Anh Húc Kì tùy tiện ở nhà hàng ăn chút đồ lót bụng, cậu cảm thấy chẳng có cái gì muốn ăn.
Kỳ thật cậu không quá thích một mình một chỗ, lúc một mình, mặc kệ làm cái gì cũng không hăng hái. Cậu ước gì hiện tại có thể về nước, ít nhất có thì cậu cũng có bằng hữu cùng người nhà có thể bồi, nhưng Anh Dạ Mạc lại không cho cậu trở về.
Không biết Mạc Mạc lần này trở về tìm Tín Xa, sự tình xử lý ra sao? Hai người hẳn sẽ thuận lợi hợp lại đi? Bất quá, hẳn cũng không xử lý nhanh chóng được, bằng không Mạc Mạc đã sớm gọi điện thoại kêu cậu về.
Cho nên cậu mới có thể nhàm chán một người ở đây ngẩn người.
Cá tính Anh Húc Kì thập phần phóng khoáng hoạt bát, cũng thích kết giao bằng hữu, nhưng cậu không thích những bằng hữu như nãy, muốn làm bằng hữu thì cậu thực hoan nghênh, nhưng nếu còn có ý đồ khác, vậy thì không tốt lắm.
Cậu cũng không bị động, đối với đối tượng mình thích, có hứng thú, cậu sẽ chủ động, cho nên ngược lại, những người cậu không thích, cậu sẽ thực trực tiếp cự tuyệt.
Ở nhà, tất cả mọi người xem cậu là tiểu hài tử, cũng thành thói quen, cũng hiểu được không có gì không tốt. Nhưng dù sao cậu cũng đã 26 tuổi, thật sự không phải hài tử, tuy rằng rất nhiều chuyện, cậu cảm thấy cái hiểu cái không a.
Anh Húc Kì rời khách sạn rồi đi ra ngoài, cậu nhìn trái nhìn phải, muốn nhìn xem có nơi nào có thể giết thời gian.
Trên bờ cát đèn đã mở, có vài người ngồi ở đó nói chuyện phiếm, cũng vài người đang chơi pháo hoa, nhưng cậu không thích bên tay trái có một con đường nhỏ thông tới tiểu phố náo nhiệt, nhưng cậu không thích đi quá xa, nên buông tha ý định, bên tay phải là tiểu quán bar lộ thiên, thoạt nhìn rất náo nhiệt, khoảng cách lại gần, ân. . . Được rồi, quyết định là nơi này !( Ặc, lười quá a ạ, nhưng thế lại gặp anh công a ha hả).
Anh Húc Kì cuối cùng đã ra quyết định nơi cậu tới, đi về phía tiểu quán bar.
Buổi tối trên tiểu đảo, sẽ có gió biển từ bên kia thổi đến rất thoải mái, bầu trời đêm sáng ngời thoáng mát cũng làm kẻ khác say đắm, bên tai còn quanh quẩn từng trận âm thanh côn trùng kêu vang, hết thảy đều làm Anh Húc Kì cảm thấy phi thường thả lỏng.
Tiểu quán bar lộ thiên đêm nay lý hình như có hoạt động.
Anh Húc Kì tìm một vị trí, gọi một ly rượu đơn giản. Cậu không thích rượu mạnh, gọi một ly rượu ngọt dễ uống, thực hợp tâm ý cậu.
Giữa quán bar có một tiểu sân khấu, bình thường cứ hai, ba ngày sẽ có biểu diễn, có thể là diễn tấu âm nhạc, có thể là một số nơi đến biểu diễn xướng ca, xiếc, ảo thuật, ma thuật, hoặc là đủ loại diễn xuất thú vị.
Quán bar có khi cũng sẽ cử hành một ít hoạt động nhỏ, để khách nhân có thể tham gia vui chơi. Hôm nay chính là như vậy, Anh Húc Kì cảm thấy thật đúng là may mắn, bởi vì cậu thủy chung cho rằng hoạt động so với biểu diễn buồn tẻ thú vị hơn.
Người chủ trì ở trên đài ra sức gào thét, hình như là vì thời gian báo danh hoạt động đêm nay còn 5 phút sẽ hết hạn, hắn đang cố gắng cổ xuý mọi người nắm chắc thời gian báo danh.
Anh Húc Kì là lâm thời quyết định tới đây, cho nên cũng không biết hoạt động này là gì, chỉ nghe hai chữ “Hoạt động” lòng đã ngứa ngáy, cảm thấy nhất định phải tham gia mới được, cho nên cậu tức tốc đi báo danh rồi quay về ngồi xuống, lòng tràn đầy chờ mong hoạt động bắt đầu.
Nhớ tới lúc vừa báo danh, người ghi danh hỏi đi hỏi lại cậu khiến cậu bực mình.
