng cậu biết chúng nó đều ở đó, cho dù không phát ra tiếng, nhưng là luôn luôn ở nơi đó.
Thu được tin nhắn của Giang Khâm Dật, Du Dịch liền ngừng tay đi đến địa điểm hắn gửi tới. Hắn có một đoạn thời gian không thấy tiểu hài tử , tiểu hài tử không tại đoàn phim, hắn ngược lại không có cơ hội đưa cơm hộp cho cậu, cũng không biết béo hay gầy… Chính là thật không ngờ tiểu hài tử cư nhiên cùng một chỗ với Giang Khâm Dật, hắn thực không cao hứng, Du Dịch cũng không hy vọng bọn họ đi lại quá gần. Giang Khâm Dật vượt qua kiếp nạn lúc này đây chính là một bút cuối cùng hắn còn thiếu Giang gia, về sau hắn cũng không thiếu bọn họ cái gì , cũng không muốn kết giao cùng bọn họ, cho nên hắn cũng không hy vọng tiểu hài tử kết giao cùng bọn họ.
Tốc độ Du Dịch thực nhanh, chính là cách tiệm bánh ngọt có chút xa, cho nên vẫn bỏ lỡ tiểu hài tử, thời điểm tới ghế lô cũng chỉ còn lại có một mình Giang Khâm Dật.
Hắn rất là không cao hứng, cũng không cho Giang Khâm Dật sắc mặt hoà nhã, nhưng cũng không phát giận.
Du Dịch cũng không có thói quen tùy tiện phát giận với người xa lạ, cho dù tin nhắn hắn gửi tới trước đó chọc hắn không cao hứng, hắn cũng không muốn vì thế nói thêm cái gì cùng hắn, liền xoay người chuẩn bị rời đi. Nếu là mỗi một người xa lạ hoặc là hộ khách đều uy hiếp hắn một phen, hắn còn vì này làm ra chuyện gì nữa, vậy rất tốn thời gian, chỉ cần không quá quá phận, hắn sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt .
“Từ từ, Tiểu Việt.” Giang Khâm Dật không nghĩ tới Quý Trạch An ở, Du Dịch cư nhiên liền xoay người bước đi, cuống quít đứng lên, gọi hắn dừng lại.
Du Dịch tự nhiên không có vì thế mà dừng lại, tên của hắn là Du Dịch, hắn không muốn lại cường điệu cùng cái người đi tìm chết nhiều lần này.
“Tiểu Việt!” Giang Khâm Dật đuổi theo muốn cản hắn, hắn cho rằng nếu hắn đến , hắn liền có cơ hội hảo hảo nói một lần cùng hắn, cho dù hắn lấy cớ là Quý Trạch An. Nhưng hắn lại thật nói được thì làm được, hắn né qua một kiếp nạn, hắn liền không xuất hiện trước mặt bọn họ, hắn hoàn toàn không tìm thấy người, tựa như hắn nói đường ai nấy đi, Giang Khâm Dật đương nhiên sẽ không mặc kệ sự tình như vậy phát sinh, gặp được Quý Trạch An hắn lập tức nghĩ đến có thể mượn dùng điểm ấy, cho dù loại thủ đoạn này sẽ làm hắn tức giận. Nhưng hắn vẫn làm như vậy, trên mặt thản nhiên không có bất luận cái biểu tình gì, thậm chí cả khóe miệng vẫn luôn là cái biên độ kia chưa từng thay đổi dù là rất nhỏ, trong ánh mắt như trước là thâm trầm hắn xem không hiểu.
Đột nhiên ý thức được cái gì Giang Khâm Dật lập tức sửa miệng, “Du Dịch.”
Hắn gọi hơi khô, hắn cũng không thích cái xưng hô này, rất mới lạ, Giang Khâm Dật không thích hắn cả tên lúc đầu đều từ bỏ.
Du Dịch lúc này mới dừng lại, mặt không đổi sắc quay đầu, lại không có ý tứ trở lại trong ghế lô ngồi xuống cùng hắn nói chuyện, “Giang tiên sinh, ngươi vượt qua rồi, về sau ta sẽ thiết lập điện thoại chặn tin nhắn của ngươi .”
