Nạp phi? Sắc phong Hoàng hậu?

Đùa kiểu gì vậy?

Nam Cung Thiển Trang giãy dụa rút tay mình ra, chợt cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn tay của mình, không được tự nhiên, kéo váy chà xát mấy cái.

"Thái hậu, ngài cho rằng đã bỏ lỡ một số việc, thì có thể bù đắp sao?" Nam Cung Thiển Trang có hơi ác cảm với lời nói của Thái hậu, bà già rồi nên hồ đồ, hay là muốn làm mẹ thiên hạ? Chỉ toàn kiếm chuyện!

Yêu một người đến tận xương tủy, bất luận người nào cũng không thể thay thế, có dù người đó có dung mạo giống với người y yêu, chung quy cảm giác cũng không giống nhau!

Nếu Thủy Triệt thực sự vì lời nói của Thái hậu mà động lòng, thì tình cảm của ông ta quá rẻ mạt, không xứng với mẫu thân!

Thái hậu tức ngực, sắc mặt trắng bệch, lời nói này của Nam Cung Thiển Trang ám chỉ Triệt Nhi, Diên Nhi, thậm chí cả bà, không thể vì đền bù sự áy náy mà tha thứ cho bà sao?

"Trang Nhi, ai gia. . ." Thái hậu nóng lòng muốn giải thích, nhưng bị Thủy Triệt cắt ngang: "Mẫu hậu, lời nói hôm nay, trẫm chỉ xem như người hồ đồ, không nên nhắc lại nữa!"

Vẻ mặt của Nam Cung Thiển Trang chợt lóe, làm sao ông ta lại không hiểu? Nếu bất cứ một nữ nhân nào cũng có thể thay thế Diên Nhi, vậy vì sao ông ta phải đau khổ nhớ nhung Diên Nhi?

"Triệt Nhi?" Thái hậu không thể hiểu được vì sao Thủy Triệt cự tuyệt, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, nữ nhi của Diên Nhi, có gì khác biệt với Diên Nhi? Dung mạo, phong cách cũng giống nhau, vì sao không thể?

"Thái hậu, ngài đừng uổng phí tâm tư, thần còn có hôn ước với Thủy Minh Hách, vài ngày nữa sẽ thành thân, nếu vào cung làm Phi lập Hậu, người trong thiên hạ sẽ đối xử với thần như thế nào?" Từ tận đáy lòng, Nam Cung Thiển Trang không thích Thái hậu, bà tự cho là đúng, lấy cớ đánh vì tốt cho ngươi để ngụy trang cho việc tổn thương ngươi.

Với tính độc tài của Thủy Triệt, năm đó công bố giải thích thân phận của Thủy Thiên Diên, lúc ấy sẽ có người khó có thể chấp nhận được, dưới việc tạo áp lực của Thủy Triệt, qua cơn sóng gió, tất nhiên mọi người sẽ không thường xuyên giắt khóe miệng chuyện này nữa.

Con người sống một đời, ham muốn sống vui vẻ, kẻ khác nói xấu sau lưng mình, cần gì phải để ý?

Huống chi, với thanh danh của nàng khi gả cho Bách Lý Ngọc lúc trước, không phải là có người chỉ chỉ trỏ trỏ đó sao, thời gian qua đi, ai còn nhớ tới nàng?

"Không thể!" Thái hậu lớn tiếng cắt ngang, nhận thấy bà đã phản ứng quá khích, có chút ngượng ngùng nói: "Hách Nhi là cháu của mẫu thân ngươi, các ngươi không thể thành thân."

Nam Cung Thiển Trang đầu đầy hắc tuyến, gả cho Thủy Triệt thì nàng được coi là gì, trước khi đi, mẫu thân là Hoàng hậu Nam Chiếu, vợ của Thủy Triệt, theo lý cũng nên gọi ông ta một tiếng cha dượng, vì sao không thể cho gả cho Thủy Minh Hách?

"Thái hậu, ngài chớ quên, Thủy Minh Hách là cháu của mẫu thân, Hoàng thượng là Hoàng huynh của mẫu thân, thần không thể gả cho ai!" Nói xong, Nam Cung Thiển Trang mỉm cười nhìn Thủy Triệt, nói: "Phụ hoàng, ngài nên hạ chỉ hủy bỏ hôn ước giữa nhi thần và Tuyên vương!"