Buổi tối 9 giờ đúng, người chủ trì tuyên bố hoạt động sắp bắt đầu, cũng cẩn thận giảng giải trò chơi một phen, nhưng càng nghe nội dung người chủ trì giảng giải, miệng cậu lại càng không tự giác mở to.
Rõ ràng ban đêm rất mát mẻ, cậu lại cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra. . .
Lúc này, cậu mới thấy trên sân khấu dựng bảng ghi nội dung, nhất thời, cậu cảm thấy hảo muốn đi gặp trở ngại!
Khó trách người ghi danh kia vẫn hỏi cậu chỉ có một người sao? Nếu chỉ có một người sẽ theo máy tính giúp cậu phân phối đội ngũ có thể chứ?.
Cậu chưa rõ chủ đề lại đi báo danh!
Trên bảng ghi rành mạch nội dung-“Cấm nam nam chi đêm” .
Mà bây giờ cậu cũng mới phát hiện, cả quán bar toàn bộ đều là nam nhân a!
Anh Húc Kì cảm thấy thật sự thật đáng sợ! Không được! Cậu nhất định phải nhanh chóng rời đi, dù sao không ai nhận thức cậu, phải thừa dịp mọi chuyện còn vãn hồi nên trước tiên phải chuồn đi!
Hạ quyết tâm, Anh húc Kì đang muốn lặng lẽ rời đi, lại nghe thấy người chủ trì kêu tên của cậu. . .
Vốn cậu có thể làm bộ như không có nghe thấy, nhưng người ghi danh kia lại thống đâm cậu một đao, lấy micro của người chủ trì nói to, thanh âm của hắn xuyên qua đám người trực tiếp đâm trúng cậu.
“Hắn ở kia! Chính là tiểu đệ đệ tóc vàng kia!”
Cái này, cậu cho dù muốn chạy cũng chạy không được, chỉ có thể vẻ mặt cứng ngắc quay đầu lại.
“Hi. . . Các ngươi hảo. . .” Cậu bất đắc dĩ đối một đống nam nhân trừng mắt nhìn cậu chào hỏi.
“Nguyên lai là cậu a, mau tới đây, đội ngũ của cậu tại đây.” Người chủ trì nhiệt tình đối cậu vẫy vẫy tay.
Anh Húc Kì không tình nguyện đi qua, nội tâm cũng từng đoạn khóc gào: này không phải thật sự, này không phải thật sự.
Cậu nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn mới được a!
Phía trước sân khấu đã có mấy đội ngũ, hơn nữa một đội ngũ cũng chỉ có hai người, sao xem thế nào cũng là tình nhân đi? Nhìn bọn họ”Người anh ta em”, cậu mau bị dọa choáng váng.
“Vậy. . . Theo chúng ta đội ngũ Anh tiểu đệ chính là. . . Trình Dực Hạo tiên sinh! Trình Dực Hạo tiên sinh, ngài ở đâu?” Người chủ trì tiếp tục tuyên bố.
Anh Húc Kì rất muốn đập đầu chết đi, muốn cậu cùng một nam nhân xa lạ chưa bao giờ gặp mặt chung đội tham gia hoạt động này? Ai, nếu Mạc Mạc có ở đây cậu cũng sẽ không thảm như thế, ô, Mạc Mạc. . .
“Nhĩ hảo, cậu chính là nam bạn đêm nay cùng tôi?” Trình Dực Hạo chạy tới trước mặt cậu, lễ phép đối cậu vươn tay.
Thanh âm nghe ra có điểm trầm thấp gợi cảm, đây là Anh Húc Kì thứ nhất cảm thụ.
Tâm không cam lòng tình không muốn vươn tay cùng hắn bắt tay chào, thuận tiện ngẩng đầu nhìn người trước mắt này bộ dạng tròn dẹp thế nào.
Đầu tiên, chiều cao thật đúng là cao, thân mình hắn ướm chừng 1m 8, bất quá cơ bắp của đối phương còn hơn cậu mấy phần, một đầu xoăn màu đen đến khuôn mặt, nhìn rất có khí chất, làm cho người ta thấy ôn hòa, cả người thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng, màu da so với cậu trắng hơn một chút, nhưng không thể xưng với trắng nõn. Mà khi hắn cười, làm người ta cảm giác một loại thực sảng khoái.
Anh Húc Kì nhịn không được rùng mình một cái.
“Ngài. . . Nhĩ hảo.” Anh Húc Kì cũng đáp lại hắn, hơi hơi run run.
Đối phương cố ý nhìn cậu toàn thân cao thấp liếc mắt một cái, điều này khiến cậu lại run lên, run rẩy phát ra từ nội tâm!
Ngàn vạn lần không cần hiểu lầm ta là nam đồng tính luyến ái! Anh Húc Kì tiếp tục hò hét trong nội tâm. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT