Tiểu Đào giật giật mí mắt, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thái hậu, trong đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, nàng có chút đồng cảm với Quân Mặc U. Ban đầu nàng cũng hâm mộ hắn và Nam Cung Đệ là một đôi bích nhân, không chỉ riêng có xuất thân tốt, có người yêu thương che chở và còn có thể tu thành chính quả. Nhưng không ngờ đằng sau quang vinh chói lọi này có giấu không ít tính toán!

Nàng bị vứt bỏ từ nhỏ, được đưa vào một tiểu am. Mặc dù cuộc sống kham khổ và còn rời xa những chuyện tranh chấp vụn vặt, thì cũng được xem là nhàn hạ. Chỉ là trong lòng nàng không thể từ bỏ mối thù của mẫu thân mà thôi, uổng phí sự dạy bảo vất vả của sư phụ, nàng lâm vào hồng trần, trái tim đặt nhằm chỗ, đến nay vẫn tranh đấu mà không được yên bình. Nàng có chút tự giễu, mặc dù Mộ Tranh là thuộc hạ của Nam Cung Đệ, nhưng hắn có thân phận địa vị cao, ngoài việc nàng khoác thân phận dòng chính nữ của phủ Tướng quân ra, thì nàng có gì để sánh với hắn? Không trách được chuyện hắn không thích, rốt cuộc là nàng với cao mà thôi.

Nàng không giấu được vẻ mặt buồn bã, khiến cho An Linh đang lơ đãng ở bên cạnh đột nhiên nhìn thấy, bà khép hờ mắt, mệt mỏi nằm nghiêng ở trên giường đệm. Tiểu Đào lập tức lấy lại tinh thần, nhanh nhẹn kê gối sau thắt lưng của An Linh. An Linh vung tay một, nghiêm mặt nói: "Tiểu Đào, ai gia hà khắc với ngươi à?"

Sắc mặt Tiểu Đào thay đổi, nàng lập tức quỳ xuống, trong lòng biết cuộc nói chuyện kia đã bị nàng nghe được, Thái hậu lại không tin tưởng nàng lắm, cho nên xem chừng bà ta muốn cảnh cáo nàng.

"Thái hậu khoan dung độ lượng với nô tỳ, không hề giống các chủ tử khác đánh chửi nô tỳ, nô tỳ ghi nhớ ân điển của Thái hậu, cho dù là núi đao biển lửa cũng đều tùy ý Thái hậu sai bảo." Tiểu Đào cố nén sự lo lắng xuống đáy lòng, mặt trắng bệch, chống hai tay xuống đất dập đầu.

"Ai gia muốn nha đầu ngươi tới núi đao biển lửa làm gì?" Con ngươi hẹp dài của An Linh toát ra vẻ tàn khốc, bà bình thản lướt mắt nhìn cung điện một vòng, thấy tất cả đều là người lạ mặt, ánh mắt tối lại, than thở: "Ngươi nhớ những lời nói ngày hôm nay, chớ làm ai gia thất vọng."

Tiểu Đào lập tức tươi cười cảm tạ ân điển, nàng đứng dậy, đứng nghiêm túc ở bên cạnh hầu hạ. Nhưng nàng không muốn đối mặt với ánh mắt quan sát của Triệu Linh Nhi, đành sợ sệt cúi thấp đầu.

"Tiểu Đào, ngươi tới Ngự thiện phòng bưng một chén tổ yến đến cho Tiểu hoàng tử đi." Thái hậu lấy một bọc giấy từ trong tay áo ra rồi ném lên trên bàn, nói dịu dàng: "Ai gia biết ngươi là một nha đầu biết điều, ai gia chờ tin của ngươi."

Tiểu Đào đáp vâng, nàng thận trọng giấu bọc giấy ở trong tay áo rồi rời đi.

Triệu Linh Nhi nhìn Tiểu Đào đã đi xa, nàng luôn cảm thấy có chút quen thuộc như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng không thể nói ra được là ở đâu. Nàng cau mày mà hỏi: "Thái hậu, chuyện này giao cho nàng ta có ổn không?"

"Con yên tâm, trước đây nàng ta là người trong Cung Hoán Tuyết, không được Thương Hoán yêu thích nên bị đưa đến Hoán y cục, được Tiểu Chiêu tiếp tế mấy lần, giờ chạy tới báo ân!" An Linh không cho là vậy, trung thành hay không thì ngày mai sẽ biết.