Thủy Triệt ngẩn ra, rất hài lòng với xưng hô của Nam Cung Thiển Trang, vẻ mặt ôn nhu, xoa đầu Nam Cung Thiển Trang, nói: "Tuyên vương là phu quân mà phụ hoàng chọn cho ngươi, ngươi gả cho hắn, sẽ sống rất hạnh phúc, không ai có thể làm hại ngươi!"

Nam Cung Thiển Trang đỡ trán, không hiểu nổi sự cố chấp của Thủy Triệt, ông ta và mẫu thân bị ngăn cản tình cảm, thì nên hiểu rõ, phải được ở cùng với người mà mình yêu, vì sao nàng nhiều lần cự tuyệt, ông ta vẫn không chịu buông tha chứ?

"Phụ hoàng, không phải là ngài để cho ta thành thân với Tuyên vương, để lấp đầy cho sự tiếc nuối của ngài với mẫu thân chứ?" Nam Cung Thiển Trang chỉ có thể nghĩ đến điều này, không hiểu một nam nhân đào hoa như Thủy Minh Hách làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho nàng. "Phụ hoàng, nhi thần đã thành thân rồi, hắn là Bắc Thương Ám Đế Quân Mặc U, không cần tác hợp nhi thần với Tuyên vương nữa, phải là người mình yêu thì mới có thể mang lại hạnh phúc, cho dù nghèo túng hay giàu sang, hay là người ở trong vũng bùn, chỉ cần ở cùng với hắn, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."

Thủy Triệt im lặng, suy tư hồi lâu, vẫn không buông lỏng.

Trong lòng Thái hậu sốt ruột, nghĩ đến việc Nam Cung Thiển Trang nói nàng đã thành thân, có chút kinh ngạc, ngay sau đó nghe được phu quân của nàng là Bắc Thương Ám Đế, ánh mắt đục ngầu lóe lên, tinh tế nhìn Nam Cung Thiển Trang nói: "Đứa trẻ kia có đến Nam Chiếu cùng ngươi không?"

Nghe thấy giọng điệu của Thái hậu mang theo ý thăm dò, trong lòng Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, bà ta đã thông suốt, xem nhẹ rồi sao?

"Thái hậu, hắn có chính vụ phải xử lý, chỉ có một mình thần tới Nam Chiếu, nếu hắn đi cùng, biết thần được ban hôn, lại không hề có động tĩnh gì sao?" Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang có vẻ đùa cợt, Thái hậu quan tâm người là thật, chỉ có điều trong cảm nhận của bà ta không quan trọng bằng quyền thế!

Trên mặt Thái hậu hiện lên nụ cười từ ái, thân mật kéo tay của Nam Cung Thiển Trang, nói với Thủy Triệt: "Triệt Nhi, nếu Trang Nhi đã lập gia đình, tuyệt đối không thể gả lần nữa, đứa trẻ Quân Mặc U kia ai gia từng nghe được lời đồn đại về hắn, là một đứa trẻ tốt, cũng có khả năng đem lại hạnh phúc cho Trang Nhi, hai người bọn chúng yêu nhau thật lòng, ngươi chịu đau khổ về mặt tình cảm, chớ giày vò người trẻ tuổi."

Nói xong, bà khe khẽ thở dài, dắt tay Nam Cung Thiển Trang, đi tới nhuyễn tháp ngồi xuống, vỗ mu bàn tay của Nam Cung Thiển Trang, nói: "Trang Nhi, Mặc Nhi là phu quân của ngươi, ngươi là công chúa của Nam Chiếu, là người một nhà, rảnh rỗi thì tới Nam Chiếu, để ai gia nhìn một chút."

Làm sao Nam Cung Thiển Trang lại không biết ý đồ kia của Thái hậu, chẳng qua là muốn mượn cơ hội lôi kéo Bắc Thương, chỉ là, điều này có thể sao?

Không nói Bách Lý Ngọc bằng lòng hay không, Bắc Thương còn có Minh Đế, không phải một mình Bách Lý Ngọc có thể tùy ý chi phối!

"Nhất định." Nam Cung Thiển Trang gật đầu đồng ý.

Thái hậu hài lòng cười tươi, khen Nam Cung Thiển Trang hiểu chuyện, bà đã từng hồ đồ, chưa từng phát hiện ra Nam Cung Thiển Trang là người hiểu chuyện như vậy.

"Mẫu hậu, nếu người đã mở lời, trẫm đồng ý là được. Sau này Nam Chiếu nhập vào Bắc Thương, giao cho Quân Mặc U quản lý." Lời nói của Thủy Triệt nhàn nhạt, nhưng gây chấn động không nhỏ đối với mọi người, lúc này Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc nhìn về phía Thủy Triệt, ông ta biến lời nói đùa của nàng thành sự thật sao?

