Ánh mắt Trang phi lạnh lùng, nàng tự giễu: "Đúng vậy, đây là số mệnh! Nên ngươi là nam tử, có thể muốn làm gì thì làm, ta là nữ tử, sẽ nghĩ vì gia tộc. Nếu đưa ta vào hố lửa, ta cũng sẽ chết thay các ngươi. Vì sao các ngươi lại buông tay bỏ mặc? Để mặc ta tự sinh tự diệt, làm sao ta có thể cam tâm? Ngươi bảo ta phải cam tâm ra sao? Chẳng lẽ cũng là bởi vì ‘đây là số mệnh’?" Càng nói đến câu cuối cùng, Trang phi càng kích động.

Bắc Viên Trần xoay người lại: "Ngươi cam tâm hay không cam tâm đều là do chính ngươi lựa chọn, ngươi quên, cũng không có nghĩa là ta đã quên." Dứt lời, hắn lặng lẽ đi tới Điện Xuất Vân, để lại Trang phi đang tức tối, đôi mắt hẹp dài chợt sáng bừng lên ở trong màn đêm với vẻ hung ác.

——

Bắc Viên Trần bắt mạch cho Thủy Dật, vết ửng đỏ trên mặt hắn ta đã dần dần biến mất. Thủy Dật nằm tựa vô lực trên nệm êm, hắn áy náy cười nói: "Có thể đỡ ta nằm xuống không?"

Ánh mắt Bắc Viên Trần lóe lên, hắn đỡ Thủy Dật nằm xuống, nhìn gương mặt trắng bệch của Thủy Dật, hồi lâu sau hắn mới nói: "Phải nói rằng ta rất hâm mộ ngươi."

Thủy Dật ngẩn ra, hắn hiểu Bắc Viên Trần muốn nói gì, bèn cười khổ nói: "Không cần hâm mộ ta, có được sự quan tâm của nàng ấy, đó là vì ta cố gắng đạt được. Người nào đối xử tốt với nàng, không hai lòng thì nàng sẽ đối xử tốt gấp đôi với ngươi." Dừng một chút, Thủy Dật ngước mắt nhìn sắc mặt không bình thường của Bắc Viên Trần, hắn nói: "Thứ mình bỏ ra không nhất định phải được đền đáp lại y như vậy, vốn dĩ Đệ Nhi cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, trái tim nàng quá mềm yếu nên mới chịu quá nhiều thiệt thòi."

Bắc Viên Trần nghe ra ngụ ý của Thủy Dật, hắn hậm hực đặt chén lên trên bàn nhỏ ở bên cạnh, vung tay áo bào, cầm dao găm sắc bén rạch một đường lên vết sẹo màu hồng nhạt ở cổ tay. Chất lỏng đỏ tươi chảy xuống đầy một chén, hắn lấy thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn ra bôi lên vết thương, dùng tay áo bào che cổ tay lại, bưng chén máu đưa tới bên môi Thủy Dật, Thủy Dật cũng không khách khí, há mồm nín thở uống một hớp.

Bắc Viên Trần nhìn cái chén trống không, bên trong chỉ có mấy giọt máu chảy dọc theo thành chén xuống đáy, hắn tự nhủ: "Ta đã làm sai sao?"

Thủy Dật lau vết máu còn lưu lại trên khóe miệng, ho nhẹ nói: "Ngươi là người nhà Bắc Viên, ngươi không làm gì sai, còn nếu ngươi là bạn, là tri kỷ của Đệ Nhi, thì đó chính là sai lầm."

Bắc Viên Trần cười chua sót, sai một ly đi một dặm.

Chung quy hắn với nàng không có duyên phận, ngay cả làm bạn cũng là mong muốn xa xỉ!

"Nghỉ ngơi cho tốt, ngươi còn có thể sống thêm nửa tháng nữa." Bắc Viên Trần thầm khen Thủy Dật mạng lớn, đáng lẽ hôm nay đã chết, nhưng hắn ta vẫn gắng gượng được.