Không có tiểu hài tử ở trong này tâm tình của hắn thực không xong, bất quá không đến mức thẹn quá thành giận, nhưng là hắn cũng ý thức được chính mình cư nhiên còn không sáng suốt tiếp thu tin nhắn của Giang Khâm Dật, có một sẽ có hai, hắn không có hứng thú bị người khác dùng bất luận cái cớ gì để vui đùa, huống chi là người này biết tiểu hài tử đã thành uy hiếp của hắn.
Giang Khâm Dật biết quan hệ sẽ càng hỏng, chính là thật không ngờ hắn cư nhiên sẽ lựa chọn chặt đứt con đường quan tâm duy nhất của hắn, cho dù hắn chưa bao giờ đáp lại, nhưng hắn biết hắn sẽ nhìn, ít nhất trước đó đều sẽ nhìn. Giang Khâm Dật tự nói với mình phải lãnh tĩnh, bình tĩnh giao lưu cùng hắn, “Tiểu Việt…”
Du Dịch bật người quay đầu, giao tế cùng người như Giang Khâm Dật tốt nhất không cần nhiều lời.
“Được! Du Dịch!” Giang Khâm Dật không thể không lần thứ hai bị buộc sửa miệng, “Chúng ta đều sai, ba mẹ cũng biết sai, cũng hối hận , bọn họ lớn tuổi , thậm chí không biết còn có thể sống bao lâu, vì cái gì ngươi không thể cho bọn hắn một cái an ủi trong phần đời còn lại của bọn họ? Cho dù là giả, ta cũng hy vọng ngươi có thể tha thứ bọn họ một lần…”
Bài thân tình đối với hắn hoàn toàn không hiệu quả, nếu đặt ở vài thập niên trước thời điểm hắn vừa ly khai Giang gia thì sẽ dùng được, hiện tại lời như thế không có bất luận cái ý nghĩa gì.
Du Dịch chính là nghe xong lời này của Giang Khâm Dật, sau đó nâng chân lên, lần thứ hai chuẩn bị rời đi.
Hắn chuẩn bị đi nhà tiểu hài tử bái phỏng một lần, hắn muốn trông thấy cậu.
“Du Dịch, ngươi…” Thật sự nhẫn tâm như vậy? Giang Khâm Dật không có nói ra lời này, hắn là bên đuối lý, hắn không đúng lý hợp tình, chính là có đôi khi hắn dễ dàng bị khơi mào lửa giận, mặc cho ai cũng thật không ngờ Giang ảnh đế ôn hòa tại công chúng trước mặt trước kia chính là một người dễ nóng nảy, hắn sửa lại rất nhiều, bị thời gian ma luyện thay đổi rất nhiều, bất quá có chút tật xấu cũng không có thay đổi toàn bộ, hắn nhin xuống, điều tiết ngữ khí một chút, lúc này mới mở miệng lần nữa, “Du Dịch, đúng là tiểu An vừa mới ở nơi này, chúng ta còn nói một hồi, ngươi muốn biết chúng ta nói gì sao?”
Giang Khâm Dật chỉ có thể lần thứ hai mượn Quý Trạch An lưu lại người này.
Cước bộ Du Dịch tạm dừng, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia không vui, xoay người, ánh mắt nhìn Giang Khâm Dật có chút lãnh.
Hắn chán ghét loại cảm giác bị người chọc thẳng yếu điểm này! (yếu điểm=điểm quan trọng khác điểm yếu!!!)
“Chúng ta luôn đàm luận về ngươi, ngươi phải trở về ghế lô trước, chúng ta hảo hảo nói chuyện.” Nhìn về phía Du Dịch lần thứ hai nhìn qua, Giang Khâm Dật càng biết phương pháp này hiệu quả , trong lòng không tự chủ được thở ra một hơi.
“Không cần.”
Nụ cười trên mặt Giang Khâm Dật bị ba chữ kia kích thích đến duy trì không được, hơn nữa lệ khí trong mắt Du Dịch làm lưng hắn phát lạnh. Lần đầu tiên hắn biểu hiện ra địch ý mãnh liệt đối với hắn, Giang Khâm Dật biết sự tình không đi đến chiều hướng hắn nghĩ, ngược lại còn không xong hơn vài lần so với trong tưởng tượng của hắn. Tứ chi hắn có chút cứng ngắc, cũng không tiến lên, toàn bộ lời nói nghẹn lại trong cổ họng, hắn nhìn Du Dịch, biểu hiện có chút không thể tin.