"Hoàng thượng, ngươi. . . có ý gì?" Thái hậu kinh ngạc nhìn Thủy Triệt, mạch suy nghĩ xoay lòng vòng.

"Trẫm có ý định truyền ngôi vị Hoàng đế cho Tuyên vương, điều kiện là phải cưới Trang Nhi, hiện giờ, Trang Nhi đã gả cho Quân Mặc U, đương nhiên Nam Chiếu thuộc về Quân Mặc U." Thủy Triệt nói rất rõ ràng, ông lấy Nam Chiếu làm thành đồ cưới cho Nam Cung Thiển Trang, người lấy được Nam Cung Thiển Trang, sẽ có được Nam Chiếu!

"Phụ hoàng, lúc trước là nhi thần nói đùa, ngài ngàn vạn lần đừng cho là thật, nếu ngài muốn cho Quân Mặc U, phải để nhi thần làm Nữ Đế, ngài làm phụ tá cho nhi thần, để cho nhi thần nếm thử cảm giác làm Nữ Đế!" Nam Cung Thiển Trang nhất thời bị tẩy não, nhớ tới Võ Tắc Thiên, Nữ Đế duy nhất trong thời cổ đại của Trung Quốc, rất uy phong, có thân phận này bên người, lo gì không nhìn thấy được mỹ nam? Cũng không sợ Bách Lý Ngọc, thân phận bọn họ ngang nhau, có thể cùng nhau tranh giành thiên hạ.

Nàng đưa tay sờ Long Hổ Lệnh nóng ran ở trong ngực, nghĩ đến đủ thể loại xuyên không đến nay, biết rõ sự quan trọng của quyền thế, nếu không, làm người sẽ bị ức hiếp. Hàng lông mày nhíu lại, làm Hoàng đế không dễ dàng như vậy, có điều, nếu chỉ làm Hoàng đế trên danh nghĩa thì cũng được, con ngươi đảo qua đảo lại trên người Thủy Triệt, lộ ra nụ cười quỷ dị.

"Hoang đường." Lông mày Thái hậu nhíu lại thành chữ xuyên, nắm chặt tay Nam Cung Thiển Trang, quát lớn: "Một người, hai người cùng nói nhảm, từ xưa tới nay, có nữ tử nào làm vua?"

"Cổ đại từng xuất hiện một Nữ Đế."

Chỉ có điều không ở cùng một thời không, trong lòng Nam Cung Thiển Trang yên lặng bổ sung.

"Hoang đường!" Sắc mặt Thái hậu u ám, vô cùng tức giận buông tay của Nam Cung Thiển Trang ra, xua tay mệt mỏi, nói: "Ai gia già rồi, không quản được, không còn sống được mấy năm, các ngươi giày vò như thế nào thì giày vò, thánh chỉ đã chiêu cáo thiên hạ, để Hách Nhi thu xếp việc cưới xin, mau mau thành thân."

Thái hậu xoa trán, đau đớn từ ngực truyền tới khiến bà than khẽ, nếu không lựa chọn, không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì! Chỉ cần bà còn sống một ngày, sẽ thay Tiên Đế giữ gìn giang sơn của Thủy gia!

. . . . . .

Nam Cung Thiển Trang và Thủy Triệt cùng rời đi, lúc đến tẩm cung, Nam Cung Thiển Trang dừng bước, hướng về phía Thủy Triệt nói một câu: "Nếu làm một cuộc lựa chọn giữa giang sơn và Thủy Minh Hách, nhi thần tình nguyện gánh vác giang sơn này, mặc dù nhi thần không biết vì sao ngài không để cho nhi tử của mình kế vị, nhưng vì không tốn công nhặt được ngai vàng mà người người trong thiên hạ đều ao ước, làm sao thần có thể cự tuyệt!"

"Trang Nhi, rồi một ngày ngươi sẽ hiểu." Thủy Triệt bí ẩn nói, sau đó, ngồi kiệu rồng rời đi.

Nam Cung Thiển Trang nhìn vị Minh Hoàng biến mất ở chỗ rẽ, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt, nếu thực sự dễ dàng như vậy thì càng tốt, nàng biết lời Thủy Triệt nói là sự thật, nhưng với năng lực của nàng liệu có thể nắm giữ giang sơn một cách dễ dàng không? Không chỉ đối mặt với sự bất mãn của các đại thần, ba nước còn lại cũng sẽ nhìn chằm chằm, ở xã hội nam tôn nữ ti này, nữ tử có tài năng như thế nào, cuối cùng cũng không lên được mặt bàn, không thể ngang bằng với nam tử!