Triệu Linh Nhi sáng tỏ, báo ân là giả, Hoán y cục là nơi thấp hèn nhất, có tâm phúc bên cạnh Thái hậu làm chỗ dựa, từ từ bò lên muốn thoát khỏi đó mới là thật.

Nàng nghĩ tới dung mạo đẹp đẽ của Tiểu Đào, đôi mắt xinh đẹp linh động nhìn ai cũng hàm chứa cảnh xuân, như muốn câu hồn người. Đáy mắt nàng thoáng hiện lên ác ý, khinh thường nhổ miệng, tốt nhất là đừng có suy nghĩ không an phận với Hoàng thượng.

An Linh thu hết vẻ mặt của Triệu Linh Nhi vào mắt, bà mỉm cười nhưng cũng không vạch trần nàng ta, bà sẽ vui vẻ nhìn bọn họ tranh đấu!

Đêm hôm ấy, có tin truyền ra từ Cung Trường Khanh, Tiểu hoàng tử ăn phải đồ không sạch sẽ, lúc tắm rửa thích dùng nước lạnh nên bị cảm, sốt cao.

Người trong mấy cung nghe được tin, tất cả đều âm thầm cười hả hê, trong đó phải kể tới Thái hậu ở Cung Ngưng Hòa và Triệu Linh Nhi ở nhờ trong điện bên cạnh, ai cũng cảm thấy phấn khích.

Còn Thương Hoán ở trong Cung Hoán Tuyết, sai người thắp đèn, khoác áo ngồi ở trên ghế tròn, nhìn ánh nến đến mất hồn, bàn tay đặt ở trên đầu gối vô thức nắm chặt lại.

Chuyện đó là do bà già kia ra tay sao?

Giết đứa bé của nàng, hôm nay cũng không đợi được nữa nên muốn diệt đứa bé xuất hiện ngoài dự đoán kia sao?

"Ha ha ——" Đáy mắt Thương Hoán lộ vẻ dữ tợn, nàng cười như điên, với mức độ quan tâm của Quân Mặc U đối với đứa bé kia thì Thái hậu đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi!

"Công chúa. . ." Cung nữ gác đêm nghe thấy tiếng cười ghê rợn, sợ tới mức lập tức đẩy cửa đi vào thì trông thấy Thương Hoán đang đau lòng, vẻ mặt oán hận. Nàng biết chủ tử đang nhớ tới đứa bé không có duyên kia. "Công chúa, Thái hậu không để cho Hoàng thượng có con, muốn Hoàng thượng đoạn tử tuyệt tôn rồi để cho Tiểu vương gia kế vị. Thái hậu thận trọng, nhìn như bị thua thiệt, chúng ta cũng không được tốt đẹp, chi bằng. . ." Nói xong, trên mặt cung nữ lộ ra vẻ ngoan độc, làm động tác cắt cổ.

"Không thể giết bà già kia." Đáy mắt Thương Hoán lộ ra oán hận mãnh liệt, chung quy sẽ có một ngày nàng róc xương lóc thịt An Linh!

"Công chúa, ngài quá cố chấp, người Thái hậu muốn đối phó chính là Hoàng thượng. Quả thật là ngài vô tội, bà ta cũng không bắt ngài phải ra tay, mặc dù Tiểu vương gia vô tội, nhưng ai bảo số mệnh Tiểu vương gia không tốt, có một người mẫu thân đáng hận. Sao chúng ta không bắt đầu từ ngài ấy, chỉ cần Tiểu vương gia không còn, Thái hậu cũng không thể xoay sở!" Cung nữ tên là Bảo Trúc, là người hầu hạ ở bên cạnh Thương Hoán từ nhỏ, là người tàn nhẫn, thường bày mưu tính kế cho Thương Hoán.

Thương Hoán có chút do dự, hai tay xoa bụng theo bản năng, nàng cười nói: "Tha cho cậu ta một con đường sống!"

Bảo Trúc bỗng nhiên trừng to hai mắt, có chút không dám tin, việc trừng trị này là quá nhẹ nhàng. Nàng vừa định khuyên giải tiếp thì nghe thấy Thương Hoán nói: "Một mạng đền một mạng, đứa bé năm tháng của ta bị sảy, đợi đến khi bà già kia được đủ tháng thì tới đòi nợ!"

Bảo Trúc không cam lòng, ngay sau đó nàng nghĩ như vậy cũng tốt, Thái hậu đã mang thai được gần bốn tháng, đến lúc đó cho liều thuốc nhiều hơn là được. Nghĩ vậy, Bảo Trúc nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cung điện của Quân Trần Kiêu.

Nhưng không ngờ họ đã không có cơ hội để đối phó An Linh. Nam Cung Hi sốt ba ngày mới tỉnh lại, Quân Mặc U tiều tụy giống như cũng bị bệnh, nhìn đứa bé ô ô nói không ra lời, trong cơn giận dữ hắn đã giết hết nô tài cung nữ trong Cung Trường Khanh. Cuối cùng theo đầu mối tìm đến Cung Ngưng Hòa, Quân Mặc U không nói hai lời, ra lệnh cho quân cận vệ bao vây Cung Ngưng Hòa, bắt Thái hậu lại.

Thái hậu có nằm mơ cũng chẳng ngờ Quân Mặc U không cho bà cơ hội giải thích, trực tiếp trói bà đi. Bụng bà đã bốn tháng, đã lộ dáng, bị dây thừng buộc chặt, y phục rộng thùng thình bó sát vào người, bụng tròn vo lộ ra ở trước mặt mọi người.

Mọi người thấy cái bụng tròn vo này, rốt cuộc ‘hiểu ra’ tại sao Hoàng thượng không quan tâm tới hiếu nghĩa mà bắt lấy Thái hậu. Nếu như là mẹ già nhà bọn họ dâm tiện, thì họ cũng sẽ bóp chết rồi đem đi chôn qua loa.

Vì vậy, Quân Mặc U chẳng những trọn hiếu nghĩa, còn trở thành người bị hại, có thể chặn đứng nanh vuốt nằm vùng ở trong triều của Thái hậu!

Cận vệ ném An Linh vào trong phòng tối, An Linh muốn che chở bụng theo bản năng, thế nhưng đôi tay bị trói chặt, cái bụng tròn vo bị đập xuống đất, lực ép lên bụng làm Thái hậu bật lên một chút, ngã nghiêng ở một bên.

"Ưm. . ." Toàn thân An Linh đau đớn run lên, cuộn tròn người lại, không ngừng rên rỉ mắng chửi. "Lũ mù các ngươi, đợi đến khi ai gia ra ngoài, nhất định sẽ rút gân lột da bọn ngươi!"

Thống lĩnh cận vệ cười lạnh, khinh thường đạp một cước lên trên bụng An Linh: "Thái hậu vẫn nên khai rõ về đứa con hoang trong bụng đi!"

An Linh căm phẫn trừng mắt nhìn thống lĩnh, bà cắn răng nghiến lợi nói: "Trong bụng ai gia nào có con hoang nào?"

"Ơ, chẳng lẽ là tiên hoàng báo mộng cho Thái hậu nên Thái hậu đã mang thai?" Thống lĩnh lạnh giọng mỉa mai, thấy phía dưới của An Linh chảy ra máu, hắn phải mau đi bẩm báo cho Hoàng thượng mới đúng.

An Linh đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, bà cắn chặt hàm răng để chịu đựng. Bà thầm nghĩ như vậy cũng tốt, bị sảy mất đứa bé, sau khi rời khỏi đây bà phải tập trung trừng trị đám tiện nhân kia.

Nghĩ như vậy, trong lòng An Linh cảm thấy vui vẻ, bà tưởng tượng ra bộ dạng thê thảm của Quân Mặc U ở trong đầu, cơn đau ở bụng cũng không còn đau thắt như vậy nữa. An Linh mừng rỡ, không ngừng nghĩ tới quá trình trả thù Quân Mặc U, nghĩ đến chỗ khoái chí, trong lúc lơ đãng bà phát ra tiếng cười, làm cho thị vệ canh gác nhìn về phía bà như nhìn quái vật.

Dường như An Linh không nhìn thấy, gương mặt bà méo mó tính toán nếu Quân Mặc U chết, nhất định phải cho vào trong nước sôi để hầm nhừ da thịt, lóc sạch thịt trên xương, lấy xương đùi của hắn làm thành hai cây gậy rồi gắn bảo thạch lên, đưa một cây cho Nam Cung Đệ, còn bà giữ lại một cây để dùng.

Quân Mặc U thong thả đi tới, thấy An Linh đang cười điên cuồng, hắn tới mà An Linh cũng không phát hiện ra. Cho đến khi một đôi giày màu vàng lọt vào mắt An Linh, bà mới ngẩng đầu lên, trông thấy Quân Mặc U thì trong nháy mắt bà kinh ngạc, bật thốt lên: "Tại sao ngươi vẫn chưa chết?"

Đôi mắt tĩnh mịch của Quân Mặc U nhìn xuống An Linh, vừa rồi bà ta đang nghĩ đến chuyện hắn chết ở trong tay bà ta sao?

Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

"Có lẽ đã làm Thái hậu thất vọng rồi, người chết đi, trẫm vẫn sẽ sống tốt. Nể tình mẫu tử, biết được người nhớ nhung nhân thế, ta sẽ sai người siêu độ linh hồn của người cả ngày lẫn đêm để vĩnh viễn không được siêu sinh." Quân Mặc U cười nhạt nhìn An Linh, hắn nhìn về phía bụng của bà ta rồi nói: "Trẫm đã mời đại sư tính một quẻ cho người, làm quá nhiều chuyện cản trở âm đức, đứa con hoang trong bụng sẽ đòi nợ người, trẫm sẽ lấy nghiệt chướng này đi giúp người, để Thái hậu giữ được cái bạc mệnh mà hưởng phúc!"

An Linh càng nghe càng kinh hãi, đầu lưỡi trở nên cứng đờ, da đầu tê dại, tay chân lạnh lẽo. Khó khăn lắm bà mới tìm được giọng nói của mình, thét lên: "Ngươi dám! Ai gia là mẫu thân của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn giết mẫu thân? Khiến cho người trong thiên hạ chỉ trích hay sao?"

"Thái hậu dâm đãng, làm rối loạn cung đình, hơn nữa còn chửa hoang, ý đồ làm xáo trộn huyết mạch hoàng thất, thiên lý khó tha. Đừng nói trẫm tha cho người một mạng, ngay cả chính tông tộc cũng sẽ không bỏ qua cho người!" Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trẫm đang cứu người, một miếng thịt trong bụng đổi mạng cho người, không đáng sao?"

Nghe vậy, An Linh thở phào nhẹ nhõm. Sau khi buông lỏng, cơn đau trong bụng càng rõ ràng hơn, bà nóng lòng muốn khối thịt trong bụng này mau rơi xuống, cắn chặt hàm răng nói: "Ngươi. . . Ngươi mau lên. . ."

Quân Mặc U cười lạnh, đáy mắt lạnh lẽo. Ở trong mắt An Linh, không có gì sáng bằng tính mạng của bà ta. Vì mạng sống mà bà ta có thể bỏ qua mọi thứ. Hắn rất tò mò, nếu để cho An Linh chọn một trong hai giữa bà ta và Quân Trần Kiêu, liệu bà ta có không hề do dự mà chọn chính bà ta hay không?

Hắn lắc đầu một, cảm thấy buồn cười, hắn đã sớm lĩnh giáo sự lạnh nhạt vô tình của bà ta, cần gì phải cảm khái thêm nữa?

"Người đâu, đứa con hoang trong bụng Thái hậu quá lớn, thuốc phá thai làm nguy hiểm đến tính mạng, mau mổ bụng lấy đứa bé ra." Quân Mặc U chắp hai tay sau lưng, nhớ tới Hi Nhi bị sốt cao cả người đỏ bừng, hàng đêm khó chịu mê sảng, sau khi tỉnh lại còn bị mất tiếng, làm sao hắn có thể tha thứ cho bà ta lần nữa?

"Không, ta không muốn. Thuốc phá thai. . . Cho ta thuốc phá thai. . ." An Linh sợ đến mức mất hồn mất vía, mổ bụng thì làm sao còn mạng mà sống? Thương Hoán mang thai lớn hơn bà một tháng còn được uống thuốc phá thai, vì sao bà lại không thể? Trong lòng An Linh mơ hồ hiểu được rằng Quân Mặc U đang muốn đẩy bà vào chỗ chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play