“Ta nói rồi ta không nợ các ngươi.” Du Dịch nhìn Giang Khâm Dật, “Nhưng, không có nghĩa là ta sẽ không ra tay với các ngươi.”
Du Dịch xích. Lỏa. Uy hiếp Giang Khâm Dật, lúc này quay đầu thực nhanh rời đi, vô luận Giang Khâm Dật nói cái gì nói hắn cũng sẽ không dừng.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi tiệm bánh ngọt này, vạt áo dài màu xanh tại lúc hắn quay đầu nháy mắt tung bay, sau đó hạ xuống…
Quý Trạch An nghe được di động “Leng keng” một tiếng, có tin nhắn, di động phát sáng, làm cho cả phòng sáng lên.
Cậu vẫn không có ngủ, trong đầu rất nhiều sự tình, buồn ngủ đều chạy đi, cậu mở tin nhắn ra đọc, liền xốc chăn lên vội vàng đứng dậy mang dép lê rời phòng ngủ, đi hướng đại môn nhà cậu mở cửa, cả bật đèn đều quên .
Du Dịch thật không ngờ tiểu hài tử còn chưa có ngủ, hắn chính là ôm hi vọng thử xem, kết quả tin nhắn phát đi không bao lâu, còn không đến một phút đồng hồ, đại môn liền mở ra với hắn.
“Tiểu An…” Du Dịch chỉ là muốn trông thấy tiểu hài tử, đặc biệt sau khi biết được Giang Khâm Dật cùng tiểu hài tử nói những thứ gì, hắn cảm thấy thực không an lòng, nhưng là sau khi nhìn thấy nên nói cái gì, làm như thế nào hắn hoàn toàn không nghĩ đến.
Quý Trạch An mở cửa, mới ý thức tới chính mình nhiệt tình quá phận, cậu nhìn người tới, dừng một chút, “Vào đi.”
Du Dịch vào cửa, giúp tiểu hài tử đóng kỹ cửa lại, tự giác thay cặp giầy lần trước chính mình mang kia, nhìn về phía tiểu hài tử đang mở đèn đi tới chỗ hắn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới tới đã khuya, ta không tồn cảo .
Hôm nay vẫn luôn ngủ ngủ ngủ, cổ phiếu rất kích thích người, quả thực nhìn không được…
(:з” ∠) ta không hố ta không hố ta không hố! 【 chuyện trọng yếu nói tam biến
Khụ… Tiếp tục cầu cất chứa cùng nhắn lại, sao sao đát (づ3)づ
Chương 22
Du Dịch ngồi ở trên ghế sa lông cũ kĩ nhà tiểu hài tử, chứng khiết phích khó được không có phát tác, ôm chén trà tiểu hài tử cho hắn, nhìn cậu, trong lòng không có một chút ghét bỏ. Bản thân hắn cũng thấy thực bất khả tư nghị, thời điểm lần đầu tiên tới hắn liền phát hiện điểm ấy, tựa hồ tiểu hài tử cùng với hết thảy nhà tiểu hài tử đã bị hắn bỏ vào lãnh địa của chính mình, hắn sẽ không đối với cậu cùng với chúng nó sinh ra “Phản ứng bất lương” . Quý Trạch An nhìn Du Dịch ôm trà nửa ngày không uống, cho rằng chứng khiết phích của hắn phát tác, liền nói: “Cái chén đã dùng nước nóng rửa qua , trước khi cho ngươi dùng ta cũng đã tẩy sạch ba lần.”
Cho nên không cần lo lắng không sạch sẽ, yên tâm uống là được, ra đến bên ngoài cả trà đều lo lắng không uống một hơi, đây là đa tâm bao nhiêu a… Quý Trạch An nhìn Du Dịch không khỏi cảm thán.
Du Dịch không phải ghét bỏ không sạch sẽ, chỉ là muốn cậu liếc hắn nhiều một cái thôi, sau khi tiểu hài tử khai giảng liền chưa từng thấy qua, hắn cũng không tìm thấy cớ đi gặp cậu, trong khoảng thời gian này hắn nhớ cậu mạnh mẽ lợi hại. Hiện tại nhìn cậu, nhìn bộ dáng cậu mặc áo ngủ pha trà cho mình, động tác dùng khối băng hạ nhiệt độ trà, hành động nho nhỏ này đều có thể làm hắn bình tĩnh trở lại. Hắn có chút bị đâm đui mù, cho nên chậm chạp không có uống trà.
Nghe Quý Trạch An tri kỷ nói, Du Dịch lúc này mới rũ mắt xuống uống một hơi trà.
Quý Trạch An ngồi xuống tay phải ghế sa lông đối diện Du Dịch, nhìn hắn uống trà, chính mình cũng nâng chung trà lên uống một hơi, “Du tiên sinh, đã trễ thế này lại đây có chuyện gì không?”
Chẳng lẽ là lại đến tá túc ? Quý Trạch An phát hiện thời điểm lần trước nam nhân này lại đây tâm tình liền không đẹp, hôm nay thời điểm mới vừa đi mở cửa cũng phát hiện tâm tình người này có chút không xong. Cho dù biểu tình trên mặt hắn trước sau như một lãnh đạm, lãnh đạm đến “Không chút sứt mẻ”, không có văn tự hữu tình gợi ý, cậu lại có một loại cảm giác, cảm thấy người này không cao hứng.
Muốn gặp ngươi.
Du Dịch không có nói như vậy, chính là nhìn cậu, mở mắt trừng trừng nhìn cậu.
“Như thế nào?” Chẳng lẽ trên mặt cậu có cái gì sao?
Du Dịch mân môi, tâm tình không tốt như trước , hắn có chút mất mát, “Không cần kêu ta Du tiên sinh.”
Rất mới lạ , rõ ràng có đoạn thời gian nhận thức, vì cái gì tiểu hài tử vẫn kêu hắn là Du tiên sinh, hắn chán ghét xưng hô khách khí như vậy.
Quý Trạch An ngẩn ra, bắt đầu tự hỏi nên xưng hô người này như thế nào.
Gọi Dịch ca? Đây không phải là cùng một âm với gọi Giang ảnh đế? Quý Trạch An bài xích theo bản năng, cuối cùng há há miệng, sửa miệng: “Du Dịch.”
“Ân.” Du Dịch lên tiếng.
Tuy gọi cả tên lẫn họ thì cũng không thân mật lắm, nhưng hắn cảm thấy như vậy thực tốt, ít nhất từ xưng hô bọn họ liền giống như cùng một bối phận, Du Dịch vẫn là thực để ý chính mình lớn hơn một vòng so với tiểu hài tử, cho dù bề ngoài hắn nhìn qua cũng không có già hơn nhiều so với tiểu hài tử. Huống chi người gọi Du tiên sinh cùng Du đại sư rất nhiều, lại có ít người chân chính gọi tên hắn, ít nhất người Giang gia cũng rất chán ghét cái xưng hô này, mà sư phụ gọi tên hắn này đã đi về cõi tiên, câu Du Dịch này của tiểu hài tử thực dễ nghe.
Quý Trạch An nhìn Du Dịch, chuẩn xác là nhìn cái chén của mình trong tay Du Dịch, cậu cũng không biết Du Dịch mới lần thứ hai tới cửa đã thành nam thần của chén trà nhỏ nhà cậu
‘(/ω) ta được nam thần hôn , thiệt thẹn thùng, thiệt thẹn thùng, thiệt thẹn thùng… Hôm nay không cho tiểu An giúp ta tắm rửa , ta muốn bảo lưu nụ hôn của nam thần một buổi tối…’
Miệng Quý Trạch An gợi lên cười cười, có chút buồn cười nhìn chén trà nhỏ, bất quá rốt cuộc không cười ra tiếng.
“Ngày mai còn phải lên lớp, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.” Du Dịch thấy người, biết quấy rầy đến tiểu hài tử, bất quá rốt cuộc không muốn làm cho cậu ngủ không ngon giấc ngày hôm sau không có tinh thần, hắn biết thành tích tiểu hài tử ở trường học vẫn luôn cầm cờ đi trước, như thế có thể thấy được cậu kỳ thật rất xem trọng thành tích .