Dưới cái hành lễ của cung nữ, Nam Cung Thiển Trang đi vào tẩm điện, nghe thấy lời bình phẩm của các cung nữ về dung mạo của nàng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, một cánh tay kéo chặt nàng ném xuống giường, tiếp đó, một bóng đen che phủ, đè trên người nàng, hung hăng cắn môi nàng.

Bá đạo, mạnh mẽ, thỏa thích mút cánh môi của nàng, bị đau nhưng không thể quay đi, đầu của nàng đã bị Bách Lý Ngọc dùng tay cố định lại.

"Ưm. . ." Nam Cung Thiển Trang lắc đầu kháng nghị, nhưng Bách Lý Ngọc mang theo cơn thịnh nộ trừng phạt nàng, dường như muốn liều chết dây dưa cùng nàng, như muốn nuốt luôn vào bụng. Không bao lâu, Nam Cung Thiển Trang cảm thấy trong đầu thiếu không khí, chẳng những không thấy rung động như lúc trước, mà nàng thấy sắp chết vì nghẹt thở. Thấy hắn không có một chút ý tứ dừng lại hay dịu dàng nào, trong lòng Nam Cung Thiển Trang phát cáu, tức giận cắn ngược lại, hai người quấn chặt nhau, không khí ám muội tràn ngập mùi thuốc súng, hai người đều ngửi thấy mùi máu tươi ở trong miệng đối phương.

"Đủ rồi. . ." Nam Cung Thiển Trang lật người đè lên Bách Lý Ngọc, hai tay chống lên lồng ngực hắn, rời khỏi môi của hắn, thở hổn hển nhìn hắn chằm chằm. "Huynh muốn ta chết vì nghẹt thở sao?"

Bách Lý Ngọc u ám nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của Nam Cung Thiển Trang, nốt ruồi son giữa mi tâm yêu mị dị thường, kiều diễm xinh đẹp. Yết hầu chuyển động, hắn đẩy Nam Cung Thiển Trang ra, lật người xuống giường, bưng nước lạnh trên bàn uống một hơi cạn sạch.

"Nam Cung Thiển Trang!" Bách Lý Ngọc lạnh lùng không cảm xúc gọi cả tên cả họ của Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, dì cả của tên này tới rồi hả?

Tính khí của hắn còn kỳ dị hơn so với lúc dì cả của nàng tới, hừ, không đúng, hình như nàng đã tới đây hơn nửa năm, dì cả chưa một lần ghé thăm nàng, sắc mặt khẽ biến, thân thể này sắp mười lăm rồi, ở đây rất nhiều cô gái đều đã làm mẹ rồi, ở hiện đại lúc nàng mười hai tuổi dì cả đã ghé thăm rồi, đây là dậy thì quá muộn sao? Hay là cơ thể nàng không tốt?

Nghĩ đến nhiều lần súng đã lên nòng cùng Bách Lý Ngọc, không khỏi lau mồ hôi lạnh, nàng chưa được coi là phụ nữ, nếu động phòng, có phần hơi quá rồi!

Ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Ngọc mang theo một chút màu sắc, lầm bầm một câu. "Cầm thú!"

Nếu nàng không đẩy ra, có lẽ hai người đã vượt qua ranh giới cuối cùng rồi.

Ánh mắt Bách Lý Ngọc lạnh lùng, bước chân bình thản đi tới chỗ Nam Cung Thiển Trang, từng bước từng bước, giống như giẫm lên trái tim của nàng, đi một bước, run rẩy một cái!

"Nam Cung Thiển Trang." Bách Lý Ngọc từ trên cao nhìn xuống Nam Cung Thiển Trang, mang theo cảm giác áp bức, nói: "Nói lại lần nữa!"

Nam Cung Thiển Trang vùng dậy, lại lập tức mềm nhũn ngã xuống, chỉ tay vào hắn, uất ức nói: "Bách Lý Ngọc, có phải dì cả của ta bị dì cả của huynh bắt cóc hay không, cho nên huynh mới kỳ lạ như vậy?"

Bách Lý Ngọc ngẩn ra, lạnh lùng nói: "Nàng có dì cả từ khi nào vậy? Thái hậu chỉ có một nữ nhi là mẫu thân của nàng, ta cũng chưa từng có dì cả, làm sao có thể bắt cóc dì cả của nàng được?"