Thủy Dật thất thần líu ríu mấy lần, nói mê mang: "Nhanh như vậy sao?" Thấy Bắc Viên Trần đứng dậy rời đi, hắn bật thốt lên: "Ngươi không thể quyết định, vậy để ta tác thành cho ngươi."

Toàn thân Bắc Viên Trần chấn động, gầm nhẹ: "Ngươi muốn gì?"

"Ngươi không thể phủ nhận bên trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của nhà Bắc Viên, ngươi từ nhỏ đã đối địch với Đệ Nhi, nhưng lại có suy nghĩ không nên có với nàng ấy. Năm đó Đệ Nhi bảo ngươi trấn thủ Tuyết Lâm giúp nàng, vốn chỉ ôm suy nghĩ muốn thử xem, nàng biết được vào thời điểm đó nàng không chiếm được Tuyết Lâm, đáng tiếc ngươi làm cho nàng thất vọng, ngươi lựa chọn nhà Bắc Viên mà rút lui. Nàng cho ngươi cơ hội lần thứ hai, lần này ngươi đã chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng." Thủy Dật nhẫn tâm tiết lộ, chung quy Bắc Viên Trần có mối liên quan không thể cắt đứt với nhà Bắc Viên, vì Đệ Nhi, hắn chỉ có thể để cho Bắc Viên Trần trở thành người qua đường với nàng.

"Ranh giới cuối cùng của nàng ấy là ngươi sao?" Bắc Viên Trần ngầm nổi giận.

"Là ta cũng được, là Quân Mặc U cũng được, những người khác đều được, chung quy không phải là ngươi." Dừng một chút, Thủy Dật thấy mặt Bắc Viên Trần trắng bệch, hắn thở dài: "Trừ khi ngươi đoạn tuyệt qua lại với nhà Bắc Viên, không phải là ta ép buộc ngươi, mà là cần phải làm như thế. Thời gian của ta không còn nhiều, nên ta tuyệt đối không thể để bên cạnh nàng ấy có nguy hiểm. Nếu như có thể. . ." Câu nói sau cùng, Thủy Dật không nói ra.

Bắc Viên Trần hiểu phần sau câu nói của Thủy Dật, chắc hẳn là nếu như có thể giết hắn, thì Thủy Dật chắc chắn sẽ ra tay?

"Thật tuyệt tình!" Bắc Viên Trần hừ lạnh, hắn thu dọn đồ đạc rồi bước vội đi.

Thủy Dật im lặng trong chốc lát, cười nhạt nói: "Người ta đã đi rồi, vì sao còn không vào?"

Nam Cung Đệ cúi đầu đi vào, lúc tới nàng nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, nàng cẩn thận giấu kỹ hơi thở, muốn nghe lén, nhưng không biết rằng vẫn bị hắn phát hiện.

Thủy Dật thầm vui mừng, thấy dáng vẻ kia của nàng thì biết ngay là nàng vừa tới, nếu như thấy được cảnh kia, có lẽ nàng đã sớm không nhẫn nhịn được.

"Bắc Viên Trần nói ta cần tìm một nơi có phong cảnh tốt để tĩnh dưỡng, có lẽ còn có thể kéo dài thêm được mấy năm, đến lúc đó hắn ta sẽ giúp ta chạy thoát, đợi đến khi ta đi rồi, bọn họ sẽ không làm gì được nàng." Thủy Dật giơ tay lên kéo lòng bàn tay Nam Cung Đệ ngửa ra, đặt một viên thuốc màu xanh lá vào bàn tay của nàng. "Nàng hãy mau liên lạc với Quân Mặc U, đến khi đó sẽ lại lấy thuốc uống."

Nam Cung Đệ không biết hắn và Bắc Viên Trần đã nói chuyện gì với nhau, nàng nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, thì biết ngay là Bắc Viên Trần cho, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, hắn vừa phản bội nàng, vừa lấy lòng nàng. Nếu như hắn giả vờ có mục đích tốt thì nàng cũng có thể nhẫn tâm, nhưng hắn thật tâm đối xử tốt với nàng, sự phản bội của hắn cũng có chút khó xử, quan hệ của nàng và hắn vốn không rõ. .