Để cái chén trong tay xuống, Quý Trạch An đứng dậy đi phòng bếp rửa cái chén. Cậu uống chính là sữa, cũng không ảnh hưởng giấc ngủ, trà cho Du Dịch cũng là trà lúa mạch, cũng không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của hắn buổi tối hôm nay. Quý Trạch An cũng không cảm thấy thời gian này ném một mình Du Dịch ở trong phòng khách có cái gì không tốt, cậu chính là thích tự tại ở chung cùng hắn. Tay cầm chén trà hướng về phía nước lạnh, nhìn sữa còn sót lại bên trong bị thanh thủy tẩy đi, Quý Trạch An nhịn không được ngẩn người, trong lúc nhất thời cậu lần thứ hai vang lên lời Giang Khâm Dật nói, cậu có chút mê mang.
Tiểu hài tử vừa ly khai tầm mắt của hắn, trong lòng hắn liền có chút vắng vẻ , Du Dịch rất muốn biết Giang Khâm Dật nói những gì với tiểu hài tử, hắn không muốn thông qua Giang Khâm Dật mà biết, hắn muốn nghe tiểu hài tử nói với hắn, cho dù là oán giận cũng tốt. Nhưng quan hệ của bọn họ cũng không có thân mật như vậy, cậu cái gì đều không chủ động nói với hắn, hắn cũng không biết phải mở miệng hỏi như thế nào.
“Tiểu An, hôm nay Giang Khâm Dật nói cái gì với ngươi?” Cuối cùng, Du Dịch vẫn là lựa chọn phương thức trực lai trực vãng. Hắn rất rõ ràng có chút hiểu lầm sớm giải quyết mới tốt, đừng cho nó tích tụ lại, tại thời điểm bất tri bất giác hư thối, thẳng đến có một ngày thời điểm phát hiện thì đã muộn.
Quý Trạch An nghe được thanh âm từ phía sau lưng truyền đến, hoảng sợ, tay cầm cái chén run lên, làm cái chén rơi xuống đất. Cậu thực nhanh liền kịp phản ứng, tại trước khi cái chén rơi xuống đất vạn hạnh tiếp được nó, làm nó tránh khỏi kết cục vỡ nát.
‘( ﹏ ) An An, ta thiệt sợ, thiệt sợ đó, ta một chút cũng không muốn chết!’
“Xin lỗi.” Quý Trạch An vội vàng lên tiếng, dùng nước giúp nó tẩy sạch một lần cuối cùng, vững vàng đặt nó ở cái giá hong khô, nhìn bộ dáng nó một bộ nghĩ lại mà sợ vội vàng xin lỗi.
‘Ta tha thứ ngươi , lần sau phải cẩn thận một chút a, ai kêu ta đây yếu ớt chứ (:з” ∠)’
“Dọa đến ngươi .” Nghe tiểu hài tử giải thích, Du Dịch có chút áy náy, xoay người nhìn tiểu hài tử, hắn lấy tay trấn an tính nhu nhu đầu của cậu. Nhìn ánh mắt màu đen của cậu nhìn về phía chính mình, hắn không nguyện ý cứ dời tay như vậy, mà là cứ như vậy trượt xuống, thẳng đến toàn bộ tay mình đều dán tại bên mặt của tiểu hài tử.
Quý Trạch An cảm giác độ ấm không thuộc về mình truyền đến từ làn da, cùng với cái loại xúc cảm làn da đụng vào nhau, sửng sốt.
Cậu rất ít thân mật như vậy cùng người khác, cho dù là đời trước cậu cho rằng đã thực thân mật cùng Nghiêm Cẩm, cực hạn bất quá cũng dừng lại ở hai người ngẫu nhiên ôm chầm một cái trong phòng nhỏ thuê được, về phần mặt khác, cái gì cũng không có . Cậu tại tình cảm phương diện vẫn luôn thực thiên chân, rất nhiều thời điểm Nghiêm Cẩm muốn tiến tới một bước đều bị cậu cự tuyệt , cậu luôn nghĩ chờ đến một ngày kia bọn họ có năng lực xuất ngoại kết hôn rồi về sau lại… Bất quá rốt cuộc là thiên chân! Cái gì cũng dừng ở nghĩ, cho dù là như thế, Nghiêm Cẩm cư nhiên cũng không nguyện ý buông tha cậu. Cũng phải, Nghiêm Cẩm muốn làm đại minh tinh, tự nhiên không thể để người mượn cớ, miệng đời đáng sợ, hắn làm sao có thể lưu một cái nhược điểm bên ngoài, Quý Trạch An kỳ thật đã sớm minh bạch nam nhân này ích kỷ, chính là không có vạch trần, trong lòng luôn nhớ thương những cái tình cảm giả dối đó.
Một khắc, Quý Trạch An vươn tay cầm cánh tay nam nhân, dời tay hắn đi.
“Du Dịch, chúng ta đều là nam nhân.” Giới tính giống nhau mới là chướng ngại lớn nhất, trước kia Quý Trạch An cho rằng thích có thể phòng ngự hết thảy, đến hiện tại, cậu cảm thấy tình cảm vẫn là giấu che đậy mới tốt, tự mình biết chính mình hạnh phúc là được. Cậu sẽ tìm một người cùng chung chí hướng an tĩnh cùng một chỗ vượt qua quãng đời còn lại, không cần cái gì oanh oanh liệt liệt, cũng không cầu thế nhân chúc phúc, vẫn luôn có thể làm bạn là được. Bất quá cái người này không phải là Du Dịch, Quý Trạch An rất rõ ràng gia đình có bao nhiêu lực lượng sau lưng một người, đặc biệt gia đình sau lưng người như Du Dịch, nếu biết hắn muốn kết hôn, kia cần gì phải vậy?
Thời điểm tuổi trẻ theo đuổi, ít nhất đã từng cùng một chỗ quá… Quý Trạch An cậu không theo đuổi cái này.
Cậu thích chính là từ đầu đến cuối, cho dù bình thản, nhưng có thể làm bạn, tuy khó cầu, nhưng đáng giá chờ đợi.
Có lẽ cậu vẫn thiên chân , chính là tại cái phương diện này, cậu nguyện ý vẫn luôn tiếp tục thiên chân …
“Là nam nhân thì không được?” Thời điểm Du Dịch nói lời này thực nghiêm túc, tay bị tiểu hài tử đẩy ra trở ngược cầm cái tay kia của cậu, lực đạo vô ý tăng lớn, hắn không muốn lần thứ hai bị bỏ ra, cảm giác đau lòng như thế.
Quý Trạch An không tiếng động lắc lắc đầu, ngẩng đầu, nhìn gương mặt tinh xảo kia của hắn, nhìn chăm chú vào hai mắt thâm thúy của hắn, “Chính là ngươi thì không được.”
Bối cảnh hắn đã định hắn và cậu không thể là của nhau, gia đình của hắn nhất định sẽ trở ngại, Quý Trạch An không thể đánh cuộc hắn có thể thừa nhận áp lực sau lưng hay không. Đã biết như vậy, còn không bằng chưa từng có được, không có bắt đầu, liền không có kết cục bi thảm, sớm ném người này ra ngoài mới là sáng suốt . Lời Giang Khâm Dật chính là một cái cảnh cáo, cậu không thể lại dễ dàng tiếp thu quà tặng của người này, cũng không có thể cứ như vậy hưởng thụ hảo tâm mình không xứng, vẫn là chặt đứt mới tốt. Đối với tương lai người này, có lẽ sẽ không đúng, nhưng là hiện tại không thể sai.
Muốn tránh thoát tay nắm chặt cậu của nam nhân, vứt không ra, Quý Trạch An nhăn mi nhìn hắn một cái, lần đầu tiên không có cho hắn sắc mặt hoà nhã.
Du Dịch buông ra, đi theo phía sau Quý Trạch An về tới phòng khách, “Toàn bộ những gì Giang Khâm Dật nói ngươi không cần tin tưởng, ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được.”
“Hắn là người nhà của ngươi, thân sinh ca ca của ngươi.”
“Hắn chỉ là người xa lạ, người râu ria.” Du Dịch cường điệu.
Quý Trạch An có chút không thể tin, nghi hoặc nhìn hắn.
“Ta là một người, vẫn luôn là một người.” Du Dịch để sát vài bước, nhìn cậu, đứng dậy, nhìn thẳng cậu, “Không có ngươi, ta cũng sẽ không có bất luận kẻ nào.”