Nhìn bộ mặt nghiêm chỉnh trả lời của hắn, mắt Nam Cung Thiển Trang trừng lớn, thừ người ra mấy giây, ngay sau đó ôm bụng, cười như điên.

"Lão nương không có dì cả, cả đời này huynh sẽ không có con trai!" Nam Cung Thiển Trang cười đến run rẩy cả người, dung mạo như tiên như phủ một lớp ngọc trai, sáng rực rỡ.

Bách Lý Ngọc hơi nhếch môi, có chút bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Thiển Trang, nhíu mày nói: "Nhi tử của ta phải do dì cả của nàng sinh ra sao?"

Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang giật giật, chớp mắt đực mặt nhìn Bách Lý Ngọc, giống như hắn đang kể một câu chuyện cười rất nhạt nhẽo. Lập tức ý thức được Bách Lý Ngọc không hiểu hàm nghĩa của từ mà nàng nói, nụ cười của Nam Cung Thiển Trang chợt tắt, nghiêm túc nói: "Bách Lý Ngọc, ta vẫn là một đứa trẻ, huynh không thể thực hiện chuyện cầm thú với ta." Nàng ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, dường như chủ cũ của cơ thể này rất háo sắc, hơn nữa trên cánh tay không có chu sa, có phải đã không còn trinh tiết từ lâu hay không?

Nghĩ đến đây, ánh mắt bất giác nhìn về phía Bách Lý Ngọc, nếu nàng thực sự thất trinh, hắn có để ý không?

Đáy mắt Bách Lý Ngọc mỉm cười nhìn Nam Cung Thiển Trang, đột nhiên hiểu ra nàng ám chỉ cái gì, chỉ là nghĩ đến ý nghĩa trong lời nói của nàng, nụ cười trên mặt không khỏi cứng đờ, phúc lợi của hắn đã không còn sao?

"Ta tìm Mạc Tinh xem cho nàng." Sắc mặt của Bách Lý Ngọc đông cứng, bởi vì cấm chế, mới ảnh hưởng tới cơ thể của nàng, làm đình trệ quá trình dậy thì sao?

Nam Cung Thiển Trang buồn bã nhìn Bách Lý Ngọc, nếu cơ thể của nàng có khuyết điểm, vậy nàng nên làm gì đây?

"Đi, chúng ta đi tìm phụ hoàng." Nam Cung Thiển Trang xưng hô cực kỳ tự nhiên với Thủy Triệt, kéo tay Bách Lý Ngọc, đi về phía Cung Càn Thanh.

Hai người tránh được thị vệ, đi vào Cung Càn Thanh, trông thấy Thủy Triệt bưng một bình rượu, nằm ở phía trước cửa sổ, cô đơn tịch mịch nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn thấy Bách Lý Ngọc đứng bên cạnh Nam Cung Thiển Trang.

"Ám Đế đến Nam Chiếu, trẫm có phải mở tiệc giúp Ám Đế đón gió tẩy trần hay không?" Thủy Triệt nhìn ánh mắt lãnh lẽo thâm trầm của Bách Lý Ngọc, thậm chí ẩn giấu một chút địch ý.

"Không cần, Ngọc chỉ tới thăm hỏi nhạc phụ." Bách Lý Ngọc sắc bén phát hiện đáy mắt đầy địch ý của Thủy Triệt, chân mày cau lại, đáy mắt thoáng qua tinh quang.

Mặt Thủy Triệt tối sầm, giơ bình rượu đổ rượu vào trong miệng, không để ý tới nữa.

Nam Cung Thiển Trang âm thầm véo eo Bách Lý Ngọc một cái, hung ác trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo, cười xòa, nói: "Phụ hoàng, nhi thần tới hỏi ngài, ngài có biết cấm chế trên người nhi thần có tác dụng gì không?"

Dường như Thủy Triệt sớm đã biết ý định của bọn họ khi đến đây, đem hộp gỗ trầm hương ở bên cạnh đẩy tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang, trầm ngâm nói: "Thể chất của ngươi giống với mẫu thân ngươi, khác với người bình thường, lúc ngươi mới sinh ra, mẫu thân ngươi giúp ngươi hạ cấm chế, trì hoãn quá trình dậy thì trong cơ thể của ngươi, chỉ có như vậy, mới có thể để cho ngươi lớn lên bình an vô sự, sau khi giải được cấm chế, nhanh chóng đi tới Bộ Lạc Lạc Khắc tẩy luyện gân mạch, mới có thể sống sót."

Nam Cung Thiển Trang không ngờ tới vì nguyên nhân này, mới phải hạ cấm chế, sau đó vội vàng hỏi: "Vì sao thể chất của nhi thần không thể sống được? Nhất định phải đến Bộ Lạc Lạc Khắc tẩy tủy sao?"

"Mẫu thân của ngươi là do Thánh nữ trăm năm trước lưu lạc bên ngoài sinh ra, cũng chính là đời sau của Thánh nữ, nhưng từ nhỏ nàng được nuôi rất cẩn thận, có sự điều trị của Vô Nhai lão nhân, mới bình yên vô sự, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, Diên Nhi cũng không sống quá hai mươi tuổi." Khóe môi Thủy Triệt hiện lên nụ cười cô đơn, đau khổ, mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt ngủ say của Diên Nhi, trong lòng như trống rỗng, giống như một hố đen không đáy, vắng vẻ, vô cùng đau đớn bao vây lấy hắn, chỉ đến khi nghĩ tới lời tiên đoán của Vô Nhai lão nhân, mới tốt hơn một chút, ít nhất, nàng vẫn còn còn sống, chỉ là đang ngủ.

"Vì sao nhi thần chỉ có thể sống đến năm mười tám tuổi?" Ít hơn hai năm so với mẫu thân, kỳ vọng dấy lên trong lòng vỡ vụn, nàng phải làm thế nào để đi tìm bộ lạc Lạc Khắc?

"Dường như ngươi không hiểu, tuổi thọ của thế hệ sau càng ngày càng ngắn." Hai mắt Thủy Triệt nhắm nghiền, để mặc cho cảm giác vô lực bao bọc lấy ông, giống như quay trở lại lúc không cứu được Thủy Thiên Diên, chẳng lẽ những người có liên quan tới ông, từng người đều bỏ ông mà đi sao?

"Không thể giải trừ sao?" Nam Cung Thiển Trang mở hộp ra, nhìn Ngưng Huyết Châu bên trong, một vật thể màu đỏ tươi, ánh sáng màu đỏ quấn quanh thân, đậy nắp hộp lại. "Hiện giờ nhi thần đã giải hết cấm chế."

Đột nhiên Thủy Triệt mở mắt ra, cuồn cuộn như sóng ngầm, tựa như muốn cắn nuốt hai người.

"Ngươi nói cái gì?"

Thân hình cao lớn của Thủy Triệt tiến tới gần, không ngờ đến cấm chế của Nam Cung Thiển Trang đã được giải!

"Ở Mân thành, nhi thần trúng cấm dược của Bắc Thương, đánh bậy đánh bạ cũng giải được cấm chế." Nam Cung Thiển Trang không biết vì sao, nhìn Thủy Triệt đột nhiên nổi giận, trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ không thể giải được sao?

"A. . ." Thủy Triệt cười khổ, đáy mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, rất lâu sau, mới mở miệng nói: "Ngưng Huyết Châu còn có một công hiệu khác mà các ngươi không biết, nó có thể dung hợp với cấm chế, trở thành thánh dược, giúp ngươi tẩy tủy, chỉ cần đến Thánh Thủy Trì của bộ lạc Lạc Khắc ngâm bảy ngày là được."

Bách Lý Ngọc khép tay lại trong ống tay áo rất nhanh, hóa ra, hắn tự cho mình là thông minh một lần. . .

"Thánh Thủy Trì?" Nam Cung Thiển Trang nghi ngờ, thế gian này còn có nước tiên sao?

"Không thể khinh thường hồ nước này, nó do mười vị trưởng lão của bộ lạc Lạc Khắc hái mấy trăm loại dược liệu luyện chế, chỉ có người nhiều lần đảm nhiệm Thánh nữ mới có tư cách tẩy tủy, nhưng mà thân thể phải thuần khiết." Thủy Triệt nghĩ đến việc Nam Cung Thiển Trang đã thành thân, một tia hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Ngọc mang theo sát ý khát máu.

Bách Lý Ngọc hoàn toàn đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, tư tưởng gặp nguy không loạn, có chút hốt hoảng, chẳng lẽ lời tiên đoán của sư phụ trở thành sự thật sao?

Nam Cung Thiển Trang giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh(1), mặt trắng bệch, chẳng lẽ ông trời thực sự muốn tiêu diệt nàng?

(1) Ngũ lôi oanh đỉnh: Ý nói bị đả kích quá lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play