Thấy sắc mặt của Thủy Dật rất tốt, trong lòng nàng cảm thấy rất vui mừng. "Hắn cho huynh lợi ích gì, đáng để huynh nói tốt cho hắn?" Nam Cung Đệ thu lại cảm xúc, nàng trêu chọc.

"Ta có nói tốt giúp hắn ta sao?" Thủy Dật hỏi ngược lại.

Nam Cung Đệ không có lời nào để phản biện, trông thấy vu sư đang từ từ đi về phía này, nàng chán ghét trợn trắng mắt. "Huynh nghỉ dưỡng cho tốt, ta sẽ tìm cách mau chóng đưa huynh ra khỏi đây." Dứt lời, nàng phá cửa sổ đi ra.

Thủy Dật nhìn cửa sổ đung đưa, bất đắc dĩ mà cười.

——

Cung Tương Thủy, Tương phi vặn chặt khăn tay, bụng đầy căm giận đi qua đi lại. Trong lòng hận đến muốn chết với nữ nhân xa lạ kia. Ả ta đối xử với Hoàng thượng như thế, vậy mà Hoàng thượng có thể dễ dàng tha thứ cho ả ta, thật là chuyện chưa từng có!

"Hương Mai, đã hỏi thăm ra tiện nhân đó là ai chưa?" Nghe được tiếng bước chân, Tương phi không chút nghĩ ngợi mà hỏi. Lâu không thấy ai đáp lời, nàng giận dữ quay đầu lại quát lớn: "Tiện tỳ, bổn cung hỏi ngươi, ngươi câm rồi à!" Đến khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt người vừa mới tới, Tương phi há miệng, ngay sau đó ngậm lại: "Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

Trần Linh Nhi thấy Tương phi không cam lòng hành lễ, cũng không làm khó, bèn cho nàng ta đứng dậy rồi nàng đi thẳng lên sạp mĩ nhân ngồi xuống.

Tương phi lập tức bưng một chén trà đưa cho Trần Linh Nhi, miệng đầy vẻ chua ngoa: "Nương nương, đã lâu thần thiếp không gặp Hoàng tử, ngài ấy có khỏe không?"

"Nhọc công ngươi nhớ nhung, Hoàng tử rất khỏe." Trần Linh Nhi bình thản nhấp ngụm nước trà, khẽ cau mày, mặt không biến sắc đặt chén trà xuống.

Tương phi thấy vậy, hận đến nghiến răng. Đắc chí cái gì? Không phải là không chịu thua kém mà mang bầu, được đưa lên làm Hoàng hậu sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?

"Nữ tử mà theo lời ngươi nói lúc trước, có quan hệ không bình thường với Hoàng thượng." Trần Linh Nhi làm như không nhìn thấy bộ dạng ghen tức của Tương phi. Nàng cau mày nhớ lại đôi bích nhân phong hoa tuyệt đại kia, ba năm qua đi, gặp lại giống như đã cách mấy đời. Nam Cung Đệ từ nhi nữ của Tướng quân biến thành thê tử của Thừa tướng, sau đó xoay người một cái, trở thành công chúa Nam Chiếu, Hoàng hậu Bắc Thương. Cuối cùng lại là Nam Chiếu Hoàng, nữ tử tôn quý nhất trên đời này, thật sự là xưa nay chưa từng có!

Còn nàng từ nhi nữ nhà nông, biến thành trắc phi của Cần Vương, Thục quý phi của Tiên đế. Sau đó thành phi tần của đương kim Hoàng thượng, trở thành Hoàng hậu đến tận bây giờ, vẫn là xưa nay chưa từng có!

Một người chưa từng nghe đến, còn một người mới nghe lần đầu.

Nữ Đế và Quý phi tiền triều làm đương kim Hoàng hậu, nhưng nàng ta may mắn hơn nàng rất nhiều, nàng ta cũng là một người may mắn!

Tương phi thấy vẻ mặt Trần Linh Nhi ‘nặng nề’, giống như là gặp giặc đông, nàng giật mình, giận dữ nghĩ về nữ nhân kia thì biết ngay đó là hồ ly tinh cao tay, đạo hạnh thâm sâu, rất khó đối phó!

"Nương nương, người muốn chỉ cho thần thiếp một nước cờ?" Tương phi tự ý biến Trần Linh Nhi trở thành ‘đồng minh’, tạm thời buông những ân oán kia xuống, thống nhất đối ngoại rồi hẵng nói!

"Có một cách, chỉ là xem ngươi có dám làm hay không." Trần Linh Nhi vẫy vẫy tay, Tương phi ghé tai nghe, sau khi nghe xong, nàng cảm thấy khiếp sợ: "Nương nương, chuyện này. . ."

"Nàng ta không phải kẻ địch của chúng ta, ngươi nên nhìn thái độ của nàng ta với Hoàng thượng, tháng sau ngươi về nhà mẹ đẻ thăm người thân, biết nên làm như thế nào rồi chứ?" Trần Linh Nhi không còn là tiểu nha đầu ngây thơ trước đây, đã có vẻ uy nghi của Hoàng hậu, ánh mắt bình thản chợt nhìn chằm chằm vào người Tương phi. Lưng giống như bị kim chích, Tương phi vội vàng nói: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã chỉ điểm."

Thấy nàng ta hiểu rồi, Trần Linh Nhi cũng không nán lại nữa, ban thưởng chút gì đó rồi thản nhiên rời đi.

Tương phi ngồi ngay vào chỗ Trần Linh Nhi vừa ngồi, cẩn thận suy nghĩ lại lời Trần Linh Nhi nói, nhưng lại không nghĩ ra, chẳng lẽ hồ ly tinh kia bị Hoàng thượng bắt về? Nếu như nàng tự tiện thả đi, Hoàng thượng biết được, chẳng phải là sẽ lột hết da của nàng sao?

Nghĩ vậy, Tương phi rùng mình một cái, cuống quít lắc đầu, nhưng nghĩ đến lời hứa của Hoàng hậu, nàng động lòng, nàng phải thương lượng cùng phụ thân rồi mới quyết định!

"Nương nương, nương nương. . ." Hương Mai vội vã chạy vào, thấy Tương phi đang suy tư, lập tức gọi.

Tương phi tức giận liếc xéo Hương Mai một cái, tức giận khiển trách: "Càng ngày càng không có phép tắc, thật ầm ĩ, ồn ào!"

Hương Mai vội vàng tạ lỗi, quỳ xuống đất: "Nương nương, nô tỳ đã thăm dò được, nam tử ốm yếu kia là Chu Vương Nam Chiếu, vài ngày trước đột nhiên rơi vào trong bồn tắm của Hoàng thượng. Hoàng thượng và vu sư mật đàm nửa canh giờ, sau đó đã nhiệt tình thiết đãi Chu Vương. Hôm trước Hoàng thượng đột nhiên sai người trói Chu Vương lại, mang theo mấy ngàn thiết kỵ cùng Hoàng hậu đi ra ngoài, khi trở về thì dẫn theo vị cô nương kia."

Hai tay Tương phi đỡ cằm, nghĩ tới việc Hoàng hậu và Hoàng thượng đã cùng nhau bắt hồ ly tinh kia về, vì sao Hoàng hậu lại bảo nàng thả ả ta ra? Chẳng lẽ là muốn giăng bẫy nàng, muốn diệt trừ nàng ư?

Tương phi nhớ ra hôm nay nàng đã đắc tội Hoàng thượng, chọc cho Hoàng thượng cảm thấy chán ghét, nàng càng nghĩ càng thấy là do Hoàng thượng truyền khẩu dụ cho Hoàng hậu, nàng hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, may mà nàng đã cho Hương Mai đi thăm dò.

"Có điều tra ra thân phận của hồ ly tinh kia không?" Quý Tương Hồng đột nhiên nghĩ tới mẹ kế của mình, hình như là người Nam Chiếu, nghe nói bà ấy đã từng tới Bắc Nguyên ở, hẳn là biết nữ nhân kia là ai!

Hương Mai ấp úng nói: "Nô tỳ nghe được tin tức từ người bên cung của Hoàng thượng, Hoàng thượng gọi nữ tử này là Nam Cung Thiển Trang, đó là trưởng nữ của Tiền Tướng quân Nam Cung Ngạo Thiên. Nhưng nô tỳ đã hỏi những cung nữ già khác, bọn họ đều chưa từng biết đến nàng ta. Nếu quả thực là nữ nhi của Tiền Tướng quân, thì phải là thê tử của Tiền Thừa tướng Bách Lý Ngọc, thường sẽ vào cung nên phải nhận ra, không thể nào là nữ nhân của Chu Vương."

Thông qua những gì Hương Mai vừa phân tích, Tương phi cảm thấy nữ nhân dung mạo như thiên tiên kia là một người bí ẩn!

Nàng đã gặp Nam Cung Thiển Trang một lần, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng không đẹp đến như vậy, đặc biệt là đôi mắt xanh như bảo thạch, làm người ta đã gặp là không thể quên được, khắc sâu vào trong tim.

Đột nhiên Tương phi vỗ bàn nói: "Đúng rồi, Tiền Thừa tướng Bách Lý Ngọc là Hoàng thượng Bắc Thương, nghe nói Hoàng hậu của hắn là Nữ Đế Nam Chiếu, ngươi nói nữ nhân đó có phải là Nữ Đế Nam Chiếu hay không?"

Nghĩ đến tin tức của nàng bị đóng băng, Tương phi hận chết phụ thân Quý Vân của mình. Năm đó phụ thân là cấp dưới của Nam Cung Ngạo Thiên, bởi vì Nam Cung Ngạo Thiên suy bại, phụ thân mới qua cất nhắc mà được ngồi lên vị trí Tướng quân, nàng được đón từ nhà tổ mẫu ở nông thôn về kinh đô. Đối với những chuyện thú vị kia thì chỉ có thể xâu chuỗi đôi câu vài lời lại với nhau, nàng gây ra không ít chuyện cười, may mà phụ thân của nàng là Tướng quân, vì Sở Mộ Khoảnh muốn lôi kéo phụ thân nên nàng được chọn làm Chiêu Nghi. Bởi vì không hiểu lễ nghĩa nên bị giáng làm mỹ nhân, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của nàng nên mới có thể trở thành Quý phi.

Hương Mai càng nghĩ càng thấy đúng là như thế, nhưng trong lòng có một điểm nghi vấn. Nếu quả nhiên đúng là như thế, vậy thì các nàng chờ xem cuộc vui là được rồi. "Nương nương, nếu đó là Nam Cung Thiển Trang, người không cần lo lắng, Hoàng thượng có thù lớn với nàng ta, Tiên đế băng hà vì nàng ta, bị Tiên đế đuổi về đất phong, Hoàng thượng hận nàng ta tận xương, nàng ta làm sao có thể tranh giành tình cảm với người được?"

Tương phi cảm thấy đúng là như vậy, vì kẻ thù của Hoàng thượng mà kết thù với Hoàng thượng, mất nhiều hơn được!

Nàng oán hận nhìn tẩm cung của Hoàng hậu, trong lòng lại nổi lên lòng nghi ngờ, nàng vẫn nên tranh thủ thời gian trở về phủ một chuyến, hỏi han phụ thân một chút.

Cả đêm Tương phi trằn trọc khó ngủ, trong lòng nhớ kỹ, sáng sớm phải ra khỏi cung theo lệnh của Hoàng hậu.

Tương phi vào phủ thì trông thấy mẹ kế, sắc mặt khó coi, lớn tuổi như vậy rồi mà không ai thèm lấy, được phụ thân thu nhận còn không cảm kích, còn dám ghét bỏ phụ thân, thấy Quý phi là nàng cũng dám nhăn mặt, tâm tình vốn không tốt của nàng như được phủ một tầng mây đen.

Nàng không muốn nhìn thấy bà ta, đụng bả vai bà ta mà trực tiếp đi vào tiền sảnh, "Lão gia đi đâu rồi?"

Mộ Vân ghi hận Quý Tương Hồng, nhìn dung mạo kiều mỵ của nàng ta, liền hận đến nghiến răng. "Phụ thân ngươi đi ra ngoài làm việc rồi!"

Quý Tương Hồng tức giận nhìn chằm chằm Mộ Vân, cắn chặt hàm răng: "Mẫu thân, bổn cung thấy người lớn tuổi như vậy được gả cho phụ thân cũng không dễ, kính người ba phần, người cũng đừng làm cao quá, của cải nhiều thì cũng là thân phận đê tiện nhất, có gì mà thanh cao? Nếu quả nhiên là miếng mồi ngon, cũng sẽ không để trở thành bà cô già, gả cho phụ thân ta tuyệt không uất ức người, nếu không phải vu sư, cho dù là làm vợ kế, người cũng không với tới người nhà chúng ta."

Mộ Vân giận đến ngã ngửa, chỉ vào Quý Tương Hồng một lúc lâu mà không nói ra lời.

Quý Tương Hồng cũng không muốn ở cùng bà ta, nàng lắc mông đi tới thư phòng, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Quý Vân đang ở trong, nàng càng hận Mộ Vân hơn. "Phụ thân, nữ nhi khó khăn lắm mới trở về phủ được, có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng phụ thân, kết quả là mẫu thân ngăn nữ nhi ở ngoài cửa, nói phụ thân không có ở trong phủ."

Quý Vân cực kỳ nhức đầu với mối quan hệ của hai mẫu tử này, nghĩ đến những thứ trong phủ sư phụ ông liền đấm đấm đầu, con đẻ đều là một mớ rắc rối, ông cũng không thể trông mong hai người này chung sống hòa bình với nhau.

"Có chuyện gì quan trọng sao?" Quý Vân thở dài, thấy nữ nhi xinh đẹp rạng rỡ, mắt ông tối sầm lại.

Quý Tương Hồng nói lại tất cả lời của Hoàng hậu và những thứ mình thăm dò được cho Quý Vân: "Phụ thân, người có quan hệ rất tốt với Tiền Tướng quân, chắc hẳn người biết chuyện về nữ nhi của ông ta chứ?"

Quý Vân nhìn thanh kiếm treo trên tường, gương mặt trở nên lạnh lẽo, con ngươi sâu thẳm trải qua mọi thử thách đổ máu, tràn đầy vẻ áp bức, cả người luôn toát ra sát khí. Quý Tương Hồng nhìn phụ thân trong nháy mắt đã thay đổi thái độ, đáy mắt có vẻ hoảng sợ, đây là phụ thân tràn đầy khát máu mà bao nhiêu năm qua chưa từng trông thấy ư?

Trái tim nhảy tót lên cổ họng, nàng từ từ bình tĩnh lại, xem ra phụ thân chẳng những biết được chuyện của nữ tử kia, e rằng còn có liên quan nhiều đến nó.

"Hồng Nhi, làm theo lời của Hoàng hậu nương nương đi." Hồi lâu sau, Quý Vân mới mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Quý Tương Hồng quan sát phụ thân mà suy đoán, phụ thân là người thân nhất của nàng, ông ấy sẽ không hại nàng chứ?

"Phụ thân, nếu như Hoàng hậu nương nương hãm hại nữ nhi thì sao? Chẳng phải là sẽ kéo phụ thân xuống nước ư?" Ai cũng biết nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu là nhà nông, cho dù nàng ta là Hoàng hậu, nhưng nhà mẹ đẻ của nàng ta vẫn ở Hồng Thành, không làm quan, chỉ là một phú hộ mà thôi, không có bất kỳ trợ giúp gì cho Hoàng hậu.

"Hồng Nhi, ngươi chỉ cần nhớ, không có cô nương kia, thì sẽ không có sự phú quý của hai phụ tử chúng ta." Quý Vân nói sâu xa, ông không phải là người vong ân phụ nghĩa, cũng hiểu được cái hữu dụng của bản thân mình.

Sắc mặt Quý Tương Hồng có chút trắng bệch, trong lòng dường như đã hiểu ra điều gì đó, nàng xoắn chặt khăn gấm trong tay, gật đầu quyết tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play