Không có cậu, hắn vẫn sẽ luôn một người, có thể một ngày kia một người chết ở trong phòng còn chậm chạp không được người phát hiện…
Chuyện mệnh cách, sau khi vào cái vòng luẩn quẩn này rồi Du Dịch liền tin , sau khi tin liền càng thêm không cách nào nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Thiên sát cô tinh là đại hung cùng cực, mặc dù không ảnh hưởng hắn, nhưng đối với người chung quanh hắn chính là thế cục cực ác, dưới tình hình chung này phần lớn người nhà sẽ tao ngộ bất hạnh cho đến tử vong. Hắn tuổi nhỏ là lúc người bốn phía càng ngày càng xui xẻo, công tác cũng được, khỏe mạnh cũng vậy, càng là người thân cận lại càng không ổn, nếu không phải bọn họ nghe nói tất cả đều là bởi vì hắn mà có, người Giang gia tại sao sớm ném hắn đi. Hiện giờ hắn cải danh đổi họ, đã không còn thiếu nhân quả, người Giang gia đã mất đi tư cách che ở phía trước hắn.
Tạo vật không thể vẹn toàn đôi bên, ngũ hành hòa khí, vô sát, chính là thọ mệnh lâu dài, áo cơm thường nhân mà thôi, một khi sát quyền hội tụ, vạn người tôn sư, lại không khỏi hình khắc lục thân, cô độc sống quãng đời còn lại. Du Dịch hắn vĩnh viễn không lo tiền tài, không lo ăn uống, nhưng cũng là lục thân thương tích, chính mình cô độc, mệnh chung tịch mịch. Tu thân làm việc thiện là phương hướng tốt, Du Dịch biết rõ đạo lý này, tiền hắn kiếm được, trừ tiêu phí sinh hoạt của mình, phần lớn đều vùi đầu vào cơ cấu từ thiện hắn mở ra. Hiện giờ gặp quý nhân thiên ất duy nhất thuộc về hắn, không phải vì cái khác, nguyên chỉ vì không muốn lại một mình một người, hiện tại càng sẽ không nguyện ý buông tay, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào che ở phía trước bọn họ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) đại đại nhóm không cần khảo chứng, rất nhiều đều là bịa chuyện .
Xế chiều hôm nay có lẽ còn sẽ đổi mới một chương, nhưng là không dám cam đoan…
Tiếp tục cầu cất chứa, cầu nhắn lại…
Hy vọng hôm nay thị trường chứng khoán tiếp tục trướng trướng trướng, tiền của ta đều bị bộ lao a QAQ!
Thiệt ra coi bộ này có người sẽ bảo anh Du Dich là không nể tình thân, bất hiếu bla bla còn tui thì tui chỉ ghét người Giang gia thôi với cả anh GKD nữa. theo tui thì á khi anh DD còn nhỏ như vậy mà cái nhà đó vì mấy cái bói toán này kia mà lại đuổi ảnh đi là đã ko chấp nhận được rồi sau khi ảnh ổn đinh cuộc sống rồi, mọi chuyện xong rồi lại kiên quyết bám lên thi càng ko chịu được nhất là anh GKD ý ảnh hình như chả hiểu gì cả chỉ mang cái gọi là tâm hối hận thôi cả truyện từ đầu đến giờ hầu như chỉ nhắc là ba mẹ hối hận thì phải tha thứ bla bla. làm gì có đạo lý đó chớ bộ làm sai hối hận thì coi như chuyện sai đó là mình chưa làm à? với cả nói hối hận mà có thấy gọi hay đến tìm anh DD làn nào đâu (ít nhất trong truyện ko nhắc đến) đã vậy còn tự tiện quyết định cuộc sống người khác, mình ko thích thì ko cho người đó làm (chả biết lấy cái tự tin đâu ra) coi mình là đấng cứu thế chắc, mình làm sai thì ko gọi là sai mà khi mình hối hận thì ai cũng phải quỳ lạy tạ ơn rồi phải đưa quyết quyết định cuộc sống vào tay họ luôn à???? nói chung ý kiến cá nhân thôi cũng có thể là nghĩ theo mặt khác thì sẽ khác nhưng dù sao thì đến giờ là đã bị ghét cái Giang gia với anh GKD rồi (hình như thiếu dấu câu hơi nhiều ==)
p.s = = nói quá nhiều tại mấy hôm trước có coi bộ phim tình tiết gần như y hệt bà mẹ bán con rồi khi nó thành công đi nhận lại còn khóc lóc này kia bảo hối hận mong tha thứ bla bla rồi thằng con khác còn kiểu mẹ đã hối hận rồi mày còn ko tha thứ = = mọe sao có những con người như thế được nhở mặt dày ko chịu được Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT