*Vừa nói xong Tuấn Trạch ẵm Mỹ Lệ vào bếp. Tuấn Trạch thở dài rồi dựa đầu vào đầu Mỹ Lệ, Tuấn Trạch nói: " Rắc rối lớn rồi! Vì sao lúc giận dữ cậu cũng đáng yêu đến thế? Cậu đó! Cướp mất trái tim tớ rồi!"
- Mỹ Lệ liền đẩy Tuấn Trạch ra: Cậu...cậu nói gì vậy chứ?!? Đền đi! Đền với những gì đêm qua cậu đã làm!
- Tuấn Trạch: Đền? Vừa mới đền cậu mà?
- Mỹ Lệ: Đền? Đã đền cho tớ cái gì đâu?
- Tuấn Trạch: tớ vừa đền cho cậu bằng một nụ hôn rồi còn gì! Mặt cậu vẫn còn ngượng đỏ kìa?!
- Mỹ Lệ: Cậu!?
- Tuấn Trạch: Tớ cũng mất đời trai của mình rồi còn đâu! Không biết đâu! Tại cậu đó! * Nhõng nhẽo...
- Mỹ Lệ:...
- Tuẫn Trạch: Thôi! Dù gì cũng đói rồi. Ở lại phòng mình ăn cũng được!
- Mỹ Lệ: Cậu định ăn món gì?
- Tuấn Trạch: Ăn món mình thích nhất!
- Mỹ Lệ: Là món gì?
- Tuấn Trạch: Là cậu!
- Mỹ Lệ: Aiz... Đừng đùa nữa mà!
- Tuấn Trạch bế Mỹ Lệ lên gác thềm bếp bên cạnh với bếp của mình nấu ăn: Cậu ngồi yên đó đi! Để mình làm là được rồi! Ngồi ngoan ở đó để mình trông chừng là được!
- Mỹ Lệ: Hừm... Được rồi.
- Tuấn Trạch: À cậu vào tủ lạnh lấy hộ tớ một ít súp lơ xanh với.
- Mỹ Lệ: um!
* Lúc Mỹ Lệ nhảy xuống bậc gác thềm ở bếp mình đang ngồi thì do sàn khá trơn nên đã té xuống người Tuấn Trạch.